Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)

Chương 60: Âm Dương Song Nhãn

Gặp thần thức công kích, Lý Minh vội vã thu hồi nguyên thần, chỉ một chút chậm trễ nữa rất có thể não hải hắn sẽ vỡ nát, tên Hắc Vực cường giả thấy thần hồn mình bị uy hiếp liền thi triển công kích mạnh nhất đối chọi, hắn không hề biết rằng thần thức Lý Minh vừa hình thành tiểu nhược vô cùng. Lý Minh đưa tay lau mồ hôi lạnh, tên Hắc Vực trưởng lão cũng vội vã rời đi, hắn cho rằng đối phương vừa rồi đưa ra lời cảnh cáo, nếu ở lại tất có chuyện chẳng lành.

Lý Minh cúi gập người vái lạy đoạn thủ cốt, sau đó gói ghém cẩn thận cất vào túi, hắn còn phải đưa đoạn thủ cốt này trở về Đại Việt chôn cất, trước khi tôn cổ thần biến mất đã nhìn về thần thức Lý Minh, tay chỉ về phương nam, ánh mắt xa xăm hoài niệm, miệng nói một câu - "Đưa ta về!".

Lý Minh rời thạch động, bên ngoài huyễn trận bao phủ, hắn nhẹ nhàng đạp từng bước theo trận pháp bộ vị đi ra, cách hơn mấy chục bước hắn đã nghe thấy phía bên ngoài tiếng binh khí va chạm nhau chát chúa, tiếng người kêu la inh ỏi, là tiếng huynh đệ hắn, Lý Minh vội vã đi ra.

Cảnh tượng trước mặt khiến lửa giận trong lòng Lý Minh sục sôi, sát khí tỏa ra lạnh lẽo. Hắc Quy mai rùa nứt rạn nằm lăn một chỗ bất tỉnh, Từ Thức một tay gần như đứt lìa lòi ra xương cốt, máu chảy đỏ y phục, thiết phiến đang cắm trên một nhánh thân cây, Chính Minh nằm úp bất động, chuỗi phật châu đứt gãy văng tung tóe xung quanh, thảm hại hơn cả là Hoàng Nam, hắn đang bị tên Triệu gia nam tử một chân đạp lên đầu, người đầy vết kiếm, Độc Huyền Cầm của hắn bị chém vỡ nát thành trăm mảnh.

Đôi mắt Lý Minh đỏ ngầu, bởi hắn nghe được giọng nói yếu ớt của Hoàng Nam: "Lý Minh, chạy, chạy...!"

Hoàng Nam thảm hại nhất nằm đó bởi hắn là người duy nhất ở đây biết phá huyễn trận do Lý Minh bày bố, nhưng hắn không làm vậy, hắn chọn chết để Lý Minh được sống, hắn làm người trước nay tuy chẳng ra gì, sau này cũng vậy nhưng hắn đối với đám huynh đệ Lý Minh là chân tình, cùng nhau vào sinh ra tử.

"Hắn đã ra, vậy ngươi cũng không cần sống thêm!" - Tên Triệu gia nam tử lạnh lùng rút trường kiếm xuống tay với Hoàng Nam.

Lý Minh vung song thủ, xung quanh hắn đột nhiên xuất hiện vô số long ảnh, hắn cong gập người, chân phải nâng cao áp sát vào ngực lấy đà đạp mạnh xuống mặt đất, song thủ vồ về phía trước, ngay lúc trường kiếm của tên Triệu gia nam tử vừa chạm vào cổ Hoàng Nam thì bầy mãnh long nhất loạt gầm lớn, quần long đồng loạt dịch chuyển theo một loại đạo vận kỳ lạ, vô vàn bóng quyền ảnh phủ kín người tên Triệu gia.

Gàooo____!

