Trong một tòa cung điện rộng rãi xa hoa, vài nữ cơ vóc dáng thon thả, thân hình trắng trẻo, để lộ bờ vai và bàn chân nhỏ, ngoại hình xinh đẹp hấp dẫn người xem.
Nhạc công ở bên cạnh đệm nhạc cho các ca cơ, cảnh tượng oanh ca yến hót.
Trần Vũ và Phương Hạo Phi ngồi ở vị trí đầu, trên bàn dài đặt trước mặt bày đầy rượu ngon món lạ, sơn hào hải vị.
- Không tệ!
Trần Vũ và Phương Hạo Phi đều uống rượu thưởng thức ca vũ, gương mặt giãn ra thích thú.
Ánh mắt Phương Hạo Phi phần lớn dừng lại trên vóc người uyển chuyển của các ca cơ vũ nữ.
- Ừm...
Trần Vũ một tay cầm lấy một cái bàn tay gấu nướng vàng, còn một tay thì cầm một loại rượu ngon không biết tên, ngửa cổ uống một ngụm.
Ánh mắt của hắn một mực quan sát các ca cơ vũ nữ, gật đầu hài lòng.
Từ sau khi tiến vào tông môn đến nay, Trần Vũ chưa từng thả lỏng hưởng thụ như vậy, nhất là lúc Cốt Ma Cung xâm lấn, tình cảnh không khác gì một thanh kiếm sắc treo trên đỉnh đầu đám đệ tử.
- Hừ!
Mục Tuyết Tình ngồi ở bên cạnh thì xụ mặt, có chút bất mãn đối với tác phong của hai người.
Bên phía Yến Gia Bảo, Yến Hồng dẫn đầu đám thúc bá, thỉnh thoảng chúc rượu hai người Trần Vũ, thổi phồng khen ngợi một hồi.
Hai tên trung niên bên cạnh Yến Hồng thấp giọng mỉm cười, nói:
- Thượng sứ tông môn? Hai tên thiếu niên non nớt, e rằng còn chưa từng được hưởng qua vinh hoa phú quý thế tục, hắc hắc, ngay cả ải mỹ sắc cũng không qua nổi rồi...
Mấy người nhìn nhau cười, trong lòng lại càng khinh thường hơn.
- Cẩn thận chút, đừng nói lung tung, tu vi những đệ tử nội môn này không tầm thường, nhĩ lực hơn xa người thường.
Yến Hồng trừng mắt nhìn hai người một cái.
Chẳng qua, dáng vẻ hưởng thụ của Trần Vũ và Phương Hạo Phi cũng khiến Yến Hồng thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ít nhất, những thượng sứ tông môn tới đây lần này sẽ không phải loại người nghiêm khắc khó nhằn, như vậy cũng dễ ứng đối.
- Đây là thượng sứ tông môn ư? Có khác gì đám háo sắc đâu, trông cậy vào bọn họ, e rằng ta và đệ đệ khó mà trở mình được...
Sâu trong mắt Yến Vũ Tích che giấu sự thất vọng và chán ghét.
Bên cạnh nàng là một mỹ nhân cao quý đoan trang, chính là mỹ phụ ngồi trong xe ngựa lúc trước.
Mỹ lúc này thoạt nhìn thậm chí còn chưa đầy ba mươi tuổi, tóc búi cao, trong cặp mày ngài còn chứa nét xuân, da dẻ mịn màng như ôn ngọc, tuy quyến rũ phong tình lại không mất đi vẻ đoan trang hiền thục.
- Vũ Tích, bây giờ còn chưa thể xác định được.
Mỹ phụ khẽ lắc đầu.
Vừa rồi nàng quan sát, phát hiện ánh mắt hai người Trần Vũ tuy rằng thường xuyên dừng lại trên người ca cơ vũ nữ, nhưng phần lớn là thưởng thức, không hề có tạp niệm rõ ràng.
- Mỹ phụ này là Yến phu nhân, quả phụ của vị Bảo chủ kia sao?
Lúc Trần Vũ uống rượu, ánh mắt lại đảo qua trên người mỹ phụ một chút.
Trong tư liệu mà hắn nhận được, Yến phu nhân cũng là một nhân vật trọng yếu, là phu nhân của vị Bảo chủ chết bất đắc kỳ tử.
Nghe đồn, trước khi Yến phu nhân được gả, Bảo chủ Yến Thông và huynh trưởng Yến Hồng đều từng theo đuổi Yến phu nhân.
