Trong tửu lâu cũng trở nên hỗn loạn theo, mọi người đều đứng dậy chen ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía Minh Đường bàn tán xôn xao.
Ta được Lý Long Cơ bảo hộ trước ngực, dựa vào cửa sổ, hắn thấp giọng thì thào: "Đúng là đã xảy ra chuyện." Ta vô thức dựa về phía trước muốn tránh khỏi hắn, gần như vươn hết nửa thân người ra lan can, bị hắn kéo lại một phen: "Xem náo nhiệt cũng không cần xem như vậy, cẩn thận kẻo ngã xuống, không ngã chết cũng bị người đạp cho chết." Hắn nói xong, đem ta kéo về phía sau.
Lúc này, Trương Cửu Linh lại bưng chén trà, đối diện Lý Thành Khí vui vẻ nói: "Không ngờ để ta xui xẻo nói trúng, tối nay mới là đại náo nhiệt, so với đêm qua cái gì huyết phật cũng không bằng." Lý Thành Khí lắc đầu cười, không trả lời.
Nghe mấy câu đó, ta mới hiểu bọn họ ám chỉ gì. Đêm qua Tiết Hoài Nghĩa vì bệ hạ bày ra màn trình diễn lớn như thế lại bị chê cười, hay ông ta thật sự muốn tranh thủ tình cảm đến mức nông nổi như vậy? Không tiếc hỏa thiêu Minh Đường chỉ để bệ hạ chú ý? Ta liếc nhìn Lý Thành Khí, hắn vẫn khẽ mỉm cười, nhìn về Minh Đường trầm tư, chưa lưu ý đến ta.
Chuyện này tốt nhất không nên liên lụy tới mấy huynh đệ bọn họ. Hai năm trước xảy ra liên tiếp chuyện, nay nhớ tới mà trong lòng còn sợ hãi, giống như hồi ở Thái Sơ cung, thành Lạc Dương phát sinh sự gì cũng đều có thể liên can đến bọn họ, hơi vô ý chút sẽ thành sinh tử đại sự.
Ta đang nghĩ tới xuất thần, Lý Thành Khí bỗng nhiên nhìn về phía ta, giữa âm thanh hỗn loạn ồn ào, hai ta yên lặng nhìn nhau, cảm giác phảng phất như quay trở lại khi ta và hắn cùng ước hẹn dưới ánh trăng Thái Sơ cung, như khi quen biết nhau ở yến tiệc của Địch Nhân Kiệt.
Ta đang muốn đi về phía đó, lại bị Lý Long Cơ kéo tay trở lại: "Đừng đi loạn."
--
Mùng một tháng hai, ta y lệ theo phụ vương vào cung vấn an.
Hoàng cô tổ mẫu dựa vào long tháp, trông thần sắc cực kỳ mệt mỏi, Uyển Nhi bên cạnh bà đang cúi đầu bẩm báo về việc trùng tu Minh Đường, bà cẩn thận nghe xong một lát, mới ngẩng đầu nhìn ta: "Hai năm nay có mấy công chúa gả ra ngoài, trong cung có phần lạnh lẽo, nếu sức khoẻ phụ vương ngươi đã tốt, trở về cung bồi trẫm đi."
Ta nhanh chóng đáp vâng.
Hoàng cô tổ mẫu lại vô tình nhìn lướt qua thúc phụ Võ Tam Tư: "Thừa Tự một năm nay cũng không tiến cung, thân mình vẫn chưa tốt sao?" Võ Tam Tư vội đáp: "Chu quốc công tháng chín năm ngoái vô ý bị ngã, đến nay còn dưỡng thương ở trên giường." Hoàng cô tổ mẫu dường như cũng không quan tâm lắm, chỉ thản nhiên ừ một tiếng, không hỏi tiếp.
Ta yên lặng nghe, không khỏi cảm thán cho vị thúc phục từ ngôi cao nhất đi đến nghèo túng nhất kia.
