Vinh Quang Chúa Tể

Chương 19: 19 Vận May Của Một Nhân Vật Chính



007:00:00
Năm giờ sáng, chỉ còn bảy giờ đồng hồ là dịch chuyển trở về Địa Cầu.

Phạm Nhã thức dậy từ rất sớm, đêm qua y nằm ngủ trên một băng ghế đặt ở công viên, cạnh nhà vệ sinh công cộng.

Vừa thức dậy Phạm Nhã liền chui vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó tìm thùng rác “thiêu hủy” mấy lớp quần áo và cái mặt nạ Tôn Ngộ Không, kể cả cây giáo tự chế và cái chảo rán thức ăn y cũng vứt.
Phạm Nhã độn tới 4 lớp áo, hai cái quần, dáng người của y khá gầy nên mặc nhiều quần áo như vậy cũng không dị hợm, chỉ là nhìn hơi “có da có thịt” một chút.

Tuy Phạm Nhã cảm thấy tiếc đống “trang bị” này của mình nhưng y vẫn quyết định vứt hết chúng, mấy thứ này đã xuất hiện quá nhiều, lọt vào ống kính Camera của quá nhiều người.

Phạm Nhã soi mình trong gương, tấm gương phản chiếu hình ảnh một người con trai dáng người thanh mảnh, tuổi chừng đôi mươi, rất trẻ trung, gương mặt thanh tú, nước da trắng trẻo, tóc ngắn vuốt gọn ra sau đầu, mặc một cái áo len cổ lọ tay dài màu trắng và một cái quần Kaki màu be.
“Ừm, mấy tháng nay ngồi phòng Camera không, ít phải giang nắng nên trắng phết, tính ra cũng đẹp trai.” Phạm Nhã nói với mình ở trong gương: “Chỉ là nghèo mạt rệp.”
Phạm Nhã lấy từ trong ba lô ra một cái khẩu trang đen đã chuẩn bị trước rồi đeo lên mặt, y bước ra ngoài nhà vệ sinh công cộng nhìn ngó xung quanh công viên.
Năm giờ sáng, người ở Thành Trì Trung Tâm dường như cũng có thói quen dậy sớm tập thể dục, chỉ thấy có tốp năm, tốp ba nam, nữ thanh niên, một số người già kể cả trẻ con cũng đang chạy bộ.
Người khi nào thì ăn mặc thoải mái nhất?
Có hai thời điểm, một là khi ngủ, hai là khi tập thể dục.

Những người bản địa này đã thay đống trang phục sang trọng, dài lượt thượt của mình ra, ai nấy chỉ mặc một lớp quần áo, chất liệu có dạng như sợi đũi, màu rất sáng, điều kỳ lạ nhất là bọn họ đi chân trần, không một ai mang giày để chạy bộ.
Phạm Nhã đứng quan sát, y phát hiện kể cả phụ nữ và trẻ con đều để chân trần, bọn họ chạy nhanh như vận động viên điền kinh, hơi thở của họ rất ổn định, không hề thấy có dấu hiệu mệt mỏi.
Phạm Nhã quay vào lại trong toalet, khi quay ra thì cũng đã mang chân trần, giày đã được y cất vào trong ba lô, mấy chai nước, dầu ăn và mấy thứ lỉnh khỉnh đã bị vứt hết để chừa chỗ cất giày, hiện tại trong ba lô chiếm diện tích nhiều nhất là đôi giày hầm hố, mấy cân thịt và ba mươi tám cái “càng” Hound.

Dù là thế, cái ba lô cũng trương phình lên.
Phạm Nhã nhìn xung quanh, phát hiện thấy không có ai chú ý tới mình liền đem ba lô giấu vào trong một bụi cây rậm rạp, sau đó y lại cẩn thận quan sát một lần nữa, thấy không có người xuyên không nào trong khu vực này liền tháo khẩu trang bỏ vào túi, chạy ra ngoài “gia nhập” vào nhóm mấy người đang “tập thể dục.”.
So với những người bản địa chạy nhanh như con báo, người thiếu niên chạy hết tốc độ cũng thấy có vẻ rất chậm chạp, thế nhưng y rất kiên trì, dù mệt đến nỗi đổ mồ hôi đầy mặt, hơi thở đứt quãng, y cũng kiên trì chạy bộ cùng những người bản địa, bọn họ chưa nghỉ, Phạm Nhã cũng không dừng lại.

