Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)

Chương 142: Bát Môn hóa Cửu Môn

Ngư lão thò tay vào giỏ tre đeo ở ngang hông, chiếc giỏ này rất giống với chiếc giỏ đựng cua treo ở tòa tháp lúc Lý Minh cùng Rèn lão bước xuống, khi đó hắn còn thấy nguyên một con cua còn sống bên trong, Lý Minh tự thắc mắc không hiểu Ngư lão có thủ đoạn cao minh gì đối phó với hai tên đầu sỏ kia.

Ngư lão mân mê một hồi, chân mày trên khuôn mặt thay đổi liên tục, đa số là nhíu lại suy tư, chẳng qua sau một hồi, chân mày lão giãn ra, miệng nở một nụ cười, tay phải lôi ra một đạo hắc khí mỏng như sợi tơ, tràn đầy tử vong quy tắc, khiến cho linh hồn Lý Minh thoáng run rẩy, mà sợi tử xích của hắn cũng đột nhiên bạo động kêu lên leng keng.

Ngư lão đôi tay khéo léo buộc lấy đạo hắc khí kia vào chiếc gậy ngọc của lão, sau đó lão vuốt nhẹ đạo hắc khí thẳng thành sợi dây mỏng đung đưa, tiếp tới ngón trỏ lão móc nhẹ một cái, đầu này của sợi hắc khí bị bẻ cong nhìn thật giống một lưỡi câu.

“Tiểu tử, ngươi nhìn ta câu thằng người cây kia.”, Ngư lão miệng nói, tay quăng dây câu tới chỗ Đế Hoàn, lúc này tay gã đang cầm một cây kiếm làm từ gỗ đen bóng phát ra quang mang xanh biếc chói mắt, từng đạo thanh quang biến hóa đa đoan, giống như ngàn vạn sợi rễ mọc ra từ thanh kiếm gỗ múa may như độc xà lao tới cắn xé màn khí tức sền sệt bao bọc tám cánh cửa kia khiến cho đạo phong cấm này tưởng như có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào.

“Dư nghiệt!”, Đế Hoàn trừng mắt nhìn Ngư lão quát lớn, từ lúc gã cầm lên thanh kiếm thì biểu hiện trở nên lạ kỳ, đôi mắt trở nên xanh ngắt, tóc trên đầu cũng hóa thành thành từng sợi dây leo, làn da mọc ra từng đạo vân gỗ phù văn cổ quái, gã giống như biến thành một người khác vậy.

Đế Hoàn vung kiếm muốn chém đoạn sợi dây câu của Ngư lão đang vòng tới, thế kiếm đi rất nhanh, thanh quang bạo phát càng mạnh, gã phát dư lực hòng một kiếm giết luôn Ngư lão, chẳng qua quái sự liền phát sinh sau đó. 

Sợi dây câu của Ngư lão giống như cây kim dễ dàng đâm xuyên qua lớp thanh quang như khâu vải, hắc khí giống như cương dương, còn thanh khí giống như âm nhu, sợi dây câu xoẹt một tiếng đâm thẳng tới trái tim của Đế Hoàn khiến gã trợn tròn mắt kinh ngạc.

“Ha ha!”, Ngư lão một kích thành công bèn cười to sảng khoái, vung tay giật mạnh cần câu về phía sau muốn kéo địch nhân về phía mình, chiếc giỏ tre của lão cũng hướng miệng về phía Đế Hoàn như muốn thu gã vào trong.

Thấy nguy, Đế Hoàn bèn điều động phù văn vân gỗ từ người gã lan xuống thanh kiếm, phù văn như từng đầu nòng nọc quấy động trôi từ thân thể gã in hằn lên mặt gỗ đen bóng của thanh mộc kiếm kia, gã vung lên chém mạnh, thanh quang tỏa ra giống như ngàn vạn chiến lá sắc nhọn cùng lao tới, sợi dây câu của Ngư lão lập tức bị băm dứt thành vạn mảnh.

Đế Hoàn hóa giải được thần thông của Ngư lão, chẳng qua lúc này trước ngực gã chỗ trái tim đã biến thành một mảng đen kịt, thanh khí xông lên không cách nào lấn át được hắc khí, Đế Hoàn khẽ vận công bèn cảm thấy trái tim đau đớn kịch liệt.

Đế Hoàn giơ kiếm run run chỉ mặt Ngư lão: “Tử vong chi khí.”

Ngư lão xoa tay nói: “Đúng, năm đó ta giết chết vô số Đô Thiên ma thần, thu thập khí tức của bọn hắn mới luyện được một đạo Tử khí này, ngươi chết rồi cứ tìm tới Đô Thiên mà tính sổ.”

Đế Hoàn xanh mặt, hắc khí từ trái tim đã bắt đầu lan ra tứ chi, chỉ có khuôn mặt gã được một luồng thanh quang thần thánh bảo hộ, không bị hắc khí xâm nhập, Đế Hoàn nhìn gã nam tử trường bào đỏ nói: “Xích Ma, mau cứu ta.”

