Vi Tử Giả Đại Ngôn

Chương 1: Người Đàn Ông Trong Bồn Tắm (1)

Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!

Một đề cử 90 điểm cũng sẽ bonus chương nè!

- ---------------------------

Văn án:

Bác sĩ pháp y Chu Hải sẽ đưa bạn qua những hiện trường giết người đầy máu tanh và tàn bạo, tìm kiếm thật giả từ những trường hợp kỳ lạ, trả lại bản tính đen tối và vặn vẹo nhất.

Âm mưu!

Truy đuổi!

Giết chóc!

Từng vụ án kỳ dị không ngừng diễn ra.

Các bạn đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Chương 1: Người đàn ông trong bồn tắm (1)

Hạt mưa khổng lồ đánh lên cửa sổ xe, phát ra từng tiếng lộp độp, khiến lòng người phiền muộn.

Chu Hải lười biếng dán chặt lưng vào ghế sau, tóc mái của anh ta che chắn một phần ba gương mặt, một khuôn mặt bình thường với vẻ thờ ơ và xa lánh bẩm sinh.

Tai nghe cắm trong tai, anh ta nhìn ra ngoài cửa xe, tất cả cảnh vật trong sự gội rửa của màn mưa trở nên mơ hồ.

Ánh đèn neon hoa mỹ dần ít đi, xe chạy trên cao tốc đều tạo cảm giác hơi nhún nhảy.

Anh thở ra một hơi dài, đã đến lúc cần nhanh chóng rẽ vào hướng Tân Hải để đến sân bay, anh phải rời khỏi đất nước để tiếp tục những năm học tiếp theo.

Nghĩ đến đây, trong lòng anh hơi phấn khích.

Mím chặt môi, dập dờn nhếch nhẹ một đường nhàn nhạt, khó có thể nói là nụ cười, rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi sự lải nhải của bọn họ.

"… Chu Hải đừng nghe pa pa con, phải hoàn thành thật tốt chương trình lâm sàng ở Stanford. Lại còn muốn bảo con chuyển chuyên ngành, học pháp y! Có nhầm không vậy, ngành nghề như vậy sao sau này có thể tìm vợ được. Mỗi ngày chen chúc với tử thi, nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi!"

Chu Hải không nói gì, hơi nhích qua cửa bên trái, tăng âm lượng và tiếp tục nhìn mưa đập vào cửa xe.

Việc cãi vã như vậy gần như đã kéo dài từ hồi anh bắt đầu có ý thức.

Âm thanh tức giận của mẹ anh không ngừng tràn ngập trong xe, cha anh vừa lái xe, vừa ở một bên an ủi.

"Được rồi, được rồi, là tôi sai, chẳng qua chỉ là ý kiến thôi mà! Dù sao thì ở phương diện này, nhân tài trong nước vẫn còn khá hiếm…"

Cha anh còn chưa nói xong, một cú xốc nảy bất thường truyền đến từ dưới bánh xe, chiếc xe bất ngờ trượt sang phải.

Theo bản năng, Chu Hải nắm chặt tay vịn phía trên cửa sổ, trong một chốc, toàn bộ thân xe quay cuồng, tiếng hét chói tai của mẹ, tiếng thắng xe, âm thanh kính bị phá vụn, tiếng va chạm kéo dài bên tai.

Cả người Chu Hải run lên, dường như cơ thể anh rơi vào một cái hố sâu không đáy.

Cùng lúc đó, điện thoại di động bên người anh phát ra lực chấn động, kéo anh ra khỏi cơn ác mộng quanh quẩn nhiều năm.

Anh hít lấy một hơi thật sâu, nhấc điện thoại trong bóng tối, đưa lên trước mắt phải.

Màn hình hiển thị 2h20’ sáng ngày 10 tháng 6, bốn chữ ‘trung tâm chỉ huy’ không ngừng lập loè.