Năm đó hắn chỉ cách ngôi Thái tử có vài bước, nhưng bởi vì dồn ép quá đáng, cuối cùng khiến cho Hoàng cô tổ mẫu bất mãn nghi kỵ. Sau khi bị bãi chức, vẫn ỷ bản thân là chất nhi chí thân của Hoàng cô tổ mẫu, liên tục bày kế nhắm vào Đông cung, thế nên từ sau vụ án Thái tử mưu nghịch đã hoàn toàn chọc giận Hoàng cô tổ mẫu, nay chỉ có thể buồn bực nằm trong phủ, ngay cả ngày thường yết kiến đều có thể miễn .
Năm đó ta theo bên Hoàng cô tổ mẫu, ngày ngày đều triệu thúc phụ vào cung hầu bạn, ngay cả ngẫu nhiên có thương tích, Hoàng cô tổ mẫu cũng sẽ sai Thái y tự mình chẩn trị. Mà nay té ngựa bị thương, dưỡng bệnh hơn nửa năm vẫn không thấy khởi sắc, Hoàng cô tổ mẫu cũng chỉ thờ ơ lên tiếng, không hỏi thêm một câu.
Trong Đại Minh cung hoa quỳnh vẫn nở như trước, chỉ có người dâng hoa lại vô duyên với đế vị .
Qua một lát, Võ Tam Tư mới bỗng nhiên nói: "Mấy ngày trước đây chất nhi có tấu thỉnh một chuyện, không biết bệ hạ đã có chủ ý ?" Hoàng cô tổ mẫu nở nụ cười, nhìn hắn nói: "Tam Dương cung kia ngươi giám sát xây dựng rất tốt, sao nay lại gấp không thể chờ ?"
Võ Tam Tư cười lấy lòng: "Chất nhi quả thực gấp không thể chờ. Lúc trước sợ bệ hạ ở Thái Sơ cung không thú vị, vội vàng thúc giục đẩy nhanh tốc độ, nay đã hoàn thành nửa năm, bệ hạ lại như trước không ghé quá, chất nhi ngày ngày nằm ngủ cũng không yên, rất sợ bệ hạ không hài lòng."
Hoàng cô tổ mẫu bị hắn chọc cười ra tiếng: "Không cần không yên, ta đã phân phó Thành Khí đến làm việc này, nếu ngươi có cái gì chỉ cần cùng hắn thương nghị, đợi hai tháng sau ban thưởng Khúc Giang yến, trẫm đến Tam Dương cung ở một tháng, coi như giải quyết xong tâm sự của ngươi." Võ Tam Tư việc tiếp lời: "Nếu là quận vương đến làm việc này, chất nhi an tâm." Lời hắn nói nghe như là rất tán thưởng Vĩnh Bình quận vương.
Hoàng cô tổ mẫu cười nhìn hắn: "Thành Khí kinh nghiệm không đủ, còn cần ngươi chỉ điểm nhiều." Võ Tam Tư lắc đầu, cười nói: "Lời này bệ hạ sai rồi, Vĩnh Bình quận vương mặc dù tuổi trẻ nhưng làm việc cực kỳ ổn thoả, trong các hoàng tôn có thể coi như là ưu tú sắc bén nhất."
Ta nhìn qua nụ cười hiền hoà của thúc phụ, trong lòng có chút bất an.
Hoàng cô tổ mẫu lại cười mà không nói, nhờ lời này mà tâm tình càng vui vẻ.
Đến khi theo phụ vương ra đại điện, mọi người đều hướng ra cửa cung. Các quận chúa đi bên cạnh ta vừa nói vừa cười đùa vui vẻ, chỉ có mỗi ta trước kia không ở Võ gia, sau lại vào cung, không thân quen với các nàng lắm. Trái lại các thúc phụ ngẫu nhiên hỏi han ta vài câu, khiến cho các nàng ấy không khỏi lén nhìn ta.
Ta đang nghĩ tới đoạn đối thoại mới vừa rồi trong điện, thúc phụ Võ Tam Tư bỗng nhiên sang sảng cười, hướng xa xa nói: "Vĩnh Bình quận vương."