Một tiếng rồng ngâm vang vọng, Lý Minh thi triển Thiên Long Đoạt Vận trong nháy mắt chụp Hoàng Nam mang đi, bích lục trường kiếm chém trượt hạ xuống, một vết sắc lẹm cắt ngang qua mặt đất.

Tên Triệu gia nam tử giật mình lùi lại, Hoàng Nam mở mắt không tin mình còn sống, ho mạnh ra một nhúm máu đen, Lý Minh thủ pháp cực nhanh điểm liên tiếp lên người hắn hòng ngăn chặn thương thế.



"Đế Vi! Tên rất hay!" - Lý Minh giọng nói vô cảm cầm trên tay một mai lệnh bài rắn chắc màu đen có khắc tên địch nhân, vừa rồi hắn một tay cứu Hoàng Nam, một tay tiện gỡ luôn mai lệnh bài đeo ngang hông của tên nam tử xuống.

"Ngươi vừa đột phá?" - Đế Vi sờ quanh hông, mai lệnh bài biểu lộ thân phận của hắn đã bị lấy mất, hắn cau mày hỏi.

"Ngươi muốn chết thế nào?" - Lý Minh hỏi lại, đồng thời khẳng định sự tò mò của địch nhân.

Đế Vi cười lạnh, hắn tuy có chút bất ngờ nhưng trong mắt hắn, Lý Minh còn chưa đủ phân lượng. Vừa rồi chẳng qua hắn chủ quan khinh địch lộ ra một tia sơ hở, nếu không một kiếm kia đồng thời lấy mạng cả Lý Minh cũng không phải vấn đề.

Nhưng Đế Vi lúc này không biết rằng trong mắt Lý Minh, hắn cũng đồng dạng nhỏ yếu như vậy, Âm Dương Song Nhãn của Lý Minh đoạt thiên địa tạo hóa, lúc này đôi mắt hắn trừng lớn, hai đạo Thái Cực Đồ soi chiếu về phía địch nhân, mọi hành động của Đế Vi trong mắt hắn trở nên chậm chạp tới kỳ lạ. Hắn thậm chí còn nhìn thấy lục bích quang mang phát ra từ thanh trường kiếm sau lưng Đế Vi dường như đang tuân theo một loại thiên địa đạo vận, đồng dạng cùng cây cối sinh trưởng xung quanh có chung ý vị, lực lượng của Đế Vi dường như tới từ đại địa cùng quang minh, từng luồng nhỏ vô hình linh khí đang cộng hưởng cùng lục bích quang mang phát ra.

"Thần nhãn!" - Đế Vi thảng thốt hô lớn, hắn vừa nhìn thấy trong mắt Lý Minh hai đạo thái cực âm dương, hắn cảm như mọi bí mật của mình đều bị địch nhân nhìn thấu, tự khi nào Hoang Giới lại sinh ra nhân vật lợi hại như vậy, rõ ràng mấy ngày trước hắn còn đuổi Lý Minh chạy trối chết.

Đế Vi xuất kiếm, từ chỗ muốn trấn áp, hắn bấy giờ nảy sinh sát ý, muốn dứt khoát giết chết Lý Minh, bóng kiếm ngàn vạn bao phủ kín thiên không, lục bích quang mang đại bạo, sinh khí từ đại địa, từ quang minh lực lượng, từ sinh vật mấy dặm xung quanh toàn bộ đổ vào một chiêu này của Đế Vi, hắn tay chỉ pháp quyết liên miên, trường kiếm lăng không bay lượn đâm chém liên hoàn về địch nhân, lục bích quang sắc tỏa ra mạnh mẽ hòng áp chế Lý Minh.

