Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 11: Trảm Hùng vương

Trước động gấu.

Hai vị Thông Mạch kỳ, Nhạc Phong cùng Đinh Cửu Huy vẻ mặt mong mỏi nhìn Trần Vũ. Trong lời của Đinh Cửu Huy còn hiện ra vài phần khách khí lẫn thỉnh cầu. Bọn họ cũng rất bất đắc dĩ, dù cho đã chuẩn bị trước nhưng vẫn xem thường thực lực của Thiết Tông Hùng vương.

Nhất là thể chất của con hùng vương vô cùng mạnh mẽ, dù đã trúng “Hóa huyết độc” nhưng chiến lực cũng không suy giảm bao nhiêu, có thể nói trận chiến này thật sự gian nan. Theo suy đoán của Đinh Cửu Huy thì nếu muốn hạ độc được on hùng vương phải tăng phân lượng lên vài lần nữa!

Nhưng cũng may.

Sau khi triền đấu, độc tính xâm nhập làm cho tốc độ hùng vương giảm mạnh, sinh mệnh lực cũng trôi đi một ít. Nhưng mà thể lực cũng như thương thế của hai người họ lại không thể kiên trì lâu được. Lúc này, chỉ cần có người giữ chân hùng vương một lát, đợi cho hai người họ khôi phục một hồi thì việc giết con hùng vương có lẽ không khó nữa.

- Trần sư huynh, ngươi ra tay ngay đi.

Thiếu nữ thon thả kia bày ra bộ mặt điềm đạm, đáng yêu mà năn nỉ; trong lòng nàng chỉ lo cho Nhạc Phong, hận không thể xông lên hỗ trợ.

- Các vị.

Trần Vũ liếc mắt, nói thẳng: “Các ngươi không nghĩ tới, ta chính là một tên ‘Đoán Thể kỳ’ đối địch với một tên ‘Thông Mạch kỳ’ đã khó khăn lắm rồi, còn nói gì đến hùng vương chứ? Yêu cầu này có quá mức hay không đây?”

Lời vừa dứt, Nhạc Phong cùng Đinh Cửu Huy đều có cảm giác nghẹn họng. Dĩ nhiên, bọn hắn không thể nào phản bác được.

Phải biết rằng Thông Mạch so với Đoán Thể thì đã ngưng luyện ra nội tức, khai thông kinh mạch, chênh lệch giữa hai kỳ rất lớn. Vậy mà giờ hai Thông Mạch kỳ còn không địch lại hùng vương lại bắt một tên Đoán Thể đi đối phó hay sao?
Rốt cuộc là kéo dài hay làm bia đỡ đạn đây?

- Hừ, ngươi cũng không phải là Đoán Thể kỳ bình thường đi! Trước kia chính mắt ta thấy ngươi nhẹ nhàng đánh chết hai con Thiết Tông Hùng còn gì.

Thiếu nữ thon thả kia lạnh giọng mắng ngược lại. Trần Vũ liền cười lạnh không nói gì. Nữ tử này hoàn toàn bị mị lực của Nhạc Phong mê hoặc rồi, tình cảm ăn sâu trong tâm không biết kiềm chế, hoàn toàn quên mất, không lâu trước đó chính ai đã giải vây cho nàng.

- Trần sư huynh.

Nhạc Phong vừa cùng hùng vương triền đấu vừa nói: “Ta biết bảo huynh đi hỗ trợ thật sự có chút mạo hiểm. Ta đây cũng không để huynh làm không công.”

Dứt lời, y lấy từ trong lòng ra một quyển sách.

Trần Vũ hơi ngạc nhiên, thân pháp của Nhạc Phong đúng là vô cùng tinh diệu, trong hoàn cảnh này vẫn còn có thể nói chuyện với mình khi quần nhau với hùng vương.

Dĩ nhiên, dù cho thân pháp y cao minh như thế nào đi nữa thì thể lực cùng thương thế vẫn là vấn đề khó giải quyết đi.

