- Phụ vuơng, họ đều chết rồi, Hoàng thượng sau này không còn phải lo lắng nữa. Có điều, con thì phiền phức lớn, Vĩnh Dạ đã đi ngược lại chỉ ý của Hoàng thượng, không phơi thi thể của Lý Ngôn Niên và Lãm Thúy lên tường thành mà chôn cất hai người họ. Làm sao bây giờ?
Đông Dịch Hạng[1] của Tử cấm thành là nơi ở của các nội thị và Cán Y Cục[2]. Bước vào đây, bầu không khí của cuộc sống thường nhật ập tới, gần như không thể cảm nhận được sự nghiêm túc và trang nghiêm của Hoàng cung. Nếu không phải có những bức tường màu đỏ cao lớn phía xa nhắc nhở nơi này vẫn thuộc nội viện Hoàng cung, thì có lẽ nó giống một nơi ở của bách tính bình thường hơn.
Nội thị của Ngự thiện phòng Trần Tam xách một cái lồng sơn đỏ bước vào Đông Dịch Hạng. Trần Tam vào cung năm tám tuổi, là người nhanh nhẹn, hiểu chuyện, đã sớm quen thuộc và nắm vững được các kỹ năng sinh tồn trong cung, trên mặt lúc nào cũng nở một nụ cười khiêm tốn. Hắn hiểu khẩu vị của chủ nhân các cung rõ như lòng bàn tay, không hẳn là quá nịnh bợ, nhưng chỉ cần sai bảo là hắn sẽ hết lòng phục vụ, bởi vậy có mối quan hệ rất tốt với mọi người.
Hựu Khánh Đế mới đăng cơ bèn chỉ định hắn phục trách mấy việc vặt. Trần Tam bất giác nghĩ, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ được thăng lên làm chủ sự của Ngự thiện phòng, nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ.
- Trần công công, sao mấy hôm nay đều là ngài mang cơm thế? Ai mà có phúc như vậy? – Một nội thị lắm lời hay nịnh nọt lên tiếng hỏi han.
Trần Tam ho khẽ một tiếng, trong lòng thầm đắc ý, nhưng nghiêm giọng quát:
- Lắm lời.
Người đó tình cờ lại là đồng hương, Trần Tam nhìn đông ngó tây thấy không có người bèn nói khẽ:
- Nghe nói thân phận cao quý lắm, nếu không làm gì có tư cách dùng đồ ăn của Ngự thiện phòng.
Tên đồng hương kia tò mò lắm:
- Đã mang ba ngày rồi, sáng trưa tối không thiếu một bữa, tôi chưa từng nghe nói ai được đãi ngộ như thế!
Trần Tam thở dài:
- Thì thế! Nghe nói có liên quan tới Phế Thái tử… - Khóe mắt nhác thấy có người từ Cán Y Cục đi ra, lại vội vàng nói. – Không phải chuyện mà ngươi và ta phải lo, đừng có nhiều chuyện, đồn ra ngoài là rơi đầu đấy.
Tên đồng hương kia rụt cổ, nhìn Trần Tam xách lồng cơm đi vào viện lạc ở cuối ngõ, bỗng dưng rùng mình, mang theo những nghi vấn trong lòng chuồn đi.
Viện lạc này tuờng vây cao lớn, những viên gạch vuông màu xanh xám toát lên một vẻ thâm u.
Trần Tam đi tới trước cánh cổng màu đen xì, móc yếu bài ra, kiểm tra lồng cơm, nhìn cấm quân ăn thử từng món rồi mới gật đầu cúi lưng đi vào.
Mỗi lần tới đây, trong lòng hắn đều dấy lên một nỗi sợ hãi kỳ lạ.
Bước vào cửa lớn là một khoảng sân vuông vắn rộng rãi. Điện chính nối với một giếng trời, ba dãy phòng ốc cũng lát gạch xám quay mặt vào nhau, không thấy một gốc cây, ngọn cỏ.
Trần Tam gặp chủ sự của thiên lao ở tiền viện, một lần nữa kiểm tra yếu bài, kiểm tra hộp cơm rồi mới theo ngục tốt bước vào trong. Trên bức tường cao hơn hai trượng trổ một khung cửa sổ rộng chừng một thước, đó là nguồn ánh sáng duy nhất. Trần Tam bước vào, hương vị của mùa hè trong khoảnh khắc bị ngăn lại ngoài kia, một bầu không khí ẩm ướt và lạnh lẽo ập tới.
Hắn vừa vào đây đã chỉ muốn bước ra. Vài bước đã tới căn phòng số bảy, đặt lồng cơm xuống qua một hàng chấn song, nhanh nhẹn bỏ thức ăn ra, liếc mắt nhìn thức ăn tối qua vẫn bày ở chỗ cũ. Hắn ngẩng đầu nhìn người đang cuộn mình trong góc phòng, không dám nói gì, chỉ thu dọn thức ăn, lắc đầu rồi theo ngục tốt bỏ đi. Trong lòng thầm nghĩ, thức ăn của Ngự thiện phòng, nếu không phải là chủ nhân có địa vị ở các cung thì chẳng bao giờ được ăn, có phúc mà còn không biết hưởng.
