Cấp hai của Giang Tử Hành, cũng không phải trường học tốt nhất. Vốn dĩ thành tích của Giang Tử Hành có thể lựa chọn trường học tốt hơn, lại bởi ngại xa, mà lựa chọn trường 42 Trung. Giang Tử Hành cũng không nghĩ đến sẽ gặp được nữ sinh làm anh nhớ mãi không quên ở trường trung học này.
Người tên Giang Tử Hành này, không thích nói chuyện, mỗi ngày đều trôi qua bình bình đạm đạm, điện thoại gì đó đối với anh mà nói giống như là để làm cảnh, những đồ vật anh thích lại rất hiếm có, cho đến khi Hạ Mộng xuất hiện thay đổi anh.
“Ai, phiền quá, bạn từ nhỏ của mình cũng muốn đến trường này, từ nhỏ mỗi ngày đều bảo mình làm bài cho em ấy, cấp hai cuối cùng cũng trốn thoát khỏi ma trảo của em ấy.” Ngô Phong khóc lóc kể lể với Giang Tử Hành.
“Ừm, vất vả cho cậu rồi.” Giang Tử Hành đáp lại.
“Cậu nhìn nữ sinh kia, chính là nữ sinh ngồi trên bồn hoa nói chuyện phiếm kia kìa, chính là bạn từ nhỏ của mình, nghe em ấy nói được phân đến lớp 2, cũng không biết thành tích kia của em ấy làm sao lại thi vào được lớp chọn.” Ngô Phong tiếp tục nói: “Hạ Mộng!” Ngô Phong gọi về hướng Hạ Mộng.
“Sao thế tiểu mập mạp?” Hạ Mộng vừa tức giận trả lời vừa chạy lên lầu.
“Tiểu mập mạp? Đây là tên gì của cậu thế Ngô Phong, cười chết mình rồi, ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Quách Kiện nở nụ cười.
“Gọi em làm gì hả mập mạp? Hóa ra bọn họ không biết biệt danh của anh à, Ngô Phong khi còn nhỏ béo, mỗi ngày đều nói em bảo anh ấy làm bài tập cho mình, chúng em liền gọi anh ấy là tiểu mập mạp, người đầu tiên gọi vậy không phải em, mà là em trai anh ấy.” Hạ Mộng trả lời vấn đề của Quách Kiện.
“Hạ Mộng em mau chóng câm miệng đi, đừng để anh nói chuyện xấu hổ của em khi còn nhỏ ra.” Ngô Phong suýt chút nữa thì nhảy lên.
“Được được được, anh trai tốt, anh tên là người gầy nhỏ được chưa.” Hạ Mộng nói xong, Quách Kiện còn cười lớn hơn nữa.
Đây là lần đầu tiên Giang Tử Hành nhìn thấy Hạ Mộng, cô bé hoạt bát này, cũng không hiểu vì sao sau này Lưu Giai Gia sẽ nói những nam sinh khác cho rằng Hạ Mộng an an tĩnh tĩnh, rõ ràng chính là một nữ sinh rất ầm ĩ ấy chứ.
Nhà Giang Tử Hành và nhà Ngô Phong, Quách Kiện cách nhau rất gần, ngày thường đều là cùng nhau học tập, nhưng chưa từng nhìn thấy Hạ Mộng, bọn họ không phải bạn từ nhỏ hay sao?
“Hạ Mộng, lại quên mang khăn quàng đỏ à?”
“Hạ Mộng, lại bị phạt đứng à?”
“Hạ Mộng, lại đến muốn à?”
Những lời này đều là những lời lúc Giang Tử Hành đi cùng Ngô Phong thường xuyên nghe thấy, Giang Từ Hành nghĩ nữ sinh này hóa ra vẫn là một cô nương bướng bỉnh.
Nhưng mà một năm lớp 7 này, bọn họ đều không giao thoa gì, Giang Tử Hành chỉ có thể nghe thấy tình huống của Hạ Mộng từ trong miệng Ngô Phong, hoặc là nhìn thấy Hạ Mộng gật đầu một cái.
