*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tyler cả đêm không ngủ, đã làm không ít chuyện.
Đợi đến khi trời sáng, hắn cải trang mặc một thân punk xì tai của người trẻ tuổi, hoàn toàn thay đổi phong cách, đội mũ lưỡi trai, ngồi đối diện với Victor ở buổi họp báo.
Không ngoài dự đoán của hắn, Bạch Thiên Độ quả nhiên phái người đến chú ý buổi họp báo này, hơn nữa người đến là Tề Huân, chó săn trung thành của gã.
Tề Huân còn mang theo ba, bốn tên nữa, đều cầm đạo cụ đã chuẩn bị tốt, không nói một lời chen vào trong sân.
Khi ấy Victor đang cùng mấy nhà sáng tác phát biểu ý kiến, lúc thấy Tề Huân đi vào còn sửng sốt một lát. Phóng viên cả sảnh đường đồng loạt quay đầu lại nhìn chúng.
Tề Huân nói: “Wiki đúng là vô liêm sỉ tới cực điểm, vừa ăn cướp vừa la làng (1)! Rõ ràng là mấy người sao chép tranh của họa sĩ chúng tôi trước”
Ba bốn người gã mang đến động tác rất nhanh, đem rất nhiều tranh vẽ phục chế dán lung tung ở trong hội trường, lại còn kêu la: “Wiki sao chép! Đây đều là tranh của chúng tôi, chúng tôi đã kí kết với Levy rồi!”
Tề Huân còn nói: “Video đại thần Bạch Thiên Độ làm trên trang web của chúng tôi cũng bị mấy người chuyển đi! Bạch Thiên Độ căn bản không trao quyền cho các người, các người đây là xâm phạm bản quyền!”
Vậy mà buộc tội ngược lại, vu cáo hãm hại bên Wiki sao chép!
Victor thật sự không nghĩ tới còn có một chiêu này, không khỏi cảm thấy vô cùng khiếp sợ đối với sự vô liêm sỉ của chúng, nói: “Đây là buổi họp báo của chúng tôi, làm phiền mấy người không cần ở đây gây rối!”
Tề Huân căn bản mặc kệ, gã đến là để làm loạn, cùng thủ hạ dán tranh lên xung quanh tường. Vừa dán vừa ăn không nói có bịa đặt, hư cấu ra rất nhiều chuyện xấu mà trang web Wiki đã làm.
Phóng viên không rõ sự thật chỉ có thể ghi lại mọi thứ, vừa xì ào bàn tán, xem không hiểu đây rốt cuộc là tình huống gì.
Tề Huân dương dương tự đắc, cảm giác dùng một chiêu làm loạn này, thành công đá bay cửa tiệm của Victor.
Lúc này, Victor mở miệng: “Tôi đã cảnh cáo rồi, anh không nghe. Nếu vậy tôi sẽ báo cảnh sát!”
Báo, báo cảnh sát?
Đám côn đồ cắc ké chưa từng gặp qua loại người nào không làm ầm ĩ trước mà đã báo cảnh sát. Tề Huân vừa nghĩ, liền nói: “Mày báo đi! Dù sao video của Bạch Thiên Độ không trao quyền cho chúng mày, bọn mày tự đăng lại! Báo cảnh sát cũng là bọn tao chiếm lý!”
Victor không nói hai lời, liền báo cảnh sát.
Cảnh sát ở thời đại tinh tế đến rất nhanh, trong vòng một phút đồng hồ đã có hai người đứng trong hội trường.
Tề Huân đi lên cáo trạng trước: “Đồng chí cảnh sát! Là bọn họ xâm phạm bản quyền trước!”
Cảnh sát nhân dân: “Xâm phạm bản quyền cái gì, chúng tôi không phải là cảnh sát mạng, không phụ trách vấn đề này”
Tề Huân: “???”
Cảnh sát nhân dân xem xét tình huống, nói với Victor: “Chính cậu là người báo có người ngang nhiên phá hoại tài sản tư nhân phải không?”
Vẻ mặt Victor ngoan ngoãn, gật đầu nói: “Vâng vâng, tường của hội trường này chúng tôi bố trí hơn một một nghìn NDT, còn có camera bị bọn họ đập vỡ, giá trị hai trăm nghìn”
Tề Huân: “?!” Chờ chút? Mịe nó! Sao mày không làm theo kế hoạch hả?!!