Lãm Thúy ngây người nhìn cửa sổ, từ khi vào đây, nàng chẳng hề ăn uống.
Không biết bao lâu đã trôi qua, tiếng bước chân lại vang lên trong thông đạo thâm u. Nàng vẫn bất động, chỉ đưa mắt nhìn cửa sổ xuất thần.
Người kia dừng lại, ngưng mắt nhìn nàng giây lát rồi mới lên tiếng:
- Ngươi có trách ta không?
Lãm Thúy sửng sốt, quay mặt ra, quỳ xuống:
- Vương gia, Lãm Thúy có lỗi với ngài.
- Ngươi có trách ta không? – Đoan Vương dịu giọng hỏi thêm lần nữa.
Lãm Thúy khựng lại, nàng có tư cách gì mà trách ông? Rõ ràng là nàng phản bội Vương gia, không những bán đứng tiểu thư, suýt chút nữa còn giết chết nàng.
- Nếu không phải là ta thì ngươi có thể gả cho một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường và hạnh phúc. Ta quên mất, hắn vốn là một nam tử rất có mị lực. – Đoan Vương thở dài, đưa mắt nhìn đống thức ăn vẫn chưa hề động đũa. - Hoàng thượng đối với ngươi vẫn tốt, trong thiên lao rất ít người được thưởng thức đồ ăn của Ngự thiện phòng.
- Là tốt sao? Chẳng qua chỉ vì muốn dùng tôi để dụ tướng công mắc bẫy, Hoàng thượng và Vương gia đều chỉ hận không giết được chàng ngay thôi! – Lãm Thúy mỉa mai.
- Vì hắn, chuyện gì ngươi cũng sẵn sàng làm, đúng không? Ta tới thăm ngươi, chỉ là muốn tìm hiểu xem ta đã phạm phải một sai lầm lớn như thế nào. – Đoan Vương không hề nổi giận, năm xưa ông cứu nàng ở Tán Ngọc Quan, đưa nàng về Vương phủ nuôi dưỡng thành người, rồi lại lợi dụng nàng, hai bên không ai nợ ai. – Cho dù ngươi không ăn rồi chết đói thì chúng ta vẫn bắt được hắn, ngươi không chết thì có thể còn có cơ hội gặp lại hắn.
Lãm Thúy ngẩng đầu lên, nước mắt tuôn như mưa:
- Đừng lừa tôi, tôi biết là tôi sẽ chết, chỉ có điều không biết chết thế nào mà thôi. Có điều, dù có chết thì tôi cũng sẽ không giúp các người bắt chàng đâu.
- Vĩnh Dạ nói, nó sẽ đưa ngươi đi gặp Lý Ngôn Niên. – Đoan Vương bỏ lại câu ấy rồi rời đi. Ông tin rằng nghe thấy câu này, Lãm Thúy sẽ không còn muốn chết nữa.
Vĩnh Dạ đứng trong giếng trời, ngắm nghía thiên lao của An quốc, ngoài tường vây ra thì không có lưới sắt, cũng tương tự như nhà lao của kiếp trước.
- Chuyện này e rằng chỉ có thể cầu xin Hoàng thượng. Ngài dặn Ngự thiện phòng một ngày ba bữa mang cơm tới. Ta nghĩ, Hoàng thượng đang chờ con đi cầu xin ngài. – Trong mắt Đoan Vương thoáng vẻ lo âu.
Muốn bắt Lý Ngôn Niên, Lãm Thúy không phải là một mồi câu tốt. Ông hiểu Lý Ngôn Niên, trong lòng ông ta, Lãm Thúy không quan trọng đến thế.
- Nếu họ ẩn cư thì cũng không nên giết họ. Dù sao Lý Ngôn Niên… Lãm Thúy cũng hầu hạ con đã nhiều năm. – Vĩnh Dạ không vào thiên lao thăm Lãm Thúy, nàng còn nhớ khi ở sơn cốc, Lãm Thúy đã hận nàng thế nào. Nàng ta đã không còn là Lãm Thúy chăm sóc nàng từ nhỏ nữa rồi, nhưng sự bất chấp tất cả của Lãm Thúy khiến nàng bất giác nhớ tới Nguyệt Phách. – Con đi cầu xin ngài, chẳng phải ngài đã chờ lâu lắm rồi sao?
- Con thích ngài không? – Cuối cùng Đoan Vương cũng hỏi điều mà ông lo lắng. Tuy rằng ông phản đối Vĩnh Dạ nhập cung, nhưng ngộ nhỡ Vĩnh Dạ thích Thiên Hựu thì sao?
Vĩnh Dạ phì cười:
- Phụ vương, con thích cha hơn.
Đoan Vương khựng lại, sa sầm mặt:
- Chẳng ra thể thống gì! – Nhưng trong ánh mắt lại lóe lên vẻ đắc ý và thích thú.
