Viên Mãn

Chương 13: Địa bàn của đàn ông

Hạo Tử nghe lời liền trèo xuống giường, vui vẻ lắc mông chạy tới phòng tắm gõ cửa, nhỏ giọng kêu : " Mẹ ơi, Hạo Tử muốn đi tè ~!"

Hai cái chân nhỏ xoắn vào nhau, bàn tay nhỏ bé ôm lấy 'chú chim nhỏ', không ngừng nhún nhảy.

Ngữ Hinh ở trong đó bấy giờ mới hoàn hồn lại, lại phát hiện ra hình như mình còn chưa kịp thay quần áo, tóc tai tán loạn, mặt thì đỏ ửng.

Sợ cậu nhóc tiểu ra quần nên cô chỉ đành chạy nhanh ra, ôm ngực chạy vào phòng ngủ.

Lục Hạo nhìn thấy rất rõ ràng, anh lén ngắm bà mẹ sáng sớm mặt mũi đỏ bừng của con mình một cái, sau đó nói với củ cải nhỏ kia :" Cháu biết tự đi vệ sinh sao?"

Sau khi Lương Ngữ Hinh tựa vào cửa phòng ngủ, nghe thấy con nói : " Cháu đem 'chú chim nhỏ' ra là được rồi rồi! Chú cũng muốn đi tè chung với Hạo Tử ạ?"

Lục Hạo cảm thấy, ý kiến này không tồi.

Anh bước mấy bước vào nhà vệ sinh, ôm cậu nhóc kia vào lòng, sau đó đóng cửa lại, bây giờ đây là địa bàn của đàn ông.

Hai người đàn ông vây quanh một cái bồn cầu, một người cao lớn, một người béo lùn, cùng kéo khóa quần, rồi cùng lúc phóng ra luôn.

Lục Hạo liếc vật mềm mềm trong tay cậu nhóc cách lớp mắt kính, thầm nghĩ, quả nhiên là con trai anh đây!

Lúc đi Hạo Tử cũng không chuyên tâm, cậu nhóc ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng của cậu nhóc chú đi tè bên cạnh rất thần kì, đây là lần đầu tiên cậu nhóc nhìn thấy một chú chim lớn như thế.

Trong nhà vệ sinh chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, xong việc, hai người cũng rùng mình mấy cái rồi bắt đầu kéo quần lên.

Lục Hạo xả nước, thấy củ cải nhỏ đã đứng trên một chiếc ghế nhỏ, giơ một tuýp kem đánh răng nói :" Chú ơi, đây là kem mà Hạo Tử thích, chú có muốn không?"

" Chú đánh răng rồi." Lục Hạo đi qua, giúp cậu nhóc bôi kem đánh răng.

Miệng Hạo Tử đầy bọt kem trắng, cái đầu nhỏ suy nghĩ không ngừng, nhỏ giọng mơ hồ hỏi :" Về sau Hạo Tử chũng sẽ có 'chú chim' to như chú sao ạ?"

Lục Hạo sửng sốt, lập tức nở nụ cười :" Đương nhiên rồi."

Mà chủ đề về 'chú chim' này cứ kéo dài mãi, chưa thấy chấm dứt.

Hạo Tử hiển nhiên vô cùng hứng thú đối với vấn đề này, sau khi cậu nhóc đánh răng rửa mặt xong, cặp mông nhỏ lại nguây nguẩy chạy tới chỗ Ngữ Hinh, lớn giọng nói :" Mẹ ơi! 'Chim' của chú lớn hơn con nhiều lắm đó mẹ! Còn có cái màu hồng hồng! !"

Cái hồng hồng Hạo Tử nói, chính là cái bớt trên 'chú chim nhỏ' của cậu nhóc.

Ngữ Hinh đứng trong phòng ngủ, không dám ra ngoài, mặt cô đỏ bừng lên, không thể nào trấn tĩnh nổi, bàn tay nắm lại thành đấm, thầm nghĩ: Mình chưa nghe thấy gì, mình chưa nghe thấy gì! !

Lục Hạo ôm củ cải nhỏ đang hưng phấn kia vào ngực, nói qua cánh cửa : " Thay quần áo đẹp một chút, chúng ta ra ngoài ăn sáng."

**************************************

Ở thành phố L, món ăn sáng nổi tiếng nhất là bún, sợi bún nằm trong nước canh xương trong veo phối hợp với nguyên liệu mình thích, món này đã lưu truyền ở thành phố này mấy thế hệ rồi.

Trong cái chợ gần tiệm hoa có một tiệm ăn, cho tới khi ngồi ở đó nghe lục Lục Hạo gọi bún rồi mà mặt Ngữ Hinh vẫn chưa hết đỏ, màu phấn hồng nhạt trên mặt cùng với chiếc áo bông màu hồng khiến cô rất xinh đẹp.

