Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)

Chương 9: Đại La Thành

Bóng người ngựa trải dài trên mặt đất, hai ông cháu đang đứng trước Quảng Phúc Môn - Đại La Thành. Lý Minh ngước cổ nhìn lên, tường thành cao vút hơn mười trượng, dài hơn nghìn trượng được xây bởi những tảng đá xanh lớn, những tảng bích thạch được sắp xếp với nhau rất khéo léo, không thừa không thiếu một ly, ắt hẳn tốn rất nhiều phen công phu, lờ mờ còn có thể nhìn thấy long khí từ dưới chân thành bốc lên từng đợt, ắt hẳn có trận pháp gia trì.

Trên tường thành có rất nhiều điếm gác, binh sĩ giáp trụ màu đen, đội hình chỉnh tề, khí thế uy nghiêm, tay mang trường cung, mỗi điếm gác đều có một máy bắn nỏ lớn, ắt là phỏng chế theo Quy Thần Nỏ của Vô Vi Tông.

Phía dưới là hào sâu không thấy đáy, rộng chừng năm trượng, thi thoảng có quái ngư quẩy nước ầm ầm, phỏng chừng rơi xuống lập tức chỉ còn trơ bộ xương.

Tu luyện giả muốn vượt tường vào thành sẽ xúc động trận pháp bảo vệ, lúc này sẽ bị toàn bộ Cơ Thần Nỏ nhắm vào, tuy là hàng phỏng chế nhưng quốc gia dốc sức, uy lực không phải chơi, ắt hẳn tan xương nát thịt, hơn nữa Quốc Tử Giám trong thành còn có trấn binh Long Trì Chung tụ tập quốc mệnh long khí, cường giả lọt vào đều sẽ bị âm chung chấn tới hình thần câu diệt, cách đây không lâu, có Đông Hải Hắc Vực cường giả cầm bảo vật cậy mạnh muốn cường thế xông vào kinh thành, hậu quả xúc động Long Trì Chung, chỉ một tiếng chuông vang lên, trên trời lập tức xuất hiện mưa máu, thành ra mấy dặm xung quanh không có tu luyện giả nào dám phi hành.

Phía trước cổng thành, trên cầu quan binh đang tra xét rất nghiêm ngặt, dân chúng, thương nhân đều phải xuất trình quan điệp do quan phủ địa phương cấp, tu luyện giả phải xuất trình môn phái lệnh bài, tuyệt đối không có chuyện ra vào dễ dàng, đặc biệt gần đây thường có địch nhân lẻn vào ám sát quan lại.

Nhìn dân chúng xếp hàng dài chờ thông quan, Lý Minh quay sang cảm khái: "Gia gia, ngài bảo đi hướng này sẽ tới Tường Phù Môn a!".

"Hẳn là bọn này mới đổi tên gần đây." - Lão Tả Ao mặt không đỏ nói.

Lý Minh bĩu môi, cổng thành há có thể đổi tên lẫn lộn, xưa nay luôn là Quảng Phúc Môn phía tây, Tường Phù Môn phía đông, Đại Hưng Môn phía nam, Diệu Đức Môn phía bắc, chẳng qua lão này hồ đồ lúc nhớ lúc không.

Lão Tả Ao đánh lạc hướng, nói: "Ngươi nhìn, ở đây long khí lượn lờ, cả vùng rộng mà bằng phẳng, thế đất cao mà sáng sủa, vạn vật phồn thịnh, đây là nơi thắng địa, chỗ hội tụ quan yếu bốn phương."

"Thiên địa linh khí luôn giáng xuống, đỉnh núi cao là nơi tiếp thu linh khí nhiều nhất, linh khí tụ mà không tán, chảy xuôi ngấm vào lòng đất hình thành các mạch khí, chỗ mạch khí tụ lại tạo thành long mạch.".

"Long mạch đều xuất phát từ những dãy núi cao, ngọn núi lớn nhất khởi nguồn long mạch chính là tổ sơn, long mạch từ xuất phát từ những nơi khác gọi là thiếu tổ sơn.".

"Gia gia, vậy Đại Việt ta long mạch chỗ nào?" - Lý Minh hỏi.

"Đại Việt có tứ đại long mạch chính, Trường Sơn Mạch ngăn cản Tây Lâm, Tản Viên Sơn, Tam Sơn và Huyền Đỉnh Sơn. Tản Viên Sơn, Tam Sơn, Huyền Đỉnh Sơn cùng chầu về đây. Tam Sơn ở phía bắc kéo dài, ôm lấy Đại La, đây chính là Thanh Long Thủ. Tản Viên Sơn trùng điệp phía tây trấn giữ phương càn chính là Bạch Hổ Thủ, Huyền Đỉnh Sơn phía tây bắc đồ sộ hùng vĩ chính là Huyền Vũ Thủ.".

