Việt Tinh Kỳ Truyện

Chương 84: Việt Tinh Cố Sự

-‘Ài, ông đừng có giỡn chớ, Việt Tinh nếu yếu như vậy thì đã bị xâm chiếm từ lâu rồi còn gì, trước đây lúc gặp Thánh Gióng, ông ấy cũng nói cho ta biết về tên Kỳ Cùng, thuộc đội quân hắc ám hùng mạnh gần như không có đối thủ trong các tiềm vực chuyên đi đánh chiếm các tiềm vực yếu hơn, chẳng phải cũng phải dừng bước trước Việt Tinh sao??”

Bão không cam câu trả lời nên phản bác, lão đầu bạc chỉ biết lắc đầu ngao ngán, đúng là không hiểu biết thật đáng thương mà

-“Vậy Thánh Gióng có nói với ngươi lý do vì sao đội quân hắc ám năm đó thất bại không, lúc 10 ngàn năm trước đó “

Bão chưng hửng, hắn đúng thật chưa bao giờ nghĩ qua việc này, đầu nhẹ lắc, đôi mắt hướng sự chú ý tới câu nói tiếp theo của lão gia.

-“Chuyện dài lắm, để cho ngươi hiểu hết cũng tốt, sẳn sàng mà chuẩn bị tâm lý, dù sao tiền đồ của ngươi cũng khá rộng mở.

Hơn 10 ngàn năm trước, lúc tiềm vực vòng bảo hộ theo chu kỳ 100 ngàn năm sẽ suy yếu một lần, trong lúc mọi người đang chuẩn bị để chống lại các cuộc xâm lược đến từ bên ngoài, nên biết thế lực bên ngoài không chỉ mình đội quân hắc ám nhăm nhe đến Việt Tinh chúng ta, Việt Tinh là nơi chứa nhiều tư liệu tu luyện nhất, cũng là thuần khiết nhất, phong phú nhất. Nhưng chính cái sự trù phú đó đã tạo ra một sự không ổn định ở vòng bảo hộ, cứ theo chu kỳ 100 ngàn năm sẽ tạo ra một vết nứt lớn, đẩy số linh khí dư thừa ra ngoài, cũng chính đó là nguyên nhân khiến các thế lực tìm tới được Việt Tinh, cùng nhau xâu xé miếng bánh ngon.

Trong lúc mọi chuyện chuẩn bị còn chưa tới đâu, thì một người tên là Võ Cảnh đã làm phản, tự ý tạo tác động vòng bảo hộ từ bên trong, làm cho các quá trình chuẩn bị đã không còn kịp nữa,vết nứt đã mở ra sớm hơn dự định,Đội quân hắc ám thiện chiến nhất, cũng là thế lực ở gần nhất đã tấn công, Việt Tinh chỉ như con sau oằn mình chống cự, hơn 20 năm bị đẩy lui về góc cuối Việt Tinh, Như vệt sao lóe lên giữa đêm tối, từ trong những khu lánh nạn của cư dân Việt Tinh, một cậu bé ra đời như bao cậu bé khác, nhưng lại không hề lớn lên, không hề khóc, không hề nói, không hề tập đi cho tới khi 3 tuổi. Câu nói đầu lòng của cậu bé đó không phải là gọi cha, gọi mẹ hay bất cứ người thân nào, mà đó là:

-“Cho ta một con ngựa sắt, một bộ giáp sắt, một cây roi sắt, ta sẽ đánh lui Hắc ám đạo quân”

Ban đầu người ta không tin đâu, nhưng từ hôm đó, cậu bé lớn nhanh như thổi, ăn bao nhiêu cũng không đủ, uống bao nhiêu cũng không đã khát, cậu ăn hết đồ ăn dự trữ trong vòng nữa năm của hơn 500 người. Cho tới một ngày cậu dừng lại, đứng dậy vươn vai, từ một cậu bé 3 tuổi đã trở thành 1 thanh niên cường tráng cao hơn 2 mét, cơ bắp cuồn cuộn, đôi mắt lạnh lùng đôi chân như cột nhà chắc chắn mỗi bước tiến, hai tay như thếp nguội, dễ dàng đánh bể cự thạch. 

Đến bấy giờ, người ta mới đi chuẩn bị ngựa, áo giáp và roi sắt cho chàng, chính thân thống sói quân đội Việt Tinh là Lâm Tiên đã tận tay giao những thứ trên cho chàng.

