Vị Vương Gia Này Tránh Xa Ta Chút!

Chương 34: 34 Ta Không Thích Ăn Cay


Nữa canh giờ sau, mặt Thẩm Nhạn hầm hầm đứng một bên xem nô tài trong phủ bắt gà.

Đừng hỏi y tại sao, là do y bắt không được a! Cái con gà lùn đó vừa dữ vừa ác quạt cánh vào mặt y luôn, giờ mặt Thẩm Nhạn như con mèo hoa mất rồi.
"Đúng, đúng chính là con đó!." Chỉ chỉ ngón tay về phía con gà mái không ngừng quạt cánh bay khắp chuồng kia, Thẩm Nhạn nghĩ trong lòng đợi ta bắt được ngươi đi nhổ hết lông cánh mi!
"Công tử, người ổn không ạ? Hay là trở về viện tắm rửa một chút?." Tiểu Thúy đầu tóc bù xù do cùng số phận với Thẩm Nhạn, nàng khuyên y về tắm rửa nhưng thật ra nàng là muốn về tắm rửa nhạn chút, bộ dạng bây giờ vừa dơ vừa bẩn còn có mùi phân gà…
"Hừm, chưa được đợi bắt được mụ gà đấy ta nướng xong sẽ tắm!." Hôm nay không xem được mụ gà bị bắt thì ta sẽ không tắm!
Tiểu Thúy: "........"
Công tử, người bắt cũng không phải người ở lại đây làm gì nha…
Rất nhanh liền bắt được con gà mái ấy nô tài trong phủ bẻ hai cánh nó ra sau dùng dây trói lại đảm bảo nó không thể vung cánh nữa, còn sợ nó mổ người nên dùng dây cột mỏ lại luôn.

Thẩm Nhạn cho một like vì sự chu đáo này nha.
Ngồi xổm xuống cười gian nhìn con gà mái, Thẩm Nhạn nhổ mấy cọng lông trên người nó thầm nghỉ sao con gà này thích vung cánh quá nhỉ? Không biết gà có bị hôi nách hay không nữa?
Gà mái bị nhổ mất mấy cọng lông:.......
Đem chiến lợi phẩm đến phòng bếp Thẩm Nhạn bước vào, vừa bước vào liền nhìn thấy cả tá người nhìn y ánh mắt kì lạ.

"A, là Thẩm công tử.

Hôm nay cơn gió nào đưa ngài đến phòng bếp nhỏ nhoi này thế?." Bếp trưởng của Vương phủ là một gã mập mạp có râu hai bên mép kéo dài, dáng người thấp bé tuổi tầm năm mươi, vừa bước đến cười hỏi vừa vuốt vuốt râu mép.
Ảnh mắt Trương thúc nhìn từ trên xuống dưới Thẩm Nhạn, mấy tháng nay lão có nghe danh vị nam sủng mới đến này vừa có thể chiếm được trái tim vương gia vừa hạ bệ được tên Trần Hạnh đáng chết kia khiến lão rất hả hê.
Mà hình như người không đúng lắm, trên người thì bùn đất, đầu tóc bù xù, mặt lắm lem như mèo, trên tay còn cầm con gà mái bị cột mỏ lại.
Trương thúc:........
Mấy lần trước vô tình gặp không phải là bộ dáng này a?!
"Ta muốn nướng gà." Thẩm Nhạn không đầu không đuôi nói ra một câu, không những Trương thúc mà tất cả các phụ bếp có mặt đều trợn mắt.
Nướng, nướng gà? Chúng ta không có nghe lầm đi?!
Trương thúc: "..........."
"A ha ha, công tử cứ đùa chuyện này cứ để nhà bếp bọn ta lo, thân phận công tử cao quý nên đi tắm rửa rồi chờ một lát là có ăn rồi ạ, mau mau đưa con gà cho ta nào." Trương thúc cười nói, bàn tay vươn ra muốn bắt lấy con gà.
"Không được, ta muốn tự làm." Thẩm Nhạn đưa con gà lên cao tránh đi, Trương thúc lùn hơn y một chút nên khi y vơ gà cao lên tay Trương thúc cũng chỉ chạm được vài sợi lông gà.
"Uầy, công tử vậy ngài biết làm gà không? Không mổ nội tạng nhổ lông gà rửa sạch thì sao mà ăn được đây." Trương thúc gừng càng già càng cay ánh mắt xẹt qua tia sáng hỏi y.
Thẩm Nhạn:"........"
Đúng là y không biết….
"Công tử muốn nướng gà phải có tay nghề cao a, nhất là khi canh lửa không lớn quá không nhỏ quá, gà được nướng từ than mới ngon nhưng phải canh gà không sẽ bị khét, công tử đã có kinh nghiệm làm chưa?." Lại thêm một câu đã kích y.
"......." Chưa có kinh nghiệm thật.
Thấy người im lặng Trương thúc cười cười, người trẻ a~
"Công tử muốn ăn gà nướng nào ạ.?"
"Nướng muối ớt." Thẩm Nhạn khô khan đáp.
Muối, muối ớt? Đó là cái gì?
Với kinh nghiệm nhiều năm của Trương thúc đoán chắc hắn "muối ớt" là muối và ớt cộng lại đi?
"A? Được, được ạ.