Sự cố gắng và “yếu ớt” của Phạm Nhã cũng thu hút những người bản địa đang “tập thể dục” ngoài công viên, lúc này y không đeo khẩu trang, gương mặt thanh tú, lại ăn mặc khá gần gũi với bọn họ nên mấy người này cũng không có vẻ bài xích y.

Kể cả màu tóc và màu mắt của Phạm Nhã cũng không nổi bật, người dân ở nơi này sở hữu rất nhiều màu tóc và màu mắt khác nhau, cũng có người tóc đen và mắt đen giống như y.
Công viên quá rộng lớn, Phạm Nhã chạy tới mức phồng rộp hai bàn chân, thậm chí tứa cả máu ra, y cũng không ngừng lại, y chạy bằng hết sức bình sinh của mình, tốc độ y có chậm lại, thậm chí chạy được một giờ, y phải chạy một cách liểng xiểng như lúc nào cũng có thể ngã nhào xuống đất, y vẫn chạy.
Phạm Nhã chạy bằng một tinh thần, khi đã quá mệt mỏi và chóng mặt, y chạy bằng bản năng, chạy trong vô thức, chạy không có lý do, y chỉ chạy, chạy theo những người khác, dù bọn họ có chạy nhanh tới mức vụt qua người y như những cơn gió, y vẫn bám theo họ, bọn họ chưa dừng lại, y cũng không dừng lại.
Rất nhiều người đã chú ý tới Phạm Nhã, rồi một người, hai người, ba người từ từ thả chậm lại tốc độ, chạy song song với y.
Phạm Nhã thấy trước mắt mình như có một cái kính vạn hoa, mọi thứ trở nên không rõ ràng, tim của y đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực, phổi của y đau đớn, hơi thở y như cái ống bễ.
Một thiếu nữ chạy song song với Phạm Nhã, cô ta quay sang nói gì đó với y, Phạm Nhã nghe nhưng không hiểu, y chỉ quay qua cười với cô ta, cười rất chân thành.
Một người đàn ông lớn tuổi cũng đang chạy song song với Phạm Nhã, ông ta cũng nói gì đó với y, Phạm Nhã cũng chỉ đáp lại bằng một nụ cười.
Rồi một người phụ nữ trung niên cũng cố nói gì đó với y, người phụ nữ cũng nhận được một nụ cười.

Phạm Nhã cười rất đẹp, cũng rất trong sáng, rất kiên quyết và cũng rất chân thành.

Sự chân thành trong nụ cười đó vượt qua tất cả những rào cản về ngôn ngữ, giống như gửi một thông điệp cho ba người dân bản địa, khiến cho bọn họ cảm thấy sửng sốt.
Người thiếu nữ, người đàn ông lớn tuổi và người phụ nữ trung niên dừng lại.
Phạm Nhã vẫn tiếp tục chạy, những vết máu trên đôi bàn chân in lên đất, y đột nhiên tăng tốc như có một nguồn sức mạnh nào đó trỗi dậy trong cơ thể, phía xa là một bụi rậm, Phạm Nhã ngã nhào vào trong đó, ôm chặt lấy một cái ba lô.

Phạm Nhã ôm chặt lấy cái ba lô, y đã chạy hết một vòng quanh công viên rộng lớn, về lại vị trí cũ, rất gần với nhà vệ sinh công cộng.
Phạm Nhã nằm giữa những chạc cây bị xô ngã và những chiếc lá, mấy nhánh cây không biết tên cắt rách áo của y, vạch ra những vết thương trên người y, Phạm Nhã chỉ nằm ngửa trên đất lặng nhìn bầu trời, giống như không thấy đau.
Xen qua những kẽ lá và những cành cây, y nhìn thấy bầu trời của thế giới tuyết trắng bị ngăn cách phía ngoài tấm vòm vô hình của Thành Trì Trung Tâm, y nhìn thấy những ngọn tháp cao vươn tới tận mây xanh, y nhìn thấy trên đỉnh tháp có những quả cầu lửa khổng lồ đang tỏa ra ánh sáng.
Phạm Nhã vươn một tay lên trời như muốn bắt lấy những quả cầu lửa.

Y cười, cười rất chân thành.

Sau đó y hôn mê bất tỉnh.
...
003:00:00
Phạm Nhã tỉnh lại, y thấy mình đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi, trong một căn phòng lớn được trang trí bằng những món đồ nội thất tinh xảo.

Cạnh giường có một chiếc ghế gỗ màu trắng.