- Huynh cũng thấy thân pháp của ta rồi. Đây chính là “Lăng Văn Bộ”, chính là một bộ võ học mà gia tộc ta phải bỏ ra một cái giá lớn mới được, trong hàng võ học trung giai có thể được coi ở hàng đầu, thậm chí đã tiếp cận tới võ học cấp cao.
Lời nói của Nhạc Phong cũng hòa hoãn lại.

Đinh Cửu Huy ở cạnh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào bản “Lăng Vân Bộ” kia, hiển nhiên gã cũng rất động tâm.

- Ngươi muốn dùng môn võ học này đổi lấy việc ta xuất thủ sao?

Trần Vũ ngạc nhiên.

Dưới tình huống bình thường thì loại võ học tinh phẩm kiểu này đều không truyền ra ngoài đi. Giá trị của nó cũng không thua kém gì mật của con hùng vương kia.

- Đương nhiên, ta muốn Trần sư huynh cam đoan hỗ trợ ngăn chặn con hùng vương trong vòng nửa nén nhang mới được.

Nhạc Phong trầm giọng nói ra. Nghe lời y, vẻ mặt Đinh Cửu Huy ở bên cạnh lộ ra chút khác thường.

Tỉ mỉ nghĩ lại thì tính toán của Nhạc Phong lại có vẻ rất tinh. (DG: tinh ở đây là tinh tướng ấy)

Kéo dài thời gian nửa nén hương?

Nếu như là Nhạc Phong, có tu vi Thông Mạch trung kỳ, thân pháp cao minh còn có khả năng. Đổi lại là một tên Đoán Thể kỳ thì khó có khả năng, thậm chí là vẫn lạc.

Nhìn xem mà nói thì cái môn “Lăng Vân Bộ” này chỉ là một cái mồi nhử mà thôi. Nếu Trần Vũ đáp ứng thì chỉ sợ không ngăn được lâu như thế, tự nhiên là không thể nào đạt được võ học rồi. Hơn nữa, mặc kệ hắn có thành công hay không thì hai người họ cũng có một ít thời gian thở dốc rồi.

- Tốt, ta đáp ứng. Nhưng trước hết ngươi đưa bí tịch kia cho ta a.

Trần Vũ dứt khoát nói ra.

Ngược lại Trần Phong không có vẻ gì ngoài ý muốn. Theo y đoán thì loại đệ tử ngoại môn như Trần Vũ luôn có khát vọng với võ học tầng cao.

Ba!

Nhạc Phong thò tay vỗ một cái, đem “Lăng Vân Bộ” ném tới. Trần Vũ nhận bí tịch, mở ra nhìn mấy lần, xác định không có vấn đề gì mới đem cất kỹ. Sau khi đạt thành hiệp nghị thì Nhạc Phong vội lui về sau.

Phanh!

Trần Vũ nhặt một tảng đá từ dưới mặt đất, hung hãn đập vào đầu hùng vương. Nếu là người thường thì tảng đá kia không đủ gãi ngứa cho hùng vương, không thể nào gây chú ý cho nó được. Nhưng đá kia là do Trần Vũ ném, làm cho hùng vương kêu lên một tiếng “Ngao” trầm thấp.

Rống!

Con hùng vương gào lên, tập kích bằng sóng âm, một đôi mắt đỏ tươi, lạnh lẽo khóa ngay người Trần Vũ.

Trần Vũ thót mình một cái, toàn thân phát lãnh.

Con vậy khổng lồ trước mắt chính là up hiếp lớn nhất từ khi hắn chào đời tới giờ. Sóng âm khi làm cho khí huyết hắn loạn động, màng tai ù ù mấy tiếng. Chẳng qua, hắn cũng có chuẩn bị trước, hít sâu một hơi, trái tim mạnh mẽ nảy lên, làm ổn định khí huyết.

Xoạt!

Thân hình Trần Vũ nhẹ nhàng nhảy lên, giữ vững khoảng cách hai trượng với con hùng vương.

Ngao, rống!

Trong lúc chiến đấu, xung quanh con hùng vương bụi bay mịt mù, dưới đất lưu lại một rãnh dài, uy thế mạnh mẽ, có thể làm cho mấy tên Đoán Thể kỳ bình thường mất hết chiến ý.

