Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu

Quyển 9 - Chương 84

Tế ti Nal nhận một tùy tùng.

Tin tức này nhanh như gió truyền khắp đế quốc Savia, tất cả người nghe được tin tức này đều không ngoại lệ mà lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Nguyên nhân không có gì khác, ở đại lục Eden, tế ti là tồn tại tôn quý nhất trừ giáo chủ cùng hoàng đế, tuy rằng bản thân thực lực của tế ti cũng không nhỏ, thế nhưng bên người cuối cùng cũng sẽ một hai người thậm chí càng nhiều tùy tùng, tùy tùng phụ trách hầu hạ tế ti ăn mặc ở, tồn tại như người hầu, thế nhưng tôn quý hơn người hầu nhiều.

Tế ti Nal thì khác, từ mười một tuổi tiếp nhận chức vụ tế ti tới nay, tế ti Nal chính là một người, tất cả chuyện hằng ngày đều dựa vào sức mình, không dựa vào tùy tùng. Giằng co bảy tám năm bỗng nhiên biến hóa, mọi người rất ngạc nhiên còn có loại cảm giác vốn nên như thế, tế ti Nal cuối cùng cũng có tùy tùng.

Mà đứa bé may mắn lai lịch không rõ được tế ti Nal chọn để trở thành tùy tùng, tất cả mọi người cũng có vài phần hâm mộ, chung quy đó là thân phận có thể tiếp xúc bên người với tế ti đại nhân.

Đối với thân phận của đứa bé cũng không phải không hoài nghi, thế nhưng tế ti nói, đây là hắn vâng theo thần dụ của thần Quang Minh mà tìm được, đối với cách nói này, mọi người vô cùng tôn sùng tín ngưỡng thần Quang Minh sẽ không có chút suy nghĩ nghi ngờ.



Trong tẩm điện Thần Điện, Nal vẫn mặc áo tế ti như trước, chẳng qua dơ bẩn trên áo đã bị hắn dùng thần lực xóa bỏ, người lãng phí thần lực trên chuyện này, trừ tế ti Nal, đại khái cũng không có ai khác đi.

Đứa bé được hắn ôm về từ trong đống rác hiện tại đang nằm trên giường hắn ngủ, tựa như quá mệt, xoang mũi phát ra tiếng phì phò nhỏ.

Bé con được tắm trắng trắng sạch sạch, trên mặt còn mang theo nét mũm mĩm của trẻ con, mái tóc đen mềm mượt hơn cả tơ lụa, ngắn củn, dán ở trên trán. Tuy rằng tuổi nhỏ, đã có thể loáng thoáng nhìn ra phong thái mê người sau khi lớn lên.

Vì sao lại thu đứa bé lai lịch không rõ này làm tùy tùng chứ?

Đứng ở trước giường đánh giá xong đứa bé, Nal hỏi bản thân như vậy.

Có lẽ là sợ mất đi…

Mất đi? Sợi tóc vàng trượt xuống, che khuất mắt Nal.

Mạt đen đặc khi bé con được nước thánh cùng trì dũ thuật kích thích khôi phục sinh cơ, ánh sáng màu tím khi mở mắt, tất cả sự đặc biệt đó đều nói cho hắn, đứa bé này là Ma tộc, là Ma tộc nhỏ tuổi.

Tuy rằng ma khí kia sau khi chữa khỏi bé con liền biến mất, hắn dùng rất nhiều phương pháp cũng không thể tìm ma khí trong thân thể bé con, nhưng Nal lại không dám thả lỏng.

Ma tộc là chủng tộc mà tín đồ thần Quang Minh hận nhất, bởi vì thần Hắc Ám trước đây chính là Ma tộc, tuy rằng không biết Ma tộc tuổi nhỏ này vì sao không ở địa bàn thuộc về tín đồ hắc ám đối diện đại lục mà là đến nơi này, thế nhưng Nal biết, nếu nó bị người khác phát hiện, chờ đợi nó cũng không chỉ đơn giản là chết.

Ngẩng đầu nhìn bé con, Nal xoay người rời đi.

“Thần nói, phải yêu thế nhân, cho nên cho dù là ma tộc, cũng không nên bị tùy ý cướp đi sinh mệnh.” Thanh âm đạm mạc từ đôi môi thiển sắc của Nal truyền ra, mơ hồ phiêu tán, không biết là đang giải thích cho hành vi của bản thân, hay chỉ là tự thuật đơn thuần.