" Hạo Tử muốn ăn thịt!!"

" Thịt bò hả ?"

" Thịt ạ."

" Ông chủ, cho hai bát mỳ thịt bò, một bát miến, thêm trứng và đậu hũ nữa." Lục Hạo đẩy mắt kính, xoa đầu củ cải nhỏ :" Ăn thịt bò giống chú nhé? Ăn vào cháu sẽ cao lên."

Hạo Tử ngước nhìn đôi chân dài Lục Hạo, cái đầu nhỏ ngọ nguậy, dõng dạc nói : " Dạ được ạ!"

Khuôn mặt của Ngữ Hinh đột nhiên lại ửng đỏ, bởi vì Lục Hạo còn nhớ rõ, câu nói của nhiều năm trước, mà cô đã từng nói với anh.

" Chúng ta ăn miến xào được không? Em biết bên cạnh trường có một tiệm ngon lắm!"

" Anh ăn mỳ."

" Thế thì gọi hai phần, em thích ăn miến."

Đó là lần thứ hai bọn họ gặp nhau, bởi vì câu nói của Ngữ Hinh :" Cho anh mượn dùng này, em không vội ra ngoài."

Vậy là mượn thì phải trả vì thế Lục Hạo tìm cô ở cổng trường, vì thế, Lục Hạo nói với cô: " Mời em ăn cơm."

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Ngữ Hinh chỉ có thể lặp lại bốn chữ :" Mời em ăn cơm."

Bên cạnh trường học có một tiệm ăn rất ngon, thật ra Ngữ Hinh chưa tới đó lần nào, cô chỉ nghe nói rất nhiều lần từ mọi người, nói là vừa ngon vừa sạch sẽ, nên cô muốn cùng vị sư huynh trước mắt này đi thử xem sao.

Lúc ấy Lục Hạo híp mắt nhìn chiếc Mercedes đến đón đằng sau Ngữ Hinh, nhìn có vẻ gia đình khá giả, tuy nhiên miến xào này thực sự có thể sao?

Đối với vấn đề này, Lục Hạo vẫn chưa có kinh nghiệm.

Anh nhìn thấy Ngữ Hinh cẩn thận gấp ô lại sau đó bỏ vào trong cặp, cặp của cô hình như rất nặng, trong đó chứa rất nhiều sách.

" Muốn anh cầm giúp em không?"

" Không cần, không cần đâu! !" Thấy thái độ phản ứng quá khích của Ngữ Hinh, có vài ánh mắt đã liếc nhìn :" Đi thôi, chúng ta đi nhanh thôi! !"

Cánh tay của Lục Hạo bất ngờ bị nắm lấy, lòng bàn tay Ngữ Hinh ươn ướt, nước như thấm vào từng lỗ chân lông, khiến anh cảm thấy hình như có gì đó không bình thường.

Anh bỗng cảm thấy, bọn họ hình như chưa thân lắm, nhưng mà, anh cũng không cảm thấy khó chịu.

Ngày hôm đó, Lục Hạo nói ít, Lương Ngữ Hinh cũng không dám nói nhiều, hai người chậm rãi ăn một phần miến cực ngon, do thực sự quá ngon nên Lục Hạo không gọi mì xào.

Khi đi về, Lục Hạo nói :" Lương Ngữ Hinh, lần sau có thể gọi món đắt hơn một chút."

Ngữ Hinh còn nhớ, ngày hôm sau, cô bị bạn cùng lớp vây quanh, yêu cầu kể lại quá trình hẹn hò với sư huynh, không được bỏ qua chi tiết nào, nếu bỏ qua, hậu quả sẽ rất ghê gớm.

Lúc đó, Lương Ngữ Hinh chỉ cười nói :" Có gì đâu, bọn tớ có hẹn hò gì đâu."

Nhưng mà, sau đó nghĩ lại, cái gì mà gọi là lần sau có thể gọi món đắt hơn một chú?

Còn nữa, sư huynh sao lại biết tên của cô!!!

Đương nhiên mấy chuyện này cô không kể rồi, lặng lẽ giấu ở một góc trong lòng, một niềm vui nho nhỏ bí mật.

**************************************

" Mẹ ơi, thịt rất ngon! !"

Hạo Tử cắt đứt dòng hồi niệm của Ngữ Hinh, cậu nhóc còn rất chu đáo gắp một miếng thịt bò mềm vào bát của cô.

Ngữ Hinh cười cười đem bát miến của mình thổi cho nguội, sau đó xúc cho con ăn.