Cùng với sự xuất hiện của bốn chữ kia, tất cả sự khó chịu và hồi hộp cũng được hóa giải hơn phân nửa, anh nhanh chóng đưa tay nhấn nút nhận cuộc gọi.

"Alo?"

"Pháp y Chu, xin lỗi, muộn như vậy còn làm phiền anh. Đêm nay, nhóm trực của pháp y Lưu phải tới hiện trường một vụ tại nạn giao thông lớn ở thị trấn Chu Quan. Nhưng bây giờ lại có án mạng phát sinh…"

Chu Hải ngồi xuống, bật chế độ hands-free trên di động, vừa mặc quần áo vừa ngắt lời cô gái.

"Nói thẳng vào vụ án đi!"

"Tòa nhà số 6, hoa viên Tân Thành Thị 2, phát hiện xác chết của một người đàn ông trong bồn tắm. Bây giờ vẫn chưa có nhận định gì rõ ràng, muốn nhờ anh xem qua một chút, ngoài ra tôi cũng đã báo cho giám định viên vết tích Từ Bưu của nhóm anh."

"Được rồi, tôi đến ngay!"

Chu Hải mặc xong quần áo, liếc nhìn lọ thuốc an thần trên tủ đầu giường.

Đổ ra hai viên, ném vào trong miệng, nuốt cái ực, rồi anh cầm điện thoại bấm số Lương Hồng Cương.

"Một thi thể đàn ông trong bồn tắm, tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cậu."

Đầu dây bên kia truyền đến một tràng âm thanh không tỉnh táo.

"Gì vậy? Lão đại à, giờ là rạng sáng đó!"

Chu Hải hơi nhíu mày, một thực tập sinh hai tháng, nghe nói có án mạng giết người.

Phản ứng bình thường chẳng phải là nên hưng phấn sao?

"Không đi?"

"~ đi đi đi ~ Lão đại! Tổ trưởng! Không! Anh Hải, Em đang ngủ, không nên làm em sợ. Lập tức ~ Lập tức ~ Chạy tới đây."

Cúp điện thoại, Chu Hải lái xe tới hoa viên Tân Thành Thị 2.

Vừa lái đến tòa nhà số 6 của khu chung cư, đã thấy đèn hiệu cảnh sát lập lòe bên dưới, Chu Hải xuống xe, xách theo vali dụng cụ.

Một cảnh sát nhìn thấy chiếc vali trong tay Chu Hải lập tức đoán được thân phận của anh, cúi chào.

"Chào anh, án mạng được phát hiện ở căn thứ ba, tầng 22."

Chu Hải nói "Cảm ơn" rồi bước vào tòa nhà.

Từ khi làm pháp y, Chu Hải rất ít khi nắm tay người khác.

Dần dần đã trở thành thói quen, tất cả mọi người, dù là cảnh sát cùng ngành, cũng rất kiêng kỵ đôi tay chạm đến xác chết này của anh.

Có lẽ thuốc an thần bắt đầu có hiệu quả, tinh thần phấn khởi quá mức của anh cũng dần dần tỉnh táo lại.

Mắt trái giật không ngừng, cảm giác ngứa ngáy cũng từ từ giảm xuống, anh nhẹ nhõm hơn một chút.

Việc mắt trái không thể nhìn được không quá đáng sợ, nhưng chứng trầm cảm bởi chấn thương khiến Chu Hải rất khổ não.

Chu Hải muốn duy trì dáng vẻ bình tĩnh của mình, bên trong là một đám người chờ xem trò vui, do đó anh không thể để lộ khuyết điểm.

Thang máy đánh ‘đinh’ một tiếng rồi dừng lại ở tầng 22, Chu Hải xách theo vali dụng cụ bước ra ngoài.

Tuy vị trí của chung cư này rất tốt nhưng cũng đã xây dựng được 10 năm, do đó thang máy cũng không gần các căn hộ.

Sau khi ra khỏi thang máy, anh ta lập tức trông thấy cảnh sát canh gác và dải phân cách màu vàng đã được kéo ra.