Từ đó chàng thanh niên cũng Lâm Tiên lãnh đạo quân đội từng trận, từng trận tử chiến, máu đổ thành sông, xác chết chất thành núi, nhưng cũng từ đó, chuỗi thắng của quân ta liên tục tăng lên, từng tất đất được lấy về, từng thửa ruộng được cướp lại, từng mét núi được thu hồi. Đẩy lùi quân hắc ám đến ngoại biên vết nứt, lòng người lúc đó đầy hứng khởi, Bước vào trận chiến sinh tử cuối cùng với hy vọng đẩy lùi bọn hắc ám man rợ,Nhưng ngay khi chàng thanh niên anh dũng kia một đao chẻ đôi người thống sói”team bạn” là Kỳ Cùng thì bỗng nhiên lức đó vết nứt không gian xảy ra biến cố, không gian Tiềm Vực Việt Tinh đến giới hạn do cuộc chiến giữa 2 cao thủ kéo ra quá dài và chấn động quá lớn, đồng thời do một lý do nào đó có một luồng linh lực cực kỳ khủng khiếp từ bên ngoài đánh tới, vì lý do đó nên Kỳ Cùng mới có thể sống đến bây giờ, vì lúc bấy giờ chàng thanh niên thủ lĩnh bên ta phải dùng chính thân mình, cùng với chiến mã xông ra ngoài vết nứt, không biết bằng cách nào đó, vết nứt liền lại, đội quân hắc ám bị Lâm Tiên thống sói quét sạch, và yên ổn từ đó đến nay. Và chàng thanh niên ấy ngươi cũng biết là ai rồi đấy,. Đấy bây giờ ngươi còn nghĩ Việt Tinh ngươi vĩ đại, mạnh mẽ nữa hay không, đến cả độ ổn định cơ bản của Tiềm Vực còn không vững thì lấy cơ sở gì để phát triển ra các loại linh lực phức tạp được chứ”

Bão nghe như thất thần, câu chuyện về thánh Gióng quá giống với kiếp trước của hắn, bao nhiêu lần trong tuổi thơ hắn đọc qua truyện thánh Gióng chứ, chỉ khác là truyện xưa chỉ là đánh bọn tàu khựa, mà ở thế giới này đánh cả bọn “người ngoài hành tình” này chứ. Năm xưa thần tượng bao nhiêu, một tứ bất tử trong sử thi Việt Nam, nay lại càng ngầu hơn bao nhiêu lần, nghĩ cũng tức, sao cái tên Võ Cảnh kia lại đi phản nước chứ, là cái thế loại mà hắn ghét nhất, căm hận nhất, đáng xấu hổ cho cái họ Võ của hắn.

-“Vậy Thánh Gióng năm đó tu vi đạt tới cảnh giới nào rồi vậy lão gia?”

-“Ta thực sự không biết, chuyện này ta cũng chỉ được ông nội kể lại cho nghe, chuyện dù sao cũng qua 10 ngàn năm rồi, nhưng chắc chắn có thể khẳng định, thánh Gióng tu vi ở Việt Tinh chắc chắn chưa có người thứ 2”

Bão gật gù:

-“Vậy ông biết thông tin gì về cái tên Võ Cảnh kia không??”

-“Cũng chỉ nghe nói thôi, Võ Cảnh là một chiến binh cừ khôi, tài giỏi võ thuật nhất trong quân đội Việt Tinh thời bấy giờ, đến Thánh Gióng au này so sánh lại còn thua một phần,sánh vài cùng với Lâm Tiên trong rất nhiều năm chinh chiến, nhưng lại đi theo dục vọng hắc ám đội Việt Tinh.”

Chỉ nghe tới đó tay Bão như nắm lại đến bật máu, cả đời hắn ghét nhất là những chuyện khúc mắc, tính hắn cương trực, có 1 nói 1, 2 nói 2, ghét nhất là hai lời, sống giả tạo, hiểu lầm này nọ kia. Đó là lý do hắn kiếp trước chả bao giờ xem được mấy phim tình cảm đầy móc nghéo tình cảm, tâm lý.

-“Vậy sau đó chẳng lẽ sau đó có tóm được cái thằng Võ Cảnh kia không, phải tùng xẻo nó mới hả dạ”

Lão bạc đầu cũng có phần xúc động:

-“Đương nhiên là có rồi, lúc bấy giờ liên minh Việt Tinh là Bạch Tử Kim Đường có một bộ phận chuyên hoạt động mật, một bộ phận sát thủ, là bộ thông tin tình báo chính của cả quân đội đã theo dõi và tiêu diệt hết hậu duệ của tên Võ Cảnh, ngăn chặn mầm mống sau này”

Bão hai tay vỗ bốp, hứng khởi:

-“Phải thế chứ, mấy cái thứ phản bội sống không yên đâu, à mà theo chu kỳ thì 90 ngàn năm nữa mới tới lại chu kỳ yếu của vòng bảo hộ Việt Tinh, tới lúc đó chắc xương của ta cũng mục rồi, không đáng lo nữa, nhưng việc đáng lo là ngoài kia mấy tên kia kiểu gì cũng tìm kiếm ta mà hấp diêm, lão gia hỏa có cách gì giúp ta không”

-“Chẳng phải ngươi vừa tăng cấp thân ảnh sao, còn sợ gì cái bọn úy tầng ngoài kia nữa, cho dù lên lên bậc mới chắc gì có người nào tốc độ hơn ngươi chứ, với cả ngươi móc đâu ra cái bảo bối bay lượn hay thế, gia truyền hả, hay sao mà đến giờ ta còn chưa nghe qua là tu sĩ chiến binh cận chiến úy tầng lại bay được đấy?”