Lý Minh song nhãn vẫn mở lớn, Âm Dương Côn từ tay phải hắn xuất ra mạnh mẽ điểm vào chuôi kiếm, một trương Thái Cực Đồ nhỏ hiện ra, toàn bộ sinh mệnh lực lượng của kiếm chiêu bị thái cực đồ hút vào tâm nhãn, lập tức bị âm dương nhị khí đồng hóa. Bị giam cầm trong Thái Cực Đồ, mất đi nguyên thủy lực lượng, lục bích quang mang đại giảm, chỉ còn một màu xanh nhợt nhạt, kiếm chiêu chém xuống không còn đủ hai thành uy lực dễ dàng bị trường côn Lý Minh gạt bay, đồng thời hắn thò tay một chiêu chụp giữ lấy trường kiếm, dưới chân tản ra một đạo Thái Cực Đồ xoay quanh khiến Đế Vi muốn triệu hồi trường kiếm nhưng vô pháp liên hệ, thần thức cùng lục bích quang sắc của hắn bị đạo thái cực đồ của Lý Minh ngăn cản bên ngoài.

Nhưng Đế Vi xuất thân cao quý, hạ giới liệu việc, há không mang trong người một hai thần thông pháp bảo. Một chiếc bình ngọc xanh biếc, bên trong chứa đầy bích thủy được Đế Vi xuất ra, đây là Sinh Mệnh Thủy Bình.

Nhưng hoàn toàn trái ngược với cái tên, một khi thủy mệnh đổ ra, đại địa xung quanh sẽ hoàn toàn bị hủy diệt biến thành tử địa, bởi loại thủy đạo này chuyên thu thập sinh mệnh, hủy diệt vật sống khí tức.

Âm Dương Song Nhãn của Lý Minh liền nhìn ra điểm uy hiếp, toàn bộ sinh mệnh khí tức xung quanh bị chiếc bình thu lấy, dòng sinh mệnh khí tức ào ào đổ về phía Đế Vi, hắn đưa mũi vào bình hít hà, cả thân thể đột nhiên biến lớn, sau lưng mọc thêm mười mấy cánh trông như dây leo mọc đầy gai nhọn sắc bén, hai chân hắn biến thành rễ cây cắm xuống lòng Man Hoang đại địa hút lấy địa lực, đôi mắt cùng làn da hắn hóa xanh, cả người như một cây thụ yêu khổng lồ thò ra vô số dây leo cánh tay, từng thảo thủ của Đế Vi tự động dài ra chụp về phía Lý Minh, mỗi bước chân hắn đi tới đâu, đất đai trở nên cằn cỗi tới đó.

Lý Minh hoành tảo trường côn, Thái Cực Đồ dưới chân lan rộng bảo vệ hắn cùng huynh đệ bên trong, Đế Vi thủ thảo vô pháp tiến vào Thái Cực Đồ, từng đoạn dây leo gai nhọn răng rắc bị nghiền nát, sinh mệnh khí tức bị đồng hóa thành âm dương nhị khí bổ sung nguyên lực giúp Thái Cực Đồ vận chuyển càng nhanh hơn.

Đế Vi hóa thụ yêu khiến thần trí hắn trở nên mơ hồ đi mấy phần, đổi lại lực lượng hắn bạo tăng, từng đoạn nhánh cây thô to đập uỳnh uỳnh liên tiếp khiến Thái Cực Đồ lung lay muốn sụp, Sinh Mệnh Thủy Bình gắn ngay trước ngực giúp hắn duy trì man lực trạng thái. Lý Minh cắn răng gắng sức chịu đựng từng đòn đánh không để Thái Cực Đồ sụp đổ, hắn vừa đột phá thực lực còn chưa vào trạng thái ổn định, mạnh yếu thất thường, từng bước từng bước Đế Vi tiến lên, rễ cây của hắn từ lòng đất đồng thời thò ra công kích về phía đám Hoàng Nam cùng Từ Thức.