" Ưm, mỳ sợi ngon hơn! !"

Lục Hạo nghe thế liền cười, máu mủ ruột thịt thật là diệu kì quá! !

Sau khi ăn xong, Hạo Tử dựa vào lòng Lục Hạo :" Chú ơi, Hạo Tử no rồi! !"

Lục Hạo ôm cậu nhóc, cho cậu nhóc ngồi trên đùi anh, Ngữ Hinh nhanh chóng đưa cho anh một miếng khăn giấy ướt.

" Hôm nay là chủ nhật, chúng ta đi công viên chơi trò chơi được không?" Những lời này không biết nói với ai, nhưng Hạo Tử đã hưởng ứng nhiệt liệt.

" Hạo Tử thích chơi cầu trượt! !"

Ngữ Hinh không nghĩ là cô sẽ đi chung luôn, vì thế cô gật đầu đồng ý, sau đó đưa cho anh tờ giấy: Hai người đừng giỡn nhiều quá, nhớ đưa Hạo Tử về sớm nhé!

Ánh mắt Lục Hạo nheo lại, anh lấy di động ra, ấn số điện thoại :" Quản Tử, cho người tới trông coi cửa hàng hoa."

Sau đó không để ý tới đầu dây bên kia Quản Tiểu Thiên đang rít gào, anh cúp máy, nói với Ngữ Hinh :" Bây giờ em cũng không có việc gì, đi chung luôn đi."

Ngữ Hinh liếc mắt nhìn Lục Hạo một cái, người đàn ông này chẳng có chút thay đổi nào so với trước đây.

Hạo Tử vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, vui cười nói :" Yeah yeah, đi chơi đi chơi!! Chú ơi chú thật là tốt!"

Lục Hạo nhìn vào mắt cậu nhóc, nói :" Tên của cháu và chú giống nhau, đừng gọi chú là chú nữa."

" Thế chú muốn Hạo Tử gọi chú là gì?"

" Gọi chú là Lục Hạo là được rồi."

Ngữ Hinh đang muốn ngăn cản, cho con trẻ gọi luôn cả tên lẫn họ của người lớn, chẳng phải là dạy hư con sao.

Nhưng không ngờ Hạo Tử lại phản ứng nhanh hơn, kêu to :" Lục Hạo ơi! !"

Lục Hạo vừa lòng, gật gật đầu, thế này thoải mái hơn, chú chú chú chú, thật là đáng ghét! !

***************************************

" Lục Hạo, Lục Hạo là bạn của cháu à?"

" Ừ."

" Lục Hạo, Hạo Tử thích tên của Lục Hạo lắm đó! !"

" Biết rồi."

" Lục Hạo, tên của Lục Hạo rất hay nha! !"

" Đương nhiên rồi."

Lục Hạo ngồi ở ghế lái nín cười, tên anh đây đương nhiên là dễ nghe rồi, cái đầu nhỏ của con thật thông minh nhá, biết khen anh đây chính là đang khen chính mình mà! !"

Lương Ngữ Hinh thấp thỏm ngồi ở ghế phụ, cô ôm Hạo Tử trên đùi, cô vốn muốn ngồi đằng sau, thế nhưng Lục Hạo lại nói :" Ngồi phía trước đi."

Vì thế Hạo Tử chạy lên đằng trước, Lương Ngữ Hinh lặng lẽ nhích về phía cửa xe một chút.

Lục Hạo cài đây an toàn cho cô, cũng chưa nói câu gì.

Cứ như thế, Ngữ Hinh liền im lặng ngồi yên.

Hạo Tử nói :" Cô xinh đẹp cũng lái chiếc xe to như này!"

Lục Hạo đương nhiên biết Hạo Tử là đang nói tới Đồng Tiểu Điệp và Liên Dịch, giữa hai người anh có thể biết được ai là cô xinh đẹp :" Chú còn rất nhiều xe, lần sau sẽ cho con tới xem."

Hạo Tử kích động, muốn nhào vào ôm Lục Hạo, nhưng bị Ngữ Hinh ngăn lại.

Lục Hạo – người lái Land Rover nhanh như bay, nay lại lái cẩn thận, tốc độ vô cùng bình thường, tuy rằng bình thường anh lái xe rất nhanh, thế nhưng bây giờ anh không dám đi nhanh, bởi vì ngồi trên xe chính là hai người quan trọng nhất của anh.

Khu trò chơi ở thành phố L thưc ra chơi không vui cho lắm, chỉ có vài trò chơi đơn giản, nhưng đối với củ cải nhỏ mà nói, đây quả thật là thiên đường.

" A, a, Hạo Tử muốn đi xe điện đụng! !"