Nghe Ngô Phong nói: “Hạ Mộng cùng bạn đi xem thi đấu bóng đá, thích đội trưởng đội bóng đá trường kia.” Thi đấu bóng đá có gì hay, đội bóng đá trường lại thích cái gì chứ.
Ngô Phong nói: “Hạ Mộng gần đây thường xuyên chạy loạn, rõ ràng nói sau khi ăn xong muốn đi tản bộ, lại không đi đến sân thể dục, cũng chỉ biết đi đường vòng mà thôi. Cái này gọi gì là tản bộ.”
Còn có người thích đi đường vòng à, có lẽ như vậy có thể tản bộ lại có thể giết thời gian, Giang Tử Hành nghĩ thầm.
Nhưng Giang Tử Hành cũng thử đi đường vòng vài lần, cũng không thấy Hạ Mộng, thay đổi đường đi thì lại thấy, thấy Hạ Mộng gặp một nam sinh, Hạ Mộng chạy từ phải qua trái, vừa nói chuyện vừa cách nam sinh đó càng ngày càng gần, kết quả chỉ là gặp thoáng qua, nhưng mà Hạ Mộng giống như vui vẻ hơn.
Nghe Ngô Phong nói: “Hạ Mộng gần đây không biết vì sao mỗi ngày đều ngồi đợi trong bụi cỏ bên cạnh cầu thang.”
Chẳng lẽ bụi cỏ kia rất yên tĩnh à, sau khi ăn xong Giang Tử Hành cũng ngồi bên cạnh thiết bị bên bụi cỏ, cũng không có rất yên tĩnh, nhưng có thể nghe thấy âm thanh hi hi ha ha của mấy nữ sinh, trong đó có âm thanh của Hạ Mộng.
Giang Tử Hành biết Hạ Mộng sau đó liền đi vào bên trong bụi cỏ một chút, phát hiện Hạ Mộng cùng những nữ sinh khác không giống nhau, mấy nữ sinh kia như là tìm thứ gì trên mặt đất, Hạ Mộng lại giống như đang tìm ai đó. Lại là sau khi nam sinh lần trước xuất hiện, lưng Hạ Mộng đều thẳng, nhưng nam sinh đi rồi, Hạ Mộng cũng không ngây người nhiều, lôi kéo mấy nữ sinh kia rời đi, cũng không thấy Giang Tử Hành.
Cho nên sau khi mặt trời xuất hiện, trong mắt sẽ không nhìn thấy ánh trăng, tựa như sau khi nam sinh kia xuất hiện, Hạ Mộng không nhìn thấy Giang Tử Hành.
Ngô Phong nói: “Hạ Mộng trước kia thích ăn bánh quy nhất, hiện tại lại không ăn, mỗi ngày đều gặm bánh mì ở trường học, Hạ Mộng thích uống Sprite nhất cũng không uống, cũng chỉ biết mua hồng trà lạnh ở quầy bán quà vặt, cũng không biết vì sao.”
Ngô Phong không biết, nhưng mà Giang Tử Hành biết, Giang Tử Hành từng để ý nam sinh kia, Giang Tử Hành cũng từng gặp nam sinh kia ở quầy bán đồ ăn vặt, nam sinh kia mua chính là bánh mì và hồng trà lạnh, Giang Tử Hành còn biết nam sinh đó tên Thẩm Dật, là đội số 1 của đội bóng đá trường, bạn học cùng lớp với Lưu Giai Gia.
Ngô Phong nói: “Lưu Giai Gia nói trước kia đều là em ấy đến tìm Hạ Mộng, hiện tại Hạ Mộng mỗi ngày đều đến tìm em ấy, em ấy cũng phiền, bảo mình quản Hạ Mộng, mình đâu có cản được đại tiểu thư kia chứ.”