Vĩnh Dạ chờ ở Ngự thư phòng nửa canh giờ, Vương công công đi ra khó xử đáp:
- Mời Quận chúa về ạ, Hoàng thượng đang bận phê duyệt tấu chương, lúc này không có thời gian.
- Đa tạ công công. Phiền công công chuyển lời tới Hoàng thượng, ngày mai Vĩnh Dạ lại tới. – Nàng cười cười, quay người bỏ đi. Trong lòng thầm chửi, Lý Thiên Hựu, ngươi mang cái uy của Hoàng đế ra để bắt ta cúi đầu sao? Có phải ta buộc phải cứu Lãm Thúy đâu!
Thiên Hựu quyết tâm không gặp Vĩnh Dạ, người đi rồi lại thấy tâm thần bất an. Chàng vốn quyết định sẽ cư xử lạnh lùng với nàng ba ngày, để nàng biết bây giờ chàng là vua của một nước, nhưng giờ lại thấy hơi hối hận. Nghĩ tới tính cách của Vĩnh Dạ, nếu việc gì cũng chiều theo nàng thì sau này chẳng phải là sẽ rối tung lên? Thế là lại bình tâm ngồi phê duyệt tấu chương.
Liên tiếp ba ngày, Vĩnh Dạ mang nụ cười tới, rồi lại mang nụ cười về. Nhớ tới lời hẹn với Lý Ngôn Niên chỉ còn năm ngày, lòng không khỏi sốt ruột.
Về tới phủ không lâu thì Vương công công đã vội vàng chạy tới Đoan Vương phủ.
Đoan Vương phu phụ tươi cười ra đón tiếp, Vương công công cười cười truyền lại khẩu dụ của Hựu Khánh Đế, liếc nhìn bộ y phục, trang sức trong cái khay sơn son rồi chắp tay cáo từ.
Từ đầu tới cuối, Vĩnh Dạ chỉ lạnh lùng chẳng nói tiếng nào.
- Vĩnh Dạ, cuối cùng con cũng phải thay nữ trang rồi, Hoàng thượng đã ra khẩu dụ, thay rồi đi gặp người thì có sao? – Vương phi khuyên nhủ.
Vĩnh Dạ hừ một tiếng:
- Con không muốn mặc cho hắn xem!
Đoan Vương bình tĩnh uống một ngụm trà:
- Ở trong phủ con cũng không muốn mặc, thế con muốn mặc cho ai nhìn?
Vĩnh Dạ đỏ bừng mặt, nhớ ngày trước đã hứa với Đoan Vương sẽ không ở bên Nguyệt Phách, trong lòng bất giác thấy khó chịu, giận dữ nói:
- Phụ vương, chẳng lẽ muốn con vào cung làm phi ư? Mẹ kiếp!
- Cái gì? – Đoan Vương nghe thấy từ cuối cùng thì sửng sốt buột miệng hỏi.
- Là ý vô cùng bất mãn! Đừng nói cha muốn gả con cho Lý… y!
Đoan Vương cười ha hả:
- Con muốn gả cho ai?
- Không muốn gả cho hắn đâu nhất định là phải gả cho người khác?
- Sớm muộn gì con cũng phải lấy chồng. Nếu không, thánh chỉ truyền xuống thì phải làm thế nào?
Vĩnh Dạ ngẩn ngơ, đúng thế, Lý Thiên Hựu là Hoàng đế, không thể kháng chỉ.
Đoan Vương bình thản nói:
- Con không thay nữ trang, Hoàng thượng cũng không thể trách được con, con xin phụ vương đi! Chỉ cần con thay nữ trang cho ta nhìn, ta sẽ lập tức giúp con giải quyết vấn đề khó khăn này!
Vĩnh Dạ liếc nhìn ông, Đoan Vương và Vương phi đều đang chăm chú nhìn mình, nếu không nhìn lầm thì Vương phi còn đang liếm môi nữa. Muốn nhìn thế sao? Vì sao? Một bộ quần áo, một cái váy thì có gì khác nhau? Nhưng nàng vẫn nhớ những gì Nguyệt Phách từng nói.
- Không mặc. Không giúp con thì thôi, mai con sẽ đi gặo Lý… Hoàng đế! Vi phạm khẩu dụ cũng là kháng chỉ, nếu phụ vưong không sợ bị con liên lụy thì không giúp Vĩnh Dạ giải quyết vấn đề này cũng được mà!
Đoan Vương phu phụ cùng thở dài:
- Bảo con thay nữ trang mà sao khó thế? Sau này con còn phải lấy chồng, không thể cứ mặc nam trang xuất giá được!
- Đó là chuyện sau này, con đang nói tới chuyện ngày mai. – Vĩnh Dạ cười nói, -Con biết chắc chắn phụ vương có cách, con không sốt ruột.
Đoan Vưong cười khổ, tiết lộ trước cho nàng quân át chủ bài thực sự không phải là một việc thông minh. Ông nghĩ, nàng đâu thể cứ mặc nam trang cả đời.
