"Vương phi, tiểu công tử ngài..." Giọng Hạ Chí nấc nghẹn, ta bàng hoàng cả người, đứng bật mạnh dậy, hỏi gấp: "Là ai? Lý Long Cơ?". Ta đang ở Lâm Tri vương phủ, trọng binh canh giữ, trừ bỏ hắn còn có ai có thể động vào Tự Cung? Hạ Chí mấp máy môi, cứ mãi lắc đầu, mới nghẹn ngào nói: "Khi nô tỳ tỉnh lại, tỳ nữ của quý phủ Thái Bình ở ngay trong phòng, nói là tiểu công tử đã qua phủ công chúa."
Là Thái Bình.
Ta nghĩ muốn đứng lên, thì hai chân mềm nhũn lại ngã ngồi xuống ghế. Đông Dương muốn giơ tay đỡ ta, ta vô thức đẩy nàng ra, cảm thấy mãng nhĩ đều là tiếng tim đập nặng nề như tiếng trống, giống như muốn phá toan lồng ngực mà ra.
Trong phòng lại lâm vào yên lặng.
Ta thẫn thờ một lúc lâu, rốt cuộc mới tìm được giọng nói của mình: "Thái Bình còn nhắn lại cái gì ?"
"Công chúa... Thái Bình nói tiểu công tử tuổi nhỏ, sợ chiếu cố không chu toàn, vẫn là mời Vương phi đích thân đến quý phủ chăm sóc mới thỏa đáng". Hạ Chí run run, nói tiếp: "Còn nói hiện tại trong cung xảy ra đại sự, không cần quấy nhiễu đến Lâm Tri quận vương ."
Lời nhắn tuy nhẹ nhàng nhưng mang ý uy hiếp rõ ràng, muốn ta tự mình đến phủ công chúa, không được kinh động Lý Long Cơ.
Cái gì nên tới, rốt cuộc sẽ tới.
Nàng muốn gặp ta, Tự Cung sẽ bình an.
Ta ổn định suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nói với Hạ Chí: "Thái Bình hẳn là có sắp xếp nội ứng đưa ta ra phủ, ngươi truyền lời cho tỳ nữ kia, nói sau khi ta thay quần áo xong có thể ra phủ." Hạ Chí do dự nhìn ta, làm như muốn khuyên, nhưng cuối cùng không nói một lời, lui đi ra ngoài.
Nếu Thái Bình có thể bắt cóc Tự Cung ngay tại Lâm Tri vương phủ, thì trong vương phủ này không biết đã cài bao nhiêu người, tai mắt rắc rối khó gỡ. Những nội ứng đó hàng năm trà trộn vào Lâm Tri vương phủ, lại chưa bao giờ bị Lý Long Cơ phát hiện... Ta không dám lại nghĩ sâu hơn, e là chỉ có sủng tỳ thiếp thất của hắn mới có thể.
Có thể cài vào đã không dễ dàng, có thể đạt được tín nhiệm càng không dễ dàng.
Một khi dùng đến con cờ này, nhất định là đã đến bước cuối cùng.
Cho dù là người hầu hạ bên cạnh ta, cũng không dám chắc lòng dạ như một ...
Ta cúi đầu nhìn Đông Dương quỳ gối trước mặt, giờ khắc này, e chỉ có người mà trong lòng có Lý Long Cơ, mới có thể phó thác.
Ta hạ giọng, nói mấy câu không thể nghe thấy: "Đông Dương, ngươi hãy nghe cho kỹ lời của ta. Ta đi rồi, nội trong một canh giờ ngươi phải tìm cơ hội gặp Vương Hoàn, đừng cho bất cứ kẻ nào biết, bao gồm Hạ Chí. Ngươi phải chính miệng nói cho Vương Hoàn, ta ở quý phủ Thái Bình."
Thân mình Đông Dương chấn động, quỳ mạnh xuống. Ta lại nói: "Trong ngăn bàn có để một xấp thư, ngươi thu dọn kĩ. Nếu ta không thể trở về, thì phải làm như mọi thứ đều bình thường, cách năm ngày gửi một bức thư nhà, báo cho quận vương biết ta vẫn mạnh khỏe."
Nàng không nói được một câu, khi ngửa đầu nhìn ta, nước mắt đã rơi đầy mặt.
Ta đưa tay lau đi nước mắt của nàng: "Đừng khóc, đừng để bất cứ kẻ nào hoài nghi. Đông Dương, an nguy chốn biên quan, tính mạng quận vương, ta đều phó thác toàn bộ cho ngươi ."