Hai cảnh sát nhân dân chụp lại tranh ảnh dán khắp nơi trên tường, camera bị hỏng, rồi nói với Tề Huân: “Phiền anh đi theo chúng tôi một chuyến”
Tề Huân mặt đần thối, nói: “Khoan đã! Đồng chí cảnh sát! Tôi muốn kiện bọn họ xâm phạm bản quyển!”
Cảnh sát nhân dân: “Tôi nói rồi, xâm phạm bản quyển không phải chức trách của chúng tôi”
Nội tâm Tề Huân như có một vạn con Alpaca (2) lao qua, Victor này thật sự không ra bài theo kế hoạch!
Gã nhìn trái nhìn phải, cảm thấy sự việc không ổn, lập tức huýt sao, cùng đồng bọn ào cái đẩy hai cảnh sát ra, chạy ra ngoài cửa!
Cảnh sát: “…” Tình huống gì đây, chỉ mang về để hỏi mấy câu thôi mà phản ứng kịch liệt thế, làm như đang diễn hiện trường truy bắt vậy??
Thực ra trộm vặt nhiều, thấy cảnh sát tự nhiên sẽ có tâm lý sợ hãi, lại còn là chuyện nhỏ, Tề Huân cũng không muốn vào đồn cảnh sát.
Vì thế gã lao về phía cửa, ngay khoảnh khắc vui sướng đẩy cửa ——
Cạch một tiếng vang thật lớn.
Một lồng thủy tinh trong suốt chụp lấy đám người Tề Huân.
Cảnh sát nhân dân ù ù cạc cạc, lấy ra quyền hạn hệ thống, dính hai tay Tề Huân lại một chỗ, nói: “Thời đại nào rồi mà còn có người chạy thế này? Anh không biết chúng tôi có thể trực tiếp bắt người à? Chả hiểu ra làm sao cả”
Victor vui vẻ đi lên, bắt tay với cảnh sát nói: “Đồng chí anh vất vả, vất vả rồi”
Cảnh sát nói: “À, không có gì, người anh em cậu vừa nhìn chính là người đứng đắn. Về sau đối phó loại người thế này, trực tiếp báo cảnh sát là được”
Victor: “Vâng vâng, chúng tôi đều là công dân tuân thủ pháp luật mà”
Bên ngoài, Tyler không nhịn được cười, đè mũ lưỡi trai xuống thấp hơn chút nữa.
…Vốn định khi cần thì giúp một tay, không nghĩ tới Tiểu Khả nhà hắn rất là lợi hại.
Lúc cảnh sát mang đám người Tề Huân đi ra cửa, Tyler lặng lẽ đi qua.
Trên đường người đến người đi, không ai chú ý tới Tyler cải trang.
Hắn đi ra từ trong một con hẻm nhỏ, trong tay cầm một bức danh họa《Trời sao》rất lớn, thản nhiên đi ngang qua trước mặt đoàn người.
Bước chân của cảnh sát chỉ dừng một giây, chờ hắn đi qua, hoàn toàn không chú ý đến gì cả.
Tề Huân lại đúng lúc nhìn thấy trước mắt có một bức trời sao tạt qua.
Gã sửng sốt một lúc, hai mắt dần mê man.
Tề Huân: Bầu trời này thật là đẹp, mình…Mình hẳn phải là con chó già, mình đang nhìn bầu trời? Đúng vậy, mình là một con chó mà!
Giây tiếp theo.
Cảnh sát chợt phát hiện Tề Huân có gì đó không đúng?!
Tề Huân đầu tiên “Gâu” một tiếng to, sau đó bỗng nhiên tứ chi chạm đất, bò tại chỗ ba vòng rưỡi, sau đó gầm gừ cắn tay cảnh sát.
Thế giới ảo đương nhiên không thể nào gây thương tổn, thế nhưng cảnh sát vẫn sợ hết hồn!
Tề Huân cắn xong cũng không nghĩ nhiều, nhảy lấy đà tại chỗ, vui sướng nhào tới cột điện, rồi nâng chân sau lên…Dưới háng ướt một mảng lớn.
Mọi người trên đường: Trợn mắt há hốc mồm.jpg
Giây lát, hỗn loạn ngoài cửa làm kinh động đến người ở bên trong.
Bên trong vừa vặn là một đám đồng chí phóng viên, vừa nhìn thấy bên ngoài náo nhiệt như vậy, lập tức hưng phấn cực kỳ, đi lên chụp ảnh Tề Huân.
Đồng bọn của Tề Huân cũng nhìn đến nghẹn họng trân trối, la lên: “Anh, anh Tề! Anh cmn chưa từng nói mình bị bệnh tâm thần mà?”