Một dáng người mập mạp từ trong căn hộ đi ra.

"Chu Hải, anh đến rồi! Đường vào hiện trường đã mở, anh có thể vào."

Con ngươi Chu Hải liếc nhìn màn hình di động trong lòng bàn tay, thời gian trên đó là 2h55’.

"Nhanh vậy sao?"

Con người mập mạp mang khẩu trang này chính là giám định viên vết tích của tổ hai: Từ Bưu.

Anh ta tháo găng tay xuống, lau mồ hôi, lông mày cường điệu nhướng lên hai lần, có điều mắt nhỏ như hai cái khe, vẫn không thể trừng lớn được bao nhiêu.

"Nhanh đi! Trung tâm chỉ huy gọi tôi trước, nên tôi tới sớm hơn. Có điều hiện trường đã bị lau dọn quá sạch sẽ, hơn nữa trên sàn đều là nước. Còn nữa, xung quanh bị phá hoại bởi con chó, không có vết chân nào có thể thu thập được. Dấu vết trong phòng tắm cũng đã đánh dấu xong, một vân tay có ích cũng không tìm được. Chỉ có điều trên găng tay cao su dùng để lau chùi có dính một chút dung dịch giống máu, xem ra có thể dùng để giám định."

Bọn họ đang nói chuyện thì một sĩ quan cảnh sát trung niên, không cao nhưng cơ thể khá to đi ra.

Trong tay ông ta ôm một con chó lông vàng, nhìn thần sắc uể oải của nó là biết, nhất định đã bị bỏ đói một thời gian.

Sĩ quan cảnh sát trung niên to con nhìn thấy Chu Hải, ánh mắt xuyên lớp kính, dừng lại tại vết sẹo trên xương lông mày bên trái của anh một chút, rồi lập tức nhiệt tình đưa tay phải về phía Chu Hải.

"Chào cậu, pháp y Chu, tôi là chi đội trưởng đội cảnh sát hình sự quận Đông Thành mới được điều đến, Hoàng Trọng Sinh."

Ngón tay Chu Hải khựng lại một chút, nắm chặt bàn tay lớn vừa ấm áp vừa mạnh mẽ kia.

"Chi đội trưởng Hoàng, anh có thể kể qua về tình hình vụ án không?"

Hoàng Trọng Sinh gật đầu, giao con chó cùng dây buộc cho một viên cảnh sát khác.

"1h20’ sáng. Có một hộ dân cư phòng hướng biển của hoa viên Tân Thành Thị 2 báo cảnh sát. Nói trên lầu có tiếng chó sủa, không ai có thể ngủ được, bọn họ cũng không lên tầng gõ cửa.

110 báo dân cảnh của khu chung cư qua kiểm tra. Sau khi đến hiện trường, quả nhiên họ phát hiện con chó ở căn hộ phía tây tầng 22 đang sủa.

Đồng sự phía dưới không lên lầu, nói qua bộ đàm là căn hộ phía tây tầng 22 vẫn sáng đèn.

Bọn họ gõ cửa rất lâu vẫn không thấy phản ứng gì, lập tức gọi cho nhân viên bộ phận quản lý tài sản. Người kia cho một số điện thoại bảo đó là số của chủ nhà. Dân cảnh gọi điện, phát hiện tiếng di động vang lên trong phòng, con chó nghe thấy tiếng chuông điện thoại càng sủa lớn hơn.

Dân cảnh cảm thấy có gì đó không ổn, tìm nhân viên tòa nhà mở cửa. Khi cửa căn hộ phía tây tầng 22 được mở ra, phát hiện sàn nhà đều là nước. Một con chó lông vàng đứng trên ghế sa lon sủa inh ỏi, thỉnh thoảng nhìn về phía buồng tắm ư ử hai tiếng.