"Đủ gần!" - Lý Minh thầm hô, tay phải hắn cầm trường côn ném mạnh như một mũi thiên lao xuyên qua thân thể thụ yêu to lớn của địch nhân, tay trái hắn cầm bích lục trường kiếm vận một chiêu Đặng Sơn từng chỉ điểm chém mạnh vào đoạn rễ chân của Đế Vi, đồng thời cả người như mãnh long lao vọt lên thi triển một chiêu Thiên Long Đoạn Vận, lách qua vô số dây leo chụp được Sinh MệnhThủy Bình, tới khi hắn lui về Thái Cực Tâm Nhãn, Đế Vi đã bắt đầu gào thét chấn động một góc Thập Đại Vạn Sơn, một bên chân của hắn đã bị kiếm chiêu chặt đứt, cả thân thể bị trường côn định giữa không trung đang dần teo tóp lại thấy rõ, trưởng côn giống như vòi rồng đang hút hết bích lục quang mang đổ vào Thái Cực Đồ phía dưới.

Lý Minh lạnh lùng đứng nhìn tới lúc Đế Vi quay trở về nhân hình, hắn lúc này một chân đã đoạn, trường côn cắm xuyên ngực định hắn lơ lửng trên không, khóe miệng máu trào ra rên rỉ, trên đầu vẫn còn mọc ra vài chiếc lá nhỏ ngả nghiêng the trận gió.

Một chiêu vừa rồi Lý Minh tính toán cực kỳ tỉ mỉ, đủ khoảng cách, đúng thời cơ, tất nhiên là cả thực lực cộng chút may mắn, nếu để Đế Vi dụng man lực đập phá thêm mấy thời thần, e rằng Lý Minh chỉ còn nước chạy. Một chiêu vừa rồi công lao rất lớn thuộc về Âm Dương Song Nhãn nhìn ra sơ hở địch nhân, bản thân Lý Minh cũng rất mơ hồ về thần nhãn của hắn, chỉ biết lúc đột phá Tụ Thần Cảnh thành công, tôn cổ thần kia đã âm thầm ra tay, trợ giúp hắn khai phá thiên nhãn, Lý Minh cũng không biết rằng đấy là trời sinh năng lực của hắn, sớm muộn sẽ khai mở, chỉ là hắn đột phát ở cực cảnh, cộng thêm chút cơ duyên.

Âm Dương Song Nhãn hắn còn chưa biết vận dụng hết khả năng, tạm thời hắn có thể nhìn một chút thiên địa đạo vận, một chút địch nhân sơ hở, cộng thêm năng lực tính toán của hắn cũng tính là có chút thủ đoạn, nhưng mỗi lần sử dụng nguyên thần hao tổn cực kỳ, bởi vậy mới nói, nếu Đế Vi khôn ngoan một chút thì Lý Minh đã vô phương đắc thủ, nhưng cuộc đời không có nếu như, Đế Vi dục tốc ắt bất đạt.

Bọn Từ Thức được Lý Minh chữa trị đã có thể gắng gượng ngồi dậy, nhưng Hoàng Nam vẫn đang hôn mê bất tỉnh, công lao lần này đều tính cho hắn, nếu Hoàng Nam không lỳ lợm chịu đòn, kiên quyết không mở ra huyễn trận bán rẻ huynh đệ, giờ này bọn Hắc Quy đã chẳng còn ai sống sót.

“Giết ta, các ngươi sẽ phải trả giá.” – Đế Vi thều thào, mỗi câu nói của hắn kèm theo bọt máu từ phổi trào ra.

Lý Minh lôi Đế Vi xuống, phong bế huyết mạch, nhét vào miệng Đế Vi một nắm cọng cỏ, cả người hắn lập tức cảm thấy như bị ngàn vạn côn trùng cắn, từng con từng con đốt phá toàn thân kinh mạch, động thiên cũng đang bị gặm mòn, đau đớn tới chết đi sống lại. Đế Vi gào thét, đưa tay cào phá khắp người, lăn lộn vật vã, Chính Minh thấy vậy bèn tụng một câu A di đà phật rồi quay đi, Hắc Quy vội đánh mấy cái rùng mình.