Giang Tử Hành cũng biết Hạ Mộng chỉ muốn tìm Thẩm Dật mà thôi. Nhưng Ngô Phong không biết mỗi lần anh ấy “tình báo” đều sẽ làm Giang Tử Hành không thoải mái. Hạ Mộng càng không biết, mỗi lần cô nhìn Thẩm Dật chăm chú, Giang Tử Hành cũng đang nhìn cô chăm chú. Giang Tử Hành tựa như không chiếm được sự chú ý của cô như Thẩm Dật, anh cũng không có được ánh mắt mà Hạ Mộng nhìn về phía mình.
Hạ Mộng vẫn chờ được sự chú ý của Thẩm Dật, Giang Tử Hành cũng chờ được đến sự chú ý của Hạ Mộng với mình, nhưng điểm bất đồng chính là, anh là sau khi Thẩm Dật rời đi, mới được Hạ Mộng chú ý đến.
Năm lớp 8, Thẩm Dật đi nước ngoài du học, Hạ Mộng cũng chuyển nhà đến gần nhà anh, Ngô Phong và Quách Kiện. Từ ba người học chung với nhau, còn có một vài bạn học khác nữa. Nhưng ánh mắt của Hạ Mộng cũng sẽ không dừng lại trên người Giang Tử Hành quá lâu, cô ở cùng những người khác nói chuyện vui vẻ.
“Vì sao anh trước nay đều không nói lời nào, cũng chẳng thấy anh cười?” Hạ Mộng cuối cùng cũng nói chuyện với Giang Tử Hành.
“Có cái gì buồn cười, đều là chuyện cười.” Giang Tử Hành không biết nên nói chuyện với Hạ Mộng như thế nào.
“Sao anh lại bình tĩnh như vậy chứ, anh là anh Bình Tĩnh à?” Hạ Mộng hỏi ngược lại.
Giang Tử Hành không chú ý đến những lời nói của người khác, anh chỉ nghe thấy Hạ Mộng nói: “Em đây về sau gọi anh là anh Bình Tĩnh là tốt rồi.”
Nội tâm Giang Tử Hành vui vẻ, bởi vì đến Thẩm Dật cũng không có được biệt danh từ Hạ Mộng, biệt danh của Ngô Phong cũng là Hạ Mộng gọi theo người khác. Nhưng mà Giang Tử Hành cũng không để niềm vui ở trên mặt, chỉ là trả lời một câu: “Tùy em.”
“Anh thật sự rất bình tĩnh đấy, đến một biểu tình cũng không có hay sao?” Lần đầu tiên Hạ Mộng gặp được người khó tiếp xúc như vậy.
Hạ Mộng rất nhanh đi cùng bọn họ và Lưu Giai Gia về nhà, Lưu Giai Gia cũng góp thành một mảnh với bọn họ, Giang Tử Hành cũng rất tốt bụng với Lưu Giai Gia, cũng không lạnh nhạt giống lần đầu tiên nói chuyện với Hạ Mộng như vậy, bởi vì Lưu Giai Gia là bạn của Hạ Mộng, nếu đắc tội với Lưu Giai Gia, đó chính là đắc tội với Hạ Mộng.
Lưu Giai Gia cũng không ngồi xe bus cùng bọn họ mỗi ngày, nhưng mỗi lần Hạ Mộng đều có mặt, hơn nữa mỗi lần Hạ Mộng đều sẽ oán giận hôm nay gặp chuyện gì. Giống như lần này, Hạ Mộng oán giận chính là Ngô Phong.
“Ai mọi người biết không, hôm qua em gửi tin nhắn cho Ngô Phong, anh ấy vậy mà không phản ứng lại với em, không qua lâu lắm thì em thấy anh ấy like bài của Lưu Giai Gia, ai, Ngô Phong, có phải anh thích Lưu Giai Gia hay không?”
“Em đừng nói bừa, Lưu Giai Gia là bởi vì em ấy tìm anh hỏi đề, hơn nữa lúc em tìm anh thì anh đang nói chuyện phiếm với Giang Tử Hành, nói thật tốt với người đứng nhất khoá, mới mặc kệ đứa trẻ cái gì cũng không hiểu như em đấy.” Ngô Phong nâng cằm lên trả lời Hạ Mộng.