Vương Hoàn là chính thất của Lý Long Cơ, Thái Nguyên Vương thị là đang đứng ở bên Lý Long Cơ, vinh cùng hưởng, hoạ cùng chịu.
Nếu nàng ấy nghe xong lời này, chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp báo cho Lý Long Cơ.
Đạo mật lệnh Lý Thành Khí đưa ta vô cùng trọng đại, vạn nhất Đông Dương chết sẽ rơi vào tay người bên ngoài... Loại mạo hiểm này không thể liều. Nếu Thái Bình ở Lâm Tri vương phủ có nội ứng, vậy Lý Long Cơ tất nhiên cũng sẽ có sắp đặt người bên cạnh Thái Bình, dù không có Đông Dương truyền lời, trong một canh giờ hắn cũng sẽ thu được tin tức.
Mà Lý Long Cơ... Hẳn là sẽ liều lĩnh nhảy vào phủ Thái Bình cứu ta ?
Ta đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng nảy lên cảm giác chua chát khổ sở, không nghĩ tới ta né tránh tình cảm của hắn cả đời, thế nhưng hôm nay lại ngóng trông hắn vẫn còn tình cảm với ta. Thậm chí là tình thâm đến mức có thể buông tha cho thời cơ bức cung, tự mình tới cứu ta...
Lý Long Cơ, ngươi nhất định phải tự mình tới gặp ta, cho dù chỉ là thấy được thi thể.
Dặn dò giao phó xong xuôi, Hạ Chí đã vội vàng quay về. Ta đứng dậy thay quần áo, lưu lại Đông Dương, theo Hạ Chí một đường ra sân. Vẫn là lão tỳ nữ ở Tam Dương cung kia, khom người vấn an, đưa ta lên một chiếc xe ngựa đẹp đẽ.
Năm đó ở quý phủ Thái Bình ta sinh non ra Niệm An, Lý Thành Khí giận chó đánh mèo Tiết Sùng Giản, bắt đứa con Thái Bình sủng ái nhất quỳ gối trước cửa, rước lấy vô số chê cười. Hôm nay ta lại vì Tự Cung, tự mình đến bái kiến Thái Bình, đúng là nhân quả tuần hoàn.
Hồ sen xanh tươi giữa hè, đình đài lầu các nguy nga tráng lệ, tất cả vẫn như trước.
Thái Bình mỉm cười ngồi trong đình, đang gắp một khối điểm tâm, cẩn thận đút cho Tự Cung.
Ta vừa đi vào, không đợi hành lễ, Tự Cung tràn đầy vui mừng quay đầu, cười gọi ta: "Mẫu thân." Ta tươi cười với con trai, vẫy tay bảo hắn lại đây. Tự Cung lập tức nhảy xuống ghế, hai chân lon ton chạy tới, nhào vào lòng ta: "Mẫu thân, vườn của cô tổ mẫu thật là đẹp mắt, mới vừa rồi con bị người ôm đi thật lâu, cũng nhìn không tới điểm cuối."
Ta ôm con trai, trái tim treo lơ lửng nãy giờ rốt cuộc mới hạ xuống, ôn nhu nói: "Đây là tiên đế ban cho cô tổ mẫu, xây dựng phỏng chế theo Đại Minh cung, tất nhiên là rất đẹp". Ta nói xong, giúp Tự Cung lau mồ hôi trên trán: "Ngày thường giờ này con nên đi ngủ, sai người dẫn con đi xuống ngủ một chút, đợi tỉnh dậy lại tiếp tục đi xem vườn, được không?"
Tự Cung cười gật đầu, hôn chụt lên mặt ta, nói: "Vâng ạ".
Ta ngẩng đầu nhìn về hướng Thái Bình và Tiết Sùng Giản, Tự Cung còn nhỏ như vậy, ta không hy vọng con trai nghe được những lời sau đó.
Thái Bình cười hiểu rõ, quay qua phân phó hạ nhân một câu. Ai ngờ lời còn chưa dứt, Tiết Sùng Giản liền bước lên, ngồi xổm xuống trước mặt mẹ con chúng ta, cười nói: "Để tiểu thúc thúc mang con đi ngủ, được không ?" Tim ta đập nhanh một nhịp, hắn đã kín đáo nháy mắt với ta, ám hiệu cực kì nhỏ bé, chủ động tiếp nhận Tự Cung trong lòng ta, đứng dậy chậm rãi rời khỏi đình.
