Việt Cơ

Chương 40: Lại tranh luận

Tố cũng nhếch miệng cười, vừa nãy hắn có thể còn chút dao động, nhưng sau mấy câu kia của Vệ Lạc, niềm tin vào bản thân của hắn chưa bao giờ kiên định như vầy.

Tố liếc mắt nhìn mỹ thiếu niên kia, mỉm cười nói rằng: "Dạy ngươi? Có gì có thể dạy? Cuộc đời một người tựa cây cỏ, hoa phục mỹ thực cũng được, sống với gió tuyết cũng được, chẳng qua cũng là một đời cỏ cây! Ta chỉ là không muốn để một đời như thế trôi qua, ta muốn liều một lần, dù chết cũng không hối hận."

Tố nói tới đây, mỉm cười im lặng. Hắn không hề phát hiện, bản thân vô tình hoặc cố ý đã mô phỏng lại ngữ khí thần thái động tác của Vệ Lạc. Hiện tại hắn rất tự tin, cảm giác lời mình nói cực kỳ tiêu chuẩn, nụ cười trên mặt đặc biệt phong độ, rất có vẻ trầm ổn nội hàm.

Mỹ thiếu niên chợt phì cười. hắn đảo mắt nhìn đồng bạn phía sau, lớn tiếng nói: "Chư vị có nghe chứ? Một đời hoa phục mỹ thực một đời lại giống với một đời ăn ở với gió tuyết! Vậy theo quan điểm của Tố, công tử cao quý lại giống một gã ăn mày?"

Tố ngớ ra.

Không chỉ Tố giật mình, mọi người phía sau mỹ thiếu niên đều nở nụ cười mỉa. Bọn họ thật sự cảm thấy quan niệm của Tố rất nực cười, cảm thấy lời giải thích của hắn quá vô căn cứ.

Chỉ có Vệ Lạc thấp mi mắt đứng một bên, thầm nghĩ: người người sinh ra bình đẳng, đối với sinh mạng bản thân mà nói, là quý nhân hay ăn mày cũng giống nhau thôi, Tố đâu nói sai.

Chỉ là biết Tố không sai cũng chỉ một người Vệ Lạc, còn những người đang đứng vây quanh Tố và mình đều cảm thấy hắn đã sai hoàn toàn.

Tố mấp máy môi mấy lần, suy nghĩ hoài cũng không phản bác lại được.

Mỹ thiếu niên thấy Tố trầm mặc, không khỏi có chút đắc ý, hắn lại cười rộ, tiếng cười lần này to hơn không ít, đúng là vang dội lan xa.

Trong tiếng cười, mỹ thiếu niên quay đầu nhìn về phía Vệ Lạc, hắn khinh miệt liếc Vệ Lạc một chút, lạnh lùng nói: "Quả nhiên loài nào thì đi với giống ấy, ta nói con chuột đen sì này, Kiếm Sư Thành Hề coi trọng ngươi, muốn ngươi, đó là phúc phần nhà ngươi! Ngươi đừng cho thể diện mà không cần, lại cứ đi chung với kẻ vô tri như Tố!

Vệ Lạc nghe đến đó, mày nhảy nhảy.

Lúc này, mỹ thiếu niên đảo mắt nhìn về phía mông nàng, yên lặng đánh giá vài lần, hắn bỗng nhiên cười, quay đầu chớp mắt với mọi người phía sau, cười cợt nói: "Con chuột đen này mông lép mà nhỏ, đã thế vừa đen vừa xấu, đến khi Kiếm Sư Thành Hề nhìn kỹ, hối hận không kịp, vung tay quăng ra xa luôn không biết chừng?"

Lời vừa ra, tiếng cười vang như sấm, thậm chí vài mỹ cơ cười đến không đứng nổi.

Lần này thực có hơi quá mức rồi!

Vệ Lạc nhắm chặt mắt.

Khi nàng mở ra thì trong mắt đã khôi phục yên tĩnh không gợn sóng. Rất bình tĩnh, Vệ Lạc cười nhạt, hai mắt nhìn chằm chằm mỹ thiếu niên kia đột nhiên cười nói: "Lấy cách nhìn của ngươi, vậy bán buôn mông người thì mông cần phải mượt mà trắng nõn, cần phải khiến toàn bộ nam tử quý nhân vui lòng mới được sao? Chẳng biết ngươi bán mông mấy lần? Vui lòng mấy người?" (chị quá tục:v)

Vệ Lạc nói rất nhẹ, rất chậm, giọng hờ hững, nhưng từ trong xương cốt phát ra trào phúng và khinh bỉ. Mỹ thiếu niên kia càng nghe mặt càng đỏ tới mang tai.

Thế nhưng, dù hắn đã đỏ mặt tía tai, căm tức vô cùng, lại không tìm được chỗ công kích rõ ràng trong lời nói của Vệ Lạc. Bởi vì lời Vệ Lạc cũng chính là lời của hắn, nàng chỉ là giải thích lời hắn trên phương diện khác mà thôi.

Trên thực tế, không chỉ mỹ thiếu niên kia cảm thấy bối rối, ngay cả các mỹ cơ và mỹ thiêu niên phía sau hắn cũng đều tức giận và lúng túng, bọn họ cảm giác được trong lời Vệ Lạc một loại khinh bỉ từ trong xương phát ra, chân chính ở trên cao nhìn xuống! Một loại khinh bỉ với cuộc sống và hành động của bọn họ! Nhưng bọn họ tức giận, muốn phản bác lại chẳng tìm ra chỗ.