“Anh Bình Tĩnh cũng dùng QQ? Em còn tưởng là anh không bao giờ dùng thứ đó đấy, mã QQ của anh là bao nhiêu em kết bạn.” Hạ Mộng nói rồi lấy điện thoại ra.
Giang Tử Hành cũng kết bạn được với người anh luôn muốn, buổi tối hôm đó về nhà, tâm tình Giang Tử Hành tốt hơn nói nhiều hơn vài câu.
Hạ Mộng đã kết bạn được với Giang Tử Hành, mỗi ngày về đến nhà đều gửi ảnh cho anh, kết quả ảnh đều là bài tập mỗi ngày của Hạ Mộng, nhưng mỗi lần Giang Tử Hành đều giúp Hạ Mộng làm bài tập, rõ ràng bài tập của anh cũng rất nhiều.
Có lần Giang Tử Hành thấy bài tập của Hạ Mộng là loại đề cơ sở, tuy anh gửi cho Hạ Mộng một tin: “Đơn giản như vậy em cũng không làm, mỗi ngày đều chép bài tập thì thi cử như thế nào bây giờ.”
“Đúng vậy, cho nên anh trực tiếp đưa sách bài tập lớp 7 của anh cho em chép đi.”
Nhưng anh vẫn giống như thường ngày làm bài tập lần này cho Hạ Mộng. Anh không muốn đưa sách bài tập của mình cho Hạ Mộng chép, nếu thật sự đưa cho Hạ Mộng chép, vậy Hạ Mộng sẽ càng không học tập, hơn nữa cũng sẽ không đến tìm anh nói chuyện phiếm mỗi ngày.
Nhưng sau khi anh gửi những lời này đi, Hạ Mộng thật sự đều không gửi toàn bộ bài tập cho anh, chỉ là ngẫu nhiên gửi những đề mục không hiểu, cũng không nhờ Giang Tử Hành làm hộ, mà để Giang Tử Hành giảng cho cô nghe.
Lúc Giang Tử Hành đi cùng Ngô Phong đến tìm Hạ Mộng, Hạ Mộng cũng không ở trong lớp, khi bọn họ đi gần đến vị trí của Lưu Giai Gia, thấy hai nữ sinh đang nói chuyện, không biết Hạ Mộng nói gì, chỉ nghe thấy Lưu Giai Gia nói mấy chữ: “A?”, “Thích”, “Thẩm Dật” này.
Thẩm Dật, lại là cái tên này, Giang Tử Hành chỉ nhìn thấy biểu tình của Hạ Mộng dại ra một chút, bước chân cũng dừng lại một chút, Giang Tử Hành cũng hiểu rõ, anh không muốn đi đến gần hơn, cũng không muốn nghe tiếp, anh nói với Ngô Phong: “Hai em ấy không nhìn thấy chúng ta, hai nữ sinh nói chuyện phiếm chúng ta đừng qua quấy rầy, đi thôi.”
Giang Tử Hành vẫn gửi tin nhắn cho Lưu Giai Gia: “Lưu Giai Gia, thật ngại quá, lần trước không cẩn thận nghe thấy em với Hạ Mộng nói chuyện phiếm, hy vọng em có thể không tức giận, sau đó anh muốn hỏi một chút, cho nên là Hạ Mộng thích Thẩm Dật đúng không?”
Lưu Giai Gia không kịp thời nhìn thấy tin nhắn của Giang Tử Hành, chờ đến khi Lưu Giai Gia trả lời đã là một tiếng: “A không có việc gì, nhưng mà Hạ Mộng không thích Thẩm Dật đâu ạ, lần trước là em hỏi cậu ấy còn tưởng cậu ấy thích loại hình như Thẩm Dật, nhưng mà cậu ấy cũng không thích Thẩm Dật.”
Câu trả lời của Lưu Giai Gia chứng minh hai điểm, điểm thứ nhất là Hạ Mộng thật sự đã từng thích Thẩm Dật, điểm thứ hai chính là cô hiện tại đã không thích, lần trước là Giang Tử Hành nghe lầm.