Một người phụ nữ mở cửa bước vào phòng, người phụ nữ này có một mái tóc màu bạch kim dài đến tận eo, mái tóc uốn lượn và bồng bềnh như những con sóng ngoài biển.
Người phụ nữ này rất đẹp, trông không rõ tuổi, cô ta có một đôi mắt rất kỳ lạ, tròng mắt màu vàng rực rỡ, khi cô ta đến gần, Phạm Nhã ngạc nhiên khi nhận ra tròng mắt của cô ta thực sự như hai vầng mặt trời, viền của hai con ngươi có hai vòng lửa màu vàng đang bốc cháy.
Cô ta mặc một bộ đồ dài thướt tha màu trắng có nhiều lớp áo, lớp áo ngoài cùng rũ xuống đất như một chiếc áo choàng, ống tay áo rất lớn, những phần viền trên bộ trang phục có những hình thêu làm từ vàng ròng.
Người phụ nữ đeo một sợi dây chuyền ngoài cổ áo, những mắt xích trên sợi như những tinh thể màu vàng trong suốt, kết nối với một mặt mề đay hình tròn làm bằng vàng, trên mặt mề đay khắc hình một con ngựa đang đứng chồm lên.
Người phụ nữ ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh giường, cô ta nhìn Phạm Nhã và chỉ tay về một phía, Phạm Nhã nhìn theo hướng đó, y thấy cái ba lô của mình đang được đặt trên một cái ghế sô pha.
Người phụ nữ mở miệng nói:
“..................................?”
Phạm Nhã không hiểu, chỉ cảm thấy giọng nói của cô nghe rất dễ chịu, cảm giác như đang đứng ở gió tuyết lạnh giá, được những tia nắng ấm áp chiếu lên người.
Phạm Nhã ngồi dậy, chợt cảm thấy cả người mình như bị mười người đàn ông đánh đập một trận, lòng bàn chân đau buốt, hai đùi như mất cảm giác, kể cả hai tay cũng khó mà nâng lên nổi.
“..................................?”
Nhìn người thiếu niên đang dựa trên thành giường thở dốc, người phụ nữ tiếp tục nói.
Phạm Nhã nhìn cô, nở một nụ cười.

Phạm Nhã cúi đầu thật thấp rồi ngước lên nhìn người phụ nữ, đoạn y chỉ tay về phía cái ba lô.
Người phụ nữ gật đầu, cô ta vươn ra ngoài ống tay áo một bàn tay mảnh khảnh, ngón giữa bàn tay đeo một chiếc nhẫn vàng, trên nhẫn có nối bốn sợi xích nhỏ xíu cũng màu vàng quấn đan xen vòng quanh cánh tay.
Cô ta cong những ngón tay lại, rồi hất ngón giữa và ngón trỏ, cái ba lô đặt trên ghế sô pha như bị nhấc bởi một cánh tay vô hình, bay lên rồi rơi xuống trước mặt Phạm Nhã.

Phạm Nhã hơi ngơ ngác nhìn những ngón tay của người phụ nữ, y lắc đầu để tỉnh táo lại rồi vội vàng lục lọi ba lô rồi đưa cho người phụ nữ một tờ giấy đôi, một mặt viết chi chít chữ, mặt còn lại thì vẽ đầy hình.
Người phụ nữ cầm lấy tờ giấy từ trên tay Phạm Nhã, cô ta nhìn lướt qua những dòng chữ rồi chau mày, sau đó lại lật qua mấy hình vẽ ở mặt sau.
Hình vẽ đầu tiên là một quả cầu, trên quả cầu có những mảng màu được tô đậm và những người tí hon đứng quanh quả cầu.

Hình vẽ thứ hai là một hòn đảo, phía trên hòn đảo cũng có những người tí hon, những người tí hon trên hòn đảo thứ hai có những đôi cánh và cầm những cây kiếm.
Hình vẽ thứ ba là một ngôi nhà, có một cửa chính và một cửa sổ, chính là những ngôi nhà thờ ngoài vùng hoang dã Davias.

Hình vẽ thứ tư là những con Hound đứng bên ngoài nhà thờ.
Hình vẽ thứ năm là một chiếc thuyền buồm, trên chiếc thuyền buồm cũng có những người tí hon.