Chẳng qua, Trần Vũ mặt vẫn hồng, tim vẫn thót chút nào, hắn như một con báo, nhảy qua lại trong bụi bặm, hai chân luôn mượn lực từ những cây cối xung quanh.

Tức thì, bọn người Nhạc Phong nhân cơ hội rút lui hơn mười trượng.

Phản ứng cùng với tốc độ của tên Trần Vũ này chẳng giống Đoán Thể kỳ chút nào.

Đinh Cửu Huy bình luận.

- Chờ xem hắn có thể kiên trì được bao lâu. – Trên mặt Nhạc Phong hiện lên một tia dị sắc.

Lúc bọn hắn đối mặt với hùng vương, phải thường xuyên dùng nội tức phong bế hai tai lại, miễn cưỡng ứng phó với công kích sóng âm. Như vậy, vô tình khi chiến đấu đã tiêu hao lực lượng nhìu hơn bình thường rồi.

Chẳng qua, Trần Vũ chẳng lo tới chuyện này.

Thời gian từng chút trôi qua. Bên trong đám bụi bặm, thân ảnh kia vẫn nhanh nhẹn, thong dong như thường.

Trên mặt Nhạc Phong cùng Đinh Cửu Huy ngạc nhiên không thôi.

Không thể nào ngờ được!

Theo thời gian trôi qua, Trần Vũ ứng phó với hùng vương ngày càng nhẹ nhàng. Trong lúc này, hùng vương dần thoái ý, muốn rút lui lại bị Trần Vũ lăng không đánh một quyền, oanh kích ngay cái ót. Nếu bình thường thì một quyền này của hắn không thể nào tạo thành tổn thương cho con hùng vương. Nhưng sau khi trải qua kinh nghiệm chiến đấu, hơn nữa con thú còn bị không ít vết thương, cộng thêm trúng Hóa Huyết độc nên một quyền này làm cho nó lảo đảo, phát ra một tiếng gào thét. Hai người Nhạc Phong lại biến sắc lần nữa.

Xoạt!

Sau một đoạn thời gian, một thân ảnh nhanh chóng lui về phía hai người họ.

- Thời gian nửa nén hương qua rồi, mọi chuyện phải giao cho nhị vị rồi.

Thân ảnh này chính là Trần Vũ.

Nhạc Phong cùng Đinh Cửu Huy liếc nhau, than khổ một tiếng, phải đứng dậy ứng phó với hùng vương.
Hai người đã khôi phục chút ít thể lực, thương thế cũng đã ổn định, hơn nữa hùng vương lúc này cũng như nỏ mạnh hết hà nên đối phó với nó cũng không khó khăn gì lắm.

Phốc, phốc! Xuy!

Nhất là Nhạc Phong cầm bảo khí tàn kiếm, tiếp tục mở rộng vết thương trên người hùng vương, từng đợt âm thanh gào rú thảm thiết cứ vang lên trong rừng rậm.

Cuối cùng thì tính mạng của con hùng vương cũng đi đến cuối cùng.

Rống ~~!

Ngay trong khoảng khắc cuối cùng, hùng vương không để ý gì nữa, trả một cái giá lớn nhảy tới Nhạc Phong, dường như nó cũng biết mình sắp chết rồi. Nhạc Phong lớn tiếng hô không tốt.

Thời gian chiến đấu quá lâu, thương thế không nhẹ, toàn thân y mệt mỏi, rã rời, bây giờ muốn toàn mạng trở mình đã không thể được rồi.

- Nhạc đại ca, cẩn thận… ~~

Một thân hình thon thả từ phía sau chạy đến, tay cầm roi bạc quất về phía hùng vương.
Chát!

Cây roi quất ngay giữa mặt hùng vương, thậm chí trúng vào mắt nó. Trải qua thời gian chiến đấu lúc trước, thiếu nữ thon thả cũng rõ những chỗ yếu hại của loài Thiết Tông Hùng.

Con hùng vương bị đánh trúng mặt, há miệng Ngao một tiếng.

