Ba ngày, vòng thi đấu trọng yếu thứ nhất của ngoại môn - “Đấu loại”, cuối cùng cũng hạ màn kết thúc.
Trên tấm bia trận pháp.
Tên của top hai mươi lấp lánh rực rỡ, hết sức chói mắt.
Nhất là sáu cái tên đặt song song phía trước, càng thu hút đông đảo sự quan tâm.
- Thật không ngờ hắn có thể đi tới một bước này...
Nhạc Phong khẽ hít một hơi, ánh mắt tập trung vào hai chữ “Trần Vũ” xếp song song với mình.
Ba tháng trước, lúc đánh chết Thiết Tông Hùng, hắn chưa từng ngờ đến sẽ có ngày này.
Sớm biết hôm nay, Nhạc Phong chắc chắn Nhạc Phong sẽ không dùng Lăng Vân bộ làm thẻ đánh bạc, giao dịch với Trần Vũ.
Thân pháp chính là đại ưu thế giúp Nhạc Phong có thể tiến vào top ba.
Như Hồ Nhất Bá, Viên Bắc Thông, hai cạnh tranh hạng nặng này, tại phương diện thân pháp đều hơi kém hắn nửa bậc.
Nhưng Trần Vũ thì khác, hắn cũng là Lăng Vân bộ đại thành, còn tu luyện Vân Sát quyền cao thâm hơn, ngoài ra còn có một môn ngoại công hoành luyện không rõ danh tính.
Nhạc Phong thậm chí có cảm giác, thực lực của Trần Vũ không đơn giản như biểu hiện của hắn.
Nhạc Phong càng hối hận, càng cho ra một kết luận đáng sợ: Trần Vũ chính là uy hiếp lớn nhất nếu hắn muốn tiến vào top ba.
Thi đấu ngoại môn top ba và top bốn, chênh lệch quá lớn.
Đầu tiên, top ba khen thưởng hai vạn điểm cống hiến, võ học đỉnh cấp, Uẩn Thể đan trung phẩm.
Mà top bốn đến top mười, đều là khen thưởng top mười, trở thành một vạn điểm cống hiến, võ học cao cấp, Uẩn Thể đan hạ phẩm.
Khen thưởng chênh lệch kém cả một bậc.
Tiếp theo, bình thường thì top ba dễ được tuyển chọn vào nội môn hơn.
Có thể nói, chênh lệch giữa top ba và top bốn sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh của những người như Nhạc Phong, Hồ Nhất Bá.
Hồ Nhất Bá là một ví dụ điển hình.
Hắn là hạng bốn khóa trước, mà top ba thì trên cơ bản đều tiến vào nội môn.
- Xem ra, ta nhất định phải làm gì đó...
Ánh mắt Nhạc Phong lóe lên, làm ra một quyết định.
Lúc này, chúng đệ tử trên Vân Thiên phong cũng lần lượt tản đi.
Sau khi đấu loại kết thúc, sẽ nghỉ ngơi hồi phục một ngày, cách một ngày sẽ tổ chức xếp hạng chiến.
Suy cho cùng, luân phiên chiến đấu, có không ít đệ tử thân mang thương tích, có chút mệt mỏi, cần tĩnh dưỡng hợp lý.
Trần Vũ không để ý nhiều, sau khi trở về nhà, hắn liền bắt đầu điều tức tĩnh dưỡng, chuẩn bị cho trận quyết chiến ngày mai.
...
Lúc ban đêm, trong một gian đình viện hoang vắng ở ngoại môn.
“Xẹt xẹt...”
Vài thân ảnh đệ tử ngoại môn lặng lẽ đi vào trong đình viện.
Không lâu sau, trong đình viện tập trung năm người, bốn nam một nữ.
Nếu những đệ tử khác có mặt ở đây, nhất định sẽ giật mình không thôi.
Thi đấu Ngoại môn khóa này, top mười đệ tử lúc này đã xuất hiện đến tận năm người.
Bốn nam một nữ, theo thứ tự là: Hồ Nhất Bá, Viên Bắc Thông, Trình Quân, Nhạc Phong, Đồng Ngọc Linh.
