Jung YunHo đi vào công ty cùng Jung YunTae, khi đó, Kim JaeJoong đang đeo kính đen vùi đầu xem tài liệu, hoàn toàn không chú ý tới người đàn ông đã tiến vào, Jung YunHo vòng qua đằng sau nó, nhẹ nhàng ôm lấy nó.
Kim JaeJoong ngẩn người, sau đó, chậm rãi thả lỏng…
“Đây là sao, đúng là thư ký của anh có khác, vừa nhìn thấy ông chủ thật của mình tới, ngay cả gọi điện thoại nội bộ cho em cũng chẳng thèm.” Kim JaeJoong tháo mắt kính, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy một Jung YunHo đầy quen thuộc… Người đàn ông này khiến nó cảm thấy vô cùng nhớ mong…
Kim JaeJoong đứng lên, quay đầu, quan sát Jung YunHo một lần thật kĩ, Kim JaeJoong cười cười, sau đó đưa mặt đến gần, nụ hôn này bắt đầu bằng nỗi ngọt ngào nhu tình, dây dưa cùng nhau không nỡ rời xa, sau đó dần dần bắt đầu trở nên gấp rút, Jung YunHo hôn một cách đầy chiếm đoạt, hô hấp của Jung YunHo có chút dồn dấp, hắn bắt đầu cởi nút áo sơ mi của Kim JaeJoong ra, tay Kim JaeJoong chậm rãi trượt xuống hạ thể của hắn, Jung YunHo ghé vào bên tai nó mà nói: “Tôi nhớ em, JaeJoong, thật sự… Vô cùng nhớ.” Nói xong, ôm lấy JaeJoong rồi bế nó ngồi lên bàn giấy, tách chân JaeJoong ra, mặt Kim JaeJoong ửng hồng, nó lắp bắp nói: “Đây là… bàn… giấy, không…” Lời sau lập tức bị Jung YunHo cắn nuốt, động tác thuần thục của Jung YunHo khiêu khích dục vọng của JaeJoong đến đỉnh điểm, JaeJoong không ngừng thở gấp, quần áo ném hết xuống đất, từ bàn giấy đến sofa, khoái cảm tuyệt vời ùa tới, Jung YunHo thở dốc một cách dồn dấp, ghé vào người JaeJoong, sau cùng là một cái hôn nồng nhiệt…
Đêm hôm đó, Jung YunHo mang Kim JaeJoong đến khách sạn, lúc hai người ôm nhau mà ngủ, trời đã gần sáng, Jung YunHo vừa chìm vào giấc ngủ nên vẫn không hoàn toàn ngủ say, liền bị tiếng chuông mã đầu cầm1 của di động đánh thức. Jung YunHo nhíu mày trong mơ màng, nhắm mắt tìm di động, trượt nút trả lời rồi ném sang một bên, mặc cho người đàn ông bên đầu dây bên kia lên tiếng.
“…”
“A lô.” Tiếng của Jung YunTae.
“…”
“Jung YunHo?”
“…”
“Em sắp mang người đi rồi, anh mau tới kho hàng đi.”
“…” Bên này Jung YunHo đã sớm ném di động sang một bên mà ngủ mê mệt, hoàn toàn không nghe lời nói trong di động.
Jung YunTae trực tiếp đến kho hàng, tìm người đi đón Hang Won tới, lúc Hang Won đi vào kho hàng thì cảm thấy rất ngạc nhiên, cậu ta không thích nơi âm u lạnh lẽo này, cậu ta quan sát xung quanh kho hàng trống trãi cũ nát, mãi cho đến khi ánh mắt nghi hoặc rơi trên người Jung YunTae.
“Mang tôi tới đây làm cái gì?” Hang Won nhìn Jung YunTae ngồi trên ghế, vắt một chân lên đầu gối bên kia mà nói.
“Cậu nói xem… Bé cưng.” Jung YunTae giơ tay, thủ hạ bên kia liền châm thuốc.
Jung YunTae hút thuốc, híp mắt nhìn cậu con trai xinh đẹp trước mắt này.
“Tôi không biết.” Hang Won chỉ có thể đứng nhìn Jung YunTae ngồi trên ghế, phía sau Hang Won có vài gã đàn ông dũng mãnh mà nhanh nhẹn, giống như một bức tường người giản đơn.