Dân cảnh đi qua phòng khách, mở tung cửa phòng tắm, phát hiện một người đàn ông nằm ngửa trong bồn tắm, toàn thân chìm trong nước. Nước trong bồn tắm không ngừng tràn ra, tuy dòng nước vô cùng nhỏ, cũng đã rót đầy sàn phòng khách.

Sau đó bọn họ báo về trung tâm chỉ huy, chi đội Đông Thành chúng tôi tới tiếp nhận vụ án, đáng tiếc là không phát hiện được gì tại hiện trường."

Chu Hải gật đầu, trong khi nghe đội trưởng Hoàng nói, anh đã thay đồ cách ly.

Nhìn lớp nước trong nhà, anh mang bọc giày vào, đạp lên những tấm ván đã được đặt sẵn bên trong đi vào, còn có thể tránh làm ướt giày của mình.

Xem ra con chó kia biết chủ nhân của nó xảy ra vấn đề, nó sủa như vậy là để kêu cứu.

Có khả năng lau dọn hiện trường, cho thấy hung thủ là người suy nghĩ chu toàn, kế hoạch rõ ràng, cực kỳ cẩn thận.

Có điều, tại sao lại không xử lý con chó?

Chu Hải xách vali đi vào trong phòng, vừa được hai bước, thang máy ngoài cửa lại vang lên.

Một chàng trai trẻ tuổi mang kính vội vàng vọt ra, nhân viên cảnh sát vừa định ngăn cản, Từ Bưu mập mạp đã vung vung tay.

"Người mình cả, cậu ta là thực tập sinh pháp y mới tới trong tổ của pháp y Chu: Lương Hồng Cương. Mau vào thôi! Anh Hải của cậu vừa tới đã sầm mặt, cẩn thận."

Lương Hồng Cương rụt cổ, nhanh chóng mang bọc giày, cầm theo máy ảnh DSLR đạp lên ván bước vào, nối gót Chu Hải.

Chu Hải khoát tay.

"Nhẹ nhàng một chút! Như vậy nước sẽ gợn lên, đây là nước ngâm thi thể đó."

Lương Hồng Cương sợ phát run, xém nữa quăng luôn máy ảnh trong tay.

"Được ~ được rồi, anh Hải à ~"

Chu Hải tiến vào phòng tắm, cửa phòng tắm lúc này đã mở toang, nhưng trên tay nắm cửa vẫn còn nhàn nhạt dấu máu được lau chùi, rất khó phát hiện.

Đứng trên tấm ván lớn nhất, anh ta đặt vali cồng kềnh lên bồn rửa tay.

Chu Hải nhích lại gần bồn tắm lớn, một người đàn ông đã chết chìm hoàn toàn trong bồn tắm.

Hiện tại, vòi nước đã được đóng lại, nhưng nước trong bồn vẫn không ngừng tràn ra.

Loại hiện trường như thế này đúng là không còn dấu vết nào có giá trị giám định.

Mười phần cơ thể của người đàn ông chìm trong nước, dường như môi ông ta mang theo một tia cười nhàn nhạt.

Người chết để trần, thân dưới mặc một chiếc quần pyjama màu đen bằng lụa.

Hai tay giang ra và ngửa lên, mấy đầu ngón tay hơi lộ ra trên mặt nước.

Ngoại trừ vết thương rất bé trên ngực thì toàn bộ thi thể không có bất kỳ vết thương nào khác.

Lương Hồng Cương xích lại gần hơn chút, hơi ngửa đầu nhìn Chu Hải cao gầy trước mắt, dù tổ trưởng mới tương đối nghiêm khắc, nhưng đem so với thi thể vẫn khiến người ta cảm thấy dễ gần hơn.

Cậu ta nhìn theo ánh mắt Chu Hải, thoáng qua bồn tắm, trong nháy mắt cậu ta kinh ngạc la lên.

"Mẹ ơi! Anh Hải, Người này ~ người này vậy mà ~ vậy mà lại đang ~ cười!"

- --------------------------------------------

Người dịch: Chikahiro

Dịch và đăng tải độc quyền tại