Việt Ma Tân Lục

Quyển 7 - Chương 11: Những cái chết…

- Không cần quá lo lắng! Đây chỉ là do tác dụng phụ của kháng sinh thôi! Tôi đã thay loại kháng sinh khác cho cậu ấy rồi nên cô yên tâm.

Vị bác sĩ thăm khám cho Đốc một lúc rồi kết luận. Vân Vân nghe thế thì thở phào, Đốc cũng không còn co giật mạnh như lúc đầu nữa. Cô cảm ơn bác sĩ rồi ngồi xuống cái ghế cạnh giường Đốc nằm, lấy tay không chấm mấy giọt mồ hôi trên trán cho cậu, gương mặt đầy vẻ lo lắng.

“Hu… hu… hu…”

Tiếng trẻ con khóc khiến Vân Vân giật mình. Cô quay lại nhìn, thì ra là một thằng bé con theo mẹ đến thăm bố đang nằm viện ở đây. Chẳng hiểu sao đang ngủ trong lòng mẹ, thằng bé lại tự nhiên khóc òa, mẹ nó dỗ mấy cũng không chịu nín. Rồi bất chợt thằng bé chạy tới chỗ Vân Vân, hai tay nắm lấy tay cô trước ánh mắt ngạc nhiên của mẹ nó lẫn cả cô. Tiếp đó, thằng bé bắt đầu mếu máo.

- Vân Vân, em không được như thế!

- Hả? -Vân Vân há miệng ngạc nhiên, chẳng hiểu sao thằng bé lại biết tên cô và xưng hô kỳ cục như vậy.

- Con nói linh tinh cái gì vậy? -Mẹ thằng bé lúc này mới chạy tới, vỗ bộp vào mông nó một cái rõ đau, rồi quay ra xin lỗi Vân Vân. -Xin lỗi cháu nhé! Chắc em nó nói mớ trong lúc ngủ.

Vừa nói bà vừa lôi thằng bé đi, gỡ mãi nó mới chịu buông tay Vân Vân ra. Ngồi trong lòng mẹ rồi, thằng bé lại tự nhiên im bặt, không khóc nữa, thiêm thiếp ngủ.

Vân Vân nhìn mẹ con thằng bé thêm một lúc, đột nhiên hiểu ra vấn đề. Còn ai có khả năng làm ra chuyện này nữa ngoài hồn ma của Hoàng Anh cơ chứ. Chắc anh thấy cô chăm sóc Đốc nên nổi máu ghen tuông trẻ con đây mà! Nghĩ vậy khiến Vân Vân phì cười, rồi bất giác nói rõ to.

- Em không nghĩ ma cũng biết ghen đấy! Đúng là trẻ con mà… ha… ha…

Vân Vân cười ngặt nghẽo, rồi đột nhiên dừng lại khi ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào cô. Vân Vân lúc này mới ý thức được vấn đề, vội vàng giả vờ kéo chăn đắp cho Đốc như một cách để tránh ánh mắt của mọi người.

Đúng như lời bác sĩ, một lúc sau thì tình trạng co giật của Đốc dừng hẳn, Vân Vân lúc này mới yên tâm đọc tiếp cuốn sách dang dở. Không biết là đã bao lâu trôi qua, nhưng cô vẫn đắm chìm trong những mật pháp ghi trong cuốn sách của Đốc. Chỉ đến khi một nữ ý tá bước vào để tiêm thuốc thì Vân Vân mới rời mắt khỏi cuốn sách.

- Chuyện… chuyện… gì thế này?

Vân Vân trừng mắt nhìn Đốc rồi lấy tay vạch cổ áo của cậu ra xem khiến cô ý tá đang định tiêm cũng phải giật mình lùi lại. Sau đó, cô ta cũng tò mò nhìn theo ánh nhìn của Vân Vân nhưng lại chẳng thấy gì.

- Chuyện gì là chuyện gì? -Cô y tá ngơ ngác. -Tôi có thấy cái gì đâu ạ.