“Bốp bốp...”
Yến Hồng đột nhiên vỗ tay, vài ca nữ vũ nữ dung mạo tiếu lệ, mang theo một trận gió thơm say lòng người, nhẹ nhàng đi tới.
- Mấy người các ngươi nếu có thể bồi hai vị thượng sứ vui vẻ, tất có trọng thưởng.
Yến Hồng cười nói.
Ngay lập tức, đám mỹ nữ đều cười duyên, trong mắt hàm xuân, kẹp tại bên cạnh hai người Trần Vũ, bày ra dáng vẻ yêu kiều mặc người thưởng thức.
Phương Hạo Phi cười ha hả một tiếng, trái ôm phải ấp, uống cạn một chén rượu do mỹ nhân rót.
Còn có hai thiếu nữ dung mạo không tầm thường, mặc y phục cao nhã ghé sát bên vai Trần Vũ, tay thon nắn bóp vai cho hắn, trong đôi mắt trong suốt ướt át như làn thu thủy.
Trần Vũ có chút ngoài ý muốn, Yến Hồng an bài cho mình hai mỹ nữ này, bất kể là tư sắc hay vóc dáng đều không tầm thường.
Còn không đợi hắn đưa tay ngăn cản vòng tay mỹ nhân ôm ấp thì...
“Phành...”
Mục Tuyết Tình rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, một cước đá bay bàn rượu trước người.
- Hai người các ngươi còn nhã hứng ngồi đây hưởng lạc?
Gương mặt Mục Tuyết Tình có chút lạnh lùng, thanh âm run run, nhất là Trần Vũ, thái độ của hắn thật khiến trong lòng nàng chua sót.
Trước đây không lâu, Trần Vũ vẫn một lòng theo đuổi nàng, những nữ tử khác dù đẹp như thế nào thì hắn cũng không nhìn vào mắt, nhưng bây giờ...
- Tuyết Tình sư muội... chúng ta chỉ đang giải tỏa... giải tỏa căng thẳng.
Phương Hạo Phi lúng túng cười một tiếng, nhún vai nói.
Trần Vũ thì bày ra vẻ mặt vô tội, hắn từ đầu tới cuối còn chưa làm gì, ngay cả tay của mỹ nhân còn chưa nắm.
- Ha ha! Cô nương không nên hiểu lầm, mấy vị thượng sứ dọc đường mệt nhọc, lão phu chỉ muốn để hai vị đại nhân tận hứng uống rượu, thả lòng tâm tình một chút, không hề có ý gì khác.
Yến Hồng vội đi qua giảng hòa.
- Ừm, như vậy là được rồi... giờ nên nói chính sự thôi.
Trần Vũ nghiêm mặt, khoát tay nói.
Gương mặt Yến Hồng khẽ run, thoáng có chút kinh ngạc, vội vã phất tay, để cho tất cả vũ nữ ca cơ thối lui.
Trong đại điện, những người không có phận sự đều thối lui.
Bên phía Yến Gia Bảo chỉ còn lại một ít cao tầng trọng yếu, ngoại trừ Yến Hồng và hai vị thúc bá, còn có mẹ con Yến phu nhân và Yến Vũ Tích.
- Thiếu niên nhỏ tuổi nhất này, quả nhiên là người lĩnh đội.
Trong mắt Yến phu nhân thoáng hiện một tia sáng kỳ dị.
Trong tiệc rượu ca múa vừa rồi, nàng vẫn luôn chú ý quan sát ba vị thượng sứ tông môn này.
Kết quả, chỉ có một mình Trần Vũ là không thể nhìn thấu.
- Ừm... Ba vị đại nhân, các ngài vừa mới đi đường mệt nhọc tới đây, không bằng để ngày mai hãy nói.
Yến Hồng cười làm lành, nói.
Ánh mắt của hắn lúc nhìn qua mẹ con Yến phu nhân, thoáng mang một tia cảnh giác.
Mục Tuyết Tình có chút không vui, nói:
- Nói chút tình huống đại khái đi.
Bản thân nàng rất để ý đến nhiệm vụ lần này.
Chẳng biết tại sao, nàng luôn có cảm giác Yến Hồng này không phải là thứ tốt lành gì.
- Yến Gia Bảo hiện nay có hai chuyện, chuyện thứ nhất là Nhị đệ Yến Thông của ta, cũng là Bảo chủ tiền nhiệm chết bất đắc kỳ tử. Bây giờ vị trí Bảo chủ còn chưa xác lập, lòng người rất bất an.