Memphis bỗng dưng mở mắt, cảnh giác quan sát tình huống chung quanh, ngửi không khí mới mẻ, dưới thân giường mềm mại, cùng hai màu trắng vàng đập vào mắt khiến mắt hắn mê mang.

Nơi này… Là nơi nào?

Ký ức hôm qua chợt ập tới, áp lực mà bóng tối và cái chết mang đến trong trí nhớ, khiến hắn ngồi mạnh dậy, ôm chăn thở gấp, sau đó một mạt trắng óng ánh tiến vào tầm mắt hắn, chạm đến cằm hắn.

Theo lực đạo trên cằm xoay qua nhìn về phía người tới, gương mặt quen thuộc, biểu tình quen thuộc, vẻ mặt mê mang của Memphis dần dần tiêu tán.

“Quang… Quang… Quang minh…. Minh…” Lâu rồi không nói chuyện cổ họng đã khô khốc, vô cùng gian nan phun ra vài chữ.

Nal thu hồi tay, ánh mắt thản nhiên nhìn hắn: “Tên của cậu.”

“… Mặc, Mặc…” Memphis (Mặc phỉ tư)…

“Mặc?”

Xưng hô thân mật truyền ra từ miệng của người cứu vớt hắn, tiếng nói trầm thấp mà lạnh lùng không thể đóng băng tâm tình kích động của Memphis, hắn bỏ qua suy tính sửa lại cho người này, gật gật đầu.

“Ta là Nal, tế ti Thần Điện, từ hôm nay cậu sẽ trở thành tùy tùng của ta.” Nal dừng một chút, thanh âm lãnh đạm không có ý hỏi tiếp tục nói: “Nhanh chóng hồi phục, sau đó gánh vác trách nhiệm của cậu.”

Nói xong, Nal không hề nhìn Memphis, xoay người rời đi, đáy lòng Memphis có chút mất mát.

Chỉ chốc lát sau có hai thiếu niên áo trắng mộc mạc đi vào, nói là theo lệnh của tế ti Nal, tới chăm sóc hắn, mất mát ở đáy lòng Memphis theo lời nói của thiếu niên mà tiêu tán.

Thân thể Ma tộc rất mạnh, thêm vết thương ngoài da đã sớm bị ma khí khôi phục, chỉ là thân thể có chút suy yếu, nghỉ hai ngày liền hoàn toàn khôi phục.

Bé con bảy tám tuổi mới cao đến eo, thân thể vừa khôi phục liền thí điên thí điên theo đuôi phía sau Nal, trừ ngủ, thì hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều dán bên người Nal, tựa như thú con không muốn xa mẹ.

“Đại nhân, rửa mặt.”

“Đại nhân, quần áo.”

“Đại nhân, đến giờ ăn cơm.”

“Đại nhân, giường đã trải xong, ngài có thể ngủ.”

“Đại nhân, ngài đi đâu thế?”

“Đại nhân, đại nhân…”

Đối với điều này, các tín đồ cùng mọi người ở Thần Điện vây xem đều điên cuồng sùng bái: “A, không hổ là tùy tùng mà thần Quang Minh đại nhân chọn lựa cho Nal đại nhân!”

_____________________________________________________________________________

Sinh hoạt trong Thần Điện rất đơn giản, mỗi ngày chỉ cầu nguyện, ăn cơm, cầu nguyện, ăn cơm, ngủ, rời giường, cầu nguyện, ăn cơm… Tuần hoàn như thế, Memphis trừ ngủ liền vẫn đi theo bên người Nal.

Hàng năm cũng chỉ có một ngày khác biệt, một ngày này Nal yêu cầu Memphis đứng ở trong phòng chờ hắn, không cho phép ra, đó chính là ngày chúc phúc.

Mỗi khi đến ngày này Memphis đều có chút khó chịu, làm tùy tùng của tế ti, ngày chúc phúc hắn vốn nên ở trước tượng thần nhận càng nhiều thần lực hơn tín đồ bình thường, mà không phải bị bắt đứng ở trong phòng. Nhưng Memphis không phải khó chịu vì điều này, mà là khó chịu Nal từ chối hắn.