- Chỗ… này… -Vân Vân chỉ tay vào cổ Đốc. -Gân... đen… Cô thật sự không thấy gì sao?

- Dạ không ạ!

Cô ý tá trả lời rồi nhanh chóng nhớ ra việc của mình, tiếp tục tiêm cho Đốc. Vân Vân đứng bên cạnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào cổ cậu em, nơi mà những đường gân đen đang nổi lên ngày càng nhiều.

Vân Vân chẳng thèm quan tâm tới cô ta khi lúc này gân đen trên cổ Đốc đã lan lên cả mặt, rồi hai tay, hai chân, sau đó là khắp cơ thể. Vân Vân không biết phải xử lý thế nào, bởi xem biểu hiện của y tá lúc nãy, chắc chắn đây không phải là bệnh lý mà bệnh viện có thể chữa trị được. Nhớ tới Gia Huy và Lan Phương nên cô định gọi cho họ, nhưng khi chuẩn bị bấm nút gọi thì cô lại dừng lại khi nhận thấy những gân đen trên người Đốc đã biến mất chỉ trong chưa đầy một cái chớp mắt.


Lan Phương dặn dò Tâm mấy câu rồi cùng Gia Huy đem búp bê kumanthong lên chùa để trấn yểm. Tuy Gia Huy đã làm phép nhưng đó chỉ là tạm thời, không ai biết búp bê kumathong có thể thức tỉnh lúc nào, nhất là khi bọn cô còn phải vào bệnh viện với Đốc, không thể ở nhà thường xuyên được.

Gần nhà Tâm có một ngôi chùa rất thiêng nên người dân thường đến cúng kiếng rất nhộn nhịp, nhưng đó là vào những ngày từ thứ Hai đến thứ Bảy, còn Chủ nhật chùa lại rất yên tĩnh. Nghe Tâm kể lại thì không biết tại sao sư trụ trì của chùa lại ra quy định nhà chùa đóng cửa Chủ nhật, không tiếp các Phật tử tới cúng bái.

Hôm nay đúng vào Chủ nhật, song Gia Huy và Lan Phương vẫn quyết định đi tới chùa, bởi nếu càng để búp bê kumanthong trong nhà thì sẽ càng nguy hiểm cho tất cả mọi người.

Gia Huy lái xe hai mươi phút thì đến nơi. Ngôi chùa nằm sâu trong một con ngõ nhỏ; đường vào được phát quang sạch sẽ, từ đầu ngõ đã ngửi thấy mùi nhang thơm ngào ngạt. Cả hai đỗ xe ở rìa đường rồi đi bộ vào, trên đường đi không thấy một bóng người khiến Lan Phương hơi ớn lạnh.

Gia Huy đập đập tay vào cổng, một lúc sau thì một chú tiểu chạy ra mở. Vừa cúi chào hai người trẻ, người này bỗng lập tức lùi về sau, gương mặt hoảng hốt khi nhìn thấy búp bê kumanthong trên tay Gia Huy. Chẳng nói chẳng rằng, chú tiểu đóng sập cửa lại, vừa đi như chạy vừa lẩm nhẩm đọc kinh.

Gia Huy và Lan Phương cũng hiểu chú tiểu vừa nãy sợ hãi điều gì, song vẫn kiên nhẫn gõ cửa chùa một lần nữa. Chẳng có động tĩnh gì, hai người lộ vẻ thất vọng, vừa quay đầu đi thì chú tiểu ban nãy lại xuất hiện. Gương mặt đã giãn ra nhiều, nhưng cả hai vẫn đọc được trong ánh mắt người này sự dè chừng trước con búp bê.

- Trụ trì cho mời hai vị vào trong ạ!

Chú tiểu nói rồi đi trước dẫn đường. Gia Huy và Lan Phương theo sau, chưa hết thắc mắc là tại sao sư trụ trì bỗng nhiên cho mời hai người như vậy. Tuy nhiên, sự thanh tịnh của nơi này giúp tâm trạng hai người dần thoải mái hơn.

