Việt Cơ

Chương 23: Thanh niên vừa ý Vệ Lạc (2)

Hai người tới bên cạnh một xe ngựa, Cao Dật ra hiệu ngự phu dừng lại, y kéo màn xe, chỉ vào các phiến trúc xếp thành núi nhỏ bên trong: "Vệ Lạc, ngươi sắp xếp mấy thứ này lại một chút, cụ thể thế nào thì ta cũng không biết, ngươi xét theo mà xử lý, tới Tân Điền phía trước hoàn thành được thì tốt."

Một câu nói xong, y nhận thấy Vệ Lạc vui mừng thì biết nàng là vì có thể tạm thời không phải trở về chỗ Thập Lục cô nương mới vui vẻ như thế, lập tức thở dài trong lòng một tiếng.

Lúc Cao Dật xoay người rời đi thì dừng lại một chút, nhìn thoáng qua nàng nói: "Tiểu nhi đẽo kiếm gỗ chơi đùa vốn là chuyện thường, về sau không cần quá mức khẩn trương như thế."

A?

Mãi đến khi Cao Dật đi xa, Vệ Lạc mới trèo lên xe ngựa, đầu óc nàng còn chút hồ đồ: trời ạ, y đã sớm phát hiện mình lén luyện kiếm, y muốn nói cho mình hay, đây chỉ là loại chuyện con nít đẽo kiếm gỗ vui đùa hết sức bình thường, không cần khẩn trương như thế sao?

Nghĩa là, về sau mình có thể luyện kiếm quang minh chính đại sao?

Vệ Lạc cười cong cả mắt, nàng quay đầu lại nhìn đống trúc xếp thành núi nhỏ, đánh giá một tý, đống trúc này có chừng hai ba nghìn cái. Dựa theo tốc độ của nàng, chỉ cần hai ba ngày có thể xong.

Nhưng tại sao phải liều mạng như thế? Được, ngay khi tới Tân Điền phía trước mình sẽ xong việc này cho xem!

Vệ Lạc một bên tính toán như thế, một bên cầm phiến trúc lên xem. Trên phiến trúc này không giống với chỗ của Thập Lục cô nương, đa số là chuyện hư hao các vật tư mua vào như ngựa, trường kiếm, thương.

Vệ Lạc khe khẽ hát, sau khi nhanh nhẹn mau chân chia thành đống trúc thành hai thì vung hai tay lên, chuẩn bị đánh một giấc.

Nàng vừa nhắm mắt thì chợt nghe bên ngoài truyền tới tiếng kêu oang oang của một người: "Vệ Lạc? Tiểu Nhi?"

Là giọng của thanh niên mày rậm tên Thanh Hề kia!

Hắn quát với giọng to như thế! Khẳng định lại dẫn tới một đoàn người xem náo nhiệt nữa!

Đang lúc Vệ Lạc ngầm bực, màn xe đã bị người vén tung lên, một luồng ánh nắng sáng choang đâm vào hai mắt Vệ Lạc. Vệ Lạc theo bản năng chớp hai mắt thì bấy giờ, nàng cảm giác được nhoáng qua một người nhảy lên trên xe ngựa.

Vệ Lạc vội vàng mở mắt, trừng lớn hai con ngươi nhìn chằm chằm nam nhân không mời mà tới này, sau một lúc lâu mới vội vã nói: "Ngươi, ngươi tại sao lại đến đây?"

Thành Hề tự nhiên ngồi xuống một góc, hắn kéo một cái tháp qua kê lưng, lại lấy ra một tửu châm tứ phương uống ngay một hớp nhỏ. Động tác của hắn ung dung, bình tĩnh, thật sự tự tại, uống được hai hớp, hắn cảm giác ánh mắt Vệ Lạc đang hung hăng trừng tới thì không khỏi ngẩng đầu, nhe hàm răng trắng toét miệng cười, phe phẩy tửu châm trong tay nói: "Muốn uống không?"

"Không!"

