Mắt phượng của Dung Tầm bỗng nhiên thoáng hiện một tia chán ghét lẫn phẫn nộ, ngay sau đó liền trở lại tươi cười.
"Sao lại như thế chứ? Mạnh huynh cũng quá coi thường Dung Tầm, bất quá chỉ là một tiểu quan mà thôi."
Trái tim Viên Tri Mạch đau đớn, toàn thân lạnh lẽo. Quả nhiên, vì ích lợi trước mặt, hắn vẫn không ngại giẫm đạp bất cứ cái kia.
Mạnh Thiếp tươi cười có chút đắc ý.
"Một khi đã như vậy......"
Nói xong liền động thủ kéo áo khoác ra. Khi áo khoác bị xốc lên lộ ra một phần sườn mặt tuyệt đẹp với làn da trắng như tuyết, đột nhiên Mạnh Thiếp thở dốc dùng sức kéo...
Một bàn tay vươn tới đè lại áo khoác sắp bị xốc lên hết. Mạnh Thiếp không khỏi giận dữ hô to.
"Ngươi?"
"Mạnh huynh, vốn dĩ nhìn cũng không sao, chỉ là......"
Hắn dùng một ngón tay ngoắc ngoắc.
"Mạnh huynh đưa lỗ tai lại đây."
Họ nói chuyện rất nhỏ, Viên Tri Mạch bị đè ở trong áo khoác nghe không rõ ràng lắm. Ngay sau đó liền nghe thấy Mạnh Thiếp hoảng sợ cười to.
"Đã nghe nói Dung Tầm trước nay phong lưu, thì ra cũng chơi đến mức này? Ha ha ha......"
Dung Tầm cười khổ.
"Vậy thì không cần sợ không nghe lời? Ai da, thể diện của ta hoàn toàn nhờ Mạnh huynh, còn xin Mạnh huynh bảo mật cho ta. Nếu việc này truyền tới tai phụ vương ta, chỉ sợ ông thế nào cũng sẽ chém đứt chân của ta."
"Ha ha ha...... Đó là đương nhiên."
Mạnh Thiếp thấy Dung Tầm nói như vậy thì lửa giận cũng ném đến sau đầu.
"Dược tính sẽ mau phát huy, ta không quấy rầy ngươi làm chuyện tốt, ta ở chỗ này chờ!"
"Ta đây đi một chút liền tới ngay."
Dung Tầm vẻ mặt cảm kích, bắt tay Mạnh Thiếp, sau đó liền đem người đang quỳ rạp trên mặt đất cùng với áo khoác bế lên. Tay chạm vào mới phát hiện người này toàn thân lạnh lẽo, áo lụa hơi mỏng tựa hồ đều bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, hiển nhiên là bị dọa không nhẹ.
Xác định Mạnh Thiếp nghe không được, hắn cười nói.
"Sao bị dọa thành như vậy?"
Viên Tri Mạch dựa vào lòng ngực Dung Tầm, có chút tức giận thấp giọng nói.
"Để ta đi về."
"Hiện tại cũng không phải thời điểm trở về, yên tâm ta sẽ để ngươi trở về."
Rời xa tiếng đàn sáo réo rắt, Dung Tầm nhẹ nhàng đi vào một gian phòng, đóng cửa phía sau lưng lại, xốc cái áo khoác ra. Viên Tri Mạch theo bản năng nhắm mắt, vừa mở mắt liền thấy trên mép giường đặt nguyên bộ ngọc thế nhiều màu sắc với các kích thước khác nhau. Mặt vốn dĩ tái nhợt lập tức đỏ ửng, theo bản năng lui về phía sau.
Co rụt lại vừa lúc đụng phải một đồ vật cứng rắn, Viên Tri Mạch hít một hơi, mặt lập tức đen một nửa. Một bức tranh sinh động như thật treo lắc lư ở đầu giường......
"Nhìn không ra Tiểu Mạch Nhi đối mấy thứ này có hiểu biết sao?"
Dung Tầm đứng ở đầu giường cười cười, mắt phượng hẹp dài có chút trào phúng, trong giọng nói có chút hụt hẫng.
"Xem ra chất nhi của ta nhìn cổ hủ không thú vị, trong khuê phòng lại không thiếu lạc thú."
Không biết vì sao trong lòng Dung Tầm đột nhiên có chút bực bội, cái ý niệm này làm hắn thực không vui.
Viên Tri Mạch đem tầm mắt tránh khỏi những đồ vật làm người ta mặt đỏ tim đập, chống cánh tay ngồi dậy, vừa nghe lời này, nhịn không được cắn răng nói.