- Bọn con xin lỗi vì đã quấy quả nhà chùa hôm nay. -Vừa gặp sư trụ trì, Lan Phương đã lên tiếng. -Nhưng mà, việc này…

- Ta hiểu! -Trụ trì cắt ngang câu nói của cô, đôi mày chau lại khi nhìn vào con búp bê kumanthong. -Hai con đi theo ta!

Sư trụ trì dẫn cả hai đi qua một con đường bằng gạch, dẫn đến một điện thờ nằm biệt lập với khu mà người dân nơi đây vẫn thường đến để cúng bái. Con đường gạch rất ngắn nhưng Lan Phương lại có cảm giác mình vừa trải qua cả một chặng đường dài vậy.

- Con đi với ta! -Dừng trước cửa điện, sư trụ trì nhìn Lan Phương và con búp bê, dặn dò. -Dù có chuyện gì xảy ra, con tuyệt đối không được buông nó ra. Con làm được không?

Dẫu biết sư trụ trì có lý do mới yêu cầu một mình Lan Phương cùng thầy đi vào trong như thế nhưng Gia Huy vẫn rất lo lắng. Lan Phương đoán được tâm trạng của cậu nên trấn an.

- Con búp bê kumanthong này liên quan trực tiếp tới gia tộc nhà em nên em phải vào là điều dễ hiểu. Với lại, em không tin ở một chốn linh thiêng như thế này, thứ ma quỷ đó lại có thể làm hại được em.

- Nhưng mà…

- Có thầy trụ trì đi cùng em nữa mà nên anh yên tâm đi! Nói rồi, cô quay sang nhìn thẳng vào trụ trì bằng ánh mắt cương nghị. Dạ thưa thầy, chúng ta đi thôi!

Gia Huy trao lại con búp bê cho Lan Phương, nhìn cô cùng sư trụ trì đi vào trong. Trời vừa ngớt mưa được một chút đã lại đổ mưa ầm ầm trở lại, sấm nổ vang trời.

Theo lời thầy trụ trì, Lan Phương phải một mình đi tới chiếc hộp kính đặt ở chính giữa điện thờ, bỏ nó vào trong đó và khóa lại, trong khi thầy sẽ ngồi tụng kinh gõ mõ. Chiếc hộp kính nhìn khá đơn giản, song Lan Phương lại nhớ tới lời thầy trụ trì dặn trước khi vào nên tự nhiên cả người cứ run lên.

“Đính… đoong… đính… đoong… đính… đính… đoong… đoong… rè… rè… rè…”

Những âm thanh quen thuộc vang lên khiến Lan Phương sợ hãi. Trong điện này rất kín nhưng chẳng hiểu gió từ đâu thổi vào khiến những ngọn nến lay lắt rồi tắt ngấm. Cả căn điện phút chốc đã chìm trong bóng tối; tiếng nhạc lúc này cũng như được tua nhanh hơn làm Lan Phương quay cuồng.

“Thả… ta… ra…!”

“Thả… ta… ra…!”

“Ha… ha… ha… ha…”

Tiếng ra lệnh, rồi tiếng cười mê hoặc Lan Phương khiến cô đứng khựng tại chỗ. Chiếc lồng kính đang ở ngay trước mặt cô, song dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đang kìm giữ cô lại. Cô nhìn thầy trụ trì, gương mặt thầy lúc này đã căng cứng, mắt nhắm nghiền tụng kinh, tay vẫn gõ mõ đều đều.

Lan Phương đột nhiên nhắm mắt lại, cố giữ đầu óc mình tỉnh táo để những âm thanh ma quái không tác động được đến mình và tiếp tục tiến về phía chiếc hộp. Tuy nhiên, cô chỉ vừa bước được một bước đã tự nhiên ngã khuỵ, hét lên một tiếng kinh hãi. Liền sau đó, máu chảy ra lênh láng khắp điện thờ, giữa vũng máu là đôi chân của Lan Phương vừa bị bộ tóc đen dài của kumanthong cắt đứt đến tận đầu gối. Chưa dừng lại ở đó, hai bàn tay của cô cũng bị cắt cụt như lúc trước. Chỉ trong chớp mắt, tứ chi của Lan Phương đã bị kumanthong cắt cụt, nổi lềnh phềnh giữa biển máu.

