Bất quá lại ngây ngô ngốc nghếch, mới lần đầu gặp gỡ đã leo lên người người ta, hình như không tốt lắm.
Trần Bắc Bắc muốn ôm Trần Ngai Ngai trên đầu gối Lục Chung xuống, “Ngại quá, bình thường Ngai Ngai không phải như vậy…”
Lục Chung ngẩn người, giữ tay Trần Bắc Bắc.
Trần Bắc Bắc cũng thoáng sửng sốt mới hiểu ý Lục Chung, miễn cưỡng cười
cười, “Thằng bé này rất nghịch ngợm, không làm bẩn quần áo anh…”
Lục Chung lắc đầu, nhìn Trần Ngai Ngai ở trong lòng, hiếm khi nở nụ cười dịu dàng.
Mặc dù, nụ cười này hơi cứng nhắc thôi.
Trần Bắc Bắc thầm cười, cũng rút tay về.
Thôi, Ngai Ngai hiếm khi thân thiết với một người, tùy bé vậy.
Hơn nữa, Trần Như Ngọc đã tắm cho Trần Ngai Ngai sạch sẽ thơm tho, đâu còn là gấu con bẩn thỉu chứ.
Sắc trời tối hẳn.
Trần Cận Nam cũng về nhà.
Trông thấy Lục Chung, hiển nhiên hắn hơi kinh ngạc.
Đặc biệt thấy Trần Ngai Ngai ngồi trên đầu gối anh, càng muốn rớt cằm.
Hai người này đúng là có dáng dấp giống thật.
Trần Cận Nam gãi đầu, không biết phản ứng làm sao chỉ có thể gật đầu với Lục Chung, “Lục tiên sinh, xin chào.”
Lục Chung cũng không hòa nhã với sinh vật giống đực lắm, song nhớ lời Lục Tư nói, vẫn gật đầu, rốt cuộc chào hỏi.
Lúc ăn cơm, Trần Cận Nam còn lặng lẽ đánh giá Lục Chung và Trần Ngai Ngai.
Thảo nào, Lục Tư tiên sinh ấy bảo hắn xem hình, hóa ra đúng là đúc từ một khuôn.
Lại nhìn Trần Bắc Bắc bên cạnh chỉ lo ăn cơm, không tim không phổi vậy, cũng chẳng biết có biết chân tướng không.
Nghĩ tới đây, Trần Cận Nam lặng lẽ mặc niệm cho ba Ngai Ngai mới nhậm chức.
Vì trong nhà có khách, nên trên bàn cơm chẳng ai nói chuyện.
Mấy người yên lặng ăn cơm, sau đó giải tán.
Đáng nhẽ Lục Chung chả muốn về sớm thế, song Lục Tư điện thoại hết cuộc này tới cuộc khác.
Anh không còn cách nào, chỉ đành về trước.
Trần Bắc Bắc ước gì anh lập tức về ngay, anh mặt dày mày dạn ở lại, khiến trong lòng một nhà người ta đều run sợ.
Yêu nghiệt, còn không mau rời đi.
Cuối cùng, Lục Chung ra cửa.
Trần Bắc Bắc bị Trần Như ngọc đẩy ra ngoài tiễn anh.
Trần Bắc Bắc thoáng không cam lòng.
“Anh lái xe cẩn thận tí.”
Lục Chung cười gật đầu, đi được mấy bước lại xoay đầu,
Ngày mai anh tới đón em. Anh gửi tin nhắn cho cô.
Trần Bắc Bắc kinh ngạc, “Đừng… đừng… tự tôi…”
Song tên này căn bản không cho từ chối, dứt khoát xoay người đi.
Lúc trở vô nhà, Trần Như Ngọc đã dọn dẹp xong căn phòng.
Thấy Trần Bắc Bắc ủ rũ cúi đầu đi vào phòng, Trần Như Ngọc bèn gọi cô lại.
“Bắc Bắc, con và Lục tiên sinh ấy ở chung thế nào?”
Sao lại có cái dáng vẻ này.
Trần Bắc Bắc lườm một cái, “Mẹ, mẹ đang nói gì thế?”
Trần Như Ngọc oán trách nhìn cô, “Con bé này, cào mặt người ta thành như vậy…”
“Mẹ… mẹ nghĩ nhiều rồi, mẹ… mẹ thực sự hiểu lầm… con và Lục Chung không
phải như mẹ nghĩ đâu, anh ta đưa con về là do tiện đường thôi.” Trần Bắc Bắc không đổi sắc mặt bịa đặt, “Mẹ, mẹ không thử nghĩ xem, con đã là bà mẹ một con, dù sao anh ta cũng chẳng nói được lại là phú nhị đại trẻ
tuổi đẹp trai… Bọn con…”
Bọn con không thích hợp.
Trước đó, Trần Như Ngọc và Trần Cận Nam đều truyền bá một tư tưởng cho Trần Bắc Bắc.