Bão vừa gãi đầu vừa cười:

-“Haha, không giấu gì lão, cái này là do ta phát minh ra, dựa theo một số quy tắc khí động học đơn giản thôi à”

Mặc dù toàn là lời khiêm tốn, nhưng mũi của Bão như hỉnh cao tới tận mây xanh rồi, mấy khi được lòe bịp trước mặt cái lão gia hỏa đáng ghét này chớ.

Nhưng ngược lại suy nghĩ của hắn là lão già kia sẽ không tin và cãi đông đổng lên, lão bạc đầu chỉ gật gù, miệt lẩm bẩm 

-“Giỏi,giỏi..”

Chuyện Bão hiểu biết hơn người lão không phải chưa từng thấy qua, cho nên mấy cái thứ này hoàn toàn có thể là do Bão làm ra, 

-“Bỏ qua chuyện đó đi, ta nói lôi ảnh thân pháp của ngươi có tiến bộ, mau mà ổn định lại chiêu thức đi”

Nói xong lão gia hỏa bỏ đi ra ngoài, phốc một tiếng biến mất. Bão chưng hửng, mình tấn cấp thân pháp mà ngay cả bản thân còn không rõ, một bước đứng dậy, hỏa và kim linh lực bùng phát, ion âm dương tách ra, lôi ảnh thân pháp toàn lực thi triển, nhưu một tia sét lao ra ngoài, Bão cảm thấy tốc độ có tăng, nhưng không nhiều, chẳng lẽ có như vậy mà cũng chia cấp sao??

Giở ngay cuốn bí kiếp lôi ảnh thân pháp cũ mèm của lão gia hỏa ra, Bão mới vỡ lẽ, cấp 2 lôi ảnh thân pháp không phải là gia tăng tốc độ, mà là dùng lôi điện để tấn công, tạo ta một số chiêu thức đơn giản như lôi võng là lôi chưởng.

Bão mừng như bắt được vàng, trước đây có mỗi cực lốc quyền xài đi xài lại, mạnh thì có mạnh, nhưng không phong phú, dễ bị bắt bài kinh khủng. Nay có thêm chiêu mới thì đánh nhau có thêm phần chủ động mà.

Bão vùi đầu vào tập luyện quên thời gian, mong muốn tăng thêm thực lực bản thân.

Bên Ngoài bí cảnh bách thảo, tại nơi xảy ra cuộc chiến mà mọi người cho là nơi Huyền Vũ tái sinh, đất đá đã có màu xanh cỏ mọc lên, nhưng mấy cái hố siêu to sâu vài chục mét kia không thể ngày một ngày hai mà lành lại được. Đâu đó trong một chiếc hố sâu, một thân ảnh lạnh lùng đang mày mò tìm kiếm gì đó nơi đáy hố.

Nếu Bão ở đây Bão sẽ nhận ngay ra người này thôi, kẻ mà thù hằn hắn tới tận xương tủy,

-“haha, đây rồi, rõ ràng là cảm nhận được nó mà”

Vừa cười, tay vừa nắm lên một mảnh kim loại màu đen tuyền, từng luồng khói màu đen lượn lờ xung quanh mảnh vỡ này một cách kỳ dị, Lạnh Bội cố ý truyền một chút linh lực vào trong mảnh kim loại này, mong muốn tìm hiểu thêm về phương thức vận động của linh lực này, Không lâu trước,hắn cũng chính là người đứng từ xa quan chiến, hắn thấy được mãnh vũ khí này là trên thiết chùy của người màu đen, có thể đánh gần như ngang ngửa Huyền Vũ linh lực, chỉ vậy thôi thì kẻ ngốc cũng biết sức mạnh của thiết chùy bảo vật này mạnh mẽ cỡ nào.

Đưa linh lực vào 3-4 lần đều không phát hiện ra được điều đặc biệt, linh lực vận động cũng không tìm hiểu được. Bực mình hắn hai đều nắm vào mảnh vỡ, linh lực băng hệ toàn diện đẩy vào trong đó, cảm thấy linh lực bị hút đi, Lãnh Bội mừng rỡ vì mahr vỡ đã phản ứng lại, mong chờ điều kỳ diệu sẽ xảy ra đến với mình.

Một đôi mắt màu đỏ ẩn hiện trong bóng tối dưới đáy hố,,như có như không đi theo một làn khói đen bao phủ lấy hai bàn tay Lãnh Bội rồi biến mất, hắn lập tức cảm thấy một luồng linh lực lạ kỳ chạy dọc theo cơ thể, làm thay đổi cả phương thức hoạt động của linh lực cũ trong cơ thể, làm tăng tốc vận động lên rất nhiều, đồng nghĩa đó, tốc độ tu luyện tăng gấp mấy lần bình thường. Lãnh Bội không nhịn được ngửa mặt lên trời cười vang:

-“Hahaha, ông trời có mắt, ông trời không phụ lòng người”