Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)

Chương 22: Nhập môn Quốc Tử Giám

Hôm nay là ngày Lý Minh gia nhập Quốc Tử Giám, hắn ăn mặc quần áo được phát sẵn, một bộ võ phục gọn gàng màu xanh nhẹ hơn chút so với quần áo của tên tiểu đạo sĩ Chử Đạo Viện, nai nịt gọn gàng, ống chân ống tay bó chặt, chân đi giày cỏ. Hắn đoán mình phải ở trong đấy lâu, thành thử có cái gì mang đi được đều ném vào trong túi không gian, mấy món ám khí dạng vôi bột, bả chó... cũng mang đi sất.

Lão Tả Ao từ đợt binh biến tới giờ chưa hề thấy mặt, đã một tháng Lý Minh lo lắng không thôi, đặc biệt mấy hôm nay kinh thành rộ lên vụ án kỳ lạ, một tên nam ca kỹ nào đấy không rõ sử dụng đan dược thuốc men gì, liền hoang tưởng ra sự việc ma quái, mua rất nhiều tỏi nhét vào miệng một vị thiếu nữ, khiến vị cô nương kia không cách nào hô hấp, chết rất tức tưởi, không khí càng thêm u ám, mấy hàng quán luôn miệng bàn tán không ngớt.

Hoàng Thành - Đại Môn Quốc Tử Giám cao to rộng lớn hôm nay mở cửa đón nhận đệ tử mới, ước chừng năm chục người, đông nhất từ xưa tới giờ. Lý Minh tới bàn một vị lão giả, khai báo danh tính, nhận một thẻ bài xác minh thân phận, tiến vào sân lớn Ngoại Tự xếp hàng, hắn dòm ngó xung quanh thấy tu chân đệ tử khá đông đều ngay ngắn xếp thành hàng lối từ thấp tới cao, trước mặt là bốn cây cột lớn gọi là Tứ Trụ Ngi Môn treo cờ Đại Việt, một sàn lớn dựng ngay cạnh đó có ghế ngồi, bàn trà, một cái trống lớn, trái phải hai bên là vườn tược, chim hót, hoa nở, tiểu cảnh. Lý Minh còn đang nai vàng ngơ ngác không biết đi đâu thì may thay có một tên nam đệ tử dáng vẻ thư sinh, tay phe phẩy quạt, mặt mũi hiền lành trắng trẻo tiến về phía hắn tươi cười chào hỏi: "Lý Huynh, chúng ta qua bên kia xếp hàng"

"Người là...?" - Lý Minh ú ớ.

"Đệ tên Từ Thức, hân hạnh hân hạnh!" - Tên thư sinh đáp, hắn có biết qua thân phận tán tu của Lý Minh.

Lý Minh nhìn chăm chăm, không ngờ cái tên tán tu cùng hắn nổi danh kia lại là một kẻ thư sinh, mặt mũi trắng trẻo xinh đẹp còn hơn tiểu thư đài các.

"Hân hạnh!" - Lý Minh đáp lễ cho có, hắn là chúa ghét mấy tên thư sinh đạo mạo như vậy.

Hai người bọn hắn tiến về hàng dọc phía bên phải nhất, Từ Thức nói nhập môn đệ tử đứng phía ngoài cùng, những hàng phía trong là các vị sư huynh sư tỷ khóa trước, đếm ra cũng mười mấy hàng, càng bên trái càng ít người, chẳng phải như vậy mười mấy năm cũng không tốt nghiệp, hai người nhìn nhau thè lưỡi.

"Từ Thức, ngươi là gái giả trai ư?" - Lý Minh dòm từ đầu tới chân hỏi hắn.

"Con mẹ nó, huynh không thấy giọng ta là nam sao." - Từ Thức bực mình chửi to, hắn mười lăm mười sáu tuổi, không hiểu dậy thì kiểu gì, càng ngày càng trắng trẻo xinh đẹp, ai cũng nhìn hắn ánh mắt quái lạ, thậm chí còn có mấy tên sắc lang nhìn thèm thuồng, khiến hắn rùng mình nổi hết da gà, ngay lúc này cũng không ít ánh mắt đang nhìn hắn, nam có nữ có, tỏ vẻ tò mò.

"Cũng phải cũng phải!" - Lý Minh tươi cười, hai người trở nên thân thiết hơn, nói chuyện bắt đầu chửi bậy liên mồm, cha mẹ ông bà ông vải văng khắp nơi.