Thiên Hựy một lần nữa nghe Vương công công thông báo, hưng phấn đứng lên, rồi lại cố nén kích động, ngồi xuống.
Cuối cùng Vĩnh Dạ cũng bước vào Ngự thư phòng, liếc nhìn Thiên Hựu trong bộ long bào, thấy chàng nghiêm mặt ngồi trên ghế, nghiêm túc xem tấu chương bèn hành lễ, quỳ xuống chờ tiếng “bình thân”.
Kim thiền quan búi tóc, bộ áo lụa thêu hoa khéo léo, thắt lưng buộc bằng đai bạch ngọc. Thiên Hựu nhìn thấy, ngọn lửa trong lòng bừng lên, nàng không đếm xỉa gì tới khẩu dụ của chàng sao?
- Trẫm nhớ hôm qua đã bảo Vương Phúc gửi tới cho nàng một chiếc áo màu tím nhạt, váy dài màu tím đậm, thêm một chiếc khoác ngoài màu trắng, Quận chúa vẫn mặc nam trang là có ý gì?
Vĩnh Dạ ngẩng đầu lên tươi cười rút trong ngực ra một đạo Thánh chỉ của Tiên hoàng:
- “Chuẩn cho Vĩnh Dạ được kháng chỉ ba lần. Khâm thử!” Đó là Thánh chỉ mà Tiên hoàng ban cho Vĩnh Dạ. Hoàng thượng, Vĩnh Dạ kháng chỉ một lần, không mặc nữ trang gặp người khác.
Lý Thiên Hựu hít sâu một hơi, không nói được lời nào. Thấy Vĩnh Dạ vẫn cười tươi nói, làn da như ngọc, lông mày như vẽ thì lại ngẩn ngơ, tâm tư xoay chuyển nhanh chóng, còn được kháng chỉ hai lần, nhân tiện ra hai đạo lệnh để phế hết ba lần này là được mà. Y lại nở nụ cười, lại gần, đặt tay lên tay Vĩnh Dạ, đỡ nàng đứng lên, tay vẫn không buông ra. Lý Thiên Hựu nhìn Vĩnh Dạ chằm chằm:
- Thì ra thần sắc bệnh tật của nàng ngày trước là giả. Tiểu Dạ, làn da của nàng đẹp quá.
Vĩnh Dạ giằng tay ra, Lý Thiên Hựu lại càng siết mạnh hơn:
- Nàng có thể dùng võ công, để xem nàng có đánh lại được trẫm không? – Thấy Vĩnh Dạ sửng sốt thì mỉm cười. – Tiểu Dạ, ta thích cái tên này, hay hơn Tinh Hồn nhiều.
Sao y biết đựoc? Vĩnh Dạ chớp mắt, giả bộ không hiểu.
- Từng có một thích khách thâm nhập vào thư phòng của trẫm, còn cho nổ tung cả thư phòng. Đến nay nghĩ lại trẫm vẫn thấy đau lòng, nàng nói xem, nếu trẫm bắt được thích khách đó thì nên làm thế nào?
Vĩnh Dạ cố sức giằng tay ra, sầm mặt nói:
- Hoàng thượng không có bằng chứng gì, sao lại đổ tội cho Vĩnh Dạ?
Lý Thiên Hựu nhìn nàng hồi lâu, thở dài nói:
- Trẫm rất nhớ nàng, Tiểu Dạ. Nàng quên những gì trẫm từng nói rồi sao?
- Hoàng thượng, Vĩnh Dạ muốn xin ngài tha cho Lãm Thúy một con đường sống, dù sao nàng cũng đã hầu hạ Vĩnh Dạ nhiều năm. – Vĩnh Dạ nghe y gọi mình là Tiểu Dạ thì thấy buồn nôn, lập tức chuyển chủ đề.
Vĩnh Dạ nghiêm mặt đứng yên, cho dù là không vui thì thần thái tóat lên trên gương mặt vẫn khiến Lý Thiên Hựu động lòng. Y hơi cau mày, đáp:
- Vì sao xa lạ với trẫm như thế? Còn nhớ trước khi đi Trần quốc, nàng không hề như thế!
- Thả hay không chỉ một câu nói của Hoàng thượng thôi, Vĩnh Dạ coi như đã hết lòng với Lãm Thúy. – Vĩnh Dạ vô cùng bực bội, cứ bị Lý Thiên Hựu nhìn chằm chặp thế này, nàng thực sự muốn đánh người.
Vĩnh Dạ thực sự hối hận khi tới cầu xin Lý Thiện Hựu, vừa gặp y là đã không kiềm chế được lửa giận. Nhưng giờ y là Hoàng đế, đối đầu với y thì thực không thức thời. Vĩnh Dạ đảo tròn mắt, cúi đầu quay người lại, rồi lại ngẩng đầu lên, trong mắt đã long lanh nước:
- Hoàng thượng sắp cưới Lạc Vũ công chúa nước Tề làm Hoàng hậu rồi, ngài, ngài bảo tôi…
Thì ra là ghen, Lý Thiên Hựu chuyển giận thành vui, nhất thời không biết nên đáp thế nào, vươn tay định ôm nàng. Vĩnh Dạ xoay người né tránh, như oán như giận mà nhìn chàng, cho tới khi Lý Thiên Hựu thấy tim mình mềm ra, lời lập Vĩnh Dạ làm quý phi đã ra tới miệng mà vẫn không dám nói.