Vệ Lạc ôn hoà nhã nhặn nói ra một chữ này. Từ một khắc đối diện với tươi cười của Thành Hề kia, lòng nàng đã yên tĩnh lại, dù sao Vệ Lạc cũng không phải người dễ xúc động.

Vệ Lạc phun ra một chữ thì cúi đầu sắp xếp lại mấy phiến trúc, vừa rồi nàng mới phát hiện, Thành Hề này nhìn thấy nàng buồn bực hai mắt liền sáng lên, có vẻ cảm thấy cực kỳ hứng thú, mà mình chẳng cần thiết chơi trò mập mờ với hắn làm gì.

Ngoài dự kiến của Vệ Lạc chính là, nàng không để ý tới hắn thì Thành Hề cũng không giận, hắn chỉ chầm chậm uống rượu, rồi thường thường lại liếc mắt ngắm nàng một cái.

Cũng không biết qua bao lâu, Vệ Lạc phát hiện mình không cẩn thận đã hoàn thành luôn phần công việc của ngày mai, Thành Hề chậm rì rì mở miệng: "Vệ Lạc, ngươi có biết bên ngoài mọi người đang bàn tán chuyện gì không?"

Vệ Lạc liếc hắn một cái, vốn không muốn để ý nhưng thấy hắn tự mình uống rượu, vẻ mặt thản nhiên, không khỏi tò mò hỏi thử: "Chuyện gì?"

Thành Hề nhếch miệng cười, răng trắng loé sáng, "Bọn họ đang nói, tiểu nhi kia mặc dù miệng cứng rắn, nhưng vẫn để cho Thành Hề đắc thủ."

Thoắt một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc đỏ rần.

Trong ánh mắt sáng dị thường của Thành Hề hiện lên một tia trêu tức, hắn không để ý tới Vệ Lạc đang buồn bực, lại tự nhiên nói: "Bọn họ đang đánh cá, ta và ngươi hoan hảo bao nhiêu canh giờ!"

Lần này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc đỏ như chảy máu.

Nàng híp hai mắt, oán hận trừng Thành Hề.

Thành Hề nhấp một ngụm rượu nhỏ, toét miệng cười để lộ hàm răng trắng với Vệ Lạc.

Một lát sau, Vệ Lạc bỗng nhiên bật cười.

Nụ cười này của nàng thật sự ngoài dự kiến của Thành Hề.

Ngay lúc tim Thành Hề đang đập loạn nhịp, Vệ Lạc giật phắt màn xe lên. Một khắc màn xe mở rộng quả nhiên có vài ánh mắt liếc sang bên này. Có điều những người đó khi thấy hai người trong xe quần áo đều nguyên vẹn thì không khỏi ngẩn ngơ.

Thành Hề cũng ngẩn ngơ.

Lúc này, Vệ Lạc mở miệng, miệng nàng khẽ nhếch, ý cười ẩn hiện, trong ánh mắt nhìn ra mọi người bên ngoài sóng thu lưu chuyển, giọng nói trong sáng: "Việc gì phải đánh cược? Rộng thế này đủ mọi người xem hết mà."

Lời này Vệ Lạc hướng tới mọi người mà nói.

Đột nhiên, một trận cười to truyền đến. Tiếng cười bắt đầu từ một người, đảo mắt đã thành bốn năm người. Cao Dật thúc ngựa tới gần, hồ nghi đảo mắt nhìn mọi người, đến khi bắt gặp Thành Hề đang ngồi trong xe Vệ Lạc thì ánh mắt y ngưng lại.

Vài kiếm khách bên ngoài cười tới nghiêng người gập lưng, đến độ khiến cho khuôn mặt gầy đen của Thành Hề đỏ hồng lên. Mặt của hắn quá đen, dù có đỏ ửng người khác cũng không dễ dàng nhìn thấy.

Một thanh niên mặt đầy mụn cơm giục ngựa tới gần, cười tủm tỉm hỏi thăm: "Thành Hề, cảm giác thế nào?"

Lời của thanh niên này vừa ra khỏi miệng, phía sau hắn lại rộ lên một trận cười lớn.