Từ Thức nhà ở gần Tống Sơn Ái Châu, từ nhỏ đã theo một lão đạo sĩ trên núi tu luyện, cũng tính là có căn cơ cốt cách, thiên phú có phần hơn cả Lý Minh, không thế mà hắn bài danh Hắc Thạch Bảng Phiến Động. Một lúc sau Lưu Linh cùng hai tên đệ tử Lưu gia đến, Lưu Linh đi tới đâu như một làn gió mát thanh xuân, nhìn một cái cũng khiến người ta thoải mái tâm tình, mấy tên nam đệ tử nhìn như si mê. Lưu gia năm nay có ba người, tính là không tệ, nhiều nhất là Đỗ Gia có năm người, đếm sơ sơ Lục Đại Gia Tộc Trần Lưu Nguyễn Đỗ Lê Phạm đã chiếm mất gần nửa danh ngạch, thế mới nói thiên phú cũng không bằng thiên tài địa bảo, mà cũng vì thiên tài địa bảo bọn hắn mới vào đây, công pháp bọn hắn không thiếu, nhưng không cách nào đọ tiền tài với quốc khố.



Cả bọn gặp nhau chào hỏi, đi cùng Lưu Linh là Lưu Tuấn, Lưu Vinh nhìn có phần trầm ổn, chắc là bắt chước bộ dạng Lưu Đạt, đều xưng Lý Minh đại ca, thân phận khanh khách của hắn đã truyền ra ngoài, phải ra Lưu Linh còn phải gọi hắn một tiếng Trưởng lão. Lý Minh giới thiệu cả bọn với Từ Thức, chính Lưu Linh còn thấy Từ Thức đẹp nghiêng nước nghiêng thùng, miệng khen không ngớt khiến tên kia khó chịu trong bụng nhưng vẫn phải cười, Lý Minh được đà càng bơm đểu vào.

Một lát sau thế gia đệ tử đều đến đông đủ, tự động xếp vào hàng của mình, Lưu Linh chỉ cho Lý Minh từng người một, Trần Lâm ánh mắt sâu thăm thẳm, dáng người cao lớn, tên này quyền pháp rất cao thâm.

Lê Dũng to lớn thô hào ăn nói bỗ bã chắc là theo phong cách Đô Úy Lê Thọ, đao pháp lăng lệ.

Phạm Tuyết xinh đẹp, thân hình nở nang, khống hỏa, luyện đan đều thiên phú trác tuyệt.

Nguyễn Phong đầu tóc bù xu, làn da cổ đồng, cánh tay thô to, trình độ rèn kim luyện bảo là số một trong số đệ tử trẻ tuổi Nguyễn Gia, vũ khí của hắn là một cây đại chùy lớn.

Đỗ Hoàng khuôn mặt thâm trầm, phong phạm quân tử, lưng đeo trường kiếm, hắn được nhận định là thiên tài ngàn năm có một, hành sự đâu vào đấy.

Bỗng nhiên có tiếng quát tháo vang lên: "Cút ra, công tử nhà ta muốn đứng đầu hàng" - Một tên vô dụng đeo đầy trang sức, áo quần lụa là, cũng không thèm mặc đồng phục phát sẵn. Bọn thế gia đệ tử mắt ngơ tai điếc, Lưu Linh thì thào: "Hắn là Bùi Việt, con trai của đương triều Thái Úy Bùi Linh".

"Thảo nào!" - Từ Thức sắc mặt khinh khỉnh, Thái Úy chính là quan nhất phẩm lớn nhất đường triều, quyền hành ngang với Đô Thống Lê Phụng Hiểu đang nắm giữ đại quân, thằng con hống hách cũng là chuyện đương nhiên.

"Các ngươi còn không nhường?" - Lập tức có ma cũ bắt nạt mà mới, mấy tên đệ tử khóa trước liền tiến lên, bọn thế gia đệ tử đành lùi lại, Bùi Việt vênh mặt cười khinh bỉ.

"Mau tránh đường, Lý Cường, Lý Điệp, Lý Tín công tử tớiiii!" - Lần này là một đám ăn mặc xa hoa cực kỳ, người đi theo đông đúc như trẩy hội, đây là một đám con cháu hoàng thất, Bùi Việt cũng phải nể mặt một phần.

"Chả trách tầm năm chục người!" - Lý Minh ngán ngẩm, bọn hoàng thất vương công quý tộc liền chiếm phân nửa danh ngạch.

"Lý Đạo Thành, tên phế vật ngươi cũng tới đây." - Lý Cường châm chọc, cả bọn cười hô hố, một thiếu niên khuôn mặt rắn giỏi im lặng không nói, hắn cũng là tôn thất hoàng gia, nhưng mẹ hắn xuất thân thấp hèn, thường bị các huynh đệ cùng chăng lứa khinh thường. Lý Điệp còn tiến lên nắm cổ áo hắn, nhưng lập tức cổ tay hắn bị bóp chặt, khuôn mặt đỏ bừng, miệng kêu như lợn bị chọc tiết, một thiếu niên khuôn mặt sắc lạnh, mũi cao mày dậm đang khống chế hắn.

"Ngô Tuấn, ngươi muốn chết?" - Lý Điệp đau chảy mồ hôi nhưng vẫn lớn miệng dọa, Ngô Tuấn hất hắn bay ra, quay như chong chóng, miệng quát: "Cútttt!", bọn đệ tử thấy thế đều hả lòng hả dạ.