"Đừng nghĩ ai cũng giống mình!"
Viên Tri Mạch biết nhiều đồ vật như vậy còn không phải bởi vì đời trước hắn ban tặng sao?
Dung Tầm đột nhiên dùng tay chế trụ bả vai Viên Tri Mạch. Viên Tri Mạch bị bất ngờ không kịp phòng ngừa ngả về phía sau, Dung Tầm thu thế không kịp ngả về phía trước. Hắn phản ứng cũng nhanh, chống một tay liền đứng lên, nhưng thoáng nhìn thấy Viên Tri Mạch mặt ửng đỏ trong lòng lại động, để mình ngã lên trên người Viên Tri Mạch, cười như không cười nhìn chằm chằm người dưới thân.
"Tiểu Mạch Nhi, sao ta cảm thấy ngươi rất hiểu ta? Ngươi gặp ta khi nào? Sao ta không biết?"
Viên Tri Mạch thầm mắng mình hồ đồ, Dung Tầm khôn khéo giống quỷ, mình còn nhiều lần sơ hở, miễn cưỡng cười cười nói.
"Tên tuổi Duệ Quận Vương thật lớn, như sấm bên tai, thảo dân......"
"Ta cho phép ngươi xưng tên, một câu thảo dân hai câu thảo dân, thật không hiểu ngươi là thật sự tuân thủ lễ nghĩa, hay là cố ý cùng ta phân rõ ranh giới."
Viên Tri Mạch không được tự nhiên, lập tức nghe lời sửa miệng.
" Tri Mạch làm sao dám, nếu Duệ Quận Vương có lệnh, ta sao dám không tuân, ta......"
Nói xong Viên Tri Mạch khẽ nhếch miệng, biểu tình có chút quái dị.
Dung Tầm nhìn biểu tình có chút ngốc của thiếu niên, vừa buồn cười, cũng cảm thấy bộ dạng này so với ngày thường đoan chính đáng yêu hơn nhiều. Đúng là làm lòng người ta ngứa ngáy khó nhịn, làm người ta nhịn không được muốn...... thân hơn một chút. Nhưng.... chỉ tiếc, đây là hoa đã có chủ, dù lòng hắn ngứa ngáy khó chịu cũng sẽ không đi đoạt người của chất nhi.
Bất quá hắn cũng hoài nghi kết quả có hậu của hai người này. Đại Ung cũng không bài xích nam tử thành thân cùng nam tử, nhưng hoàng tộc cần con nối dõi. Cho nên trong hoàng tộc Đại Ung người nào cưới nam thê sẽ bị cướp đoạt quyền kế thừa. Dung Tuyển thân phận là hoàng trưởng tôn, trừ phi hắn nguyện ý đem giang sơn chắp tay giao cho người khác, nếu không hắn không thể nào cưới nam thê. Hơn nữa Viên Tri Mạch cũng không phải loại người chịu hạ thấp mình làm thiếp.
Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, có người bước nhanh vào, vừa thấy tình hình trước mắt không khỏi sửng sốt.
"Dung gia......"
Dung Tầm xoay người ngồi dậy. Vì ánh nến mờ ảo nên da thịt trông mịn màng như ngọc, cổ áo lụa màu tím hơi mở rộng, tóc đen rũ ở hai bên xương quai xanh duyên dáng. Bộ dạng bốn phần lười nhác sáu phần tà mị làm cho Yến Kỉ vừa đẩy cửa tiến vào nhìn đến ngơ ngẩn. Phong hoa như vậy, tinh xảo như vậy, trên đời có người nào có thể so với người này.
Dung Tầm ngồi dậy Yến Kỉ theo bản năng qua đi, lại ngẩn ngơ.
Một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi thật thanh tú còn chưa trưởng thành hoàn toàn, thân hình mảnh khảnh, ngũ quan cũng không tính tuyệt sắc nhưng đôi mắt nhìn như ngây thơ lại chứa sự kiên cường không hề kiêu ngạo. Nhìn người này sẽ nhớ tới cây trúc, từ thân đến lá đều xanh non, thanh nhã tú dật làm người ta không tự chủ được cứ muốn ngắm nhìn.
Hai người này ở cùng một chỗ, Yến Kỉ đột nhiên nhớ tới một câu "duyên trời tác hợp".
"Đồ vật chuẩn bị xong rồi sao?"
Yến Kỉ giật mình một cái lấy lại tinh thần, tự biết mình đã thất thố, chạy nhanh đến cung kính khom người, đem đồ vật trong tay để ở trên bàn.
