Vĩnh An

Chương 37: Tì thiếp tứ phẩm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Uyển Nhi làm ta giật mình, đang muốn cho mọi người lui ra, nàng đã tiến lên bắt lấy cổ tay ta, trầm giọng nói: "Bệ hạ cho truyền muội." Ta thấy nàng muốn nói lại thôi, biết nơi này nhiều người không tiện, đành bảo Nghi Hỉ lấy áo choàng, vội vã chạy theo nàng ra cửa.

Bên ngoài có vài nội thị lạ mặt, gặp hai ta liền khom mình hành lễ, nhắm mắt theo sau.

Uyển Nhi giữ im lặng suốt cả đoạn đường, chỉ gắt gao nắm chặt tay ta, mím môi, đợi tới trước cửa điện, mới có cơ hội thì thầm: "Đi vào đó là cửu tử nhất sinh, nói năng cẩn thận." Ta gật gật đầu, bước nhanh đi vào điện.

Trong điện đèn đuốc thắp sáng trưng, cung tỳ nội thị đều đã lui xuống, chỉ có Tiên Huệ đang quỳ gối chính giữa, thấp giọng nức nở.

Hoàng cô tổ mẫu nhíu mày nhìn nàng, gặp ta đi vào thỉnh an, mới mỏi mệt nói: "Vĩnh An, đến đây." Ta vừa thấy Tiên Huệ đã ẩn ẩn đoán được vài phần, tim chợt đập dồn dập, gượng cười bước qua, đến bên cạnh bệ hạ.

Bệ hạ không vội vã nói chuyện, chỉ thâm trầm quan sát. Ta cúi đầu nhìn dưới mặt đất, trong đầu dự đoán hết thảy kết quả tệ nhất, có thể làm Uyển Nhi sợ hãi đến như vậy, Tiên Huệ một mình quỳ gối ở đây, chắc chắn là Hoàng cô tổ mẫu đã biết chuyện Trương Cửu Linh. Chỉ là không biết từ miệng Tiên Huệ bà đã nghe được bao nhiêu, rồi tự mình suy đoán ra bao nhiêu.

Trong điện tràn ngập mùi trầm hương say lòng người, nhưng hiện chỉ làm người ta hít thở không thông.

"Vĩnh An, Tiên Huệ bị trẫm nuông chiều quá thành kiêu căng, vẫn không bằng ngươi lúc còn nhỏ", Hoàng cô tổ mẫu mở miệng: "Nàng có kể trẫm nghe một ít, chi bằng hỏi trực tiếp ngươi." Ta gật gật đầu, ngước mặt nhìn thẳng, bà thở dài, nói tiếp: "Trương Cửu Linh còn trẻ phong lưu, Tiên Huệ đối đãi với hắn có phần đặc biệt, chỉ là không hiểu chuyện gây kinh động tới người khác, việc này cũng may nhờ ngươi suy nghĩ chu đáo, bận tâm đến thể diện hoàng gia."

Trong lòng bàn tay ta đã ẩm ướt mồ hôi, nghe bà chậm rãi nói xong, vẫn không dám mảy may cử động.

Hoàng cô tổ mẫu ôn hòa nói: "Chỉ là có một số việc trẫm chưa hiểu được, trẫm chỉ biết ngươi và Long Cơ quen biết từ nhỏ, lại không biết ngươi và Thành Khí quen biết nhau còn sớm hơn." Ta cười cười, cố gắng trấn định đáp: "Khi Địch công nhậm chức Tể tướng, Vĩnh An có dịp gặp Vĩnh Bình quận vương, sau lại nhờ quận vương vẽ giúp vài mẫu chữ, trò chuyện đôi lần, cũng không tính là thân thiết."

Hoàng cô tổ mẫu chỉ trầm ngâm nhìn ta, vui giận không hiện.