Lý Đạo Thành đa tạ Ngô Tuấn, đoạn thở dài, hai bọn hắn có quen biết từ trước, Ngô Tuấn trước khi đậu vào Quốc Tử Giám từng làm lính trong cung được Nhật Tôn yêu mến, mỗi lần đều giúp Đạo Thành như vậy, bọn hắn là hai cá tính trái ngược, Đạo Thành thông tuệ nhẫn nhịn, Ngô Tuấn làm việc dứt khoát.

"Tên Ngô Tuấn kia rất mạnh!" - Từ Thức khen, hắn có chút ghen ghét trong lòng, Ngô Tuấn đẹp trai nam tính, không bù cho hắn phần nào.

"Ta nghe nói hắn là con cháu Ngô Vương, thương pháp rất đáng sợ!" - Lưu Linh nói thêm.

Hàng lối đâu vào đấy, mấy vị trưởng lão từ trong nội tự tiến ra, ngồi vào bàn ghế phía trên, một vị râu tóc bạc phơ, khuôn mặt nhân hậu, đầu quấn khăn xếp, không có vẽ gì là con nhà võ, lão là Tế Tửu Nguyễn Khai Quốc, nhất phẩm đại quan phụ trách Quốc Tử Giám, dưới lão là các vị quan Tư Nghiệp, trưởng lão Bách Đường, các vị giám quan.

Lão Tế Tửu giọng nói trầm ấm, đứng lên phát biểu chào mừng các đệ tử mới, dặn dò học tập tu luyện bảo vệ quốc thổ, các huynh đệ đồng môn yêu thương giúp đỡ nhau, lão giới thiệu các vị quan khách, Khai Quốc Vương Lý Long Bồ, cùng mấy vị trưởng lão Tứ Phái. Xong xuôi lão điểm mặt từng người một: "Ngươi ngươi cả ngươi lên đây".

Lần lượt Lý Cường, Lý Điệp, Lý Tín, Bùi Việt lên xếp hàng ngang, đứng ở một xó, đầu cúi xuống nghe lão thuyết giáo can tội không mặc đồng phục, trang phục lòe loẹt gây ồn ào, bọn đệ tử phía dưới hả hê vô cùng, riêng Khai Quốc Vương mang mặt mo, chỉ muốn độn thổ hoặc đập đầu chết quách đi cho xong, hoàng thất con cháu quả là một đám phế vật.

Tiếp theo Chấp Pháp trưởng lão Thân Nhân Trung đọc những đệ tử năm vừa qua xuất sắc bước lên nhận phần thưởng, bảo vật, đan được, thẻ điểm, bọn ở dưới thèm chảy cả rãi, mang tiếng là Quốc Tử Giám môn sinh, nhưng cũng phải có công lao mới có đồ tốt, không phải vào là một bước thành cường giả, điều kiện cơ bản được cấp chỉ đủ tu luyện bình thường, nhưng cũng hơn bên ngoài rất nhiều. Lão Tế Tửu gióng hồi trống kết thúc, phong tục này còn được truyền dài lâu về sau.

Đệ tử giải tán, Lưu Linh bị vô số người hỏi thăm, Phạm Tuyết cũng vậy, Lý Minh cũng Từ Thức tiến vào nội tự, bước qua cổng giữa Đại Trung Môn, đập vào mắt bọn hắn là một cái hồ lớn rộng thênh thang gọi là Thiên Quang Đàm. Quanh hồ cây cối tươi tốt, cổ mộc mọc um tùm, nhà cửa dựng lên san sát hai bên bờ, cái cao, cái thấp, nhà tranh, nhà ngói, lầu son gác tía đủ cả, đếm sơ qua phải tới một nghìn nóc nhà, không khác gì một tiểu trấn. Giữa hồ có một tòa đảo nhỏ cùng một tòa tháp chín tầng, Khuê Văn Các chứa kinh thư tuyệt học chính xây ở đó, Long Trì Chung cũng ở trên tòa đảo này, nơi đó linh khí dày đặc như một màn sương lờ mờ che phủ.

Mặc dù đã được nghe kể nhưng bọn hắn cũng ngoác mồm lè lưỡi, thầm khen trận pháp không gian kỳ diệu, ở nơi này tu luyện làm ít công to, Lý Minh được ở một căn nhà nhìn thẳng ra hồ, sân vườn rộng rãi, Từ Thức số nhọ hơn, bốc phải một căn ở sâu bên trong, không được đẹp như Lý Minh nên kỳ kèo muốn đổi, tuy nhiên hắn không muốn bỏ ra bảo bối đan dược nên Lý Minh không đồng ý. Từ đây Lý Minh bắt đầu một cuộc sống mới, không biết sau này có làm nên trò trống gì không.