Giang Tử Hành không biết mình là vui hay khó chịu, tuy trong lòng anh biết rõ năm trước Hạ Mộng thực sự thích Thẩm Dật, nhưng mà lúc nghe được từ trong miệng người khác, ít nhiều cũng có chút khó có thể tiếp thu.
Lúc Giang Tử Hành sắp đến cuối học kỳ một năm lớp 8, trên xe bus nghe thấy Lưu Giai Gia nói với Hạ Mộng: “Cậu thích Giang Tử Hành thì nói thẳng đi, dong dong dài dài làm gì.”
Giang Tử Hành lúc vừa nghe được câu nói đó thì nhìn về phía Hạ Mộng, nhưng Hạ Mộng cũng không nhìn anh, thậm chí đầu cũng không nghiêng chút nào.
“Lưu Giai Gia cậu có bệnh à, nói cái gì thế, cậu thích anh Bình Tĩnh cũng đừng kéo mình theo chứ.” Hạ Mộng dường như là hét lên.
Giang Tử Hành thu hồi ánh mắt lại, anh không biết lời nói nào mới là sự thật, nhưng anh hy vọng lời Lưu Giai Gia nói là thật.
Khoá lớp 8 truyền tin tức bát quái này “Hạ Mộng lớp 7 thích Giang Tử Hành” khắp nơi.
“Lưu Giai Gia lớp 7 cùng Hạ Mộng đều theo đuổi Giang Tử Hành.”
“Hạ Mộng lớp 7 mau chóng yêu đương với Giang Tử Hành, nhưng bạn thân Lưu Giai Gia chặn ngang một chân.”
“Giang Tử Hành ngoại tình, vứt bỏ bạn gái Hạ Mộng, ở bên cạnh bạn thân Lưu Giai Gia của bạn gái.”
Lời đồn càng truyền càng quá đáng, đến chủ nhiệm lớp Giang Tử Hành cũng tìm Giang Tử Hành nói chuyện: “Giang Tử Hành, tôi mặc kệ thành tích của em tốt đến đâu, lập tức phải thi vào cấp ba, không thể để xảy ra chuyện yêu sớm, càng không thể có loại hành vi ngoại tình khác.”
Nhưng mà lá gan của Hạ Mộng dường như còn lớn hơn nữa, cô sẽ ngẩng đầu nhìn Giang Tử Hành trong lúc luyện tập, dư quang của Giang Tử Hành thấy được, anh nhẹ nhàng cúi xuống cười, nhưng Hạ Mộng cũng không nhìn thấy, Ngô Phong và Quách Kiện tùy tiện phất tay với Hạ Mộng, anh mới đưa đầu quay sang nhìn Hạ Mộng hoàn toàn.
Trong khoảng thời gian này Ngô Phong sẽ thường xuyên đưa bánh mì cho Giang Tử Hành, nói là Hạ Mộng mua cho Giang Tử Hành, Giang Tử Hành cúi đầu thoáng nhìn bánh mì trong tay, anh bỗng nhiên nhớ đến lúc lớp 7 thấy Hạ Mộng bởi vì thích Thẩm Dật mới thích ăn bánh mì, nên không muốn xé vỏ bánh ra.
Sau đó mỗi ngày Ngô Phong đều tự mình mang cho anh, nhưng nhìn Giang Tử Hành mỗi lần đều không ăn.
Ngô Phong: “Giang Tử Hành, thật ra mình vẫn luôn biết Hạ Mộng lớp 6 thích một người tên Thẩm Dật, cũng biết Hạ Mộng bởi Thẩm Dật nên mới bắt đầu ăn bánh mì, nhưng mà mình muốn nói, Thẩm Dật đi được không lâu em ấy ăn lại bánh mì, đồ uống cũng đổi về hồng trà lạnh trước đó, em ấy nói với mình, bánh mì của và hồng trà lạnh của Thẩm Dật không thích hợp với em ấy, tựa như cỏ bốn lá kia vậy, cũng sẽ không mang đến vận may cho mọi người, nhưng không phải bánh mì của Thẩm Dật, có lẽ chính là bánh mì thích hợp với em ấy, không phải vì Thẩm Dật mà tìm cỏ bốn lá, có lẽ chính là cỏ bốn lá mang đến sự may mắn cho em ấy.”