Nếu không có sự việc đêm đó, lời này nói ra bà có lẽ sẽ tin. Nhưng Tiên Huệ đã kể ra hết, ta và Lý Thành Khí ở cùng nhau một đêm, cũng không phái người vào cung thông báo, đương nhiên không đời nào tin ta. Từng chi tiết nhỏ trong mấy năm nay, bà chỉ cần đem toàn bộ suy nghĩ lại một lần, sẽ đoán được tám chín phần, còn một phần cuối cùng, chẳng qua là chờ ta tới nhận tội.

Lúc này mọi lời xảo ngôn đều là tội lừa dối Thiên tử, chỉ có nhận tội may ra còn có cơ hội giải thích.

Nghĩ đến đây, ta không mong được gặp may, quỳ mạnh xuống, cúi thấp đầu: "Tôn nhi khấu thỉnh Hoàng cô tổ mẫu trách phạt."

Bà chỉ thản nhiên hỏi: "Ngươi bảo trách phạt là thế nào, mà đã quỳ xuống ? Tiên Huệ đến cầu trẫm, ngươi cũng đến cầu trẫm, trẫm quả thật không rõ. Nàng cầu được thành toàn nhân duyên, Vĩnh An, ngươi cầu cái gì?"

Ta khấu đầu thật mạnh, thấp giọng thưa: " Mặc dù Vĩnh An được tứ hôn cho Lâm Tri quận vương, nhưng lại sinh tâm ái mộ với hoàng huynh của hắn, cầu Hoàng cô tổ mẫu trách phạt." Ta nói xong, cảm giác được Tiên Huệ trừng mắt nhìn ta, khổ sở càng sâu. Dù đã có dự tính trước, cũng không ngăn trở được tính liều lĩnh của nàng, nay Trương Cửu Linh sẽ như thế nào không thể đoán được, chỉ cầu mong đừng là họa sát thân với Lý Thành Khí.

Hoàng cô tổ mẫu tựa hồ cũng không ngoài ý muốn, bình thản nói: "Ý của ngươi là, trẫm tứ hôn sai người rồi chăng, hay ngươi và Tiên Huệ giống nhau, đều là cầu trẫm thành toàn nhân duyên?"

Ta thở sâu, ổn định tâm thần trả lời: "Vĩnh Bình quận vương dù tốt, nhưng trong lòng ngài không có Vĩnh An. Kể từ khi bị quận vương dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, nay Vĩnh An một lòng chỉ có Lâm Tri quận vương, không thể chứa người khác, hôm nay chỉ vì đêm đó lỗ mãng, cầu Hoàng cô tổ mẫu trách phạt."

Hoàng cô tổ mẫu lạnh lùng thốt lên: "Ngẩng đầu nhìn trẫm." Ta theo lời ngẩng đầu, cố gắng bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt tinh tường kia, bà đánh giá ta hồi lâu, thở dài, nói: "Nếu ngươi thật lòng thích Thành Khí, gả cho hắn cũng là tôn tức trẫm, chỉ là đáng thương cho tấm lòng của Long Cơ với ngươi."

Ta nhìn ý cười của bà, chớp mắt một cái hoảng hốt.

Đạo chỉ tứ hôn mà ta nhiều năm chờ đợi, lúc này chỉ cần giơ tay là chạm được, nếu không phải rơi vào lúc tình cảnh này, ta nhất định sẽ không khống chế được mà dập đầu tạ ơn. Nhưng Hoàng cô tổ mẫu vốn đa nghi dữ dội, chỉ cần ta nhẹ gật đầu, chẳng khác nào phủ định những lời vừa rồi, ta và Lý Thành khí từ đôi bên tình nguyện sẽ biến thành ám độ trần thương, không nghi ngờ là đẩy hắn vào tội chết.