- Nhạc Phong, giữa chúng ta cũng không quen thuộc thì phải, đêm nay ngươi đột nhiên triệu tập chúng ta qua đây, không biết có chuyện gì?
Hồ Nhất Bá nhạt nhẽo mở miệng nói.
Những người còn lại đều đem ánh mắt tập trung trên mặt Nhạc Phong.
Thì ra, Nhạc Phong chính là người khởi xướng của lần tụ hội năm tinh anh này.
- Ta cũng không quanh co lòng vòng. Vòng so tài thứ mười hôm nay, thực lực của Trần Vũ kia, chư vị thấy thế nào?
Nhạc Phong cười nhạt nói.
Trần Vũ!
Hai chữ này vừa ra, trong mắt Hồ Nhất Bá và Trình Quân chợt lóe tinh quang.
Mấy người liếc nhau, rất nhanh liền tỉnh ngộ.
- Nhạc Phong, ngươi là muốn để chúng ta cùng giúp ngươi đối phó Trần Vũ, để ngươi tiến vào top ba?
Trình Quân cười lạnh nói.
- Không, là trợ giúp lẫn nhau, dựa theo kế hoạch của ta, chư vị đều có chỗ tốt.
Nhạc Phong bình tĩnh tự tin nói.
Sau đó, Nhạc Phong hạ giọng, để mấy người đến gần, cẩn thận thì thầm.
Ồ?
Hai người Hồ Nhất Bá, Trình Quân cẩn thận lắng nghe, rất nhanh liền động tâm, có chút chờ mong.
- Ha ha... kế sách hay. Trần Vũ là trở ngại cản đường chúng ta tiến vào top ba. Xếp hạng chiến ngày mai, mỗi người chúng ta khiêu chiến hắn một lượt, xa luân chiến trá hình này, nhất định có thể mài hắn mệt chết.
Hồ Nhất Bá cười lớn một tiếng, hết sức hài lòng.
Xếp hạng chiến khóa trước đều dựa theo thành tích đấu loại, xếp ra một thứ hạng đại khái.
Sau đó, người không phục có thể khiêu chiến người thứ tự gần trước.
Kế hoạch của Nhạc Phong rất trực tiếp, trong năm cường thủ ở đây, mỗi người đều có thể khiêu chiến Trần Vũ một lần, tiêu hao thể lực nguyên khí đối phương.
- Viên Bắc Thông, Đồng Ngọc Linh, các ngươi thấy thế nào?
Ánh mắt Hồ Nhất Bá xoay chuyển.
- Nghe Vương Lăng Vân nói, khí lực Trần Vũ kia rất lớn, có xu thế lấn áp tên tuổi “đại lực thần” của ta ở ngoại môn, ta đương nhiên muốn khiêu chiến hắn.
Viên Bắc Thông ồm ồm nói.
- Được.
Đám người Nhạc Phong mừng rỡ, tên Viên Bắc Thông này quả thật đầu óc đơn giản tới cực điểm, rất thích hợp dùng để đánh trận đầu.
Ánh mắt mọi người lại chuyển về phía người cuối cùng - Đồng Ngọc Linh.
- Ta không có bao nhiêu hy vọng tiến vào top ba, nên sẽ không tham dự hành động của các ngươi.
Đồng Ngọc Linh trầm ngâm chốc lát, trả lời.
Lời này của nàng khiến Nhạc Phong có chút thất vọng. Từ trước đến nay, hắn và Đồng Ngọc Linh quan hệ không tệ, không ngờ lần này nàng lại cự tuyệt mình.
Nhạc Phong cũng không biết rằng, ngày ấy cùng nhau tru sát Huyết Thủ Ngốc Đầu, Trần Vũ đã từng cứu Đồng Ngọc Linh một mạng.
Trên một tòa cao phong trong tông môn, trong một gian lầu các tao nhã.
- Ngươi không gạt ta chứ? Tiểu tử lần trước nhận Đồng Tượng công đã nhập môn thành công? Còn tu hành đến cảnh giới ngoài da đồng đại thành ư?
Một lão già mặt đỏ, trợn tròn mắt nhìn lão giả râu trắng.
Lão giả râu trắng này chính là Nam Cung trưởng lão, gia gia của Nam Cung Lễ.