Vĩnh Dạ giậm chân, lao ra khỏi Ngự thư phòng, để lại Lý Thiên Hựu ngơ ngẩn xuất thần.
Không phải y không biết tính khí củaVĩnh Dạ, từ nhỏ đã được thương yêu, vô cùng kiêu ngạo. Nay nàng phải chịu thua Lạc Vũ, làm gì có chuyện nàng đồng ý? Cho dù nàng đồng ý thì Đoan Vương cũng không chịu. Lý Thiên Hựu thấy thật đau đầu. Nhưng vì Vĩnh Dạ mà từ chối hôn ước với nước Tề thì không được. Khi tiến thoái lưỡng nan, bất giác Thiên Hựu nghĩ tới Lãm Thúy, bèn bảo Vương công công hạ chỉ đưa Lãm Thúy tới Đoan Vương phủ.
- Lấy lòng nàng còn không được sao? – Chàng lẩm bẩm, trong đầu bỗng dưng lướt qua một điều gì đó, hàng long mày lại nhăn chặt lại.
Ngoài Thập lý đình, Vĩnh Dạ cưỡi ngựa đưa thị vệ khiêng một chiếc kiệu xuất hiện đúng như lời hẹn.
Nàng phẩy tay bảo thị vệ rời đi, một ngựa một kiệu đứng trên đường lớn mênh mông chờ một lúc lâu, nàng mới lên tiếng gọi:
- Sư phụ, ông có thể bước ra rồi.
Rèm kiệu đột ngột vén lên, Lãm Thúy cầm một tay nải bước ra, ánh mắt nhìn vào rừng không giấu được sự nóng ruột.
Lát sau, Lý Ngôn Niên mới từ rừng đi ra. Ông ta nhìn Vĩnh Dạ chăm chú:
- Ta tưởng ngươi sẽ mai phục giết ta.
- Nếu có thể buông bỏ hận thù, cùng Lãm Thúy sống cuộc đời bình an chẳng phải càng tốt hơn sao?
- Tướng công…
Lý Ngôn Niên trầm mặc giây lát, nói:
- Lãm Thúy, suốt mấy năm qua, nàng đối xử với ta rất tốt. Nhưng cả đời ta không thoát khỏi hai chữ “thù hận”. Nàng đi đi, tìm một nơi bình an, tìm một người thật thà rồi cải giá.
Vĩnh Dạ cưỡi trên lưng ngựa như đang xem kịch.
Nước mắt Lãm Thúy tuôn rơi, lắc đầu nguầy nguậy:
- Thiếp đi theo chàng.
Lý Ngôn Niên cười nhạt:
- Theo ta khổ lắm… nàng đi đi.
Lãm Thúy lại gần Lý Ngôn Niên thêm vài bước, ánh mắt ông ta đanh lại:
- Đứng lại! Chẳng qua nàng chỉ là một thị nữ mà ta lợi dụng nay đã chẳng còn giá trị gì nữa, cút!
Bàn tay Lãm Thúy buông lơi, tay nải rơi xuống đất, khóe môi run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Lý Ngôn Niên không chớp.
Trong mắt Vĩnh Dạ thoáng vẻ đau thương:
- Lãm Thúy, mùa đông năm ấy, lần đầu tiên vào Vương phủ nghe nói cô phải cưới ông ta, ta đã rất buồn, bởi vì từ giây phút đó, ta đã muốn giết ông ta. Nay, ta thả cô, cho cô một cơ hội. Cô thấy đó, cuối cùng ông ta vẫn không chịu cùng cô ẩn cư sống cuộc đời an bình. Người như thế có đáng để cô phản bội ân nhân đã từng cứu mình không?
Gương mặt Lãm Thúy nhợt nhạt, nhìn Lý Ngôn Niên nói rõ ràng từng tiếng:
- Chàng là tướng công của tôi.
Mặt Lý Ngôn Niên như bị bao phủ bởi một lớp sương mỏng, đột nhiên lao tới, một tát giáng xuống mặt Lãm Thúy, lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng xứng sao?
Trên gương mặt nhợt nhạt dần hiện lên vết đỏ, nước mắt Lãm Thúy cuối cùng không kìm đuợc nữa, rơi xuống. Nàng nhặt tay nải lên, lùi ra sau mấy bước, vẫn không đi, chỉ ngây người nhìn Lý Ngôn Niên.
Vĩnh Dạ bật cười lớn:
- Đồ ngốc, yêu một người không nên yêu, đối với nữ nhân mà nói là điều tàn nhẫn nhất. Lãm Thúy, cô hà cớ gì phải treo cổ trên một gốc cây?
