“Lục Chung à, anh cảm thấy hôm nay em lợi hại không?
Thành thật mà nói, vạch trần bản thân trước kẻ địch, thậm chí ôm ý nghĩ đồng quy vu tận với kẻ địch thực sự quá kém. Nhưng nhìn đôi mắt trong veo như nước của Phan Lôi, Lục Chung chỉ có thể gật đầu.
“Mèo ngoan rất tuyệt.”
Phan Lôi cũng cảm thấy mình rất tuyệt, gật đầu, cọ cọ trong lòng Lục Chung.
“Bây giờ em ở chung với anh, không phải đồng ý việc anh làm, mà vì quá yêu, không nỡ mất đi. Lục Chung à, anh xem hôm nay em rất tuyệt, chuyện của em có thể tự xử lý, sau này anh không cần dùng biện pháp cực đoan thế nữa… Vả lại, anh có biết tại sao hôm nay em dám đánh Tô San không? Bởi vì em biết anh ở lầu dưới, nếu em bị thương, anh nhất định sẽ chạy đến.”
Lục Chung yêu thương hôn trán cô, chỉ nghe Phan Lôi nói thêm: “Em rất tin tưởng anh. Vì vậy Lục Chung à, anh phải học cách tin tưởng em. Anh luôn luôn nói anh chỉ có mình em, em cũng vậy. Người nhà em, người em yêu đều chỉ có mình anh. Mặc kệ những người khác hiện diện trong cuộc đời của em thế nào, anh là người quan trọng nhất, thậm chí còn quan trọng hơn bản thân em… Do đó, đừng để em thất vọng nữa… Cũng đừng để em đau lòng nữa… Em chẳng biết lần sau, em còn có thể lấy lại can đảm không… Lấy can đảm, trở về bên cạnh anh một lần nữa.”
Đây có lẽ là lời dũng cảm nhất trực tiếp nhất Phan Lôi từng nói. Thích người đàn ông như Lục Chung phải có can đảm rất lớn, sau khi bị tổn thương vẫn không trốn tránh mà quay lại đối mặt, việc này càng là một loại cố chấp.
Phan Lôi không hy vọng bản thân hối hận, cũng không hy vọng Lục Chung hối hận.
Cho nên, cô trở lại.
Phản ứng của Lục Chung chính là hôn môi cô, cho cô phản ứng vừa lòng.
Phan Lôi cũng có chút động tình, bất quá kiêng dè đang ở trên xe, hơi xấu hổ, kéo tay Lục Chung luồn vào váy cô.
Lục Chung cũng kịp dừng lại, ở nơi công cộng anh chẳng thích thân thiết với Phan Lôi.
Không phải vì không thích.
Mà vì không thích dáng vẻ xinh đẹp nhất của Phan Lôi bị những người khác nhìn thấy.
Lúc này cũng vậy, anh ôm cô vào lòng, hết sức thân thiết cọ cọ trán cô.
“Mèo ngoan, cuối tháng này anh phải đi Mỹ… em phải đợi anh về.”
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em cũng phải chờ anh về.”
“Vâng.”
Phan Lôi tràn ngập hạnh phúc, giờ phút này mặc dù cảm thấy lời Lục Chung nói hơi kỳ quái, nhưng nghĩ tính cách Lục Chung không có cảm giác an toàn, phải nhiều lần xác định thế hình như cũng hợp tình hợp lý.
Khi hai người họ anh anh em em, Phan Lôi nhịn không được nghĩ đến Tô San.
“Được rồi, Tô San nói Lục Tự vẫn chưa tìm được, cô ta còn nói hắn sẽ tới tìm anh…”
Nhắc tới Lục Tự, sắc mặt Lục Chung khó coi.
“Yên tâm, hắn không phải vấn đề. Chỉ cần hắn dám đến… Hừ…”
Lục Chung hừ lạnh một tiếng, ngụ ý quá rõ.
Phan Lôi hơi rụt lại, tuy sợ thủ đoạn Lục Chung đối phó Lục Tự, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được.
“Anh tóm hắn rồi sẽ làm gì nữa?”
Lục Chung khéo léo giải quyết, cúi đầu hôn trán Phan Lôi, “Quyền chủ động nằm trên người hắn, hắn muốn chết làm sao anh cản nổi.”
Phan Lôi nghe rõ, ý Lục Chung là, Lục Tự không xuất hiện nữa anh cũng sẽ không đuổi cùng giết tận.
Vừa nghĩ thế, Phan Lôi chỉ có thể cầu khẩn.