Ngô Phong nói xong đặt bánh mì lên bàn rồi rời đi, Giang Tử Hành đến đề toán học vật lý khó nhằn cũng có thể đọc hiểu, làm sao lại không hiểu lời của Ngô Phong, tuy Ngô Phong nói rất nhiều, nhưng ý tứ rất rõ ràng: Hạ Mộng không thích Thẩm Dật, Thẩm Dật đối với cô ấy mà nói không thích hợp, mà Giang Tử Hành có lẽ mới chính là vị thích hợp với cô ấy.
Giang Tử Hành hiểu rõ ngày đó ở trên xe bus, người nào nói mới là thật, người nào nói mang theo chột dạ.
Giang Tử Hành thay đổi theo sự thay đổi của Hạ Mộng, ai nhắn tin cho anh thì anh cũng trả lời, nhóm buôn chuyện trong lớp anh cũng tích cực tham dự, nhìn thấy Hạ Mộng cũng bắt đầu cười.
Giang Tử Hành cũng sẽ mua bánh mì cho Hạ Mộng, Ngô Phong vẫn là người công cụ kia, chạy đông chạy tây vì hai người bọn họ.
Nhưng mà Hạ Mộng bỗng nhiên lại thay đổi, Giang Tử Hành cũng không biết vì sao, Hạ Mộng sẽ không tự mua đồ ăn cho anh nữa, sẽ không nói chuyện phiếm với bọn họ ở trạm xe bus, thậm chí nhìn thấy anh là chạy.
Không gian của Hạ Mộng cũng không từng đăng cái gì, nhưng ở phía dưới cùng profile của Hạ Mộng viết: Gần đây thường nghe “An tĩnh” của Châu Kiệt Luân.
Có ngày Giang Tử Hành mỗi lần tan học đều chờ Hạ Mộng ở quầy bán quà vặt, muốn hỏi rõ ràng, nhưng mà sau khi Hạ Mộng thấy anh thì nói phải học đơn từ, không cho Giang Tử Hành bất cứ cơ hội nói chuyện nào, cũng không gửi tin nhắn cho anh. Giang Tử Hành chờ cô ở trạm xe bus, cô lại đi siêu thị dạo đến khi Giang Tử Hành lên xe.
Một ngày nào sau đó Giang Tử Hành vẫn luôn chờ cô ở trạm xe bus, chờ đến khi cô đi ra từ siêu thị, hỏi Hạ Mộng: “Em gần đây không có bài tập sao?”
“A, vâng đúng vậy, giáo viên của chúng em gần đây không giao bài tập.” Hạ Mộng cũng không nhìn anh.
Từ sau ngày hôm đó, Hạ Mộng không còn đến trạm xe bus này đợi xe nữa, đi học cũng không theo chân bọn họ nữa. Ngô Phong cũng nói không biết tình huống của Hạ Mộng như thế nào.
“Lưu Giai Gia, em biết Hạ Mộng làm sao không, nếu mà biết thì nói, buổi chiều ngày mai chúng ta gặp mặt nói chuyện xem sao? Anh cảm thấy đánh chữ có lẽ sẽ không nói rõ được, cảm ơn.”
Giang Tử Hành gửi tin nhắn cho Lưu Giai không, Lưu Giai Gia cũng không trả lời, Giang Tử Hành cho rằng Lưu Giai Gia cũng sẽ không tìm anh nói chuyện này, nhưng mà ngày hôm sau ăn xong cơm trưa Lưu Giai Gia đã đứng chờ anh ở cửa phòng học.
Lưu Giai Gia: “Em thấy được tin tức của anh, buổi chiều em phải thi hai tiết, cho nên giữa trưa em đến tìm anh.
Giang Tử Hành: “Vì thế nên Hạ Mộng có chuyện gì ư?”