Trầm mặc, lại một hồi trầm mặc.

Lúc này, Vệ Lạc kéo tay Tố, lạnh nhạt nói: "Chúng ta đi thôi."

Mãi cho đến khi hai người đã đi xa, mỹ thiếu niên kia mới nghiến răng nghiến lợi kêu lên: "Ngươi, ngươi tiểu nhi đen đúa xấu xí kia, ngươi dám nói ta như thế?"

Vệ Lạc cũng không quay đầu, chỉ bỏ lại một câu, "Ta nói ngươi thế nào?"

Mỹ thiếu niên kia lại nghẹn cứng.

Vệ Lạc và Tố càng chạy càng nhanh, mắt thấy đã cách xa đám người, nhìn đến những người đó ai cũng đỏ mặt tía tai lại chỉ có thể im lặng, Tố vui mừng cầm lấy tay Vệ Lạc kêu lên: "Vệ Lạc, ngươi lý luận thật tuyệt vời!"

Hắn vui mừng kêu hai tiếng xong, thấy Vệ Lạc vẫn cúi đầu đi tiếp chẳng để ý mình, nhìn kỹ mặt nàng còn có vẻ âu lo, không khỏi khẽ gọi: "Vệ Lạc?"

Vệ Lạc lắc đầu, không nói gì. Nàng quay đầu liếc nhìn Tố, thầm nghĩ: Tố xuất thân đồng nam, nhân tài lại xuất chúng, tự nhiên mà trở thành đối tượng bị mọi người chú ý. Ở chung với người như thế, có chút bất lợi cho mình! Không được, phải nghĩ cách cùng hắn tách ra mới được!

Aiz, một ngày hôm nay liên tục gặp hai chuyện, mình cũng bị lộ mặt hai lần. Không được, không thể tiếp tục như thế nữa!

Phải nhanh nghĩ biện pháp tách xa hắn, tốt nhất là trở lại chuồng ngựa kia thì tốt. Đúng rồi, Tố có hùng tâm tráng trí, mình vẫn không thể liên luỵ hắn, coi như đi chuồng ngựa cũng phải là một mình mình mới được.

Vệ Lạc hạ quyết tâm này xong, hai ngày qua bế tắc bất an nhất thời vơi đi hơn nửa. Nàng thở ra một hơi thật dài.

Ở thời đại này, ai cũng thích tranh luận, kỳ thực họ cũng không phải làm thế, chẳng qua chỉ muốn tìm kiếm một vài chân tướng sự kiện, muốn thông qua tranh luận xác định quan điểm bản thận hoặc nhận thức bản chất thế sự. Xuân Thu Chiến quốc tựa như thời kỳ thiếu niên của chúng ta, luôn tràn ngập hiếu kỳ với thế sự vạn vật.

Do đó Vệ Lạc biết, chỉ cần ở chung với tên Tố xuất thân đồng nam này đã khiến gia nhân ai ai cũng liếc mắt nhìn theo, chuyện sau đó sẽ không ngừng phát sinh.

Tố vẫn thân thiết nhìn nàng, thấynàng đã thả lỏng thì gương mặt xinh đẹp bất giác nở nụ cười. Hắn cười ha hả nói: "Vệ Lạc, vừa rồi ngươi nghĩ gì vậy?"

Vệ Lạc lắc đầu, thấp giọng: "Không nghĩ gì cả."

Tố quyệt miệng, lẩm bẩm: "Rõ ràng có mà!"

Vệ Lạc tất nhiên không đáp.

Tố đưa tay xoa xoa vai, vung vẩy cánh tay, lại nhảy mấy lần, không ngừng cười ha ha, "Vệ Lạc, sao ta ở chung với ngươi lại cảm thấy thoải mái vậy chứ?"

Vệ Lạc thầm hừ: tôi ở với cậu lại tuyệt không thoải mái chút nào!

Tố ngửa cổ nhìn băng rũ xuống từ nhánh cây trên đỉnh đầu, nhún người nhảy lên với tay lấy xuống. Làm xong, hắn cầm băng chiếu về phía Vệ Lạc, đột nhiên yên lặng, ánh mắt nhìn nàng loé lên vui mừng và ôn nhu, "Vệ Lạc, ta thật sự rất thích ngươi! Nếu có thể ở cùng ngươi, chẳng cần cưới thê cũng không sao. Vệ Lạc, ngươi nghĩ xem ta làm sao thế?

Hả?

Vệ Lạc ngẩn ra.

Nàng trừng rồi lại trừng, đối diện với vẻ mặt thật nghiêm túc khi hỏi của Tố, nàng cười khổ, "Vì sao đột nhiên nói như thế?"

Tố nghiêng đầu, chấp chới lông mi thật dài, miệng nhỏ đỏ tươi bĩu ra, "Chẳng biết sao lòng rất bất an. Vệ Lạc, ngươi không thích phiền phức?"

A?

Vệ Lạc ngơ ngác.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, tâm Vệ Lạc đã hơi lạnh đi, nàng sẽ không vì một câu nói của hắn là đổi ý ngay. Nàng chỉ cười cười, lắc đầu nói: "Nào có việc này!"

Tố yên lặng nhìn nàng, đánh giá nàng, một lúc lâu mới rầu rĩ nói: "Vừa rồi ta thấy sắc mặt ngươi không tốt, cho rằng ngươi không thích phiền toái, chẳng lẽ không phải?" Trong tiếng thầm thì của hắn, Vệ Lạc từng bước đi về phía trước, chẳng ngoảnh đầu.