Lục Tự nên đàng hoàng ở lại nơi cô không biết đi, cả đời đừng quay lại.
Nhưng cô đâu biết, chấp niệm của con người đâu dễ dàng buông bỏ.
Mà thứ có thể dễ dàng vứt bỏ, cũng không đáng phải nhọc nhằn khổ sở theo đuổi như vậy.
Cuối tháng sáu, rốt cuộc Lục Chung đi Mỹ.
Lục Tư nói, đối phương là một chuyên gia tâm lý rất xuất sắc, đã nghiên cứu căn bệnh của Lục Chung nhiều năm, có lẽ, Lục Chung trở về lần nữa sẽ là một Lục Chung cô mong đợi.
Nhưng Phan Lôi không ngờ, ngày ấy cô đưa anh ra sân bay, là lần gặp gỡ cuối cùng của hai người năm đó.
Chuyên gia tâm lý học kia sắp xếp toàn bộ cuộc điều trị cho Lục Chung gần như khép kín, anh đi một tuần cũng không liên lạc với Phan Lôi.
Phan Lôi chỉ biết được chút tin tức Lục Chung bên Mỹ từ Lục Tư.
Anh khỏe, mặc dù hơi kháng cự, nhưng từ từ cũng quen.
Phan Lôi ở trong nước, lúc nào cũng muốn qua đó thăm anh một chút.
Song đều bị Lục Tư ngăn cản, chỉ bảo cô hãy chờ đợi, hắn chắc chắn sẽ cho cô một Lục Chung khỏe mạnh.
Khí trời dần dần oi bức, Phan Lôi phát hiện gần đây ngày càng sốt ruột khó nhịn.
Có lẽ mùa hè nóng bức đến rồi, trong lòng có chút không thoải mái thôi.
Hôm nay, bỗng nhiên Phan Lôi muốn ăn dưa hấu.
Bà quản gia nói siêu thị không tươi, bèn cùng Chuột đồng đi vùng nông thôn gần đó tìm kiếm.
Phan Lôi ở nhà một mình, hơi buồn chán.
Thế là lên mạng tùy tiện dạo một vòng, lại lấy kem trong tủ lạnh ra ăn, cuối cùng vẫn cảm thấy bực bội bất an.
Ngay lúc Phan Lôi suy nghĩ có nên ngủ trưa một giấc đợi dưa hấu về không, chợt nghe tiếng gõ cửa.
Cô tưởng quản gia quên đem chìa khóa, nên chạy xuống lầu mở cửa.
Đứng ngay cửa, là một bà lão quần áo tả tơi.
Trông thấy cô, bà ta vươn tay, tha thiết nói với Phan Lôi: “Cô gái tốt bụng, có thể cho già một ly nước không?”
Phan Lôi là một người hiền lành, hơn nữa cái thành phố này mặc dù ít ăn mày, nhưng vẫn có.
Thấy tóc đối phương toàn hoa râm, cánh tay vươn ra lốm đốm loang lổ, trên mặt còn có một ít bọc mủ khô nước.
Phan Lôi có phần không đành lòng, “Bà à, bà chờ một chút, tôi rót cho bà ly nước.”
Lần này Phan Lôi không có cách nào, chỉ có thể đỡ bà lão vào.
“Cảm ơn cô gái.” Bà lão uống nước xong, tĩnh táo hơn nhiều.
“Cô gái ơi, cô thực sự là người tốt.”
Bà lão sợ làm bẩn nhà Phan Lôi, chỉ ngồi trong sân. Càng khiến Phan Lôi không đành lòng hơn, cho dù ở bên ngoài oi bức, cũng ngồi xuống cùng.
“Bà ơi, bà muốn ăn dứa không? Tôi đi lấy cho bà ít dứa.”
“Không cần đâu. Răng già rụng hết rồi, ăn không được… Cô gái à, cô thực sự là người tốt.”
Phan Lôi thoáng đỏ mặt.
Thực ra cô cũng không tính là người tốt, bất quá thấy bà lão đáng thương thôi.
Ánh nắng đầu giờ chiều gay gắt, bà lão vốn uống nước xong muốn đi, chợt Phan Lôi không nỡ.
“Bà ơi, lúc này bà ra ngoài sẽ bị cảm nắng đấy, bằng không bà ở nhà tôi nghỉ ngơi chút đi…”
Bà lão hình như hơi do dự, nhưng rốt cuộc cũng đồng ý.