- Cơ hội tốt.

Nhạc Phong đâm ra một kiếm, ngay trúng vào miệng con hùng vương, một kiếm xuyên qua cổ họng nó. Trước đây, y cũng thử công kích cổ họng nó nhưng rất khó đâm vào. Lần này do khoảng cách gần và đâm từ miệng nên cực kì thuận lợi.

Hùng vương trúng vết thương chí mạng, phát ra tiếng kêu thảm thiết tâm can, tay gấu đánh loạn xung quanh.

Xoạt!

Nhạc Phong phản ứng rất nhanh, y lăn một vòng trên đất. Dù sao thì trúng một kích này chắc chắn hùng vương phải chết, không cần dây dưa thêm.

Nhưng mà!

Y thì tránh thoát nhưng thiếu nữ đang yểm trợ bên cạnh lại không tránh được một kích này.

- Ah…

Thiếu nữ kia kêu thảm một tiếng, thân hình đẹp đẽ bị một trảo gấu vừa to vừa thô xuyên qua. Thân thể mềm mại bị đâm xuyên qua, lắc lư giữa không trung, miễn cưỡng xoay người một cái, máu tươi nhuộm đỏ toàn thân nàng.

- Nhạc…đại…

Nàng không thể nào tin được, cực kì không cam lòng nhìn Nhạc Phong lần cuối, rồi nhắm mắt.

Trên trận, là một trận tĩnh mịch.

Lần phản công cuối cùng của hùng vương cũng mang theo tính mạng của thiếu nữ kia. Trần Vũ cùng Đinh Cửu Huy lộ ra một tia không đành; Nhạc Phong cắn răng, hô hấp gấp gáp, không thèm liếc mắt nhìn thi thể thiếu nữ.

Sau một lát.

Một tiếng “ầm” vang lên, toàn thân con hùng vương vết thương chồng chất ầm ầm ngã xuống.

- Rốt cuộc cũng chết…

Nhạc Phong củng Đinh Cửu Huy thở dài một hơi, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng. Chỉ cần lấy được mật hùng vương thì bọn hắn nắm chắc đột phá cảnh giới.

Nhưng ngay lúc này!

Rốngggggggggg !

Sâu trong rừng rậm, lại vang lên một hồi gào rú kinh hồn, uy thế không thua gì con Thiết Tông Hùng vương cả.

- Không tốt! Là con hung thú khác, chỉ sợ cũng thuộc hàng như con hùng vương này.

Sắc mặt Nhạc Phong âm trầm. Dưới tình huống bình thường thì những con hung thú này đều có ý thức lãnh địa. Cả khu vực này đều là địa bàn của con hùng vương, những hung thú khắc không thể nào xâm phạm được, trừ khi là những con cao cấp hơn.

- Có thể do mùi máu tanh quá nặng nên mới dẫn đến con hung thú ngang cấp khác đấy.

Trần Vũ phân tích nói ra.

Nhanh!

Nhạc Phong cùng Đinh Cửu Huy vội cắt thi thể con hùng vương, lấy mật gấu ra. Dĩ nhiên trạng thái hiện tại của mọi người mà gặp con hung thú giống với hùng vương thì lành ít dữ nhiều rồi.

- Đi!

Sau khi lấy được mật gấu, cắt thêm tay gấu nữa thì mấy người nhanh chóng rút lui khỏi sơn động, chạy về phía ngoài rừng rậm.

Sau ba người đi một lát.

Bá! Bá!

Phía trên sơn động liền xuất hiện hai thân ảnh. Đó là một thanh niên trên mặt có một vết sẹo đang đeo kiếm, và một mỹ phụ váy hoa kiều diễm động lòng người.

- Khanh khách, đúng là một màn hay nha.

Mỹ phụ váy hoa vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn về hướng đám người Nhạc Phong bỏ chạy, thấp giọng nói: “Thiếu niên thiệt là nhẫn tâm. Vì bắt lấy cơ hội tốt nhất để giết hùng vương mà để cho nữ oa tiếp ứng hắn phải chết thảm đi."