"Năm dòng sông chính đổ về là Đại Hoàng Giang, Đà Giang, Lô Giang, Gâm Giang, Lôi Giang, đây chính là nơi núi chầu sông tụ!" - Lão Tả giải thích cho Lý Minh, ngâm thêm hai câu thơ.

"Thiên Sơn vạn thủy triều lai."

"Can Chi Bát Quái nội ngoại tôn nghinh!".



Lý Minh nghe xong thầm ghi nhớ trong lòng.

Thấy xếp hàng quá lâu, hắn tỏ vẻ sốt ruột, lão Tả Ao thì vẫn đang lơ mơ nhớ về chuyện gì, đôi mắt đượm buồn. Lý Minh bỗng nhanh chân tiến lên chỗ quan binh.

"Dừng lại, tất cả đều phải xếp hàng." - Tên đội trưởng lập tức quát, trên tường thành đã có vài cái nỏ nhắm vào hắn.

"Quan gia, có thể xắp xếp một chút được chăng?" - Lý Minh nhẹ nhàng nói, đang dúi vào tay tên đội trưởng một tờ ngân phiếu, tay còn lại đang giơ giấy tờ thông hành vừa được Lý Lác cấp, mặt hắn đang tỏ vẻ thành khẩn nhờ vả. Không ngờ tên đội trưởng gạt phăng, đuổi hắn đi.

Lý Minh tiu ngỉu quay về vừa đi vừa chửi thầm, bỗng hắn chợt nhớ ra, quay lại chỗ tên đội trưởng, miệng quát to: "Tiểu tử kia, lại đây cho ta", tay giơ cao một tấm lệnh bài, đây là lệnh bài hắn được một vị tướng quân tặng trong một lần sang sông, gã tướng quân dặn Lý Minh đây là lệnh bài của Bổng Thánh Quân, tới kinh thành có thể tìm hắn.

Lý Minh thầm lo tên tướng quân kia là hàng giả mạo, phen này ắt hẳn no đòn, hắn đang vận khí chuẩn bị chạy, may mắn thay tên đội trưởng kia nhìn thấy cùng mấy tên lính liền quỳ xuống hô to: "Tham kiến tướng quân!".

Lý Minh có chút ngạc nhiên, sau đó lại thể hiện tư thái chỉ điểm giang sơn, giọng đanh lại: "Bổn tướng chỉ muốn kiểm tra các ngươi làm việc thế nào, tất cả đứng lên.".

"Tướng quân có gì phân phó bọn tiểu nhân?"

"Mau dẫn ta vào thành."

"Rõ!"

Lý Minh gọi gia gia hắn, cả hai được tên tiểu đội trưởng dẫn qua Quảng Phúc Môn, tiến vào vòng ngoài La Thành. Đại La gồm ba vòng thành lớn, phía ngoài cùng là La Thành, ở giữa là Hoàng Thành, trong cùng là Cấm Cung. Dân chung sống giữa La Thành và Hoàng Thành, bên trong dành cho hoàng gia tôn thất và văn quan võ tướng.

Vừa bước chân vào thành, hắn đã choáng váng, đường đi được lát bằng cẩm thạch từng viên bắt chéo nhau rất tinh xảo, rộng rãi sạch sẽ không một hạt bụi, người ngựa đi lại tấp nập, ai nấy đều ăn mặc đẹp đẽ, quần áo lụa là. Hai bên đường hàng quán buôn bán tấp nập, người vào kẻ ra liên tục, nào quán trà, nào quán rượu, nào cửa hàng vải vóc, chủ quán tiểu nhị miệng gọi không ngừng. Nhà cửa đều sơn son thiếp vàng, nhà lầu gác tía, nhiều phủ đệ rộng lớn cực kỳ xa hoa, Lý Minh tròng mắt gần rơi ra ngoài, mà hắn cũng đang hoang mang không biết mình đi tới đâu, càng đi càng thấy xa hoa tráng lệ, nhắm mắt theo tên lính kia.

Tên đội trưởng dắt hắn tới trước một phủ lớn, quanh binh canh phòng nghiêm mật ngoài cửa, phỏng chừng đều là cao thủ, tấm biển trước cửa đề to bốn chữ "Bổng Thánh Quân Phủ", hắn đang còn mắt nổ mắt xịt dò xét xung quanh thì nghe một tiếng hô to hào sảng: "Tiểu huynh đệ, không ngờ gặp lại ngươi sớm vậy, haha!" - Tên tướng quân ăn mặc trường bào giản dị miệng tươi cười ra đón.