“Cô gái, nhà cô chỉ có một mình cô hả?”
Phan Lôi gật đầu, “Còn một người dì và em trai nữa, sắp về rồi.”
Quản gia và Chuột đồng chẳng biết chừng nào mới về, không biết có mua được dưa hấu không?
Hiện tại rất nhiều thứ trên thị trường không ăn được, quản gia đặc biệt thuê một nhà kính ở nông thôn, trồng không ít rau dưa tự nhiên không ô nhiễm.
Đương nhiên, dưa hấu cũng là sản vật trong nhà kính ấy.
Nghĩ đến dưa hấu, Phan Lôi không khỏi nuốt nước miếng.
“Nhà cô lớn thật.” Bà lão uống một hớp nước, bèn nhịn không được nói.
“Tàm tạm thôi ạ…” Nhà lầu kiểu Tây Phan Lôi đang ở là do Lục Chung mua, kỳ thực nhỏ hơn Lục gia.
Nghĩ đến Lục Chung, trong lòng Phan Lôi tràn ngập chờ mong và dịu dàng, “Bà à, người nhà bà đâu?”
Bà lão thở dài, đặt vải bố rách rưới bên người xuống đất, chỉ chỉ mủ loét trên cánh tay, “Bộ dạng tôi như vậy, ai dám muốn tôi chứ…”
Bà lão vừa nói vừa thở dài. Thực ra Phan Lôi cũng sợ mủ loét trên người bà lão, rất kinh tởm. Nhất là trên mặt bà ta còn mọc thêm một ít, đến bây giờ cô vẫn không dám nhìn dáng vẻ bà ta.
Thấy sắc mặt Phan Lôi trắng bệch, bà lão thả tay áo xuống, cúi đầu, lại cười.
“Có điều, cũng nhanh thôi…”
“Hả?”
Không biết tại sao, Phan Lôi càng ở lâu với bà lão ấy càng cảm thấy khó chịu.
Cô mượn cớ vào lấy ly nước, lúc này giọng bà lão ở phía sau vang lên.
“Cô gái, có thể rót cho cô thêm ly nước không?”
“Được…”
Phan Lôi còn chưa nói xong, một mùi hương xộc tới trước mặt, sau đó chân cô mềm nhũn, từ từ ngã nhào xuống đất.
Trước mắt mơ hồ, chỉ có bà lão kia chậm rãi tới gần.
Chất giọng khàn khàn lão hóa ban đầu nay biến mất, thay vào đó là giọng nói bén nhọn quen thuộc.
“Phan Lôi, đã lâu không gặp.”
“Cô…”
Phan Lôi gắng gượng mở mắt, song địch không lại mùi hương ấy, kéo cô liên tục đi về phía bóng tối.
Cuối cùng, cuối cùng cô cố gắng nặn ra giọng nói từ kẽ răng.
“Là… là cô… Chung Phỉ Phỉ.”
Chung Phỉ Phỉ nghe vậy, đẩy mái tóc muối tiêu ra, để lộ gương mặt đầy mủ loét.
Cô ta nhìn Phan Lôi yếu ớt bất động trên mặt đất bằng ánh mắt oán hận, “Thật không ngờ chứ gì, Phan Lôi. Tao chờ lâu thế này, cuối cùng cũng chờ được ngày hôm nay.”
Cô ta ngồi xổm xuống, nắm mái tóc dài của Phan Lôi, ngón tay dài lướt qua khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Phan Lôi, liên tục cười lạnh.
“Lục Chung hại tao thành cái dạng này! Tao cũng sẽ không tha cho mày! Đợi tao hủy gương mặt hồ ly tinh của mày, tao xem Lục Chung còn muốn mày không?”
Nói xong, Chung Phỉ Phỉ lấy một cái bình nhỏ trong vải bố, quơ quơ trước mặt Phan Lôi.
“Biết đây là gì không? Hahaha…” Chóp mũi Chung Phỉ Phỉ ghé vào cái bình ngửi ngửi, tiết lộ đáp án.
“Axit nitric. Chỉ cần tao hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mày… Hahahaha… Mày đoán xem sẽ thành bộ dạng gì… Hahahaha… Lục Chung… Mày bản lĩnh thế, mày có đoán được ngày hôm nay không?”
Chung Phỉ Phỉ điên cuồng cười to, động tác cũng không do dự.
Mở nắp bình, chuẩn bị chào hỏi mặt Phan Lôi.
Giờ phút này, đột nhiên xuất hiện một bàn tay tóm cô ta lại.