Lý Ngôn Niên không nhìn nàng ta nữa, thanh trường kiếm chỉ thẳng vào Vĩnh Dạ:
- Nếu không phải ngươi có mai phục thì là ngươi quá ngốc, ngối tới nỗi dám đuổi thị vệ đi và ở lại một mình. Nếu lại bị ta bắt được, ngươi sẽ không bao giờ còn cơ hội chạy thoát!
Vĩnh Dạ bật cười lớn:
- Lý Ngôn Niên, tôi là loại người chịu để mình vào chốn nguy hiểm sao? Ông tưởng rằng tôi thực sự không thắng nổi ông sao? Xuất chiêu đi!
Thanh trường kiếm của Lý Ngôn Niên vũ lộng như một con rắn.
Vĩnh Dạ điểm nhẹ mũi chân, người đã bay vọt lên khỏi lưng ngựa, phi đao rời tay, nhưng lại hướng vão Lãm Thúy.
Tròng mắt Lý Ngôn Niên co rút, thu chiêu về đã không còn kịp, toàn thân nghiêng đi, dùng lưng đón lấy đao ấy.
Sau lưng đau nhói, Lãm Thúy trước mặt đã nước mắt như mưa, bỗng dưng đưa tay ra ôm chặt lấy ông. Lý Ngôn Niên cả người cứng ngắc, chầm chầm quay đầu nhìn Vĩnh Dạ:
- Ngươi xuất sư rồi.
Vĩnh Dạ mỉm cười:
- Từ khi còn ở trong sơn cốc Vĩnh Dạ đã biết, sư phụ rất quan tâm tới nàng ta, biết rõ rằng nàng ta là một quân cờ mà phụ vương ta cài bên cạnh ông, ông không giết nàng mà còn giữ nàng lại, thế là đủ rồi. Đao của tôi không lấy được mạng của ông, các người đi đi.
Trong lòng nàng có một niềm vui khó tả, niềm vui khi phát hiện ra con người dù có độc ác tới đâu cũng sẽ có tình cảm, khoan hồng là vũ khí mạnh nhất. Lý Ngôn Niên chẳng qua cũng là một người khổ mệnh. Mọi quá khứ đã từng, Vĩnh Dạ coi như đó chỉ là một cơn ác mộng, nay đã được mặt trời hong khô. Nàng quay đầu ngựa, đi về kinh thành.
Sau lưng vang lên câu hỏi bất cam của Lý Ngôn Niên:
- Vì sao ngươi không hận ta?
Vĩnh Dạ cười lớn, đáp:
- Gặp lại cười một tiếng, oán thù tiêu tan! Sư phụ bảo trọng!
- Gặp lại cười một tiếng, oán thù tiêu tan… - Lý Ngôn Niên nháy mắt toàn thân như trống rỗng. Thù hận từ nhỏ, sự ẩn nhẫn hơn hai mươi năm, sự từ bỏ của Du Li Cốc, tất cả chỉ trong khoảnh khắc biến thành bong bóng.
Ông thất thần đứng yên, nàng không hận ông, chịu tha thứ cho ông. Chân ông mềm nhũn, quỳ một gối xuống đât, hai hàng nước mắt lăn ra. Vì sao ông lại là con trai của Thánh tổ? Vì sao ông lại phải ôm trên mình quá nhiều thù hận?
Đôi tay dịu dàng chuyển ra sau lưng ông, ngọn phi đao không dùng lực đạo quá mạnh, lưỡi phi đao dài một thốn chỉ cắm vào lưng có nửa phân:
- Chàng cố nhịn nhé, sẽ không đau đâu.
Giọng Lãm Thúy vang lên như cơn gió mát buổi đầu hạ, ấm áp và dễ chịu.
Lý Ngôn Niên ngơ ngác nhìn nàng. Dung nhan xinh đẹp yêu kiều, trong mắt tràn đầy thương yêu và vui mừng, như thể đã tìm về được một món bảo bối. Ông nhớ tới đôi tay của mẫu thân, ánh mắt của mẫu thân mình hồi nhỏ, cũng dịu dàng như thế.
- Xin lỗi, tại thiếp mà chàng bị thương. Quận chúa đã đưa hộ giáp cho thiếp rồi…
Lý Ngôn Niên quay người lại, lưỡi đao nửa phân chưa là gì. Ông lau nước mắt cho Lãm Thúy, lặng lẽ nhìn bóng Vĩnh Dạ đã xa dần, trong lòng tràn đầy cảm kích. Hồi lâu sau mới thở dài:
- Ta nhận thua, có đứa con gái như thế, cho dù Đoan Vương ngồi lên Hoàng vị cũng vẫn hơn ta. Không có sự cho phép của Đoan Vương, nó cũng không làm được thế này.
Lãm Thúy cả mừng, nước mắt tràn mi, vùi đầu vào ngực Lý Ngôn Niên:
- Sau này thiếp sẽ sinh con cho chàng, Quận chúa nói, một nhà sống bình an chính là phúc. Thiếp rất muốn sau này chàng là một người cha tốt, dạy con đọc sách, viết chữ.