- Cái này có gì mà lạ, đạo của cường giả là phải đạp lên xương trắng mà đi.

Thanh niên mặt sẹo đeo kiếm bình thản nói ra.

- Hơn nữa.

- Thực lực của mấy tên gia hỏa mới nhập môn này cũng không tệ. Mà bọn hắn cũng chỉ là đệ tử ngoại môn ở tầng chót nhất mà thôi. Vì thế nội tình của Vân Nhạc Môn không thể khinh thường được.

- Sao nào? Đại ca muốn thay đổi kế hoạch à? Chúng ta là ‘Hoa Kiếm Song Tà’ đấy, cũng không cần sợ Vân Nhạc Môn đi.
Mỹ phụ váy hoa lơ đễnh nói.

- Vốn dĩ muốn tạo chút áp lực cho cao tầng Vân Nhạc Môn để cho bọn hắn bán cho ta một lượng “Thiên Ngoại Vẫn Thạch” nhất định để tu bổ “Vân Tà Kiếm” của ta. Nhưng nhìn biểu hiện của đám đệ tử này thì ta nghi ngờ thực lực của Vân Nhạc Môn cũng không như những gì chúng hiển lộ. Có lẽ, thật sự có những lão bất tử đạt tới cấp bậc kia cũng nên.

Thanh niên đeo kiếm giải thích.

Mỹ phụ vừa định nói chuyện thì cách đó không xa truyền tới một âm thanh gào rú kinh hồn. Chỉ thấy một con “Hoa Ban cự báo” (DG: báo đốm cực lớn), hình thể không thua gì con hùng vương, nhảy đến đây. Nói nhìn chằm chằm vào sơn động dưới chân hai người.

Xem uy thế thì con báo này cũng không thùa gì hùng vương, mà tốc độ cũng nhanh hơn. Nếu là đám người Nhạc Phong gặp con hung thú am hiểu tốc độ như thế này thì muốn chạy trốn bảo mệnh cũng khó đi. Đối với chuyện này, sắc mặt mỹ phụ váy hoa vẫn thản nhiên, ngón tay thon dài của ả từ từ điểm một cái.

Thoáng một cái.

Một đoàn khí sáng rực rỡ, quỷ dị hiện ra trên đầu ngón tay ả. “Phốc” một cái bắn trúng người con cự báo.

Ầm xùy!

Trên người con hoa ban cự báo đột nhiên xuất hiện nhiều lỗ máu ác liệt, nhiều đóa hoa máu phún ra thật đẹp, ngay lập tức toàn thân con báo bị đâm thủng không biết bao nhiêu lỗ máu.

Con cự báo còn không kịp kêu lên thì toàn thân đã thành một vũng máu. Chuyện nhỏ này xảy ra không làm ảnh hưởng gì đến cuộc nói chuyện của hai người.

- Quan trọng hơn là, “Thông Linh Thử” của ta lại cảm thấy một cổ khí tức bất an, sợ hãi…

Trong bàn tay thanh niên đeo kiếm hiện ra một con chuột lông tím đang run rẩy.

- Thông Linh Thử này của ta chính là một con biến dị, khứu giác cực kỳ linh mẫn. Đối với nguy hiểm và những tồn tại cường đại thì chưa từng ngửi sai chút nào. Nó từng giúp ta thoát qua mấy lần đại kiếp nạn. Lần này, nó vô cùng sợ hãi, trước giờ chưa từng như thế.

Lời nói của thanh niên đeo kiếm làm cho mỹ phụ giật mình.

Năng lực của con Thông Linh thử biến dị này ả vô cùng rõ ràng.

- Rốt cuộc là loại tồn tại như thế nào lại làm cho Thông Linh Thử sợ hãi đến như vậy? Nhất là lúc gặp mấy tên tiểu tử kia! Lần đi đến Vân Nhạc Môn này, chúng ta phải cẩn trọng hơn mới được.


=================================
Lời DG:
- Mê trai có mức độ, sau này chết như thế nào cũng không biết =))
- Muốn âm Trần ca đâu có dễ dữ dzậy =))