Hình vẽ cuối cùng là một tòa thành được bao quanh bởi những dãy tường thành.
Người phụ nữ ngước đầu nhìn Phạm Nhã, y nhìn tờ giấy rồi xòe tay ra, người phụ nữ đưa tờ giấy cho y, y mở tờ giấy, chỉ một tay vào ngực mình, sau đó chỉ vào những người tí hon đứng trên quả cầu.
Sau đó y vạch một đường từ quả cầu đến hòn đảo, rồi chỉ về phía người phụ nữ và những người tí hon đứng trên hòn đảo.

Rồi y lại chỉ vào mình, chỉ vào nhà thờ và những con Hound.

Y mở ba lô, để cho người phụ nữ nhìn thấy 38 cái càng Hound nằm gọn trong đó.
Rồi y lại chỉ tiếp vào mình và chiếc thuyền buồm, sau đó y lại vạch một đường từ chiếc thuyền buồm đến chỗ tòa thành có tường bao quanh.

Cuối cùng, Phạm Nhã lấy bút bi ra vẽ một hình người, y chỉ vào ngực mình rồi chỉ vào hình người, sau đó lại vẽ tiếp một đôi cánh phía sau hình người.
Người phụ nữ nhìn những chiếc càng Hound rồi quay sang nhìn Phạm Nhã, cô ta có vẻ kinh ngạc.
Phạm Nhã bò dậy trên giường, không biết y lấy sức ở đâu ra mà có thể bước xuống giường, y đứng nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế, rồi quỳ một chân xuống, cúi thấp đầu, giơ cao tờ giấy, chỉ vào đôi cánh trên tấm hình.
Người phụ nữ nhìn thật sâu vào mắt của Phạm Nhã, y cũng ngẩng đầu nhìn cô ta.
Cô ta đã hiểu!
“..................................?”
Cô ta nói, sau đó cầm lấy tờ giấy và cây bút trên tay Phạm Nhã, cô ta gạch hai đường chéo nhau lên hình người có cánh.
Phạm Nhã cảm thấy mất mác và thất vọng.
Đoạn, người phụ nữ cười, cô ta lại vẽ một hình người, hình người này sống động hơn hẳn những nét phác họa đơn giản của Phạm Nhã.

Sau lưng hình người có một tấm áo choàng rất lớn, bay phấp phới, hình người này cầm một cái quyền trượng, cưỡi một con ngựa đang chồm lên.

Người phụ nữ chỉ vào mình, rồi chỉ vào hình người cầm quyền trượng, cưỡi ngựa, mang áo choàng.
Phạm Nhã kinh ngạc, mở to mắt.

Sau đó y cúi thật thấp cái đầu của mình, giống như đang cầu xin.
Người phụ nữ đứng dậy, cô ta chắp hai tay sau lưng, rảo bước đi quanh Phạm Nhã, giống như đang đánh giá người thiếu niên này, thỉnh thoảng cô lại nhìn vào cái ba lô chứa đầy càng Hound.
Cô ta đã sớm biết chuyện thế giới của mình có những vị khách lạ ghé thăm, thế nhưng những người này thật yếu ớt làm sao, người thiếu niên trước mắt cô ta cũng vậy.

Cậu ấy còn yếu ớt hơn cả đứa trẻ con và những tạo vật thấp kém nhất, hầu như không có khả năng sống sót ở ngoài vùng hoang dã.

Thế mà, người này lại có thể tiêu diệt nhiều tạo vật mạnh mẽ hơn mình như thế.

Khi một bầy tôi của người phụ nữ cõng thiếu niên này tới, cậu ta đã gần như hấp hối, hấp hối bởi vì chạy! Cậu ta sống sót được ở vùng hoang dã nguy hiểm và rộng lớn, còn tới được Thành Trì Trung Tâm nhưng lại gần như chết đi trong bụi cỏ, ở một công viên công cộng cực kỳ an toàn.
Một người, lại có thể chạy cho đến kiệt sức mà không ngừng lại, thậm chí đến mức gần như hấp hối.

Điều này chưa từng xảy ra ở Thành Trì Trung Tâm, nơi mà quy tắc tự nhiên tồn tại, bảo vệ lấy tất cả mọi người.