Lý Ngôn Niên nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nàng, nhớ lại gương mặt trẻ trung, yêu kiều của lãm Thúy khi ông vén khăn che mặt của nàng năm xưa. Người duy nhất trên thế giới này không bỏ rơi ông chính là nàng. Trái tim Lý Ngôn Niên bất giác trở nên ấm áp:
- Chúng ta rời khỏi đây thôi…
Trong gió đột nhiên vang lên tiếng dây cung, Lý Ngôn Niên ôm Lãm Thúy nghiêng người tránh đi. Thanh trường kiếm vung lên đẩy mạnh mũi tên, trong lòng nổi giận:
- Lý Vĩnh Dạ, ngươi thật là độc ác.
-Không… - Lãm Thúy thất kinh hét lên.
Những mũi tên từ trong rừng bắn ra như mưa. Lý Ngôn Niên bảo vệ Lãm Thúy không kịp né tránh, trên chân trúng thêm một tên nữa, ông cố đẩy Lãm Thúy đi:
- Đi!
Từ xa vang lên tiếng vó ngựa, Lý Ngôn Niên liếc nhìn, ánh mắt lại lóe lên hi vọng, quát to:
- Đi mau! Tới chỗ Vĩnh Dạ! Nó không giết chúng ta đâu!
Ông ra sức chặn những mũi tên bay tới, dùng tay đẩy Lãm Thúy ra.
Lãm Thúy lại quay người nhào tới sau lưng ông, hét lớn:
- Thiếp mặc hộ giáp rồi… - Mũi tên phầm phập trúng vào lưng nàng. Không xuyên qua được hộ giáp nhưng làm chấn động nội phủ của nàng, máu tươi phụt ra, tung tóe lên người Lý Ngôn Niên.
Thế giới trước mặt đột nhiên chuyển màu, Lý Ngôn Niên cảm thấy bên tai mình vang lên tiếng ù ù. Tiếng vó ngựa, Vĩnh Dạ đi rồi quay lại. Ông dốc toàn lực bế Lãm Thúy lên ném về phía Vĩnh Dạ. Chỉ cần Lãm Thúy được ở bên Vĩnh Dạ, chắc chắn nàng sẽ không giết Lãm Thúy… Lý Ngôn Niên mỉm cười.
Ông đứng yên bất động, nhìn Lãm Thúy lọang chọang từ dưới đất bò lên, Vĩnh Dạ ngày càng ở gần nàng.
Gương mặt ông méo đi vì đau, nhưng vẫn chăm chú nhìn về phía trước.
Đột nhiên một mũi tên từ trong rừng bắn ra, ông giơ kiếm lên chặn, thanh trường kiếm bất lực rời khỏi tay. Lãm Thúy quay lại nhìn ông, lọang choạng lao tới… Một thanh trường tiễn lướt qua mang theo tiếng gió rin rít, ông giương mắt nhìn mũi tiễn nhẹ nhàng cắm phập vào ngực Lãm Thúy, nàng không rên rỉ lấy một tiếng, ngã nhào xuống đất.
Trong lòng đau đớn khôn tả, việc đau đớn nhất trên đời này là có được rồi lại mất đi. Lý Ngôn Niên há hốc mồm miệng, ông không nghe thấy mình đang hét cái gì. Ông đứng sững sờ, những mũi tiễn sắc nhọn mang theo sự dịu dàng của Lãm Thúy, sự chu đáo của Lãm Thúy cắm phập vào thân thể, mỗi lẫn ấy nó lại mang tới cảm giác đau đớn dữ dội như xé nát xác thịt. Ông vẫn đứng, cho tới khi mọi nỗi đau đều rời bỏ ông, cho tới khi bóng Lãm Thúy ở cách đó không xa dần trở nên mơ hồ, rồi biến mất.
Vĩnh Dạ bàng hoàng ngẩng đầu lên, thấy Lý Ngôn Niên trợn to mắt đứng đó, cả người là tiễn, hai mắt đẫm lệ, là những giọt lệ đỏ hồng như máu. Nàng đọc được miệng ông đang mấp máy gọi hai tiếng Lãm Thúy, trái tim bị bóp nghẹt đến đau nhức.
Nàng nhảy xuống ngựa đi tới cạnh Lãm Thúy, đưa tay ra dò, đã không còn hơi thở. Vĩnh Dạ đứng lên, nghiêm mặt nhìn vào trong rừng, sát ý nổi lên. Trong tay nải của Lãm Thúy có kim ngân, tiền bạc, thủ lệnh xuất quan của Đoan Vương, Vĩnh Dạ vẫn giữ trên người, không dám đưa trước cho họ, khi quay về đưa thủ lệnh thì chứng kiến cảnh này.
Vị sư phụ kiêu ngạo của nàng cuối cùng cũng yêu thị nữ Lãm Thúy mà ông luôn cho là ti tiện. Chớp mắt, người mình yêu đã chết ngay trước mặt.