- Ta cần lừa ngươi sao? Tiểu tử kia không chỉ Đồng Tượng công có thành tựu, ngay cả Vân Sát quyền ít nhất cũng đạt tới cảnh giới tiểu thành.
Nam Cung trưởng lão râu bạc sợ hãi than thở.
- Chỉ mới hai ba tháng, dựa vào tư chất Bán Linh Thể mà đạt được như vậy, cũng thật không thể tin nổi.
Lão giả mặt đỏ quái dị nói.
Nếu như đổi lại là một thiên tài nội môn, làm được việc này, có lẽ bọn họ còn có thể tiếp nhận.
Nhưng mục tiêu lại chỉ là một Bán Linh Thể bình thường.
- Bất kể thế nào, kế hoạch “Giếng cổ U Nguyệt” kia vẫn có khả năng nhất định.
Nam Cung trưởng lão cười nói.
- Hắc hắc, không ngờ ngày ấy ta tùy ý gieo một viên hạt giống, lại có thể thành công. Về bí mật “Giếng cổ U Nguyệt”, trong bản tông ngoại trừ ngươi ta ra, chỉ còn Phan sư đệ, không còn người khác biết được.
Lão già mặt đỏ tự đắc nói.
- Chuyện này, nhất định phải giữ bí mật.
Hai người sau khi đạt thành nhận thức chung, tiếng trò chuyện càng lúc càng nhỏ.
Sân đấu võ Ất, Giáp đã sát nhập thành một cái đài tỷ võ lớn gấp ba lần trước kia.
Trước mặt mọi người, dựng một “tấm bia trận pháp”, bên trên lại sáng lên hai mươi cái tên.
Từ thứ nhất, thứ hai,... thẳng đến thứ hai mươi, xếp theo thứ tự.
Trong đó, sáu cái tên đầu tiên đặt song song, lần lượt là: Đoàn Kiêu Long, Nam Cung Lễ, Hồ Nhất Bá, Nhạc Phong, Trần Vũ, Đồng Ngọc Linh.
Trên đỉnh núi, đông đảo bóng người hội tụ.
Ngoại trừ tông chủ Vân Nhạc môn, Hạ Vũ tiên tử, Nam Cung trưởng lão ra, lại có ba tên trưởng lão đến.
- Hắc hắc, nghe nói đệ tử ngoại môn lần này tư chất không tệ, lão phu đến đây thử thời vận.
Một lão giả mặt đỏ trong đó, tươi cười đến gần.
- Ồ! Mao trưởng lão, ngươi vẫn luôn không hỏi chuyện ngoại giới, hôm nay lại có thời gian đến đây xem Thi đấu Ngoại môn?
Tông chủ Vân Nhạc môn và mấy vị trưởng lão khác đều cảm thấy kỳ quái.
Ồ?
Ánh mắt Trần Vũ rơi trên người lão giả mặt đỏ. Hắn nhận ra vị Mao trưởng lão này. Lúc trước, tại Thiên Võ Các, chẳng phải lão giả này đã đề cử Đồng Tượng công cho mình hay sao?
Ngoại trừ nhân vật cao tầng trong tông môn, còn có một ít đệ tử nội môn cũng đến đây quan sát Thi đấu Ngoại môn.
Chỉ có sáu bảy đệ tử nội môn đến đây, không tính là nhiều, nhưng so với trước kia, đã xem như là lần nhiều nhất rồi.
- Tuyết Tình, ngươi lại có rảnh rỗi đến đây xem Thi đấu Ngoại môn?
Thanh âm lười biếng của Thất hoàng tử truyền đến.
Hắn mặc một thân trường bào hoa lệ, khác biệt với chế phục của đệ tử xung quanh, tựa như hạc giữa bầy gà trong mắt đám người.
Bên cạnh hắn có một thiếu nữ thanh mỹ thoát tục cao ráo, váy dài tinh xảo làm nổi bật tư thái yêu kiều xinh xắn, mái tóc đen như thác nước theo gió mà động, rất là mỹ lệ.
Kiều nhan của thiếu nữ như hoa mẫu đơn sau mưa, trơn bóng mịn màng, trong trắng lộ hồng như đồ sứ, hương thơm thanh thuần khiến người khác cảm thấy tim đập thình thịch.