Ta siết chặt nắm tay kiềm nén, mỗi một chỗ trên người đều đau đớn, nhẹ lắc đầu: "Vĩnh An nguyện vì thế mà chịu trách phạt, cũng không nguyện gả cho Vĩnh Bình quận vương. Trong lòng Vĩnh An chỉ có Lâm Tri quận vương, mặc kệ vì nô vì tỳ, sống hay chết, cả đời này chỉ cầu được ở cạnh Lâm Tri quận vương." Lời này vừa ra khỏi miệng, ta cảm thấy trái tim cũng bị khoét sạch, tất cả đau thương trôi qua như dòng nước, yên tĩnh không tiếng động, chỉ thầm cầu mong tia hi vọng cuối cùng.

Hoàng cô tổ mẫu quan sát ta, ý cười trong mắt tan biến hết, chỉ còn khí lạnh như băng. Bà trầm giọng gọi ra ngoài điện: "Uyển Nhi, tiến vào." Uyển Nhi vốn đang đợi bên ngoài liền bước nhanh đi vào, sắc mặt như thường hành lễ nói: "Nô tỳ ở đây." Hoàng cô tổ mẫu không hề ngó ta, lạnh lùng phân phó: "Nghiền mực, trẫm muốn hạ chỉ."

Uyển Nhi đến cạnh thư án, kéo tay áo nghiền mực, cầm bút chờ đợi.

Hoàng cô tổ mẫu trước tiên là nhìn thoáng qua Tiên Huệ đang quỳ dưới đất, nói: "Ban thưởng Vĩnh Thái quận chúa gả cho con trai của Chu quốc công Võ Thừa Tự, Võ Duyên Cơ." Tiên Huệ ngẩng mạnh đầu, muốn nói gì, bị bệ hạ dùng ánh mắt lạnh lùng chặn lại, chỉ có thể chảy lệ không ngừng, bả vai run run dập đầu tạ ơn.

Bà trầm ngâm một lát, nói tiếp: "Vĩnh Bình quận vương ỷ sủng mà kiêu, không để ý lễ pháp, giáng phong Thọ Xuân quận vương. Vĩnh An quận chúa khi quân phạm thượng, niệm tình nhiều năm nay thị giá vô sai*, chỉ lột bỏ phong hào, xoá tên khỏi gia phả Võ gia, ban cho Lâm Tri quận vương làm tì thiếp tứ phẩm, Lâm Tri quận vương trắc phi Vương thị xuất thân vọng tộc, ôn lương kính cẩn nghe lời, phong thành chính phi", Uyển Nhi dừng bút, Hoàng cô tổ mẫu lại nói: "Nữ nhi Hằng An vương Võ Vĩnh Huệ, trời sinh có tướng đại quý, tứ hôn Lâm Tri quận vương làm trắc phi, tròn mười ba tuổi lập tức thành hôn."

*Hầu vua ko có mắc lỗi gì

Đợi ban xong hết thảy, bà mới thở dài thật sâu: "Trẫm khiến Long Cơ mất đi một Võ gia quận chúa, chỉ có thể lấy muội muội ngươi bù đắp."

Ta biết bà còn bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng vẫn buông tha chúng ta. Ta chỉ lẳng lặng khấu đầu, cung kính nói: "Vĩnh An tạ Hoàng cô tổ mẫu thành toàn." Một cái khấu đầu này, từ nay về sau trong Thái Sơ cung không còn ai là Vĩnh An quận chúa nữa.



Hoàng hôn ngày kế, ta liền bị đưa đến Đông cung, đến phủ Lý Long Cơ. Sáng sớm ý chỉ ban ra, tất cả mọi người trong cung đều biết tin, phần lớn ai cũng suy đoán, ta là một Võ gia quận chúa được sủng ái, đến tột cùng tại sao bị phạt nặng như thế, đường đường một Lâm Tri Vương phi, chỉ trong một đêm liền bị giáng xuống tứ phẩm tì thiếp.

Lý Long Cơ còn trẻ, chỉ có một chính phi Vương thị cùng hai thị thiếp thuở nhỏ, ta được an trí tại Triều Nhan điện, đêm động phòng hoa chúc chỉ có đôi hỉ nến cùng hai ly rượu, nhưng trái lại lễ phẩm được ban cũng không ít.