Bệnh viện ở nơi này thậm chí chỉ mở ra để phục vụ cho những chiến sĩ trở về từ vùng hoang dã.
Người thiếu niên này dùng hành động của mình, một hành động rất ngu ngốc nhưng cũng chẳng ai ở nơi này làm được, khiến cho bầy tôi của người phụ nữ cảm thấy rung động và nhờ vả cô cứu lấy cậu ta.
Cậu ta liệu là quá ngu ngốc, hay quá thông minh? Người phụ nữ không biết, nhưng cậu ta đã ở đây với cô, cậu ta đã đến và quỳ xuống trước mặt cô, trong đôi mắt của cậu ấy, người phụ nữ cảm nhận được một sự khát vọng đối với Vinh Quang, có lẽ cũng chính khát vọng và nghị lực phi thường của cậu đã đưa cậu đến chỗ của người phụ nữ.
Phạm Nhã chợt cảm thấy có một bàn tay đặt lên sau đầu mình.
Bàn tay này rất ấm áp, đó cũng không phải là một loại cảm giác về mặt tinh thần, mà da đầu của Phạm Nhã thực sự cảm nhận được nhiệt độ của bàn tay.

Hơi ấm trên bàn tay tăng lên, từ ấm áp, nó dần chuyển sang nóng hổi, Phạm Nhã khẩn trương nhưng cũng không ngẩng đầu lên.

Đột nhiên, y cảm thấy có những dòng nước chảy vào não mình, vào hai mắt, mũi, tai, lưỡi rồi chảy xuống phế quản, xuống tim và các cơ quan nội tạng, sau đó chảy xuống hai tay và hai chân, chảy đến từng đầu ngón chân và từng đầu ngón tay.
Đột nhiên máu của Phạm Nhã như nước bị đun sôi sùng sục, y cảm nhận được một cơn đau dữ dội khắp toàn thân, từ trong ra ngoài, cơn đau không gì tả nổi, giống như bị luộc tươi, bị đốt sống.
Phạm Nhã nhắm mắt, cắn chặt răng, cơn đau khiến y muốn hét lên nhưng y vẫn ngậm chặt miệng, mồ hôi chảy thành dòng trên người Phạm Nhã bị bốc hơi, biểu cảm của y méo mó, vặn vẹo vì cơn đau.
[Ghi chú số 4: Đã biết ở trong Thành Trì Trung Tâm có “quy tắc tự nhiên” mà ở Vệ Thành không có, có thể đây là một loại chế ước, một dạng trật tự được thiết lập ở đây, trật tự này bảo vệ tất cả người dân trong thành.]
Phạm Nhã nắm chặt tay, móng tay bấu vào da thịt đến bật máu, y quỳ một chân trên đất, đầu vẫn cúi thấp xuống, mắt trừng trừng nhìn những ngón chân của mình.

Y biết y sẽ không chết, không chết được, y chỉ cần cắn răng chịu đựng.
Nhưng quá đau, cảm giác quá đau!
Người phụ nữ cảm thấy kinh ngạc.
Người thiếu niên trẻ tuổi này đang phải trải qua cơn đau như thế nào, cô ta biết rất rõ, cơn đau như bị luộc và đốt sống, như đun máu trong người sôi lên sùng sục, cơn đau từ trong ra ngoài có thể khiến bất kỳ cư dân bản địa trưởng thành nào cũng phải ngất đi trong vài giây nhưng cậu ta vẫn chịu đựng được, và cũng không gào thét, chỉ lặng im mà chịu đựng.
Khi một người chịu đựng một cơn đau quá cỡ, nếu người đó không bị ngất đi, người đó sẽ cảm thấy mất khái niệm về thời gian.
Phạm Nhã chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi đi chậm như vậy, y thậm chí quên mất cảm giác bình thường là như thế nào, cảm giác không đau đớn là như thế nào, y thậm chí nghĩ tới cái chết, liệu những hình phạt ở địa ngục có đau đớn như thế này không.
Người phụ nữ giống như không muốn dừng lại, bàn tay đặt sau đầu Phạm Nhã như một cái bàn ủi, y thậm chí cảm thấy có lẽ da đầu mình đã bị cháy rụi.
Chợt, Phạm Nhã nghe thấy tiếng thở dài của người phụ nữ.
Sau đó cô ta nhấc tay lên.
Phạm Nhã ngồi xuống thở hổn hển, không còn cảm thấy máu bị đun sôi, nhưng ảo giác về cơn đau vẫn còn đọng lại.

Những dòng nước chảy toàn thân đột nhiên chảy ngược, rút vào trong đôi mắt của Phạm Nhã khiến y phải nhắm chặt mắt lại, nước mắt cũng tuôn trào.
“Ngươi tên gì?”
Phạm Nhã mở mắt, ngẩng đầu lên, y kinh ngạc khi nhận ra mình đã hiểu được ngôn ngữ của người phụ nữ.