Yến Hồng buồn rầu nói.
- Ồ?
Ánh mắt Trần Vũ chợt lóe, nói:
- Vậy để thiếu bảo chủ kế nhiệm không phải là được hay sao?
Người hắn nói đến chính là vị thiếu chủ Yến Phi đã gặp hôm qua.
Nghe vậy, trên mặt Yến phu nhân và Yến Vũ Tích không khỏi lộ ra thần sắc kỳ vọng và mừng rỡ.
- Có lẽ vị thượng sứ đại nhân này thật sự là một người làm việc chính nghĩa công bằng.
Hai nữ nhân không khỏi nghĩ như vậy.
- Đại nhân, tuy nói là vậy, nhưng thiếu bảo chủ hiện nay chỉ mới mười một tuổi, tuổi còn nhỏ, không hiểu thế sự, không đủ để phục chúng. Đây là chuyện thứ nhất.
Yến Hồng thoáng run, vội vàng nói.
Trần Vũ gật đầu, trông cậy vào tiểu thí hài kia làm Bảo chủ, quả thật không đáng tin cậy.
- Thứ hai là vị trí Bảo chủ vốn dĩ vẫn luôn có tranh luận. Dựa theo quy củ nhiều thế hệ, đều là trưởng tử đảm nhiệm vị trí Bảo chủ. Năm xưa, Nhị đệ của ta mượn thủ đoạn của yêu nhân, đầu độc lão Bảo chủ, cưỡng ép cướp đi vị trí Bảo chủ vốn thuộc về ta. Bây giờ hắn đã bỏ mạng, lão phu là người có uy danh cao nhất tại Yến Gia Bảo, theo lý có quyền kế thừa vị trí Bảo chủ.
Yến Hồng nghiêm túc nói.
- Không sai! Vị trí Bảo chủ này, vốn nên là của đại ca.
Hai vị thúc bá bên cạnh cũng vội vàng phụ họa.
- Ồ?
Trần Vũ thoáng có chút trầm ngâm.
Rất nhiều thế lực gia tộc, thậm chí truyền thừa hoàng vị, đều là lập trưởng tử.
- Ba vị đại nhân chớ nghe lời nói từ một phía của bọn hắn.
Trên mặt Yến Vũ Tích tràn ngập phẫn nộ và cừu thị, lập tức đứng dậy.
- Ngươi nói xem.
Mục Tuyết Tình vung tay, ngăn đám người Yến Hồng lên tiếng, để Yến Vũ Tích nói chuyện.
Đều là nữ tử, nàng càng có khuynh hướng ủng hộ những nữ tử yếu thế như Yến phu nhân và Yến Vũ Tích.
- Vị trí Bảo chủ của cha ta năm xưa, vốn là thông qua lão Bảo chủ, cũng chính là gia gia của ta chỉ định. Đây là việc không phải bàn cãi.
Gương mặt Yến Vũ Tích đỏ lên vì tức giận, thanh âm run run.
- Năm đó, phu quân ta và Yến Hồng đại ca cùng so tài một trận, định ra vị trí Bảo chủ. Tiện thiếp còn nhớ rõ, phu quân chỉ dùng mười chiêu đã đánh bại Yến Hồng đại ca...
Yến phu nhân bổ sung.
Đôi mắt đẹp của nàng đảo qua toàn trường, nói:
- Đây là chuyện công khai trước mọi người năm xưa. Hơn nữa, cái chết của phu quân ta mấy ngày trước cũng rất kỳ lạ. Tư chất của hắn không tầm thường, tu vi đạt tới Luyện Tạng trung kỳ, thân thể cường tráng, chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, sao có thể chết bất đắc kỳ tử được? Ta hoài nghi có gian nhân mưu hại hắn.
- Tiện nhân! Ngươi máu chó phun người, đặt điều bịa chuyện, có dụng ý riêng.
Yến Hồng nổi giận nói.
Trong lúc nói chuyện, trên người hắn chợt dâng lên một luồng nội tức chấn động của Luyện Tạng kỳ, hiển nhiên là Luyện Tạng sơ kỳ.
- Yên lặng!
Phương Hạo Phi hừ lạnh một tiếng, một luồng nội tức mênh mông tràn ra, thoáng cái đã chế trụ đám người Yến Hồng.
Hắn không chỉ tu vi cao hơn mà còn tu hành võ học đỉnh cấp, còn cường hoành hơn võ giả thế tục rất nhiều.
