Vi Tử Giả Đại Ngôn

Chương 83: Đừng sỉ nhục cầm thú (4)

Mặt đội trưởng Hoàng nhăn nhó, "Khỏi phải nói, hôm qua vụ án này đã bị một phóng viên phát tán lên internet rồi.

Với những bức ảnh về đám cháy và công tác cứu viện, cái gì mà cứu viện không ổn, tổ chức cứu viện không hợp lý, cảnh sát bàng quan không tham gia, hỗn loạn trong việc quản lý khí đốt trong chung cư cũ kỹ, hi vọng chính quyền cho lời giải thích.

Tin tức cứ như vậy bùng nổ trên internet, đặc biệt là một số hộ dân cư ở chung cư Đồng Tử Lâu của khu Đông Thành còn tới ngồi trước cơ quan hành chính, nói là những căn hộ của bọn họ đã rất lâu không được tu sửa, hi vọng chính quyền bảo vệ."

Mặt mày Chu Hải mù mờ, trận bẻ cua này hơi bị gấp, anh không thể lý giải rõ ràng ngay được, mất tận nửa ngày anh mới coi như hiểu được độ huyền diệu của mớ thông tin đó.

"To chuyện thế sao? Đúng là biết cách mượn đề tài để nói chuyện của mình."

"Cũng chẳng trách được, đây vốn là sức mạnh của internet, bất luận là thật hay giả, ảnh hưởng cũng đã phát sinh rồi.

Hiện tại, rất nhiều người đều bưng chén lên thì ăn thịt, nhưng buông đũa xuống là chửi thề!

Nhìn thấy bất kỳ chuyện gì, không cần bàn đến chuyện thật hay giả, trước tiên cứ dừng lại công kích cái đã, sau đó là phát tán ra bốn phía, thật ra tính thật giả chẳng có ý nghĩa gì đối với bọn người này, bọn họ chỉ tăng thêm một đề tài trò chuyện cho những lúc trà dư tửu hậu mà thôi."

Càng nói càng giận, ông dùng sức ấn còi xe hai tiếng.

"Trong cục đã quy định thời hạn phá án rồi sao?"

Đội trưởng Hoàng gật đầu, ném một túi hồ sơ cho Chu Hải.

"Đúng vậy! Thời gian chỉ có 3 ngày, cậu xem qua trước đi!

Đây là tập hợp những thông tin điều tra xung quanh trong hôm nay."

Chu Hải mở ra xem, hóa ra là tư liệu của gia đình này, không xem không biết, xem ra thật là muôn màu muôn vẻ.

Nạn nhân nữ tên Từ Thái Ngọc, 35 tuổi, người Dương Hải. (Chương 89-90 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

Tính đến bây giờ Từ Thái Ngọc đã kết hôn 3 lần, bởi vậy thành viên trong nhà tương đối phức tạp, con gái là con của cô ta với người chồng đầu tiên, nhưng khi đứa bé chưa sinh ra đời thì người chồng đã chết do tai nạn trên biển.

Sau khi xảy ra chuyện thì trong nhà chịu một khoản nợ lớn, vì tiền mua thuyền là do vay mượn mà có.

Vì để tiếp tục sống, cô ta phải gả cho người em trai bị què của chồng trước, tốt xấu gì cũng sinh đứa bé ra, hai người bắt đầu cố gắng làm ăn, thời điểm trả gần hết nợ cũng là lúc cô ta sinh đứa con thứ hai.

Đúng là ngày vui ngắn chẳng tày gang, khi đứa con trai vừa được một tuổi, vì thời gian dài lao lực làm lụng nên người chồng què của cô ta qua đời do bệnh mãn tính nặng.

Lời đồn đại nổi lên khắp thôn, nói cô ta có mệnh khắc phu, khắc chết hai người chồng, đã vậy chủ nợ còn hay đến tận nhà, Từ Thái Ngọc bất đắc dĩ bán nhà cùng tài sản trả hết nợ nần, mang theo hai đứa con rời khỏi Dương Hải, đến thành phố Đông Nam làm công.

Không có học thức, cũng chẳng có kỹ năng, cô ta đưa hai đứa bé theo làm hai công việc, mỗi ngày đều bận bịu từ sáng sớm đến tối muộn, trừ hết tiền thuê nhà và ăn uống cũng chẳng dư ra được bao nhiêu, khiến sinh hoạt của cô ta và các con càng thêm gian khổ.