Đảo mắt qua tám năm, lại đến ngày chúc phúc, Memphis đứng ở trong phòng. Phòng này không phải phòng hắn, sau nhiều lần ‘bán manh’ đại nhân cam chịu Memphis có thể ở trong phòng hắn vào ngày này, nhưng ai đó được tiện nghi được một tấc lại muốn tiến một thước nằm ở trên giường Nal, sau đó ngẩn người nhìn màu vàng trên đỉnh đầu, chuẩn bị giống như trước đây mà thả lỏng suy nghĩ qua một ngày gian nan.

Bản lĩnh luyện thành trong tám năm khiến hắn trong nháy mắt Nal đẩy cửa liền từ trên giường ngồi dậy, sửa lại giường có chút lộn xộn, sau đó bước nhanh nghênh đón.

“Đại nhân.” Thiếu niên mười sáu cái mũm mĩm của trẻ con đã dần dần rút đi, khuôn mặt càng rõ ràng, mắt đào hoa dụ hoặc cùng môi đỏ đặc biệt mê người, Nal không chỉ một lần nhìn thấy tín đồ thiếu nữ tiến đến cầu nguyện lặng lẽ đánh giá Memphis, sau đó lén đỏ mặt, thậm chí cũng có vài thiếu niên mảnh khảnh.

Bản năng mê hoặc con người của Ma tộc?

Ánh mắt Nal chuyển vài vòng trên mặt Memphis, sau đó dời đi khi vành tai Memphis đỏ bừng.

Memphis đỏ tai giúp Nal cởi áo ngoài, sau đó rót nước rửa mặt, chậm rì rì trải giường, chờ Nal nằm xuống, còn dây dưa không muốn đi.

Nhưng có cọ xát cũng phải đi, chờ khi đế giày hắn ma sát sàn đã sắp nát, rốt cuộc ma sát đến cửa, Nal bên trong bỗng nhiên lên tiếng.

“Đợi đã.”

Lỗ tai Memphis giật giật, lấy tốc độ gấp mười lần khi đi quay lại, sau đó bổ nhào bên giường, đỡ mép giường ngóng trông nhìn Nal: “Đại nhân?”

Nal không biết lúc nào đã nửa ngồi dậy, nhìn thấy dáng vẻ cún con đáng thương này của Memphis, trong lòng vừa động, trên mặt vẫn thản nhiên.

“Trở về dọn đồ của cậu đi.”

“Đại nhân? Đại nhân!” Lời của Nal rất có nghĩa khác, Memphis dồn dập kêu hai tiếng, ánh mắt khẩn trương ưu thương, há miệng lại không biết nói gì. Đại nhân là ngại hắn phiền nên muốn đuổi hắn đi sao?

Nal nhìn giường bởi vì động tác Memphis quá mạnh mà tung lên, tóc đen giao nhau với tóc vàng của hắn, sau một lúc lâu mới giải thích.

“Giáo chủ lệnh ta ra ngoài du lịch, đến đế quốc khác cùng họ trao đổi truyền bá phúc âm của thần Quang Minh, cậu đi cùng ta.”

Nal giải thích xong, ánh mắt Memphis liền đổi thành kinh hỉ, phát ánh sáng rực rỡ, hắn có chút luống cuống tay chân đỡ mép giường đứng lên, ở trước giường đi hai vòng, kích động hưng phấn trên mặt không thể giấu được.

Sau đó hắn bỗng dưng dừng bước, lại bổ nhào vào trước giường hung hăng cho Nal một cái ôm, vừa ôm liền rời, sau đó nhanh chóng chạy tới cửa, xoay người trịnh trọng nói với Nal: “Em nhất định sẽ chăm sóc đại nhân thật tốt!”

Nói xong đóng cửa lại nhanh như chớp chạy đi.

Nal ngẩn người trên giường, khi Memphis dùng sức ôm nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua y bào mỏng manh còn lưu lại trên người hắn, cái loại cảm giác làm người run rẩy này khiến hắn có chút mê mang.

Đợi khi độ ấm trên người không thuộc về hắn dần dần biến mất, loại cảm giác này mới rút đi.

Nal vươn tay, có chút nghi hoặc phủ phủ quần áo, giống như đang lưu niệm độ ấm kia, sau một lúc lâu mới một lần nữa nằm xuống, đắp chăn ngủ.