Rõ ràng họ có thể buông bỏ thù hận để sống cuộc đời bình an! Phật cũng nói quay đầu là bờ, vậy bờ của họ ở đâu? Họ không có! Vĩnh Dạ giận dữ đến run rẩy chân tay. Là ai đã hạ lệnh?
Một đội thị vệ chầm chậm từ trong rừng đi ra, tất cả đều mặc phục trang của cấm quân. Họ tỉ mỉ xác nhận rằng Lý Ngôn Niên đã chết rồi mới lại gần, chắp tay nói với Vĩnh Dạ:
Họ cũng là những người vô tôi, chỉ phụng lệnh hành sự. Vĩnh Dạ không ngừng tự nhủ bản thân như thế, cố gắng kiềm chế nộ ý và sát khí đang dâng lên trong lòng, lạnh nhạt nói:
- Vất vả cho các vị quá, không biết thi thể hai người này sẽ xử lý thế nào?
- Phơi thây trên tường thành ba ngày!
- Chôn cất hai người họ đi! – Vĩnh Dạ nói từng tiếng. Đuổi tận giết tuyệt thì ta có thể hiểu được, nhưng nay người đã chết mà còn phơi thây?! Lý Thiên Hựu, ngươi còn độc ác hơn cha của ngươi!
Vũ Lâm Vệ khó xử nhìn Vĩnh Dạ:
- Đây là lệnh của Hoàng thượng.
- Ta sẽ đích thân giải thích với Hoàng thượng. – Sự chán ghét dâng lên tận cổ họng, sắc mặt Vĩnh Dạ đã vô cùng khó coi.
Vũ Lâm Vệ hiển nhiên là khó xử, Vĩnh Dạ thong thả rút tụ đao ra chỉ mặt họ:
- Ta đã nói ta sẽ giải thích với Hoàng thượng. Đừng ép ta phải động thủ, con mẹ nó, giờ tâm trạng ta rất tệ!
- Tuân lệnh Quận chúa. – Thấy Vĩnh Dạ buông lời thô tục, Vũ Lâm Vệ giật mình, đắc tội nàng đồng nghĩa với đắc tội Đoan Vương, đắc tội Đoan Vuơng thì có hậu quả gì? Vũ Lâm Vệ đưa mắt nhìn nhau, ai cũng gật đầu đồng ý. Dù sao về bẩm báo cũng đã có Đoan Vương và Quận chúa gánh tội, thế là lập tức khiêng xác hai người vào rừng đào hố chôn.
Vĩnh Dạ thẫn thờ nhìn hai nắm đất mới nhô lên cao, hạnh phúc và cái chết chỉ cách nhau một ranh giới mỏng manh. Mạng sống của người trong thế giới này thực không đáng tiền. Nàng quay người lên ngựa, khách sáo nói:
- Đa tạ các vị đại ca, có thời gian thì tới Đoan Vương phủ, Vĩnh Dạ nhất định sẽ hậu tạ. Việc này do một mình Vĩnh Dạ gánh vác, các vị không phải lo.
- Đa tạ Quận chúa. – Vũ Lâm Vệ lau mồ hôi, thở phào, lập tức về cung phụng lệnh.
Về tới Vương phủ, Đoan Vương quan tâm hỏi:
- Đưa người đi chưa?
Vĩnh Dạ như cười như không nhìn ông:
- Phụ vuơng, họ đều chết rồi, Hoàng thượng sau này không còn phải lo lắng nữa. Có điều, con thì phiền phức lớn, Vĩnh Dạ đã đi ngược lại chỉ ý của Hoàng thượng, không phơi thi thể của Lý Ngôn Niên và Lãm Thúy lên tường thành, mà chôn cất hai người họ. Làm sao bây giờ?
Đoan Vương ngẩn người ra rồi thở dài:
- Chôn cất rồi cũng tốt, ta đi giải thích. Dù sao cũng là… những nhân vật nhỏ bé, bốn chín ngày của Tiên đế chưa qua, phơi thây sẽ làm tổn thương thánh đức.
- Phải rồi, Hoàng thượng rất muốn con gái của cha vào cung làm phi. Cha làm quốc trượng thực ra cũng được.
Sắc mặt Đoan Vương thoáng thay đổi:
- Nói huyên thuyên gì thế?
Vĩnh Dạ nhún vai:
- Cha không muốn, con cũng không muốn, nghĩ cách đi, nhỉ?
- Bây giờ không thể sốt ruột được, kiểu gì cũng phải chờ sau đại lễ đăng cơ.
- Tóm lại con sẽ không cưới y đâu. Còn nữa, hôm nay con bị đả kích lớn nên bệnh rồi! Đừng bắt con quỳ tiếp Thánh chỉ nữa! - Vĩnh Dạ nói rồi quay về Hoàn Ngọc viện.
Đoan Vương bất lực nhìn nàng, thầm nói, sao ông lại sinh ra một đứa con gái vừa phiền phức vừa bá đạo cực điểm thế này cơ chứ?