Nghe tiếng kêu này, ta mới lấy lại tinh thần, thấy hắn đang từ ánh nắng đi tới, đối Võ Tam Tư gật đầu nói: "Lương vương." Ta vội theo các quận chúa khom mình hành lễ.
Lý Thành Khí lần lượt cùng vài thúc phụ hàn huyên vài câu, sau mới sóng vai đi cùng Võ Tam Tư: "Hoàng tổ mẫu muốn ba tháng nữa tới Tung Sơn Tam Dương cung nghỉ ngơi, lệnh cho bổn vương với Lương vương cùng thương lượng kĩ càng." Võ Tam Tư gật đầu: "Bổn vương đang muốn mời quận vương đến thảo luận, không bằng hôm nay trước chọn ra quan viên đi theo, ý quận vương thế nào?" Lý Thành Khí khẽ cười nói: "Đang có ý này."
Võ Tam Tư bỗng nhiên nhìn về phía phụ vương ta: "Hằng An vương không bằng đồng hành chung đường?" Phụ vương do dự, nhưng vẫn gật đầu, nói: "Được."
Phụ vương vẫn chưa cho ta rời đi trước, ta cũng chỉ có thể đi theo bọn họ. Ta cắm cúi nhìn đường đá khắc dưới chân, nghe bọn họ trò chuyện hoà hợp, không nghĩ ra hắn khi nào lại có thể cùng Võ Tam Tư hợp ý như thế, cứ như có giao tình lâu năm. Ước chừng đi một lát, tới trước Đăng Xuân Các, có hơn mười nội thị cung tỳ chờ từ lâu, gặp chúng ta nhanh chóng khom mình hành lễ.
Bọn họ họp bàn về Tam Dương cung, ta kiếm cớ không đi theo vào, ra mép hồ ngồi một mình. Do ta nhập điện yết kiến nên không mang cung tỳ bên người, hạ nhân trong cung đều cẩn thận đứng cách đó không xa, không dám đến gần cũng không dám rời xa, vô cùng tĩnh lặng.
Đầu tháng hai, trên mặt nước còn miếng băng mỏng trôi lềnh bềnh, toả ra khí lạnh nhè nhẹ.
Ta dùng mũi chân đá một khối đá vụn xuống, miếng băng mỏng bị vỡ một lỗ, rầm một tiếng, từ từ chìm xuống. Nhìn tảng băng chìm xuống hồ, đáy lòng ta càng lạnh lẽo.
Trong các thúc phụ, Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư là người biết lấy lòng Hoàng cô tổ mẫu nhất, từ sau khi Võ Thừa Tự bị thất sủng, vài năm nay Võ Tam Tư không ngừng tu sửa xây dựng hành cung ở các nơi, càng ngày càng được lòng Hoàng cô tổ mẫu. Mà Tam Dương cung này chính là do thúc phụ đích thân vì Hoàng cô tổ mẫu xây dựng, rất được tán thưởng. Hiện tại là lúc thúc phụ thuận buồm xuôi gió, tuyệt đối không nên hoà hợp với con cháu Thái tử như thế.
"Lập tức vào đi thôi, bên hồ hàn khí quá nặng." Ta nghe giọng nói này, hoảng sợ, nhưng không dám quay đầu.
Lý Thành Khí đến gần hai bước, đứng bên cạnh ta, nhìn chăm chú vào mặt hồ không nói gì nữa.
Một lát sau, ta mới thu tâm tư, đứng lên đi đến cạnh hắn: "Không phải đang họp bên trong sao? Sao bỗng nhiên lại ra ngoài ?" Hắn nghiêng đầu nhìn ta, ôn nhu nói: "Nếu muốn họp hành Tam Dương cung, đâu cần cấp bách như thế. Ta là muốn gặp nàng, mới cố ý tìm cớ này." Hắn nói thản nhiên, ta thật sự không biết lấy cái gì nói tiếp .