Chỉ cần một cái chớp mắt trao đổi, ta cũng hiểu được, hắn muốn giúp ta.
Hoặc là không phải giúp ta, mà là giúp Lý Long Cơ.
Ta mỉm cười đứng dậy, nhìn vị cô cô đang cúi đầu uống trà kia: "Vĩnh An bái kiến cô cô."
Năm đó Tiết Sùng Giản vì Lý Long Cơ đắc tội Lý Thành Khí, nay có lẽ thật sự là vì Lý Long Cơ, mang Tự Cung đi. Hắn không cứu được ta, nhưng có thể cứu được người kiềm chế ta, thế là đủ rồi.
Thái Bình gật đầu, buông chén trà: "Đứng lên đi." Ta đứng dậy ngồi trước người nàng, cười hỏi: "Hôm nay sắc mặc cô cô nhìn vô cùng tốt, xem ra đúng là hỉ sự lâm môn." Thái Bình nheo mắt, khoé miệng mang theo ý cười: "Vĩnh An, ta nhìn ngươi ở bên Hoàng cô tổ mẫu từ nhỏ tới lớn, cảm thấy ngươi là một Võ gia quý nữ thông minh lanh lợi. Không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy, Võ gia từng người từng người chết đi, cuối cùng còn mỗi mình ngươi đứng cách hoàng quyền trong gang tấc, cũng coi như không đơn giản."
Ta cười lắc đầu, không nói chuyện.
Thái Bình ngẩng đầu nhìn trời: "Xem ra giờ này, ca ca ta hẳn là đã quy thiên". Ta nhất thời giật mình, nàng lại nói: "Ta không hiểu vì sao Thành Khí lại giao ngươi cho Lý Long Cơ. Chẳng lẽ cô cô ta đây luôn luôn che chở cho hắn, còn không bằng tên đệ đệ từ trước đến nay cứ luôn đối nghịch hắn sao ?"
Ta cười: "Đều là cốt nhục chí thân, tại sao không bằng?"
Thái Bình khẽ thở dài: "Chi bằng ta nói thật với ngươi, hiện tại vị tẩu tử cùng đứa chất nữ kia của ta đã phạm tội hành thích vua, ham muốn bắt chước mẫu thân ta đăng cơ xưng đế. Thân là con cháu Lý gia, ta làm sao có thể ngồi yên mặc kệ?"
Thì ra...
Ta bừng tỉnh mộng, mới hiểu thì ra "Đại biến cố" khó hiểu trong miệng Lý Long Cơ là cái gì. Thì ra đúng là tất cả mọi người đều khoanh tay ngồi nhìn Vi hậu hành thích vua, sau đó coi đây là lý do khởi binh, diệt trừ hoàn toàn con cháu phe Lý Hiển, lấy lại được thiên hạ.
Trong đầu lướt nhanh tất cả khả năng, Thái Bình chỉ bình thản đẩy qua một chén trà: "Kỳ thật mặc dù ngươi không đến, ta cũng có đã bảy phần nắm chắc, giành trước Lý Long Cơ giết chết Vi thị, lập được công lớn. Hiện tại Lý Thành Khí đã muốn buông tha việc đoạt quyền, lấy thế lực nhiều năm trong triều của ta, Lý Long Cơ không phải là đối thủ."
Ta nhìn chén trà kia, hình như đã chuẩn bị trước từ lâu, chỉ chờ ta đến, uống hết nó.
Đưa tay chạm thành chén, quả thực không có độ ấm gì.
Ta buông tay, nghiêm mặt nói: "Chỉ tiếc, cô cô là một nữ nhân". Thái Bình nhướng mày: "Ngươi từ nhỏ đi theo mẫu thân ta, chẳng lẽ còn mang ý niệm cổ hủ này trong đầu?" Ta cười: "Có lẽ là ông trời thiên vị, Đại Đường ta có vô số nữ nhân có thể khiến chúng nam nhân cực kỳ ngưỡng mộ. Chẳng hạn bậc quân vương như Hoàng cô tổ mẫu, có tài nữ như Uyển Nhi, có công chúa như cô cô, thậm chí…", trong đầu thoáng qua gương mặt Vi hậu, thầm cười khổ: "Cũng có Vi hậu dã tâm ngập trời. Vĩnh An không phải là đối với việc nữ tử cầm quyền có nghi ngờ gì, chính là không muốn chứng kiến cảnh cốt nhục hoàng gia tương tàn thêm một lần nữa."