"Đều đã chuẩn bị xong."
"Vậy còn không mau làm đi."
"Dạ."
Yến Kỉ nhu thuận đáp ứng, bước nhanh đến mép giường, hướng về phía Viên Tri Mạch ôn hòa cười.
"Vị công tử này đi theo ta, thời gian cấp bách, chúng ta phải tranh thủ thời gian."
Viên Tri Mạch nhíu mày nhìn Dung Tầm, Yến Kỉ vội nhỏ giọng nói,
"Công tử xin đừng trách, quần áo trên người của công tử Hầu gia đã nhìn thấy, nô tài phải cùng công tử đổi quần áo."
Dung Tầm lười biếng liếc hắn.
"Ngươi thật sự cho rằng Mạnh Thiếp sẽ tin? Hay là ngươi thật sự chuẩn bị cùng ta xuân phong nhất độ? Ngươi nếu nguyện ý, ta đương nhiên cũng không thèm để ý, Yến Kỉ ngươi có thể......"
Lời nói còn chưa xong, Viên Tri Mạch không chút do dự lập tức đứng dậy.
Dung Tầm hừ một tiếng, sắc mặt hơi có chút khó coi. Sao nhìn hắn như rắn rết? Chạy nhanh như vậy, thật cho rằng hắn sẽ ăn người sao?
Yến Kỉ hiển nhiên là biết hầu hạ người, rất mau hai người đã đổi xong quần áo. Lúc này Viên Tri Mạch mới phát hiện Yến Kỉ có thân hình không khác mình lắm, tướng mạo cũng thanh tú xinh đẹp.
Đời trước không nghe nói bên cạnh Dung Tầm có người như vậy, chẳng lẽ là nuôi dưỡng ở bên ngoài? Trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái.
Yến Kỉ liếc mắt một cái, đột nhiên nói.
"Công tử không cần để ý, Yến Kỉ thân phận ti tiện, trăm triệu lần không xứng với Dung gia."
Viên Tri Mạch thấy xấu hổ lợi hại, sau một lúc lâu mới nói.
"Ta... cùng hắn không quan hệ."
Yến Kỉ bình tĩnh liếc mắt nhìn hai người một cái.
Viên Tri Mạch đối với Dung Tầm có thể thản nhiên trả lời, đối với ánh mắt tìm tòi của Yến Kỉ lại có chút chột dạ, có chút không được tự nhiên ho khan một tiếng, nhanh chóng cúi đầu làm bộ mặc áo khoác. Viên Tri Mạch lại không nghĩ tới áo khoác này so với áo bình thường mềm mại hơn, tay chân Viên Tri Mạch trở nên vụng về buộc dây áo vài lần vẫn rơi rớt tan tác thảm không nỡ nhìn.
Sắc mặt Viên Tri Mạch càng có chút khó coi. Bản thân đọc ngàn cuốn sách, hạ bút có thần, có thể trù tính tiêu diệt đệ nhất phiên vương Đại Ung, lại không thể làm một việc mặc áo bình thường sao?
Yến Kỉ thấy vậy chạy nhanh đến hỗ trợ.
"Đây là dùng tơ tằm Tô Châu làm thành, rất mềm nhẵn tinh tế, nếu không quen sử dụng sẽ rất khó làm cho chỉnh chu. Lúc trước ta vừa mới đến ước chừng hơn một tháng mới thuần thục việc này."
Nói chuyện rất thoả đáng lại chân thành, ánh mắt thật trong sáng, Yến Kỉ khiến Viên Tri Mạch không khỏi nhìn thêm mấy lần. Yến Kỉ cúi đầu, đường cong sườn mặt nhu thuận, có thể thấy được rất nhiều lông tơ, mười ngón linh hoạt giống như con bướm bay lượn...... Viên Tri Mạch đột nhiên có chút cảm khái, trách không được Dung Tầm nuôi dưỡng hắn ở bên ngoài. Yến Kỉ đúng là một tri kỉ tốt hơn so với một thư sinh không làm được việc gì như mình.
Yến Kỉ mặc áo xong, lại đội mũ cho Viên Tri Mạch, rồi vỗ vỗ tay, lập tức có một người đi đến.
"Công tử đi theo hắn là được, hắn sẽ đưa công tử từ đường hầm đi ra ngoài, sẽ có kiệu chờ sẵn, họ sẽ trực tiếp đưa công tử về phủ."