Ta ngồi trên giường, cho đến khi hỉ xưng* vén ra ánh sáng, nhìn thấy Lý Long Cơ mím chặt môi, đem hỉ xưng ném sang một bên cho tỳ nữ, đuổi hết nội thị cung tỳ ra ngoài.

*Mình nghĩ là cái đòn cân dùng để vén khăn che mặt cô dâu @@

Hắn rót chén trà, đi đến bên giường, đưa cho ta, nói: "Nếu mệt mỏi thì ngủ trước đi." Ta cười cười nhìn hắn, tiếp nhận trà, nhấp một ngụm. Hắn hiển nhiên hơi luống cuống chân tay, ngồi lại không ngồi, đứng cũng không biết đứng thế nào, loay hoay một lát mới thở dài: "Nếu không phiền lụy, hãy nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ta mỉm cười vỗ vỗ bên cạnh: "Ngồi xuống nói đi." Hắn thở dài một hơi, ngồi xuống oán giận: "Nàng còn cười được ?" Ta ngồi yên, nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Ta nói với Hoàng tổ mẫu, trong lòng ta chỉ có ngươi, mặc kệ vì nô vì tỳ, sống hay chết, cả đời này chỉ cầu được ở bên cạnh ngươi. Nếu không tươi cười, chẳng phải làm người ta đoán mò ?"

Hắn có vẻ kinh ngạc, nửa cười nửa không, mang theo một tia bất đắc dĩ: "Vĩnh An, còn nhớ rõ ta nói gì với nàng không ? Nếu nàng thật sự gả cho ta, vô luận ta vì phụ huynh, vì Lý gia cưới bao nhiêu nữ nhân, vô luận các nàng xuất từ vọng tộc nào, đều không có ai có thể khi dễ nàng." Ta nghe hắn gằn từng tiếng, lặp lại lời hứa lúc trước, sớm không còn khí lực tươi cười: "Ta tin, bất quá ngươi cũng không thể vì ta mà đắc tội vọng tộc, dù sao trước mắt ngươi được sủng ái, nhưng cũng là quận vương bị mất quyền lực."

Hắn nhíu mày: "Nàng cho là bổn vương ngay cả vài nữ nhân cũng không thể quản tốt sao ?" Ta lắc đầu: "Nên có tôn ti, chung quy không thể phá bỏ, nếu không rơi vào kẻ ngoài sẽ là phiền toái." Hắn chăm chú nhìn ta, qua một lát mới nói: "Trong cung này ai mà không biết tâm tư ta đối với nàng, đêm đó thành hôn thành hôn xong ta liền đi tìm nàng, là vì đề phòng ngày sau nàng ta khi dễ nàng." Ta nhìn hắn cười cười: "Ta biết."

Hắn không nói thêm nữa, nâng tay giúp gỡ lược trên búi tóc, tháo trâm cài đầu, càng tháo càng loạn, không khỏi thở dài chán nản: "Bổn vương không ngờ có ngày sẽ làm việc này, xem ra ta cũng có tay nghề làm cung tỳ". Ta không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào đôi nến hồng, mặc hắn đùa nghịch, qua một hồi lâu, hắn mới gỡ xong hết, cầm một đống trong tay, đi đến bàn trang điểm quăng vào, rồi thay ta đổi chén trà.

Ta nhìn hắn qua lại không ngừng, biết là hắn cố ý như thế, lại không biết nên khuyên thế nào, chỉ phải đứng dậy tắt đèn, rồi thổi tắt nến hỉ.

Hắn ngừng bước chân, đợi cho dần thích ứng với bóng tối, mới đi đến trước mặt ta, thấp giọng nói: "Tối nay nàng ngủ giường, ta ngủ tháp." Ta gật gật đầu, đi đến giường buông màn trướng, lắng nghe tiếng hắn ngủ, mới nằm xuống.