“Phạm Nhã” Y nói, bằng ngôn ngữ của cô ta.
“Ngươi đã không còn là Phạm Nhã.” Người phụ nữ nói, Phạm Nhã nhìn thấy trong đôi mắt rực lửa như hai vầng mặt trời của cô ta, phản chiếu lấy hình ảnh của một người có gương mặt xa lạ.
“Ngươi có quyền lấy cho mình một cái tên mới.” Người phụ nữ nói.
Phạm Nhã cười: “Vậy, từ giờ ở thế giới này, tôi là Shaka”
“Shaka de Virgo.”
“Shaka de Virgo.” Người phụ nữ gật đầu: “Ta là Leonidovich Hopner, Cựu Quân chủ của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành.”
Phạm Nhã mở to mắt, y không biết gì về thông tin của các thế lực cát cứ ở thế giới này, chỉ biết có các Thành Trì Trung Tâm trên những vùng đất Davias, Lorencia và Noria, đồng thời còn có các Vệ Thành, mà người phụ nữ trước mắt, chính là cựu quân chủ của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành.
Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, chẳng lẽ là tòa Vệ Thành đứng đầu ở Lorencia, tòa Vệ Thành hùng mạnh nhất của vùng đất Lorencia sao?
Quân Chủ có nghĩa là vua, là người thống trị, người trị vì cao nhất của một vùng đất, một quốc gia, người phụ nữ này đã từng trị vì tòa Vệ Thành lớn mạnh nhất Lorencia, thế nhưng bây giờ cô ta lại đang ở Thành Trì Trung Tâm của Davias.

Cô ta, đang tránh né kẻ thù của mình sao?
“Tại sao ngài lại ban Vinh Quang cho tôi?” Phạm Nhã ngước mắt nhìn người phụ nữ.
Leonidovich Hopner mỉm cười: “Không phải ta ban Vinh Quang cho ngươi, là chính ngươi đã tự mình tìm thấy Vinh Quang của mình.

Mà ta, Shaka de Virgo, ta chỉ là một mắt xích trong sự sắp đặt của Vinh Quang.”
Phạm Nhã gật đầu, làm thinh như có điều suy nghĩ.

Leonidovich Hopner cũng im lặng nhìn Phạm Nhã.
“Con đường này...!dẫn tới đâu?”
Phạm Nhã đặt câu hỏi.
“Dẫn tới sự huy hoàng như vầng Thái Dương.

Đi trên con đường này, ngươi sẽ trở thành ánh sáng cho những người ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng sẽ là niềm tin và là niềm hy vọng cho bọn họ.”
“Nhưng, khi nào vẫn còn bước trên con đường này, ngươi vẫn sẽ còn cô độc, dù bên cạnh ngươi luôn có rất nhiều người, nhưng bọn họ mãi mãi cũng chỉ có thể đứng ở phía sau lưng ngươi, ngưỡng vọng lấy bóng lưng của ngươi.”
“Đây, là con đường của chúa tể.”
Leonidovich Hopner ngừng lại, người phụ nữ tháo sợi dây chuyền trên cổ áo xuống, đeo nó vào trên cổ Phạm Nhã.
Phạm Nhã vuốt ve sợi dây chuyền, những mắt xích trên sợi dây mang lại cảm giác ấm áp.

Y lại hỏi Leonidovich Hopner: “Tôi cần phải làm gì cho ngài?”
“Ngươi cần phải học tập, sau đó phải đến Lorencia, đi vào Đệ Nhất Vệ Thành tìm về cho ta một vật quan trọng.” Leonidovich Hopner nói.
Phạm Nhã gật đầu.
Chợt, Y nhìn người phụ nữ: “Tôi phải xưng hô với ngài như thế nào, tôi bây giờ là gì của ngài?”
Leonidovich Hopner mỉm cười: “Ngươi sao? Ngươi không phải là bầy tôi của ta, cũng chẳng là những chiến sĩ của ta, càng không phải là học trò ta.

Những chúa tể không dạy học như những ông thầy, chúng ta chỉ có một người thừa kế, ta đã sớm có một người thừa kế, cho nên ngươi cũng không phải.”
“Hiện tại, ngươi có thể coi mình như một người đã bước lên con đường này cùng với ta và những chúa tể khác.

Trước khi ngươi trở thành một chúa tể thật sự, ngươi cần phải làm việc cho ta.”
Phạm Nhã chợt hỏi: “Người thừa kế của người, người đó đang ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành phải không?”
Leonidovich Hopner gật đầu..