Viên Tri Mạch gật đầu, xoay người đi ra ngoài cửa. Hành động không chút do dự của Viên Tri Mạch làm Yến Kỉ ngốc lăng, buột miệng thốt lên.
"Công tử không lo lắng cho Dung gia sao? Lần này Dung gia đắc tội Mạnh gia, không cẩn thận......"
Viên Tri Mạch thản nhiên nói.
"Chuyện lần này để hắn bị giáo huấn, cũng không phải chuyện xấu. Hắn an phận làm Quận vương thì cái gì cũng tốt."
Người phía sau không trả lời, Viên Tri Mạch kinh ngạc quay đầu lại liền thấy Yến Kỉ mới vừa rồi còn đứng giờ có chút vô lực chống tay trên bàn, khuôn mặt trắng nõn đã nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng, ánh mắt vốn bình tĩnh cũng hiện lên mông lung. Viên Tri Mạch lắp bắp kinh hãi bước đến đỡ lấy Yến Kỉ.
"Sao lại thế này?"
Hô hấp của Yến Kỉ hơi khó khăn.
"Công tử.....đi nhanh đi....không còn sớm."
Giãy giụa muốn đứng dậy, đột nhiên trong ống tay áo Yến Kỉ rơi xuống một cái lọ nhỏ. Theo bản năng hắn định nhặt lấy, lại bị Viên Tri Mạch giành trước đoạt đi, mở nắp ngửi ngửi. Một mùi thơm ập vào mũi, mùi thơm nhập vào mũi trong khoảnh khắc, đầu liền choáng váng, thân thể không tự chủ được mềm nhũn ra.
Viên Tri Mạch rơi vào trong một lòng ngực, mùi hương thanh nhã dường như đè ép mùi thơm kia xuống. Dung Tầm lấy lọ nhỏ trong tay Viên Tri Mạch, trên mặt thoáng không vui.
"Thứ này mà cũng dám động?"
Viên Tri Mạch lắc đầu, đột nhiên dùng sức thoát ra khỏi ôm ấp của hắn, hét lên.
"Ngươi có biết thứ này không thể dùng bậy hay không?"
Bây giờ đã hiểu lời Mạnh Thiếp nói là có ý tứ gì.
Thứ trong lọ kia là Diễm Tình Hợp Hoan Tán, là xuân dược bí truyền trong hoàng tộc Đại Ung, trước nay dùng để đối phó các phi tần không chịu thuận theo. Dược tính của thuốc này rất mạnh, đối với thân thể sẽ có tổn thương, nữ tử dùng sẽ không thể mang thai, còn nam tử dùng thì vĩnh viễn không thể cưới vợ sinh con.
Viên Tri Mạch không nhìn Dung Tầm chạy đi đỡ Yến Kỉ sắc mặt ửng hồng đi ra ngoài.
"Hiện tại giải độc còn kịp, đừng để bị nặng hơn."
Dung Tầm thoáng kinh ngạc, Diễm Tình Hợp Hoan Tán chỉ có trong hoàng tộc Đại Ung mới biết, xem như bí mật với người ngoài, không nghĩ tới Viên Tri Mạch biết rõ ràng. Nhưng ngay sau đó kinh ngạc đã bị tức giận đè ép đi xuống, hắn hảo tâm suy nghĩ cho Viên Tri Mạch còn phải bị Viên Tri Mạch trách cứ là sao?
Hắn hừ một tiếng, ngồi xuống ghế, cũng không ngăn cản Viên Tri Mạch đỡ Yến Kỉ ra cửa, sắc mặt tuấn mỹ hơi hơi khó coi, cũng hiện vài phần tính trẻ con.
Nhưng Yến Kỉ lại cản trở động tác của Viên Tri Mạch, thở phì phò cầu xin.
"Công tử cũng đừng quản tiểu nhân, Mạnh gia nếu đã biết Diễm Tình Hợp Hoan Tán, cho dù lừa gạt được lúc này, ngày sau nhớ tới tùy tiện tìm cái cớ điều tra thân thể tiểu nhân thì sẽ không tốt. Công tử yên tâm, thuốc này là Dung gia cho người điều chế, nhìn mãnh liệt như vậy, nhưng không hại thân. Sau này chỉ cần điều trị sẽ không đáng ngại."
Viên Tri Mạch sửng sốt.
"Nhưng......"
Dung Tầm lạnh lùng nói.
"Ngươi muốn làm người tốt thì dứt khoát tự ngươi uống một viên đi, ta cũng không cần tìm người thế thân."
Viên Tri Mạch giật mình, vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Dung Tầm, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác ủy khuất.