Từ xưa đến nay, môn đăng hộ đối.
Con cóc không thể ăn thịt thiên nga, ngoan ngoãn tìm một con ếch sống cho tốt cả đời.
Do đó, trong lòng Trần Bắc Bắc mặc dù hơi ngạc nhiên với hành động của
Lục Chung, cũng mơ hồ sáng tỏ một ít, song cô cảm thấy không có khả
năng.
Lục Chung là dạng người gì, cô là dạng người gì. Hai người khác biệt như mây với bùn, sao có thể lẫn vào nhau được?!
“Con bé ngốc, lại làm sao nữa, Lục tiên sinh người ta chẳng phải rất thích con của con sao?”
“Hừ… Nói không chừng người ta chỉ lễ phép thôi.” Trần Bắc Bắc ngáp một cái, “Mẹ, con đi ngủ, mai còn phải đi nữa.”
“Con bé này…” Trần Như Ngọc ở sau lưng thở dài, Trần Bắc Bắc đã đóng cửa ngủ.
“Mẹ, hình như Bắc Bắc không nhớ Lục tiên sinh chút nào.”
Trần Cận Nam rửa tay xong, nhìn cánh cửa em gái đóng chặt, yếu ớt thốt một câu.
Trần Như Ngọc lại thở dài, “Đúng vậy, chẳng biết năm đó xảy ra chuyện
gì, mẹ thấy Bắc Bắc không nhớ chút xíu nào chuyện trước kia, chẳng biết
việc này là chuyện tốt hay cxấu nữa…”
Trần Bắc Bắc không biết mẹ và anh trai ở bên ngoài lo lắng vô cùng.
Hôm sau, quả nhiên Lục Chung đúng giờ tới đón cô.
Cô xách hành lý chuẩn bị lên xe, Lục Chung lại không đi.
“Sao thế? Còn chuyện gì ư?”
Lục Chung lấy điện thoại ra, gõ hai chữ.
Thằng bé.
“Ồ…” Trần Bắc Bắc xoay đầu lại thoáng nhìn ngôi nhà, “Anh nói Ngai Ngai
hả, nó được mẹ tôi chăm sóc… dù gì tôi dẫn theo cũng bất tiện.”
Nét mặt Lục Chung hơi tiếc nuối, sau đó lên xe vẫn lưu luyến không rời nhìn ngôi nhà.
Trần Bắc Bắc buồn bực, lẽ nào Lục Chung thích Trần Ngai Ngai, là thật.
Cô chưa kịp tháo gỡ hoàn toàn nghi hoặc trong lòng, hai người họ đã đến biệt thự.
Lúc xuống xe, Lục Chung tiếp nhận hành lý của cô, trực tiếp vào nhà.
Sau khi thả hành lý xuống, anh mới chần chừ nói cho Trần Bắc Bắc biết suy nghĩ của anh.
Anh rất thích Trần Ngai Ngai, hi vọng Trần Bắc Bắc dẫn bé tới chơi.
Đương nhiên Trần Bắc Bắc không hi vọng Trần Ngai Ngai tới, cô phải chăm
sóc một đứa trẻ to xác là đủ rồi, còn thêm một em bé, càng phiền phức
hơn.
Mặc dù Trần Ngai Ngai ngoan lắm, song bớt một phần phiền phức cũng tốt.
Cũng không như ý Trần Bắc Bắc, chưa tới hai ngày Trần Cận Nam đã đóng
gói Trần Ngai Ngai đưa tới, nguyên nhân là Trần Như Ngọc phải đi hóa
trị, không rảnh chăm sóc Trần Ngai Ngai.
Bên dì Chu gần đây bề bộn nhiều việc, Trần Bắc Bắc không có cách nào đành đích thân dẫn theo Trần Ngai Ngai.
Cũng may, dạo này có nhiều thời gian rảnh, hơn nữa Trần Ngai Ngai rất ngoan, ném bé cho Xấu Xấu là được.
Trần Ngai Ngai hoàn toàn vứt bỏ Xấu Xấu, trái lại lăn lộn ở chung với Lục Chung.
Đôi khi, Trần Bắc Bắc giặt đồ xong sẽ phát hiện một lớn một nhỏ này ngồi trên ghế salon chơi game.
Bình thường Lục Chung đang chơi, Trần Ngai Ngai ngồi trong lòng anh giật giật kéo kéo, ngọ ngoậy.
Bức tranh này, vô hình khiến Trần Bắc Bắc hơi thương cảm.
Nếu cô không mất đi ký ức, nếu cô biết ba Trần Ngai Ngai là ai, phải
chăng Trần Ngai Ngai cũng sẽ không tìm tình thương của cha trên người
một người xa lạ đúng không?