Tề Huân quay đầu, dùng mũi ra sức ngửi mùi của hắn. Phỏng chừng là cảm thấy rất quen thuộc, lập tức xông lên, ôm lấy hai đùi hắn, bắt đầu dùng sức vặn vẹo eo, tiến hành vận động pít – tông với không khí.
Tề Huân: “Gâu gâu gâu! Ư ử ư!”
Tất cả mọi người: “…”
Các phóng viên: “…” Má ơi, người anh em này đang ép tạo tin tức lớn nè.
Vừa nghĩ, các phóng viên vừa vẽ kí hiệu xuống ghi chép vừa rồi về Tề Huân —— người bệnh tâm thần, không có giá trị tham khảo, cầm ra cho người ta xem làm trò cười là được.
Mặt cảnh sát đen sì, không muốn tự mình lại gần Tề Huân, liền tiếp tục dùng chỉ lệnh hệ thống, trói chặt gã lại, mang về đồn cảnh sát.
Vài phút sau, Bạch Thiên Độ nhận được tin nhắn thế này: [Sếp ơi! Tề Huân mắc bệnh tâm thần, tưởng mình là chó, tấn công cảnh sát, bị nhốt rồi! Phải bị tạm giam ba ngày trở lên!]
“…” Bạch Thiên Độ hoài nghi mình chưa tỉnh ngủ, nhìn lại tin nhắn này một lần nữa, lập tức phát điên ném di động đi, “Bệnh thần kinh! Chuyện gì thế này!”
Gã lười đi đồn cảnh sát bảo lãnh cho thằng đệ bị bệnh tâm thần, dứt khoát tự mình ra trận, tạo một tin tức: Trang web Wiki tự đăng lại video của gã (video đạo Tia chớp, dạy “Tức thời”), gã quyết định kiện Wiki ra tòa!
Sau đó gã vẫn rất tức giận, đương nhiên không phải giận vì nguyên nhân này mà bởi vì thằng đệ gã đang diễn vai chó không chê vào đâu được trong đồn cảnh sát!
Là ông chủ của Tề Huân, có không ít phóng viên chạy tới hỏi gã tình hình sinh hoạt thường ngày của Tề Huân.
Bạch Thiên Độ phát điên nói: “Mấy người có bệnh à! Tề Huân bị tâm thần thì liên quan gì đến tôi! Tôi chỉ là ông chủ của hắn, hắn có bệnh không có nghĩa là tôi cũng có bệnh!”
Bạch Thiên Độ liều mạng nỗ lực lôi kéo chủ đề quay về, nói: “Tôi nhất định phải kiện Wiki, nhất là ông chủ của nó Lý Duy Khả, bọn họ xâm phạm quyền sáng tác của tôi!”
Phóng viên: “Nhưng sao tôi nghe nói là ngài tự đăng video lên trang web Wiki, sau vì tìm kiếm hợp tác thất bại mới sửa miệng nói không trao quyền?”
Bạch Thiên Độ nói: “Anh quyết định hay tôi quyết định? Chính tôi trao quyền tôi còn không biết sao?!”
Phóng viên: “À, vậy ngài có ý kiến gì với việc ngài Victor cũng kiện lên toà?”
Bạch Thiên Độ dương dương tự đắc: “Kiện thì kiện đi! Không phải hắn tuyên bố muốn bảo vệ quyền sở hữu sao? Giờ quyền sở hữu của tôi bị Wiki xâm phạm, để tôi xem kết cục của hắn sẽ ra sao!”
“…” Phóng viên đánh gãy phán đoán của gã, nói: “Chờ chút ngài Bạch, ngài Lý Duy Khả không kiện ngài về vấn đề bản quyền. Ngài ấy nói là ngài đăng quảng cáo, tin đồn sai sự thật, truyền bá khiêu dâm, nội dung có liên quan đến sự kiện bạo lực (3) và tình dục (4), cùng với tự mình trộm bán đi sự riêng tư của khách hàng, còn có…Ngài biết trong quảng cáo trên trang web của các ngài có virus trojan, dẫn tới tổn thất tổng cộng hơn mười triệu tài sản xã hội không?”
Bạch Thiên Độ: “…”
Trong nháy mắt đó, vẻ mặt Bạch Thiên Độ và Tề Huân khi ấy giống nhau như đúc.
Không sai biệt lắm chính là cảm giác ngây ngốc, ngã xuống đất như chó gặm bùn, còn chưa kịp cảm thấy đau, chớt phát hiện răng cửa của mình đã rụng hết.