Thành Hề đỏ mặt, nặng nề nhìn Vệ Lạc một cái, nhịn không được gãi gãi tóc, thở dài: "Dầu muối đều không ăn, vừa giảo hoạt vừa ranh mãnh, thực là vô kế khả thi."

Hắn nói tới đây, đảo mắt liếc qua Vệ Lạc đang nín cười, lúc này đôi mắt như mực của nàng dợn sóng nước, nào có nửa phần lạnh lùng? Rõ ràng là cảnh xuân vô tận! Chỉ là liếc mắt một cái mà lòng hắn vốn có chút lạnh lại nhảy dựng, nhếch mệng cười, hắn lắc đầu thở dài: "Khá lắm tiểu nhi!" Vừa thở dài, hắn vừa hất màn xe lên, thân mình nhảy lên một cái đã ngồi yên trên lưng ngựa.

Thấy vậy, Vệ Lạc mỉm cười kéo màn xe xuống.

Bên ngoài vang lên tiếng cười, tiếng trêu ghẹo, còn tiếng Thanh Hề ba hoa không ngớt bên tai, Vệ Lạc cũng đã không còn để ý. Nàng lấy kiếm gỗ từ trong tay áo ra, bắt đầu điều hoà hô hấp rồi luyện tập.

Bây giờ đã đến mùa đông, không khí rét buốt bức người, lá cây tàn úa, mọi cây cỏ đều khô héo. Có điều Vệ Lạc so với trước đây đã khác một trời một vực, nàng ăn ngủ đều ở trên xe ngựa, trong xe chỉ có một mình nàng, mà Cao Dật sớm đã cho người trải da thú lên sàn và chuẩn bị chăn bằng da thú, có mấy thứ này nàng không hề bị lạnh.

Vệ Lạc từ khi được câu nói kia của Cao Dật thì lúc luyện kiếm đã không còn trốn lánh mọi người. Ngẫu nhiên có kiếm khách thấy nàng cầm kiếm gỗ mấy đứa trẻ hay chơi, đâm tới đâm lui sợi dây trên cây thì cũng chỉ buồn cười lắc đầu, không có ai gây chuyện gì cả.

Dù sao, một tiểu nhi ngay cả kiếm cũng không cầm nổi, nói luyện kiếm quả là thiên hạ chê cười.

Trời lạnh, mỗi ngày Vệ Lạc luyện kiếm đến khi mồ hôi ướt ẫm, khô lại ướt. Song bây giờ nàng là một người ngủ một mình một xe.

Bởi vậy, nàng có thể mặc áo gai ướt dính vào người, hoặc là dùng tửu châm uống nước, lúc đêm hôm không người lặng lẽ lau chùi thân thể.

Ngày thứ ba, đoàn xe đột nhiên ngừng lại, hoá ra đã tới thành Xa Thuỷ.

Vệ Lạc nghe bên ngoài truyền đến từng đợt âm thanh huyên náo, một hồi lâu mới nhớ, Cầm Nha cũng có nói là muốn tới thành Xa Thuỷ bổ sung thêm ít thiếu niên nam nữ.

Nghĩ đến đây, nàng vội vàng xốc màn xe nhảy xuống.

Thành Xa Thuỷ này chỉ là một thành trì dưới bậc trung, Vệ Lạc liếc mắt một cái đã có thể nhìn được luỹ ở tường thành làm bằng hồn hợp đất đá.

Tường thành cũng không cao lắm, chỉ chừng hai trượng, trên tường thành đầy rêu xanh, tuy không nứt nẻ nhưng cũng đã cũ. Lúc này, đoàn xe đang đứng ở ngoài cửa thành. Mà chỗ cửa thành mở rộng, một đám trẻ bẩn thỉu gầy khô quần áo tả tơi, thậm chí không đủ che thân đang xếp thành một đội ngũ, chậm rãi đến gần đoàn xe. Đi bên cạnh và đằng sau đám trẻ đều là những người lớn quần áo cũng tả tơi như thế.