Viên Tri Mạch cảm thấy vì ở đời trước Dung Tầm không tin mình, lại bị mối thù giết phụ vương kích thích mà đi tạo phản. Viên Tri Mạch luôn buồn bực vì bị tội danh bỏ phu cầu vinh, cuối cùng còn trọng sinh trở lại năm mười bảy tuổi!
Viên Tri Mạch ở trước mặt người khác là thủ lễ nhẫn nại, nhưng ở trước mặt Dung Tầm hoặc là gặp được Dung Tầm lại rất dễ dàng bị kích động.
Cắn chặt răng, Viên Tri Mạch đưa tay đoạt lấy lọ thuốc trong tay Dung Tầm. Dung Tầm không nghĩ tới người này thật sự sẽ ra tay, cũng không phòng bị nên bị đoạt mất. Hoảng sợ khi thấy Viên Tri Mạch định lấy thuốc trong bình, không kịp nghĩ nhiều, Dung Tầm duỗi tay ra điểm huyệt ngủ của Viên Tri Mạch.
"Ôi, tuổi không lớn, tính tình thật đúng là....."
Dung Tầm không nề hà ôm thiếu niên đã hôn mê.
"Cũng không biết là ai có thể quả được tính tình này, thứ này cũng dám lấy uống bậy."
Nhìn Yến Kỉ một cái, Dung Tầm bế Viên Tri Mạch lên.
"Ta đưa hắn đi ra ngoài, ngươi đi nằm nghỉ đi."
"Dạ."
Khi Dung Tầm trở về. Yến Kỉ vội muốn tiến lên hầu hạ, Dung Tầm vẫy vẫy tay.
"Đi nằm đi, hôm nay vất vả cho ngươi."
"Dung gia chớ có nói như vậy, mạng Yến Kỉ là Dung gia cứu về."
Yến Kỉ tuy rằng mặt ửng hồng, toàn thân bủn rủn khô nóng giống như lửa đốt, chầm chậm dựa trụ giường, trên mặt thần sắc lại bình thản.
"Chỉ là......"
"Có chuyện cứ nói, đừng có dông dài."
"Dung gia đừng trách, ta chỉ là cảm thấy Viên công tử tính tình......"
Yến Kỉ nghĩ nghĩ, lại không biết nên dùng từ như thế nào, khó xử nhíu mày. Dung Tầm tiếp lời.
"Lòng dạ không đủ thâm sâu, dễ lộ cảm xúc ra ngoài phải không?"
Yến Kỉ có chút xấu hổ nói.
"Viên công tử tính tình chất phác, sự việc trọng đại, Dung gia đem người ta kéo vào, nếu hơi vô ý chỉ sợ......"
"Yên tâm, hắn rất thông minh."
Dung Tầm cười tươi, mắt phượng cũng lộ vẻ tin tưởng.
"Hắn lộ ra cũng chỉ là chút râu ria, những gì quan trọng một chữ hắn cũng không lộ, vậy mới nói hại chết người không đền mạng."
Yến Kỉ ngơ ngẩn nhìn Dung Tầm sau một lúc lâu, mới có chút chần chờ mở miệng.
"Dung gia hình như rất hiểu Viên công tử? Ngài trước kia đã gặp qua hắn?"
Dung gia là lần đầu tiên tới kinh đô, ngắn ngủn hai ngày sao có thể quen thuộc một người như vậy?
Viên Tri Mạch là bị tiếng khóc kinh hoảng của nhũ mẫu đánh thức.
Chống cánh tay ngồi dậy, lúc này Viên Tri Mạch mới phát hiện trời đã sáng.
Mình trở về khi nào? Không phải ở Thanh Phong Các sao?
Viên Tri Mạch xoa xoa đầu, ký ức cuối cùng còn ngừng ở việc đoạt lọ thuốc, tiếp theo không ấn tượng. Thân thể cũng không có cảm giác không thoải mái, xem ra không có uống thuốc. Có phải Dung Tầm ngăn cản, sau đó đưa mình trở về hay không?
Bên ngoài Dương nhũ mẫu còn khóc không ngừng, lải nhải không biết nói cái gì, Viên Tri Mạch nhíu nhíu mày, cất giọng nói,
"Nhũ mẫu, tìm ta có việc gì?"
Bên ngoài có tiếng khóc, rèm cửa bị người xốc lên, gió lạnh ùa vào, Dương nhũ mẫu kinh hoảng thất thố bổ nhào vào bên giường.
"Tam thiếu gia, đã xảy ra chuyện, tiểu thư đã xảy ra chuyện!"