- Chuyện này cũng đơn giản, tạm thời cho qua đi, nói chuyện tiếp theo.
Trần Vũ hờ hững nói.
Nhiệm vụ thế tục lần này, hắn là lĩnh đội, có quyền phán quyết cực lớn.
- Chuyện thứ hai là Ngô gia và Lâm gia xung quanh Yến Gia Bảo, vốn dĩ đây chỉ là những tiểu gia tộc, nhưng nửa năm gần đây lại bỗng nhiên quật khởi, còn cấu kết với cường đạo. Theo tin đồn nghe ngóng được, khu vực đó có môn đồ tay chân của Cốt Ma Cung xuất hiện...
Yến Hồng tường thuật.
- Ngô gia và Lâm gia có từng công kích Yến Gia Bảo không?
Trần Vũ hỏi.
Về việc Ngô gia và Lâm gia quật khởi, tư liệu trong tay hắn cũng có đề cập đến.
Trước đây, Ngô gia và Lâm gia tối đa cũng chỉ tương đương với Trần gia ở thành Tương Dương, không phải cùng một cấp bậc với Yến Gia Bảo.
- Gần nhất, bọn họ chiếm đoạt một ít sản nghiệp thế tục của chúng ta, dù chưa chủ động tấn công Yến Gia Bảo, thế nhưng đã nhòm ngó từ lâu rồi.
Yến Hồng cười khổ nói.
Hai vị thúc bá bên cạnh cũng vội vàng phụ họa:
- Nếu không phải có Yến Hồng đại ca tọa trấn, Ngô gia và Lâm gia đã sớm công tới đây. Nếu để thiếu bảo chủ nắm quyền, lòng người tan rã, hậu quả khó mà lường được.
Một lát sau, ba người Trần Vũ đã tương đối nắm rõ thế cục Yến Gia Bảo, dùng từ “loạn trong giặc ngoài” để hình dung cũng không sai chút nào.
- Hôm nay tạm thời đến đây thôi, đợi chúng ta quan sát một thời gian sẽ đưa ra quyết định.
Trần Vũ mở miệng nói.
Dứt lời, hắn dẫn theo Phương Hạo Phi và Mục Tuyết Tình rời khỏi đại điện.
Không lâu sau, Yến Gia Bảo đã an bài sương phòng tốt nhất cho ba người Trần Vũ.
Trần Vũ đưa ra yêu cầu: cần một gian phòng có biệt viện riêng, không cách hai người Mục Tuyết Tình quá xa.
Đến đêm, Trần Vũ ngồi xếp bằng, vận chuyển Vân Sát tâm pháp vài lần, cảm giác tu vi chậm rãi tinh tiến, qua mấy tháng nữa liền có thể thử tấn thăng Thông Mạch kỳ đỉnh phong rồi.
- Đại nhân có bên trong không? Yến Hồng xin cầu kiến!
Bên ngoài truyền đến thanh âm già nua quen thuộc.
Trong sương phòng.
Trần Vũ lại một lần nữa gặp Yến Hồng, vị lão giả có quyền thế lớn nhất Yến Gia Bảo hiện nay.
Yến Hồng cười nịnh bợ, lấy ra một cái gương gỗ nhỏ.
- Ngươi có ý gì? Xem ta là người nào?
Trần Vũ mặt không đổi sắc, nói.
Mặc dù nói như vậy, nhưng hắn vẫn mở rương gỗ ra, mí mắt lập tức giật giật.
Trong rương gỗ đặt trên trăm khối nguyên thạch chính phẩm, bên cạnh đó còn đặt một cái giáp da xích hồng tinh xảo.
- Bán bảo khí nhuyễn giáp?
Trần Vũ cầm giáp da này lên quan sát, có chút kinh ngạc.
- Bên trong bán bảo khí nhuyễn giáp này dung nhập một loại da lông của thằn lằn lửa, có thể kháng cự hỏa diễm, nghe nói còn có năng lực chống cự nhất định đối với công kích thuộc tính Viêm Dương.
Yến Hồng cười nói.
- Ừm.
Trần Vũ mặt không đổi sắc, cất rương gỗ vào túi trữ vật.
- Tại hạ cáo từ, chỉ trong Trần đại nhân có thể lấy đại cục Yến Gia Bảo làm trọng, suy xét nhiều một chút.
Nhìn thấy Trần Vũ thu đồ của mình, nụ cười trên mặt hắn càng thêm rạng rỡ, trong lòng thở phào một hơi.