Bất đắc dĩ, cô ta chỉ có thể tái giá, lần này cô ta gả cho một người đàn ông góa vợ, mỗi ngày trong nhà bọn họ phát ra âm thanh mắng chửi không ngừng, vì hai đứa trẻ, cô ta đành phải nhẫn nhịn.

Người đàn ông này tên là Triệu Bảo Quý, năm nay 50 tuổi, không con không cái.

Vốn là người chơi bời lêu lổng, từng vào tù ba năm vì đánh người ta bị thương, sau khi ra tù thì vợ đã chết rồi, sau khi quen biết Từ Thái Ngọc, hai người bắt đầu về ở với nhau, hàng xóm nói rằng tính tình ông ta cực kì tàn bạo, thường xuyên đánh chửi Từ Thái Ngọc, thời gian cứ thế trôi qua.

Chu Hải càng xem càng hoang mang, những người sống chật vật trong bốn bức tường như vậy, kẻ thù ở đâu ra?

Chẳng lẽ là kẻ thù của Triệu Bảo Quý ngày trước, vì trả thù mà phóng hỏa giết người?

"Số tài liệu này, là kết quả điều tra từ hàng xóm của nạn nhân sao?"

"Từ một gia đình dưới căn hộ của Từ Thái Ngọc, một bác gái thuộc ủy ban khu phố kể qua một chút, còn lại chính là căn cứ vào thông tin hộ tịch và yêu cầu cảnh sát địa phương ở thôn Dương Hải giúp đỡ điều tra. (Chương 89-90 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

Bác gái kia nói, nhà bọn họ luôn rất ồn ào, tính tình Triệu Bảo Quý rất xấu xa, nửa đêm nào cũng quát tháo và đập đồ, hàng xóm sợ phiền phức nên không ai dám ra mặt, nhưng hôm qua lại không nghe thấy động tĩnh gì."

Chu Hải nheo mắt lại, "Bình thường vào khoảng thời gian nào ông ta quát tháo và đập đồ?"

"Tôi cũng đã hỏi về chuyện này, mỗi ngày có hàng tá lần như thế, gì mà ban đêm muốn uống hai chai cũng ồn ào, nấu đồ ăn chậm, đồ ăn nguội, không có đồ ăn… có hàng tá lý do để ồn ào."

"..."

Lý do như vậy, thật khiến người ta cạn lời, cảnh ngộ của Từ Thái Ngọc thật đáng được đồng tình, đồng thời cũng làm cho người ta cảm thấy đáng khinh, vì kiếm cơm nuôi con mà tái hôn hết lần này đến lần khác, những ngày đó thật sự khiến cuộc sống cô ta đầy uất ức, nhưng một người phụ nữ nông thôn không có học thức nuôi hai đứa bé như vậy, thật sự không dễ dàng.

Người chết vì phải trưởng thành, Chu Hải thở ra một hơi dài, anh không nghĩ nhiều nữa, vì lúc này xe đã dừng lại tại một bệnh viện, hai người bước nhanh vào khoa bỏng.

Chu Hải đi gấp, trên người còn phủ một áo blouse trắng, chân mang dép bít mũi (giống dép cross), nhưng loại trang phục như vậy xuất hiện tại bệnh viện cũng không có vẻ gì chướng mắt.

Tìm tới nơi có cảnh sát canh gác, đội trưởng Hoàng nhanh chóng hỏi qua tình hình.

Chu Hải tới văn phòng của bác sĩ điều trị, chờ người trở về, trong lúc rảnh rỗi anh xem qua mặt bàn của vị bác sĩ kia, vừa hay nhìn thấy hồ sơ bệnh án của cô bé được cứu tối hôm qua, cô bé tên Trương Xuân Yến.

Đầu và mặt bệnh nhân không bị bỏng, khuôn mặt đỏ và hơi sưng, rải khác mụn nước to nhỏ khác nhau.

Trước phần xương ngực, có một hình bán nguyệt có kích thước 6×11 centimet màu vàng nâu hiện lên trên, một phần da nhỏ hiện lên màu xám trắng, dưới lớp mài có thể thấy được mạng lưới mạch máu thô to, mặt ngoài ẩm ướt, không có tính đàn hồi. Vận động hô hấp bình thường, không gặp phải cảm giác khó khăn.

Kiểm tra tim bình thường. Không nghe thấy tạp âm trong nhịp tim cũng như giữa các vách ngăn tim. m thanh hô hấp của phổi rõ ràng, không dồn dập hay phát ra tiếng khò khè.