Bạch Thiên Độ: Tao…mày…Victor?! Mẹ mày tại sao không dựa theo kế hoạch hả!!! Tại sao!
Sau đó về vấn đề kiện tụng, Bạch Thiên Độ gọi cho Victor.
Bạch Thiên Độ còn chưa nói, Victor đã nói: “Giờ hối hận thì muộn rồi, sao không làm từ sớm đi?”
Bạch Thiên Độ suýt nữa thì hộc một ngụm máu lên màn hình, lồng lộn nói: “Mày chờ đó cho tao! Cho dù mày có thắng kiện thì tao vẫn thắng vụ bản quyền! Đến lúc đó xem mày còn nói cái gì mà bảo vệ bản quyền nữa không?”
Vẻ mặt Victor thật thà nói: “Không phải anh cũng biết vụ kiện bản quyền rất dễ kéo dài hay sao? Anh sẽ kéo, tôi cũng thế. Vụ kiện bản quyền của anh, chờ một năm sau lại nói thắng thua nhé”
Bạch Thiên Độ: “…”
Victor còn nói: “Trong quảng cáo của anh có virus, anh có xin lỗi khách hàng của mình không? Ngày hôm qua tôi đã liên hệ với họ rồi, tôi còn cung cấp trợ giúp pháp lý (5) riêng cho họ đấy”
Bạch Thiên Độ suýt nữa thì mắc bệnh tim, thở hồng hộc như trâu đực, gào thét: “Mày đợi đấy!”
Victor: “Vẫn đang đợi nè, đám người chuyên ăn đạo văn, chẳng phải do anh nuôi sao? Anh chú tâm nuôi họ lâu như vậy, cung cấp ‘miễn phí’ nhiều tài nguyên như vậy, giờ vừa quay đầu lại phát hiện có virus, bọn họ lập tức quay ngược cắn lại anh. Cảm giác này thế nào?”
Victor học dáng vẻ của Tyler, khoanh tay trước ngực, nói: “Rác rưởi giận rác rưởi, cặn bã cùng cặn bã cắn nhau”
Chú thích:
(1) Nguyên văn Ác nhân tiên cáo trạng “恶人先告状”
(2) Nguyên văn Thảo nê mã “草泥马”: Đồng âm với từ mắng chửi “Thao nhĩ mụ” = fuck your mom. Ngoài ra nó còn là tên tiếng Trung của con Dương Đà (lạc đà Alpaca) một loài lạc đà không bướu ở phương Tây, được cư dân mạng tôn xưng là “Thần thú”. Bởi vì vẻ mặt của loài động vật này rất là khó tả, cho nên nó còn được sử dụng để miêu tả tâm trạng “Không biết nói sao”, “Bó tay toàn tập”…
(3) Nguyên văn Thiệp bạo “涉暴”: nội dung dính đến sự kiện bạo lực, các từ tương tự khác như thiệp hoàng (涉黄), thiệp hắc (涉黑), thiệp độc (涉毒)…
(4) Nguyên văn Thiệp hoàng “涉黄”: nội dung liên quan đến tình dục
1. Ngang nhiên tuyên dương hình ảnh khiêu dâm
2. Miêu tả hành vi làm tình cùng với cảm thụ tâm lý
3. Miêu tả hoặc truyền thụ kỹ xảo
4. Miêu tả cụ thể thủ đoạn, quá trình loạn luân, cưỡng gian hay các tội tình dục khác hoặc các chi tiết nhỏ đủ để cấu thành tội phạm
5. Miêu tả cụ thể hành vi làm tình với trẻ em và thanh thiếu niên
6. Miêu tả cụ thể hành vi làm tình đồng tính luyến ái hoặc hành vi biến thái khác, hoặc là miêu tả cụ thể hành vi bạo lực, ngược đãi, làm nhục
7. Miêu tả hành vi làm tình phóng đãng làm người bình thường không thể chịu đựng nổi
(5) Trợ giúp pháp lý là việc cung cấp dịch vụ pháp lý miễn phí cho người được trợ giúp pháp lý theo quy định của Luật này, giúp người được trợ giúp pháp lý bảo vệ quyền, lợi ích hợp pháp của mình, nâng cao hiểu biết pháp luật, ý thức tôn trọng và chấp hành pháp luật; góp phần vào việc phổ biến, giáo dục pháp luật, bảo vệ công lý, bảo đảm công bằng xã hội, phòng ngừa, hạn chế tranh chấp và vi phạm pháp luật.
(6) Nguyên văn Lạt kê “辣鸡”: một câu chửi, nghĩa là rác rưởi