Lưu Giai Gia: “Em tin anh cũng sẽ không biết ý của Hạ Mộng, nhưng mà anh lâu vậy mà không bày tỏ ý của mình ra ngoài, Giang Tử Hành, anh là hạng nhất của một khoá, sẽ không thể không hiểu ý của em, dù sao em cũng không biết cụ thể, em chỉ nghe thấy Hạ Mộng nói cái gì mà giống như những người khác, em cảm thấy Ngô Phong chắc là biết nhiều hơn em, hoặc là có người nói bậy cái gì đó rồi.”
Lưu Giai Gia nói xong thì rời đi, lúc xoay người, thấy Hạ Mộng đang nhìn cô ấy mà Giang Tử Hành, Giang Tử Hành cũng thấy, nhưng Hạ Mộng trực tiếp quay đầu đi vào phòng học.
Từ lần đó về sau, Hạ Mộng giống như là không quen biết Giang Tử Hành, gặp mặt cũng không né, nhưng cái gì cũng không nói, biểu tình gì cũng không có, kéo nữ sinh bên cạnh rồi rời đi, Giang Tử Hành tìn cô nói chuyện phiếm, cũng trả lời “Ừm. Ồ. Vậy à”.
Giang Tử Hành cũng không thấy Hạ Mộng và Lưu Giai Gia đi cùng nhau nữa, bên người Hạ Mộng nhiều thêm hai nữ sinh, mỗi ngày đều là ba người đi, cười hì hì đang nói gì đó.
Giang Từ Hành cảm giác lại về năm lớp 7, lúc lại không đợi được ánh mắt kia của Hạ Mộng. Chỗ ngồi của Ngô Phong cũng bị chủ nhiệm lớp đổi đi, đổi thành một nữ sinh mỗi lần cãi nhau thường xuyên cùng học với bọn họ.
Tổ bốn người của Hạ Mộng từ anh, Ngô Phong và Lưu Giai Gia, biến thành Hạ Mộng, Ngô Phong, Triệu Văn An và Lý Quý Lễ. Anh và Hạ Mộng dường như càng đi càng xa. Giống như quỹ đạo xe lửa, có lẽ sẽ có giao điểm, nhưng phần lớn vẫn là song song.
Giang Từ Hành vẫn sẽ giống như trước, sẽ nhìn Hạ Mộng từ phía sau, nhìn cô đùa giỡn với nhóm Triệu Văn An, nhìn cô cùng bạn cùng bàn nói mãi không hết đề tài, nhìn cô oán giận phiền não mỗi ngày với Ngô Phong.
Anh nghe Hạ Mộng nói với Ngô Phong: “Bạn cùng bàn của em hôm nay thế nào, vì sao lại thi nhiều như vậy, vì sao bài tập hôm nay nhiều như vậy chứ, ngày hôm qua em bảo anh giúp em xem đề anh cũng không muốn, em không làm được còn bị giáo viên phạt đứng.”
Nhưng mà Hạ Mộng nói những thứ đó không phải nói cho anh nghe, mà là tan học thấy Hạ Mộng oán giận với Ngô Phong ở cổng trường.
Loại cảm giác này Giang Tử Hành cũng không nói lên được, giống như là món đồ chơi đã từng rất muốn có được, lúc sắp có được, cũng không còn bán nữa.
Loại không khí này kéo dài mãi cho đến khi Giang Tử Hành kết thúc thi vào cấp ba, Hạ Mộng cuối cùng cũng hỏi anh một câu: “Anh thi thế nào.”
Giang Tử Hành tìm được cơ hội tiếp tục nói chuyện với Hạ Mộng, dường như nói mãi không xong, nhưng Hạ Mộng vẫn trả lời “Vâng, ha ha, như vậy à” để qua loa với anh.
Anh hỏi Hạ Mộng có muốn theo chân bọn họ cùng đi chơi xé bảng tên hay không, dù sao cũng tốt nghiệp rồi, Hạ Mộng lại nói cô lên lớp 8 không có thời gian.