Viền mắt Trần Bắc Bắc thoáng ửng đỏ, buổi tối khi Trần Ngai Ngai ngủ,
Trần Bắc Bắc nhịn không được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, lẩm bẩm
nói: “Xin lỗi… xin lỗi, Ngai Ngai… mẹ không có cách nào… không có cách
nào cho con một người ba…”
Nói xong, Trần Bắc Bắc thở dài, chuẩn bị tắm rồi đi ngủ.
Xoay người lại, Lục Chung đứng ngay cửa, chẳng biết nghe được bao lâu.
Hơi xấu hổ, Trần Bắc Bắc đi tới.
“Lục tiên sinh, anh còn cần gì không?”
Lục Chung lắc đầu, tầm mắt liếc nhìn Trần Ngai Ngai ở phía sau. Sau đó vươn tay, trực tiếp nắm tay Trần Bắc Bắc.
Trần Bắc Bắc sững sờ, tên này lại uống rượu ư?
Nhưng rõ ràng không có mà.
“Anh muốn làm gì?” Trần Bắc Bắc cảnh giác lui về sau một bước.
Lục Chung lấy điện thoại ra, cười cười vô tội với cô.
Muốn uống một ly không?
Thấy ánh mắt cô càng dè dặt, Lục Chung lấy di động, lại gõ một hàng chữ.
Anh uống nước trái cây.
Tối nay ánh sao rất sáng, có lẽ do buổi chiều gặp được một màn ấm áp, cũng có lẽ do gần đây Trần Bắc Bắc có nhiều thời gian rỗi.
Cô rảnh rỗi quá bèn nghĩ lung tung.
“Lục tiên sinh, anh rất thích Ngai ngai nhà chúng tôi sao?”
Lục Chung nhấp một ngụm nước trái cây, gật đầu.
“Nó rất đáng yêu đúng không?” Trần Bắc Bắc uống một hớp rượu, thở dài
thỏa mãn, “Lúc tôi sinh nó tôi bị khó sinh, đầu nó quá lớn, tôi đau lắm, lúc đó bên cạnh tôi chỉ có mẹ và anh trai, tôi nghĩ, là ai, tại sao tôi phải sinh con cho một người tôi không biết chứ… Nhưng sau đó rõ ràng
tôi cảm nhận được động tĩnh của Ngai Ngai… Nó chẳng phải con người khác, là con của tôi… Đúng… là của tôi.”
Người khác không cần bé, chả sao cả.
Trên thế giới này, cô chắc chắn cần bé.
Trần Bắc Bắc vẫn nghĩ vậy.
Cô cho rằng có thể cho Trần Ngai Ngai đầy đủ tình thương của người mẹ là đủ.
Song hôm nay thấy Trần Ngai Ngai ngoan ngoãn ngồi trên đầu gối Lục Chung, Trần Bắc Bắc thoáng xúc động.
“Anh nói xem, có phải tôi quá ích kỷ không. Cho dù có tình thương của mẹ thì sao, cái nó mất đi tôi vĩnh viễn không thể cho được.”
“Tôi không biết ba nó là ai? Không biết anh ta có yêu tôi không, có muốn Ngai Ngai không, thậm chí tôi cũng chẳng biết tại sao Ngai Ngai không
biết nói, nó chưa gọi một tiếng mẹ lần nào…”
Viền mắt Trần Bắc Bắc đỏ ửng, nước mặt được cô tiếp tục kiềm nén.
Cô lại uống một hớp rượu, nhìn Lục Chung ở bên cạnh lần nữa.
“Hình như tôi say rồi… Bằng không sao có thể nói nhiều như vậy…”
Hít sâu một hơi, Trần Bắc Bắc đặt ly rượu xuống, “Cứ thế đi, Lục tiên sinh, mai tôi còn phải làm, tôi ngủ trước đây.”
Lúc đi ngang qua Lục Chung, tay Trần Bắc Bắc cứng đờ, Lục Chung vươn tay túm cô lại.
Cô bị anh kéo ngã vào lòng.
Trong đêm tối, đôi mắt anh rạng ngời rực rỡ, sáng như sao.
Thực ra cô biết chứ.
Cô có thể đơn thuần, song cũng không ngốc.
Một người đàn ông, dùng hết thủ đoạn đối xử tốt với người nhà mình, lại trói bạn bên cạnh, tốt với con bạn.
Nói anh ta không có ý đồ với bạn, nhất định là lừa gạt.
Môi Lục Chung rơi xuống, khóe miệng Trần Bắc Bắc tránh đi, nhẹ giọng
nói, “Lục tiên sinh, tôi có Trần Ngai Ngai rồi, anh hiểu không?”
Lục Chung là một người thông mình, anh chắc chắn hiểu ý cô.
Cô đã là người mẹ một con, thậm chí còn chẳng biết cha đứa bé.
Bọn họ không xứng.
Lục Chung hình như cười cười, anh vươn tay khẽ vuốt cằm cô, sau đó tiếp tục dịu dàng hôn.
Một lát sau, Trần Bắc Bắc cảm giác lòng bàn tay tê dại.