Tiếng tụng kinh lọt vào tai Lan Phương giúp cô xốc lại tinh thần, ý thức được tất cả chỉ là ảo giác, chỉ có điều những cơn đau thấu tận xương tủy lại vô cùng thật. Lan Phương tiếp tục bò về phía trước, giữ con búp bê bằng hai cánh tay cụt lủn của mình. Hai bắp chân cô chà lết trên sàn nhà, đau đến nỗi miệng không thể kêu la.

Lan Phương tới được chiếc hộp, lập tức bỏ con búp bê vào trong và khóa lại, nhưng tiếng nhạc vẫn chưa dứt. Lúc này thầy trụ trì mới bước tới, lập tức đeo một tràng hạt vòng quanh ổ khóa; những âm thanh man rợ vang lên liên hồi thêm một lúc rồi dừng hẳn. Thầy trụ trì thắp lại nến trong điện; đôi mắt màu xanh lam của con búp bê càng trở nên long lanh hơn dưới sắc vàng lung linh, huyền ảo.

Lan Phương cùng thầy trụ trì trở ra ngoài. Căn điện được khóa lại. Xong xuôi, thầy quay ra mỉm cười với Lan Phương, khen ngợi.

- Con làm tốt lắm! Giờ coi như đã trấn yểm được linh hồn trú ngụ bên trong con búp bê này. Các con yên tâm trở về được rồi!

Thầy trụ trì nói xong thì đi khỏi. Gia Huy và Lan Phương nhìn nhau, cùng thở phào nhẹ nhõm rồi cũng cất bước. Tuy nhiên, ngay lập tức, cả hai chợt khựng lại khi từ bên trong điện thờ đang vọng ra một giọng nói yêu ma.

Các… ngươi… sai… rồi… và… các… ngươi… sẽ… phải… trả… giá… cho… sai… lầm… của… mình… ha… ha… ha…”


Tâm đã kiệt sức sau những chuyện đã xảy ra nhưng vẫn ngồi bên cạnh giường, nắm tay Nam và nhìn anh đang chìm trong giấc ngủ sâu. Nước mắt cô lại trào ra, cùng lúc nỗi sợ trong lòng lại tìm đến, tự hỏi những chuyện ma quỷ này khi nào mới kết thúc?

“Meo… meo… meo…”

Tiếng mèo kêu khiến Tâm khựng người, tay vô thức nắm chặt lấy tay chồng, cả người run lẩy bẩy. Cô nhìn về phía cửa nơi phát ra tiếng động nhưng lại chẳng thấy con mèo nào cả. Vừa buông một tiếng thở dài, cô đã phải hét lên đầy đau đớn.

“Áaaaaaaaaaa!”

Tâm trợn mắt nhìn xuống tay mình đang nắm chặt tay Nam. Ở đó, hàm răng sắc nhọn của chồng, nay đã mọc thêm hai cái răng nanh đang cắm phập vào tay cô, tứa máu, ánh mắt xanh lè của Nam khiến cô sửng sốt. Tâm cố sức thoát ra khỏi tay Nam, nhưng đột nhiên bàn tay anh mọc ra những móng vuốt nhọn hoắt cắm chặt vào tay cô. Lúc này, Tâm chỉ biết khóc lóc nhìn Nam, hy vọng vào khoảnh khắc Nam tỉnh lại, nhận ra cô và mọi chuyện sẽ được dừng lại.

Nhưng Tâm đã lầm, bởi Nam giờ đây không còn là chồng cô nữa. Anh đã hóa điên, đôi mắt anh thèm khát dòng máu đang chảy ra từ tay cô nên thè lưỡi liếm khiến cô ớn lạnh, co hết người, mắt nhắm tịt cả lại. Lúc mở mắt ra thì cô như chết đứng, hai mắt trợn trừng khi lúc này đầu của Nam đã biến thành đầu mèo với bộ lông đen kịt, đồng tử xanh lè và dẹt lại như mắt mèo. Hai tai nó đang dựng đứng tự nhiên rũ xuống, chạm cả vào cái mũi méo xệch với vài cọng lông ngắn dài khác nhau. Bên dưới, cái miệng của nó vừa mở ra, để lộ hàm răng đỏ ngòm, cùng lúc với những tiếng “meo meo” kinh dị được phát ra.

