Viễn Yên Vạn Sủng

Chương 14

"Yên, có chuyện cần ngươi quyết định." Hắc Thượng vào ngay vấn đề chính.

"Ngươi và Thạc Ý đi theo ta." Nhược Yên nói xong quay đầu nhìn Lục Viễn, cũng hơi liếc mắt về Ngải Ôn Vy.

"Lục Viễn, ta đi một lát, ngươi đói thì cứ ăn trước."

"A? Nàng đi đi, ta đợi nàng ăn cùng."

"Tùy ngươi."

Nhược Yên dẫn Thạc Ý và Hắc Thượng đi ra mảng sân phía sau, quay đầu hỏi:

"Có chuyện gì?"

"Tiểu thư, hoàng thượng cho người rà soát thế lực Nhược gia, hình như đang định..."

Thạc Ý lên tiếng rồi ngập ngừng một lát, nhưng Nhược Yên cũng hiểu lấy, hắn đang muốn diệt trừ Nhược gia.

"Lăng Dạ Uyên, ngươi thật không biết an phận." Nhược Yên lạnh giọng.

"Tiếp theo định làm gì? Vẫn chưa đi khỏi đây được sao?"

Hắc Thượng vừa nói vừa nhìn sắc mặt Nhược Yên, nàng tới đây đã 1 năm, không biết đã giải trừ hết độc cho tên mặt trắng kia chưa.

"Vẫn còn sót lại độc trong người Lục Viễn, ta cũng chẳng biết cậu còn cách nào không."

Nàng thở dài, Trúc Học là Diêu Vũ thần y, nếu mà còn không làm được thì biết tìm ai đây. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Cậu?" Hắc Thượng thắc mắc.

"Diêu Vũ thần y là Tiêu Dao vương Trúc Học, cậu của ta."

"Cái gì? Đùa à, tiểu thư đã đi tìm bao năm, thế mà lại là Tiêu Dao vương..."

Nhược Yên gật đầu, đúng là không ngờ được.



"Ai vậy Tiểu Yên?"

Trúc Học bước vào từ đằng sau, thấy có người thì hơi híp mắt nhìn.

"Đây là Thạc Ý, Hắc Thượng, họ tới tìm con."

Trúc Học gật đầu tỏ vẽ đã biết, ông cười nhẹ như chào hỏi với Thạc Ý và Hắc Thượng, bước chân định đi vào.

"Cậu, con có việc phải trở về, Lục Viễn liệu còn cách nào không?"

"... Cách khỏi triệt để thì tạm thời chưa có, nhưng cách để giảm bớt đau đớn cho nó thì vẫn được, nhưng nó không tốt đối với con."

"Cậu nói đi." Không biết từ lúc nào, Nhược Yên đã vô thức lo lắng cho hắn.

"Khi nào con xuất phát, ta sẽ nói cho con. Giờ thì vào đi, kẻo lại lạnh."

Nhược Yên hơi thở dài trong lòng, 3 người theo Trúc Học bước vào, nàng đi lên gọi Lục Viễn.

"Vương gia, tại sao người lại đi lâu như thế?"

"Việc riêng, Ngải tiểu thư không cần bận tâm."

Chưa tới đã nghe tiếng nói mềm mỏng của Ngải Ôn Vy, Nhược Yên hơi dừng lại một chút rồi bước vào.

"Có lạnh không?" Nàng cúi đầu nhìn xuống hỏi Lục Viễn.

"Có nha, hay nàng ôm ta..."

Thái độ của hắn như mềm nhũn đi với Nhược Yên, hắn đưa hai tay ra làm tư thế muốn ôm, Nhược Yên buồn cười nhưng vẫn giữ gương mặt lạnh tanh xoa đầu hắn.

"Đừng đùa nữa. Nhị hoàng tử, ngươi định đón hắn về?"

Câu sau Nhược Yên chính là nói với Lục Chu, từ đầu đến cuối chẳng đêm xỉa tới Ngải Ôn Vy, nàng ta nhìn cử chỉ thân mật của nàng và Lục Viễn thì hơi sững sờ.

"Đúng là ta có ý định đó, không biết hiện tại hai người có thể trở về chưa?"



"Có thể." Nàng sẽ sắp xếp về xử lí chuyện của mình, nhưng cũng phải đảm bảo hắn không có việc gì.

...

Theo như Nhược Yên quyết định, nàng sẽ đưa Lục Viễn trở lại Tây Dực quốc còn mình thì đến Hoàn Tuyên, suốt dọc đường đi nàng vẫn luông nghĩ về lời Trúc Học.

"Muốn Lục Viễn không phải chịu giày vò như vậy, con và nó hãy cầm khối ngọc này, vận dụng nội công truyền vào, đau đớn sẽ được chuyển qua người con một nữa. Cách này cậu đã nói với Lục Viễn rồi nhưng nó không đồng ý..."

Nhược Yên nhìn xuống tay mình đang nắm lấy tay hắn càng thêm siết chặt, Lục Viễn thấy vậy thì ngước mắt hỏi nàng:

"Nàng có chuyện gì sao? Dọc đường vẫn hay thất thần."

"Tại sao lại không dùng ngọc bội?"

Lục Viễn nghe đến ngọc bội thì cũng biết nàng đang nói về ngọc bội nào.

"Tất nhiên là vì không muốn nàng đau a."

"Đáng ra chuyện này là ta chịu." Nhược Yên nhỏ giọng.

"Ta cũng có trách nhiệm, ta cũng không nỡ nhìn nàng đau mà."

Hai người cứ vậy vừa đi vừa nói chuyện, Ngải Ôn Vy bên này nhìn tay nàng và hắn nắm lấy nhau thì trong mắt dâng lên tức giận.

Khi gần xuống núi, Ngải Ôn Vy lên tiếng gọi:

"Vương gia, ta... ta có chuyện muốn nói riêng với người."

Lục Viên nhìn Nhược Yên, thấy nàng khẽ nói đi đi thì mới đi cùng Ngải Ôn Vy ra một khoảng xa.

"Ngải tiểu thư có chuyện?"

"Vương gia, chuyện ta thích người người cũng biết đúng không?"