- Mục Tuyết Tình.
- Đệ nhất mỹ nữ ngoại môn, không phải nàng đã tiến vào nội môn sao?
Mục Tuyết Tình xuất hiện, hấp dẫn đông đảo ánh mắt chú ý, nhân khí gần như che lấp đám người Đoàn Kiêu Long, Nam Cung Lễ.
Thiếu nữ xinh đẹp mang theo ánh mắt rực rỡ như ánh bình minh, chăm chú nhìn tấm bia xếp hạng.
Hạng nhất, Trần Vũ, mười điểm.
Cái tên này khiến hàng lông mi thon dài của thiếu nữ khẽ run lên, trên mặt lộ ra một tia phức tạp.
Nàng còn nhớ kỹ, ngày hai người tách ra, thiếu niên hờ hững lưu lại một câu:
- Sau này gặp lại ở nội môn.
Lúc này, tên của thiếu niên xếp thứ nhất, mặc dù có tổng cộng sáu người, nhưng vẫn đang tạm thời xếp thứ nhất.
- Thú vị.
Thất hoàng tử cười, ánh mắt đảo qua vài cái tên trên tấm bia trận pháp.
Hắn vẫn là bộ dạng không đếm xỉa.
Theo đuổi Mục Tuyết Tình một đoạn thời gian, mặc dù rất khó thành công, nhưng hắn lại rất hưởng thụ quá trình này.
Nếu quá dễ dàng đạt được, hắn ngược lại sẽ cảm thấy không thú vị.
Ngay cả Trần Vũ kia, “tình địch” tiềm ẩn, cũng có thể xem là thêm chút gia vị mà thôi.
- Thi đấu xếp hạng chiến bắt đầu.
Trước tấm bia trận pháp, lão giả áo đen cao giọng tuyên bố.
Trên sân, chúng đệ tử đều yên tĩnh.
- Quy tắc tranh tài như sau, dựa theo thứ tự, người sau có thể khiêu chiến người gần trước. Mỗi người chỉ có hai lần cơ hội khiêu chiến. Thất bại trừ một lần khiêu chiến, thắng lợi không trừ số lần khiêu chiến. Người thắng trận và người bị khiêu chiến sẽ đổi thứ tự, thất bại thì giữ nguyên thứ hạng không đổi.
Quy tắc giống như khóa trước, vô cùng đơn giản.
Mỗi người đều có hai lần khiêu chiến, thắng lợi không trừ số lần khiêu chiến, thất bại bị trừ một lần.
Như vậy, mục tiêu khiêu chiến sẽ phải thận trọng lựa chọn.
Nếu mục tiêu khiêu chiến quá cao, hai lần đều thất bại, vậy thì ngay cả một chút thăng tiến cũng không có.
- Mỗi người có hai lần cơ hội, bây giờ bắt đầu.
Lão giả áo đen khẽ quát một tiếng.
Lão giả vừa dứt lời, Trần Vũ bỗng nhiên cảm nhận được từng luồng chiến ý và địch ý khóa chặt bản thân.
Những ánh mắt kia, tới từ Hồ Nhất Bá, Viên Bắc Thông, Trình Quân, thậm chí còn bao gồm Nhạc Phong.
Hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
- Trần sư đệ, ngươi phải cẩn thận. Đám người Hồ Nhất Bá sẽ liên thủ nhằm vào người, muốn loại ngươi khỏi vòng cạnh tranh top ba.
Một thanh âm nữ tử quen thuộc vang lên bên tai Trần Vũ.
Chẳng biết từ lúc nào, Đồng Ngọc Linh đã đứng bên cạnh Trần Vũ, thấp giọng nói.
- Loại ta ra khỏi top ba ư?
Khóe miệng Trần Vũ thoáng lộ một tia lãnh ý:
- Nhưng mục tiêu của ta, lại không phải top ba!
Cái gì?
Không phải top ba?
Chẳng lẽ hắn muốn...
Trong lòng Đồng Ngọc Linh nổi sóng, nhìn Trần Vũ với vẻ khó mà tin nổi, càng lúc càng cảm thấy không nhìn thấu thiếu niên này.