Rồi bất thình lình, chiếc đầu mèo cúi xuống, cắn phập vào cánh tay phải của Nam, thêm một miếng bên tay trái, máu thi nhau túa ra. Tiếp đó, chiếc cổ của Nam đột nhiên được kéo dài ra, đem theo chiếc đầu mèo xuống phía dưới, cái mồm với hàm răng sắc nhọn lại há to, liên tục cắn vào hai chân Nam tạo thành những lỗ sâu hoắm. Tâm như điên dại, song lại không làm gì được, chỉ còn biết giương hai mắt nhìn chiếc mồm gớm ghiếc kia đang cắn nát cơ thể chồng mình.

Thỏa mãn, chiếc đầu mèo trở về vị trí cũ, đôi mắt xanh lè của nó bất ngờ dừng lại trên bụng Tâm, cái mồm đầy máu lại tạo ra những tiếng gầm gừ ghê rợn.

- Không được! Không được! -Bằng tất cả bản năng của người mẹ, Tâm thoát ra khỏi tay Nam, mắt rưng rưng nhìn vào đôi mắt xanh lè của chồng. -Đó là con anh! Anh không thể nào giết con của mình được!

Mặc cho Tâm khóc lóc, cái mồm vẫn tiến đến chỗ bụng Tâm. Tâm đột nhiên lấy hết sức bình sinh, túm lấy vai chồng lay mạnh.

- Anh Nam, anh tỉnh lại đi! Đó là con anh! Là con của chúng ta đấy! Anh tỉnh lại đi anh Nam!

Hai tay cô một lần nữa lại bị móng vuốt đâm vào, đau đớn phải buông Nam ra. Tâm nhận ra Nam đã mất hết lý trí nên quay đầu bỏ chạy nhưng Nam đã nhanh tay túm được chân cô. Anh chồm tới chỗ cái bụng, mặc cô vẫn ra sức đạp, nước mắt trào ra như mưa. Khi cái miệng mèo đã kề sát bụng Tâm, cô biết tất cả đã muộn, nước mắt chỉ còn biết chảy ra không ngừng.

Đột nhiên, Tâm thấy bụng mình đau dữ dội, song lại không giống cảm giác đau khi bị những chiếc răng sắc nhọn kia cắm vào. Mắt cô bừng sáng, khóe môi mỉm cười. Phải rồi! Là con trai cô đang đạp! Thằng bé đang đạp một cách mạnh mẽ bên ở trong bụng cô.

Tâm mở mắt nhìn Nam, lúc này đang quỳ lặng trước bụng cô, khóe môi của anh cũng tự nhiên nhoẻn một nụ cười, đôi mắt đen chập chờn xuất hiện, cùng với đó là gương mặt anh hiền từ thoắt ẩn thoắt hiện trên gương mặt mèo đầy lông lá.

Tâm cũng cười với anh, tin rằng Nam đang dần tỉnh lại. Nhưng hy vọng cuối cùng của cô lập tức vụt tắt khi Nam bỗng hét lên điên dại, những chiếc nanh vuốt thi nhau cắm phập vào người anh, máu bắn ra tung tóe cho đến khi Nam gục hẳn xuống, đôi mắt xanh lè vẫn mở trừng trừng.

Gia Huy và Lan Phương tới nơi thì đã muộn, khi lúc này Tâm đã ngất đi, còn xác Nam thì được người làm phủ lên trên một tấm vải trắng. Lan Phương lại gần cơ thể không còn nguyên vẹn của em rể, tay run rẩy mở ra nhìn. Rồi đột nhiên mắt cô trợn trừng, quay lại nói với Gia Huy.

- Anh xem này…