Thái Bình không khỏi mỉm cười, ý bảo ta tiếp tục nói.
Ta lại nói: "Như Hoàng cô tổ mẫu vậy, chiến tích lẫy lừng, nhưng rốt cuộc trốn không thoát tâm ma của chính mình. Bà không dám gần gũi với con cháu ruột của mình, chỉ vì bà là một nữ nhân. Sợ một ngày kia con cháu mình trưởng thành, lấy thân phận nam tử đem bà kéo xuống đế vị, cho nên bà luôn luôn sợ bóng sợ gió, tùy tiện một người tùy tiện một câu, có thể không chút do dự giết hết con cháu ruột thịt". Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng Thái Bình: "Nếu so sánh cô cô với Hoàng cô tổ mẫu, nếu cô cô xưng đế, nhất định càng khó dung tha Lý gia, thậm chí ngay cả con cháu Võ gia vốn thất thế từ lâu, cũng sẽ đuổi tận giết tuyệt."
Trong mắt Thái Bình hiện lên một ít cảm xúc phức tạp, nhưng rất nhanh tan rã trong nụ cười lạnh băng.
Nàng không vội trả lời, ta cũng không nhắc lại.
Đúng lúc một thị vệ chạy vào, thấp giọng thì thầm mấy câu. Thị vệ kia chưa nói hết, Thái Bình đột nhiên biến sắc, ném mạnh chén trà trong tay xuống đất, lạnh lùng nói: "Giỏi! Giỏi! Mẫu thân ta đây còn không bằng một tên huynh trưởng khác họ!" Tiếng vỡ vang lên, bọn tỳ nữ thị vệ hoảng sợ quỳ xuống, không một người dám ngẩng đầu.
Trái tim ta cũng thả lỏng, không khỏi khẽ mỉm cười.
Thái Bình quay đầu nhìn ta, ánh mắt thâm trầm ác liệt, có vẻ không muốn tiếp tục vòng vo với ta, nói thẳng: "Vĩnh An, con ngươi đã bình an ra phủ, lợi thế trong tay ta đã mất, chỉ còn mạng của ngươi". Nàng hất mặt nhìn chén trà kia: "Tự viết mật lệnh của Lý Thành Khí, hay là mạng của ngươi, đều do ngươi quyết định."
Khi đến đây ta đã sớm chuẩn bị tinh thần, thậm chí là ôm ý định hy sinh tính mạng hai mẹ con chúng ta, cũng không có khả năng đem mật lệnh Lý Thành Khí đưa cho nàng, huống chi hiện tại Tự Cung đã bình an, không còn tạo thành uy hiếp?
Ta quan sát ánh mắt của Thái Bình, trong nháy mắt lại như nhìn thấy Hoàng cô tổ mẫu.
Năm đó trong Đại Minh cung, ta quỳ trước mặt Hoàng cô tổ mẫu trải qua bao lần kề cận cái chết, cũng không phải là vì bảo vệ Lý Thành Khí hay sao. Lúc này thứ ta muốn bảo vệ không chỉ là mình chàng: "Cô cô, hôm nay ta đến sẽ không nghĩ tới cơ hội bình an ra phủ. Đến đây, chẳng qua là vì Tự Cung tranh thủ một đường sống, nay tâm nguyện đã thành, không còn điều gì vướng bận."
Hơi nóng mặt trời phả xuống từng đợt, người quỳ bốn phía đều tĩnh lặng dọa người.
Thái Bình mím môi cười: "Vĩnh An, ta nói rồi, ta có bảy phần cơ hội, mặc dù ngươi giúp ta cũng chỉ là dệt hoa trên gấm." Ta cũng cười: "Vĩnh An không phải người hồ đồ, chỉ cần ta không viết ra mật lệnh, Lý Long Cơ còn có cơ hội giành thiên cơ trước cô cô. Một khi ta trợ lực cho ngài, không chỉ là Lý Long Cơ thất bại, mấy huynh đệ bọn họ, bao gồm hai đứa con của ta, còn có mọi người trong phủ phụ vương ta, thậm chí là Võ gia, đều sẽ trở thành con mồi sau khi cô cô đăng cơ. Thứ cho Vĩnh An không muốn, cũng không thể trợ cô cô tựu thành nghiệp lớn."
Nàng nâng tay, chỉa chén trà đến trước mặt ta: "Được, ta thành toàn cho ngươi."