"Lê Thọ huynh!" - Lý Minh ôm quyền cúi chào. Hai người tay bắt mặt mừng, Lê Thọ kể lại chuyện cũ cười lớn, xung quanh quân lính vẫn nghiêm hàng chỉnh lối.

Được Lý Minh giới thiệu, Lê Thọ cúi chào lão Tả Ao, miệng liên tục ca ngợi lão dạy được người cháu thông minh xuất chúng.

"Ngươi oai phong nhỉ?" - Lão Tả Ao chắp tay sau lưng quay sang nhìn Lý Minh, thấy hắn đang mặt vênh lên trời.

Lê Thọ liên tục giới thiệu, hắn là Đại Tướng Quân, võ tướng tam phẩm, là Hồi Nguyên Cảnh cường giả, chủ tướng của Bổng Thánh Quân, hay còn gọi là Cấm Vệ Quân, một trong tám cánh quân của triều đình, tính ra cũng là oai phong một cõi.

Hắn nói đã dặn dò từ lâu, hễ nhìn thấy Lý Minh và lệnh bài lập tức mời vào quân phủ, xem hắn như một vị tham tướng của Cấm Quân, hắn càng nói càng tỏ ý mời Lý Minh gia nhập. Lý Minh nhẩm trong bụng: "Khai Mạch, Phá Cốt, Tụ Thần, Thâu Linh, Huyễn Nhu, Hồi Nguyên, tên miệng rộng này chẳng phải cường giả cấp trưởng lão môn phái sao, triều đình thực lực thật hùng hậu, tùy tiện một vị tướng đã như vậy!".

Lê Thọ dẫn hai ông cháu tới phòng trà hàn huyên thêm một lát, xắp xếp chỗ ở cho hai người, lão Tả Ao về phòng, Lê Thọ nói chuyện riêng với Lý Minh: "Lý đệ, ta thực sự rất muốn ngươi gia nhập Cấm Quân, trở thành cánh tay phải đắc lực của ta!".

"Tình hình triều chính bây giờ rất rối ren, bên trong có nội phản, bên ngoài có cường địch, Cấm Quân thực sự không xong!"

"Lê huynh, ta thực lòng muốn giúp đỡ, nhưng sức lực có hạn, phần nữa gia gia muốn ta vào học tập ở Quốc Tử Giám." - Lý Minh khéo léo từ chối.

"Không cần đệ phải túc trực trong Cấm Quân, chỉ cần có việc giúp đỡ bọn ta một chút là được!" - Lê Thọ cực kỳ đề cao Lý Minh nói thêm - "Hơn nữa nếu có Bổng Thánh lệnh bài, việc gia nhập Quốc Tử Giám sẽ dễ dàng hơn, trong đấy có người của chúng ta!".

Lý Minh vẫn ra sức chối khéo, hắn không muốn bị ràng buộc. Lê Thọ vẫn nhiệt tình thuyết phục, nói hắn mến tài Lý Minh, tương lai Lý Minh có thể một bước lên trời, toàn bộ tài nguyên cấm quân hắn đều có thể dùng.

Lý Minh kiên quyết lắc đầu. Lê Thọ cũng đành thầm than, hắn chủ ý chính là gia gia của Lý Minh, hắn nhìn thấy lão nhân sâu không lường được, ra sức lôi kéo về phía triều đình, hy vọng sau này được hắn trợ giúp.

"Lý đệ, thực sự đáng tiếc, tuy nhiên lệnh bài ngươi hãy giữ lấy!" - Lê Thọ vẫn muốn cấp cho Lý Minh một phần ân tình, hy vọng còn có sau này. Lý Minh cũng không tiện từ chối mãi.

Buổi tối, tiệc rượu linh đình, Lê Thọ gọi như hầu hết tất cả thân tướng dưới trướng ra, giới thiệu Lý Minh, mỗi người đều tới mời hắn một chén, Lý Minh nhét sẵn đan dược vào miệng, tuy nhiên càng uống càng hăng, lại không bị lão Tả Ao giám sát, thành thử ai nấy đều say bét nhè, vò rượu lăn lốc lốc khắp sàn. Ăn nhậu xong cả bọn kéo nhau đi tăng hai, Lê Thọ loạng choạng vỗ ngực đứng ra chi tất, hơn chục người xiêu vẹo tiến vào xới bạc, nổi máu ăn thua, một canh giờ sau cả bọn mặt đưa đám đi ra, đều chỉ còn quần đùi áo cộc. Lý Minh không biết đã nhảy đi đâu.