Ngài để con gà ở đây rồi mau về tắm đi thôi chờ tắm xong sẽ có ăn." Trương thúc như dỗ ngọt trẻ con mà nói ánh mắt nhìn Thẩm Nhạn như đứa con nít bướng bỉnh nghịch ngợm.
Thẩm Nhạn:.........
Ta già rồi, ngươi dụ con nít lên ba à…

Nhưng mà ông ta nói đúng, y vẫn thích được đưa cơm đến miệng hơn với lại con gà này vốn dĩ làm cho Diệp Chấn ăn mình có công đi "bắt" gà cũng xem như đã làm một nửa rồi đi?
Thẩm Nhạn yên tâm để lại con gà sau đó đi về Tuyết Nhạn Cư tắm rửa, Tiểu Thúy đứng chờ một bên khác vội chạy theo y về, nàng muốn tắm lắm rồi.
Ở một nơi khác, Diệp Chấn vừa làm việc vừa nghe thuộc hạ bẩm báo, đến đoạn Thẩm Nhạn tự mình đi vào chuồng bắt gà rồi bị con gà quạt cánh đến tàn nhẫn.
Diệp Chấn:....Càng ngày càng nghịch ngợm.
Từ đêm Thẩm Nhạn bị bắt đi Diệp Chấn đã sai người âm thầm theo dõi y từng nhất cử nhất động mỗi ngày đều phải báo cáo, mà mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này…không cần phải báo làm gì chỉ tổ làm hắn nhứt đầu thêm.
"Lui đi, sau này không cần báo cáo mấy chuyện vặt này nữa." Đặt bút xuống, hắn đứng lên chỉnh chỉnh y phục rồi đi ra khỏi cửa.

Người trong phòng đáp lời chờ hắn đi rồi vù một cái biến mất tại chỗ.
Thẩm Nhạn sau khi tắm rửa thơm tho trở về dáng vê vốn có rất ưu nhã ngồi trên bàn chờ ăn.
Diệp Chấn từ xa bước vào, đi đến chỗ y ngồi xuống bên cạnh đưa tay nhéo nhéo cái má mềm của y: "Hôm nay làm gì?."
Thẩm Nhạn tát bay cái tay mất nết đó, nhéo đau muốn chết hà!
"Bí mật, hôm nay ta có làm cái này cho người nè đợi chút sẽ có ngay." Thẩm Nhạn ra vẻ thần bí nói nhỏ với hắn sao đó là nự cười gian sảo.
"Ồ, ta rất mong chờ." Đưa tay lên xoa xoa đầu y, làm như không thấy ánh mắt giết người của ai đó.
Tầm một khắc, con gà nóng hổi được dọn lên bàn, vừa đúng lúc trời đã vào xế chiều nên đi ăn cơm.

"Là ta bắt gà đó, ngươi rất may mắn đấy ta còn chưa làm cho ai ăn đâu." Mặc dù người nấu không phải ta, nhưng người nghĩ ra sáng khiến là ta vậy suy ra ta cũng là người nấu!
Diệp Chấn:"....." Nếu không phải nghe báo cáo trước đó hắn thật là bị y làm cho cảm động….
"Mau ăn đi khéo nguội là không ngon đâu." Thẩm Nhạn chà chà hai tay vào nhau nhanh trí xé cái đùi gà cắn một phát, ừm gia vị vừa đủ không cay quá không mặn quá, ngon tuyệt.


Hình như quên gì đó? Con gà này là cho Diệp Chấn cơ mà, sao y ăn trước còn ăn cái đùi rồi…..?
Liếc nhìn Diệp Chấn thấy hắn cũng nhìn mình, mắt to trừng mắt nhỏ.
Thẩm Nhạn:.....Ừm, ngại quá.
"Ta, ta chỉ là nếm thôi." Nếm thử xem vừa ăn chưa thôi..
"Ngon không?." Diệp Chấn xé cái đùi còn lại đứa cho Thẩm Nhạn hỏi.
"Ngon, ngon lắm.

Ngươi sao không ăn?." Thẩm Nhạn nhanh tay cầm lấy cái đùi gà đưa tới rất biết điều hỏi lại.
"Ta không thích ăn cay." Diệp Chấn nếm thử một miếng gà, sau đó lại thêm một miếng nữa, một miếng nữa.

Trừ hai cái đùi cho Thầm Nhạn còn lại hắn đều chén sạch cả, chỉ còn lại đống xương trơ trội của gà mái.
Thẩm Nhạn:"......."
Hóa ra như vậy là không thích.