Giang Tử Hành bảo Ngô Phong cũng đi hỏi, Ngô Phong trả lời cũng là giống nhau: Trước đấy mình đã hỏi rồi, em ấy nói không có thời gian.
Lúc tránh né xé bảng tên, anh vòng đến cửa tiểu khu của Hạ Mộng, nhưng lại không nhìn thấy Hạ Mộng, Hạ Mộng nói với Giang Tử Hành hôm nay cô có việc, nhưng buổi tối nhìn thấy không gian của Ngô Phong mới biết được, thật ra hôm nay Hạ Mộng đều rất nhàn, nhàn đến mức chạy đến nhà Ngô Phong chơi game với anh ấy.
Không gian của Ngô Phong vô cùng trực tiếp: Có nha đầu nói nhàn rỗi nhàm chán tìm tôi chơi game, ai biết tôi vừa đồng ý đã nghe thấy tiếng đập cửa.
Hạ Mộng bình luận ở dưới: Em đã nghĩ kỹ rồi nếu anh không đồng ý thì em sẽ trực tiếp phá cửa.
Sau khi Giang Tử Hành nghỉ thường xuyên thấy Ngô Phong và em trai anh ấy ở tiểu khu, hai người bọn họ lớn gần như là bằng nhau, nói là đi ra ngoài chơi, nhưng mỗi buổi tối nhìn thấy bọn họ, đều có thể thấy Hạ Mộng đăng không gian: Có người muốn mang tôi chơi game, kết quả mang theo em trai cùng nhau đến gây tai hoạ cho tôi. Cùng với: Có người lần trước sau khi bị tôi đuổi ra khỏi nhà, trực tiếp xin chìa khoá từ chỗ mẹ tôi, 9 giờ đã kéo tôi dậy từ trên giường, ai có thể đề cử một công ty đổi khoá đáng tin cậy không!!!
Giang Tử Hành còn nhìn thấy hình như là bình luận của Triệu Văn An và Lý Quý Lễ: Ngô Phong còn nói để mình cùng đi kéo cậu, may là không đi, nếu không người bị mắng sẽ là mình ha ha ha ha ha.
Giang Tử Hành giống như hoàn toàn không ở trong vòng bạn bè của Hạ Mộng, anh dường như không hề hiểu biết gì về Hạ Mộng.
Lúc quay lại trường lấy bằng tốt nghiệp, Ngô Phong nói với Giang Tử Hành, Hạ Mộng chuẩn bị đi du học, tài liệu đã chuẩn bị xong, cuối tháng 8 sẽ đi. Sau đó Ngô Phong cũng không nói gì nữa.
Giang Tử Hành kéo xem không gian của Hạ Mộng, bên trong không hề có quan hệ gì với anh, tựa như anh chưa từng tồn tại trong cuộc sống của cô.
Chín tháng sau, không gian của Hạ Mộng cũng không đăng thêm gì mới.
Mỗi năm nghỉ hè anh đều sẽ chờ Hạ Mộng ở cửa tiểu khu, nhưng chưa từng nhìn thấy Hạ Mộng, Hạ Mộng đến khi tốt nghiệp Đại học mới về nước. Lúc nhìn thấy Giang Tử Hành ở cửa tiểu khu cũng chỉ là hơi hơi mỉm cười, cái gì cũng không nói.
Sau đó Hạ Mộng lại đi rồi, đi làm ở Bắc Kinh, chỉ có đến Tết mới trở về, mà mỗi năm đến Tết Giang Tử Hành đều sẽ nghênh đón cô ở cửa tiểu khu.
“Hạ Mộng, thật ra anh càng thích em gọi tên của anh, mà không phải anh Bình Tĩnh.”
“Nhưng mà cái gì anh cũng không nói, đây là sự kiêu ngạo của học sinh mũi nhọn sao? Giang Tử Hành.”
“Anh nghĩ đến em sao, Giang Tử Hành.”
“Em đã từng đọc qua sách 《 Chu sinh hào hùng 》chưa, có lẽ khi em nhìn thấy ánh trăng, anh đang nghĩ đến em, Hạ Mộng.”