Hai tay, trừ bàn tay, có nhiều chỗ màu vàng nâu, quanh cổ tay có một lớp da bị thương chưa lên vảy.

Vị trí xương trụ cẳng tay và cổ tay của cánh tay phải bị gãy xương, hiện đã được giải phẫu cố định lại vị trí cũ.

Nhìn đến đây Chu Hải giật mình, đứa bé trai kia không có bất kỳ tổn thương gì, vì sao bé gái lại bị thương nặng như vậy, nghĩ đến cửa sổ gỗ của phòng ngủ không ngừng lắc lư, Chu Hải chợt tỉnh ngộ, chẳng lẽ đứa bé này vì muốn dò xét từ cửa sổ, hoặc là muốn đóng chặt cửa sổ nên mới xảy ra chuyện sao? (Chương 89-90 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

Lúc này đội trưởng Hoàng và vị bác sĩ kia đồng thời bước vào, Chu Hải vội buông bệnh án xuống.

"Chào anh, xin lỗi vì chưa được phép đã động vào bệnh án, chúng tôi muốn nghe qua về tình hình của bé gái."

Bác sĩ kia vô cùng thân thiện, vỗ vỗ vai Chu Hải, Chu Hải liếc thẻ tên trên ngực ông ta, bác sĩ này họ Khương.

"Không sao, đội trưởng Hoàng cũng đã nói với tôi là mọi người muốn hỏi cô bé một vài vấn đề. Không sao, trạng thái tinh thần của bệnh nhân khá ổn định, ca phẫu thuật tối qua cũng rất thành công, sáng nay bệnh nhân đã tỉnh, mọi người muốn hỏi gì thì có thể đến hỏi luôn."

"Bác sĩ Khương, bé trai được đưa đến cùng lúc với cô bé thế nào rồi?"

"Đứa bé trai chỉ có chút hoảng sợ, trán hơi trần da, hôm nay đã tốt hơn nhiều, cậu bé ở cùng phòng với chị gái, rất ngoan và hiểu chuyện. Nghe nói, cả cha và mẹ của hai đứa bé đã chết?"

Đội trưởng Hoàng liếc qua Chu Hải một chút, lập tức gật đầu.

"Ừm, đều đã chết."

Chu Hải liếc nhìn bệnh án, "Chúng ta đi gặp bé gái! Tôi muốn phiền anh tìm giúp y tá, đứa bé trai qua phòng khác."

"Không vấn đề gì, tôi hiểu!"

Ba người đi về khu nội trú, dù đang ở khoa bỏng, nhưng tình trạng bỏng của Trương Xuân Yến cũng không nặng. Họ tiến vào phòng bệnh, bé trai đang đứng bên cạnh giường nhón chân nhìn chị gái, thấy có người đến, cậu bé cảnh giác bước tới gần chị mình.

Một cô y tá trẻ tuổi với cặp mắt uốn cong hình trăng lưỡi liềm, cầm theo một cây kẹo mút đi tới.

"Em bé này, chúng ta đi qua phòng bên cạnh chơi nào, chú bác sĩ muốn kiểm tra cho chị em một chút, xem thử chị em có còn đau không, do đó chúng ta không nên quấy rầy, đúng không nè?"

Cậu bé suy nghĩ một lát, rồi lại nhìn chị gái đang ngủ ở trên giường, gật đầu.

"Được ạ! Chú nhẹ nhàng chút nha, nếu không chị sẽ bị đau đấy, tối qua chị khóc rất nhiều."

Bác sĩ Khương cười hì hì, "Còn nhỏ mà trưởng thành quá nha, biết đau lòng cho chị gái nữa, chú chỉ xem vết thương một chút thôi, không có tiêm thuốc, nên sẽ không đau đâu! Nhất định sẽ nhẹ nhàng, sau đó sẽ gọi con về với chị nha!"

Lời bác sĩ không thể làm cặp lông mày của cậu bé giãn ra được, ngược lại nó thở dài một tiếng, mang một vẻ u sầu mà độ tuổi này không nên có, đi theo y tá ra ngoài.

Bác sĩ Khương hơi xấu hổ, "Đứa nhỏ này, tính tình khá thật!"

Chu Hải nhìn cái thân hình nhỏ bé, có vẻ như anh có chút suy tư.

"Dường như cậu bé rất quan tâm chị mình thì phải?"