Ta nghĩ nghĩ, cuối cùng không nén nổi nghi vấn trong lòng, dứt khoát nghiêm túc nhìn hắn, hỏi: "Ta có một số việc không rõ." Hắn gật đầu: "Hỏi đi." Ta thấp giọng nói: "Chàng và thúc phụ ta thân cận như vậy, không sợ đốt lửa trên người ư?" Hắn lắc đầu, nói: "Đã là họa, trốn không thoát thì không cần trốn nữa."
Ta cân nhắc một lát, mới nói: "Chu quốc công nay đã thất sủng, vị thúc phụ này của ta đã là người Võ gia có quyền lực nhất, nếu có hắn tâm ——" ta nhìn Lý Thành Khí, không tiếp tục.
Hắn cười ôn hoà nhìn ta: "Nếu Lương vương có tư tâm, thì càng không thể đụng đến ta. Chu quốc công là Võ thị trưởng tộc, nội có đám người Lai Tuấn Thần tương trợ, ngoại có quyền lực khuynh đão trong triều, cuối cùng vẫn phạm vào nghi kỵ hoàng tổ mẫu. Lương vương biết rõ chừng mực, cho nên mới một mặt hướng Lý gia đối tốt, lấy điều này hóa giải sự kiêng kị của hoàng tổ mẫu."
Hắn vừa nói xong, trong các thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của thúc phụ, làm như tán gẫu cùng phụ vương rất vui.
Ta nhờ hắn nói mấy câu đã sáng tỏ, sương mù trong lòng dần tan biến. Thúc phụ Võ Tam Tư mắt thấy đường huynh của mình đi từ cực thịnh đến nghèo túng, làm sao còn giẫm lên vết xe đổ ? Nhưng mà, so với Võ Thừa Tự công khai đối địch, thái độ thân thiện của thúc phụ càng làm cho người ta cảm thấy bất an.
Lòng ta không yên, vòng đến trước người hắn, khẩn trương theo dõi ánh mắt hắn, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta: "Sao nàng nhìn ta như vậy ?" Ta thấy ánh mắt hắn ôn nhu bình thản, bất an trong lòng cũng giảm bớt, chỉ cười nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên hiểu rõ hết thảy." Hắn cười thở dài: "Ta thật mong rằng nàng không rõ."
Hắn nói xong, hai bàn tay ấm áp ôm lấy khuôn mặt ta, nói: "Nàng là Võ gia quận chúa, có một số việc đứng xa chút mới tốt." Lòng ta trầm xuống, hơi do dự, cắn môi hỏi: "Nếu có một ngày, ta vì Võ gia cầu xin chàng, liệu chàng có đồng ý?"
Bởi vì bị thúc phụ hãm hại, đầu tiên là mất đi mẫu phi, sau lại suýt chết, hắn cùng với Võ gia từ lâu đã âm thầm như nước với lửa. Mặc dù có thể buông tha những việc trước đó, nhưng sau này thì sao? Chỉ cần Hoàng cô tổ mẫu còn sống một ngày, cục diện sẽ chỉ càng lúc càng tệ, tuyệt đối không có ngày tốt hơn. Ta không dám tưởng tượng kết quả trận tranh đấu này, Võ gia được thiên hạ, như vậy hoàng thất họ Lý chắc chắn sẽ bị đuổi tận giết tuyệt, Lý gia được thiên hạ, Võ thị chư vương làm gì còn cơ hội sống sót.
Hắn không trả lời, chỉ dịu dàng nhìn ta.
Ta cũng nhìn hắn, trầm mặc theo, một khắc thả lỏng vừa rồi đều biến mất. Nghĩ đến kết cục tiêu vong không thể tránh khỏi kia, trong lòng tràn đầy bi thương. Lúc hắn đứng ngay bờ sinh tử, ta thậm chí ngay cả một câu cũng không thể nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi việc phát sinh. Nếu ngày sau phụ vương rơi vào đường chết, chẳng lẽ ta cũng chỉ có thể đứng nhìn, cái gì cũng không làm được?
Không khí yên tĩnh một lát, rốt cục ta mềm lòng, không muốn tiếp tục đề tài nan giải này nữa.