" Mẹ ơi, tới đây xem nè, có thuyền hải tặc đó! !"

" Lục Hạo ơi, chơi cầu trượt chung với Hạo Tử không?"

" Cái thổi bong bóng kia Hạo Tử mua được không? Hạo Tử biết thổi bong bóng rất to! !"

Ngữ Hinh buông tay cậu nhóc ra, để cậu nhóc tự chơi trong thiên đường trò chơi.

Ngữ Hinh đi tới ven đường mua một bình thổi bong bóng, nhẹ nhàng thổi ra, những chùm bong bóng dưới ánh sáng mặt trời ánh lên nhiều màu sắc, bay lả tả trong không khí, Hạo Tử đứng dưới làn mưa bong bóng, bàn tay nhỏ bé vươn ra hứng lấy, cười khanh khách vui thích.

" Mẹ, con muốn nữa!" Cậu nhóc lại yêu cầu nữa.

Ngữ Hinh bây giờ đã nghẹn đỏ mặt, không khí hô hấp không đủ mất rồi.

" Để anh làm cho." Lục Hạo nhận lấy, chấm nước xà phòng, tiếp tục thổi khí, làm củ cải nhỏ vui sướng nhảy nhót.

Tuy rằng không phải là miệng đối miệng, thế nhưng tình cảnh này lại khiến Ngữ Hinh quay đầu đi, khuôn mặt lúc trước đó đã đỏ, bây giờ lại càng đỏ hơn.

" Ha ha, Lục Hạo lợi hại quá! !"

Lục Hạo đẩy đẩy gọng kính mắt, tuy rằng chỉ là một câu nói của con trẻ, nhưng là con trai anh đây đang ngưỡng mộ anh đây đó nhá, anh đây thật là sung sướng!

Hạo Tử nhào vào lòng Ngữ Hinh, nói :" Mẹ ơi, Hạo Tử có ngoan không?"

Ngữ Hinh chưa biết cậu nhóc muốn gì, bèn nhẹ nhàng gật đầu.

"..." Hạo Tử có thể ăn kem không?" Trọng điểm chính là việc này.

Cậu bạn nhỏ này quá thông minh tinh quái, khiến cho Lục Hạo nhớ về bản thân anh, khi anh còn nhỏ, có như vậy không ta?

Về vấn đề ăn kem, anh hoàn giao cho cho Ngữ Hinh giải quyết.

Ngữ Hinh lắc đầu, lấy trong túi ra một cái bình thủy, bên trong là nước ấm mà cô đã chuẩn bị sẵn.

Hạo Tử cúi đầu, dạ nhỏ một tiếng.

Lục Hạo đứng ở bên cạnh nhìn hai người, anh cảm thấy tự hào vô cùng, củ cải nhỏ nhà anh thật biết nghe lời! Anh đi qua xoa đầu củ cải nhỏ, nói :" Buổi chưa chú mời cháu ăn đồ ngon nhé!"

Nhưng mà trong lòng cậu bạn nhỏ này, đồ ăn ngon là gì? Đáp án chính là: McDonald!! Nhưng mà Lục Hạo đâu biết, anh cũng chưa tiếp xúc nhiều với cậu nhóc, nên không biết cậu nhóc thích ăn cái này, anh tính đưa hai mẹ con đi ăn chút đồ ăn dinh dưỡng thế nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Hạo Tử, anh lại dễ dàng thỏa hiệp, anh hỏi Ngữ Hinh :" Được không?"

Ngữ Hinh kiên định lắc đầu, vì thế kế hoạch vẫn không thể nào thay đổi được, vẫn là đồ ăn nhà nông, thế nhưng khi xe đi ngang qua cửa hàng McDonald, biển hiệu của nó ánh lên trong ánh mắt của Hạo Tử.

" Mẹ, bên trong đó có thật nhiều người."

"..."

" Ô, mẹ ơi, trong đó có rất nhiều bạn giống con."

"..."

"Tiểu Mị nói gà rán McDonald ngon lắm! !"

"..."

Thật sự Lục Hạo rất muốn dừng xe lại, không phải chỉ là đùi gà rán thôi sao? Con trai anh muốn ăn mà!

Thật đáng thương quá đi! !

Nhưng Ngữ Hinh lại lắc đầu, hơn nữa cô còn cúi đầu xuống, ôm lấy mặt củ cải nhỏ, làm cho cậu nhóc không thể nhắm mở được, hôn chụt lên môi cậu nhóc một cái.

Cuối cùng cũng qua giai đoạn nguy hiểm rồi, Lục Hạo thở dài một hơi, anh phải làm sao bây giờ? Về sau vợ và con trai, biết nghe ai đây?