_____________________________________________________________________________

Ngày hôm sau, một chiếc xe thú nội liễm tinh xảo từ thủ đô Nước cộng hoà Savia chạy ra, đi đến hai quốc gia khác, đầu tiên là đế quốc Vino gần nhất.

Nơi xe thú đi qua, tế ti Savia thả xuống thần lực truyền bá Phúc Âm, cùng giáo sĩ địa phương trao đổi tâm đắc phụng dưỡng thần Quang Minh, chữa khỏi tật bệnh của mọi người, trong khoảng thời gian ngắn, thanh danh của tế ti Nal đại chấn.

Du lịch hơn nửa năm, chỉ trừ thủ đô cùng vài thành trấn của đế quốc Osborn, lần du lịch này liền sẽ kết thúc.

Người đánh xe thú mang theo Phong thú như tuấn mã đi đến rừng Alice đế quốc Osborn, ngồi trong xe thú là hai người Nal và Memphis.

Bỗng nhiên, Phong thú kéo xe ngửa đầu hí một tiếng, không ngừng bới chân, nôn nóng xoay vòng, vô luận người đánh xe thét to thế nào cũng không chịu động.

Người đánh xe vươn roi ma pháp muốn quất, bị Nal ngăn cản.

Nguyên tố quang minh từ trong xe thú lộ ra, một bộ phận rót vào trong cơ thể Phong thú, một bộ phận thì làm thành một vòng tròn quanh thân Phong thú, được an bình bao phủ Phong thú rất nhanh an tĩnh lại, thuận theo bị thúc giục đi tiếp.

Loại hình ảnh thần kỳ này người đánh xe dọc theo đường đi thấy không ít, thế nhưng hắn vẫn như cũ thành kính hành một lễ với xe thú, sau đó mới tiếp tục điều khiển xe thú đi.

Theo xe thu xâm nhập, đột nhiên trong rừng truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, cùng với tiếng thú gào phẫn nộ. Phong thú do dự nâng nâng lui, vòng sáng trắng trên người dày hơn một chút, mới tiếp tục đi.

Ở ngọn nguồn tiếng đánh nhau, một nhóm người đang công kích ma thú cao cấp đối diện, trên người ma thú có nhiều miệng vết thương, máu tươi chảy xuống đất.

Xem tình huống hẳn là con người chiếm thượng phong, nhưng thú đồng (mắt) của ma thú đỏ như máu, hiển nhiên là tiến vào trạng thái cuồng hóa, ma thú ở trạng thái cuồng hoá thì lực công kích ít nhất tăng lên gấp hai, sau đó sẽ lâm vào trạng thái suy yếu, mà mấy con người miễn cưỡng chiếm thượng phong hiển nhiên không đối phó được ma thú cuồng hóa.

Sau một tiếng rít gào phẫn nộ, ma thú đem tầm mắt chống lại một người đàn ông quần áo hoa quý bị bảo vệ ở sau người, chỉ số thông minh của ma thú cao cấp nói cho nó người này là thủ phạm.

Ma thú rống to một tiếng đánh người chung quanh, đi thẳng đến người nọ.

“Đại hoàng tử cẩn thận!”

“Bảo vệ tốt đại hoàng tử!”

Người hầu chung quanh kêu to, nhưng những người này ngăn không được ma thú cuồng hóa, mắt thấy ma thú sắc mặt dữ tợn đánh về phía mình, người được gọi là đại hoàng tử tức thì chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.

“Đại hoàng tử!”

Đại hoàng tử trừng to mắt nhìn cái miệng đầy máu mở ra gần trong gang tấc, lộ ra răng nanh ma thú bén nhọn, một người một thú gần đến nỗi gã cũng có thể ngửi được mùi tanh hôi từ miệng thú truyền đến.

Bất chợt, một nguyên tố quang minh dày đặc đập vào trong cơ thể ma thú, thân thể ma thú nháy mắt cứng đờ, sau đó đổ ập lên người đại hoàng tử, đè gã ở dưới thân.

Đại hoàng tử ngốc lăng nhìn hướng nguyên tố quang minh truyền đến, chỉ thấy trên một chiếc xe thú hình thức phổ thông, một bàn tay xinh đẹp xốc lên mành xe, sau đó, một thiếu niên tóc đen tướng mạo tuấn mỹ từ trên xe ngựa lộ ra nửa cái đầu, ánh mắt xinh đẹp nhìn gã một cái, sau đó thu về.