Gã nam tử trường bào đỏ ngưng tấn công cấm chế, vội vã chạy tới gần Đế Hoàn, Ngư lão thấy vậy bèn muốn ra tay, nhưng Lý Minh lập tức lắc đầu cản lại, Ngư lão tỏ vẻ không hiểu.

Lập tức sau đó Xích Ma vung lên chiếc quạt lông của gã quạt tới như bão táp mưa sa, lửa cháy hừng hừng liếm tới cuộn giết Đế Hoàn. 

Lý Minh lãnh đạm nói: “Gã là một tên đức hạnh kém cỏi, Đế Hoàn đi chung với gã bị kết cục như vậy cũng là đáng đời.”

Ngư lão nhiều thêm mấy phần kinh ngạc, lắng tai nghe đánh giá của Lý Minh, bọn người này chỉ vì lợi ích trước mắt mà chung tay hợp tác, kỳ thực trong lòng vẫn luôn đề phòng, ghen ghét nhau, sau khi phá được phong cấm tất quay sang sống chết, một mất một còn, nay cấm chế đã vô cùng mỏng manh, Đế Hoàn sa cơ chính là cơ hội tốt để loại bớt một miệng ăn, chớ nói tới Xích Ma là một tên vô sỉ, luôn đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu.

Hòa lẫn cùng tiếng thần thông oanh kích của Rèn lão là tiếng thét ghê gớm của Đế Hoàn, chẳng qua chừng ấy chỉ đủ đánh chết một điểm hồn phách của vị tồn tại chí cao kia, không có khả năng ngăn cản hắn đặt chân tới Lục Hợp Bát Hoang.

“Xích Ma Thiên Vương?”, Ngư lão lại thò tay vào chiếc giỏ tre của lão dò hỏi tên nam tử trước mặt.

Xích Ma đốt chết Đế Hoàn, ánh mắt đầy vẻ ngạo mạn, trong tay chiếc quạt lông phe phẩy đánh giá Ngư lão, nói: “Ngươi lợi hại, nhưng không phải đối thủ của bản Vương. Của ta ba hồn bảy phách đều hoàn chỉnh, không như tên vô dụng họ Đế.”

Ngư lão cười nói: “Ngươi lúc còn sống là cái Vương giả Khai Thiên cảnh giới, ta đương nhiên không phải đối thủ của ngươi. Nhưng ngươi bây giờ ngay cả thân xác cũng phải tá túc vào một tên Phượng Sơn Môn đệ tử, vũ khí cũng là đồ ăn trộm, ngươi còn dám mạnh miệng.”

“Nhanh cút, tới lúc bản Vương đoạt được Cổ Chung còn xem xét tha các ngươi một mạng!”, Đế Hoàn tế lên quạt lông tấn công trước, lửa đỏ biến hóa thành trăm đầu phượng hoàng vồ tới Ngư lão.

“Hỏng rồi!”, Ngư lão la hoảng, lão muốn dài dòng đôi ba câu với gã Xích Ma kia hòng mò mẫm mồi câu của mình, thật không ngờ tên này vừa nói là đánh, Ngư lão lợi hại nhưng lão có một yếu điểm chết người chính là ở chỗ này.

Ngư lão nhảy tới nhảy lui tránh né hỏa phượng công kích, tay vung chiếc cần câu không dây của lão vụt lên vụt xuống hòng dập lửa, tay còn lại vẫn đang mò mẫm chiếc giỏ tre, bên trong đựng rất nhiều đồ vật kỳ dị, nhưng chính vì quá nhiều, tính lão lại xuề xòa nên tới lúc gấp không móc đâu ra được, thành thử bị Xích Ma đánh cho tối tăm mặt mũi.

“Rèn, ngươi mau cứu ta.”, Ngư lão bị đốt tới da thịt cháy khét thét lên be be.

Rèn lão nhất thân địch song mã, vốn đã vất vả vô cùng, hàn khí phóng ra từ Thủy Minh Châu vốn đã kiềm chế lão gắt gao, lại thêm Hiểu Băng Thanh lực lượng to lớn, thần thông như vạn tòa núi áp xuống khiến lão muốn khuỵu gối, nay lại mọc ra Ngư lão kêu gào, Rèn lão lo lắng lại tính tình chất phác không giỏi ứng biến, thần thông lập tức trở nên loạn nhịp, bị Thủy Minh Châu quét trúng đông cứng cánh tay trái, tình thế nguy ngập vô cùng.

“Địa ngục chi môn!”, Một giọng quát lớn vang lên, Lý Minh vung Hắc Quan Xiềng Xích đánh ra một hắc động lớn treo lơ lửng trên không, từ hắc động, một chiếc quan tài đá to lớn nhô ra, khí tức Cửu U cuồn cuộn uy áp.

Một giọng nói giống như Cổ xưa Thần Ma vang lên khó hiểu, âm vực cuồn cuộn, Liễu Tào quát lớn: “Lý Minh, ngươi lại muốn gây hại họa, mau chóng đóng lại chi môn.”

Lý Minh cũng là bất ngờ tròn mắt, thần thông hắn đánh ra còn chưa thành hình, Thạch Linh Quan của Liễu Tào đã thò qua tới, không lẽ gã biết trước?

Lý Minh mặc kệ, bèn hô hào quát lớn: “Liễu Tào, Xích Ma đang ở đây, nhanh áp giải hắn quay về Cửu U.”

Ở bên kia, trên bầu trời Vong Xuyên Giang, mười hai vị Phán quan theo lệnh lão Diêm Vương đã tụ tập đông đủ từ trước, ngay khi có động đã để Liễu Tào chặn lại chi môn, ngăn chặn Lý Minh gây họa. Nhưng bọn hắn khi nghe nhắc tới Xích Ma liền tá hỏa chen nhau đưa mắt dòm qua hắc động.

Xích Ma từ lúc phát hiện ra Cửu U khí tức đã kinh hoảng muốn tháo chạy, nhưng Ngư lão cứ bám riết lấy khiến gã muốn đi không xong, gã vừa tung mình bay đi một đoạn liền bị chiếc nón kỳ quái của Ngư lão quạt ngược trở về, gã gào thét điên cuồng muốn thí mạng.

“Đúng là hắn, tên ác ôn luyện hóa cả Đông Hoang khi xưa!”, Hứa Tào một con mắt lách qua khe hẹp Thạch Linh Quan kêu lên.

“Dùng Thạch Linh của ta.”, Liễu Tào đưa chủ ý, Thập Nhị Phán Quan cùng vận pháp lực đẩy thạch quan của Liễu Tào đưa tới Nhân giới hòng bắt Xích Ma.

Thạch Linh Quan vốn là tảng đá tồn tại từ Thái Cổ, trải qua mưa nắng trăm vạn năm phơi mình ở Cửu U, từ đó thành linh, mang trên mình Cửu U quy tắc, bị Liễu Tào mang đi luyện bảo. Thạch Linh Quan mới chỉ thò ra năm phần, Cửu U đại đạo đã tràn ngập chính điện, nghe như trăm vạn chúng sinh đang ngâm tụng một tôn Cổ đại Ma Thần vậy.

Cửu U chi khí áp xuống khiến cho bọn cường giả linh hồn lung lay, duy nhất Lý Minh vẫn hoạt bát năng nổ, nhảy đông nhảy tây, một đòn lại một đòn tử xích quất tới Xích Ma, mỗi một lần như vậy lại khiến hắn kêu gào thảm thiết.

Tới lúc Thạch Linh Quan đã hiện tới chín phần trên bầu trời, Xích Ma lúc này đầu óc đã trở nên mê man, mà bản thân Ngư lão cũng đang gồng mình trấn trụ, lực lượng của mười hai vị cự đầu là bậc nào mạnh mẽ, chỉ sợ nếu là bọn trưởng môn thì đã bị Cửu U lực lượng nghiền thành bột nhão.

Đột nhiên thân thể Xích Ma bùng cháy, một đầu Phượng Hoàng to lớn hiện ra há miệng thét vang, đầu Phượng này vỗ cánh quạt lửa mịt mù, sau đó lao mình về phía chiếc chuông lớn treo lơ lửng trên Bát Môn, Lý Minh chỉ nghe thấy một tiếng chuông lớn ngân vang, toàn bộ thân thể linh hồn giống như bị phong tỏa chậm rãi rơi vào một hắc động không đáy, lơ lửng trôi về vô cực.

Vong Xuyên Giang, Thập Nhị Phán Quan cũng bị tiếng chuông đánh cho mê man, toàn thân rời vào trạng thái kỳ dị không nói thành lời, thất khiếu biến mất, linh hồn cũng không còn cảm giác đối với thiên địa đại đạo, chỉ tới khi tiếng chuông ngân tan đi, bọn hắn mới hoàn hồn thở phào nhẹ nhõm, Xích Ma vậy mà liều chết lao hồn phách vào chiếc cổ chung kia, suýt nữa khiến mọi người chịu chung số phận với hắn.

Lý Minh lúc này cũng ngơ ngác tỉnh lại, chẳng qua hắn kinh ngạc không nói thành lời, Địa Ngục Chi Môn do hắn mở ra lúc này đã biến thành cánh cửa thứ chín, nằm chính giữa Bát Môn, bên trên bị Định Thần Châm khí tức sền sệt bao phủ, lại bị chiếc cổ chung kia trấn áp, hắn làm cách nào cũng không sao thu hồi.

“Lý Minhhhhh!”, Phía bên kia Cửu U, Diêm Vương xuất hiện gào thét vang trời, tiếng quát của lão uy lực vang tới cả Tổ Cung chấn cho mái ngói chính điện lung lay sắp đổ.