“Không rõ? …Haiz… Không rõ… Giả vờ ngây thơ đúng không, thế thì cứ tiếp tục giả vờ đi, tôi sẽ giúp cậu, được chứ?” Ánh mắt của Jung YunTae nhìn chằm chằm vào Hang Won, khiến đáy lòng Hang Won bắt đầu hoảng sợ, Jung YunTae phun một làn khói lên mặt cậu ta, sau đó ra hiệu bằng ánh mắt cho thủ hạ, thủ hạ liền lui xuống, cầm bộ âu phục xám lên, Jung YunTae tiếp nhận, ngửi hương nước hoa thuộc về Hang Won còn lưu lại trên quần áo, cười cười, sau đó ném xuống mặt đất.
“Biết không?” Mắt Jung YunTae liếc xuống bộ âu phục đã ném xuống đất, âu phục rơi xuống nền xi măng phủ đầy bụi bặm dày đặc.
“Biết.” Thanh âm của Hang Won rất bình tĩnh.
“Là đồ của cậu đúng không.”
“Đúng.”
“Vậy nhặt lên đi.”
Hang Won không do dự, cúi người chuẩn bị nhặt quần áo trên mặt đất lên, nhưng không nghĩ rằng, trong nháy mắt khi cậu ta vừa mới khom lưng xuống, Jung YunTae đã giơ một chân lên mà đạp vào ngực Hang Won, khiến cậu ta ngã xuống mặt đất, gã đàn ông đằng sau liền lôi Hang Won dậy, không chờ Hang Won phản ứng trở lại, một cái tát của Jung YunTae liền vung tới, lực mạnh khiến Hang Won cảm thấy có chút choáng váng, lúc tầm mắt cậu ta dần dần trở nên rõ ràng lại, Jung YunTae lại giơ chân lên, đạp thẳng vào bụng cậu ta.
“…” Khóe miệng của Hang Won chảy ra máu, ý thức đã bắt đầu mơ hồ, lúc này, Jung YunTae dừng lại, lấy chiếc khăn mặt mà thủ hạ đưa tới, đi đến bên người Hang Won, nâng cằm cậu ta lên rồi quan sát một hồi, cầm khăn mặt vừa ôn nhu vừa tỉ mỉ mà lau vết máu bên khóe miệng cậu ta, Hang Won nhìn mắt Jung YunTae, không có bất kỳ cảm tình gì.
“Bé cưng, vậy bây giờ, tôi hỏi lại cậu, có muốn nói lời gì với tôi không?”
“…” Hang Won trầm mặc, ngừng một lúc rồi vô lực nói: “Có.”
“Nói.”
“Tôi X tổ tông nhà anh.” Khi giọng nói suy yếu của Hang Won thốt lên lời này, nó đã hoàn toàn chọc giận Jung YunTae, Jung YunTae nắm lấy tóc Hang Won, đấm một phát lên khuôn mặt đẹp mắt của Hang Won.
“** mẹ cậu, cậu ****, còn giả vờ thanh cao không chịu khuất phục gì, nhà Jung tôi đối xử bạc bẽo với cậu lắm sao, hả?! Thế nào, âm thầm lên kế hoạch giết hại Kim JaeJoong, *** bây giờ còn giả vờ ngây thơ với tôi à!?” Nói xong, Jung YunTae lại đạp một phát, Hang Won quỳ trên mặt đất, vùng vẫy hai tay, cậu ta hung hăng nhổ một ngụm nước miếng ra, hòa với máu tươi.
Jung YunTae cũng ngồi xổm xuống, nâng đầu Hang Won lên, nói với cậu ta:
“Không phải cậu rất lẳng lơ sao, không phải thích đàn ông thao sao, anh hai tôi hôm nay sẽthành toàn cho cậu, khiến cậu sướng chết luôn.”
Nói xong, anh ra hiệu cho thủ hạ trói người lại, gã đàn ông đằng sau cậu ta bắt đầu cởi quần, lộ ra vẻ mặt đói khát, Hang Won sau khi thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng bắt đầu sợ hãi, cậu ta hơi run rẩy, thấp giọng nói: “Không…”
Nhìn bốn năm gã đàn ông trước mắt bắt đầu cởi quần áo của chính mình ra, thanh âm của Hang Won ngày càng sợ hãi, cậu ta lớn tiếng kêu:
“Không… Không! Anh không thể làm như vậy được! Jung YunTae…!”
Jung YunTae không có bất kỳ phản ứng gì, rút một điếu thuốc mới ra, châm lên, nhìn bộ dạng ** trước mắt.
“Jung YunTae, anh muốn nghe tôi nói gì, tôi liền nói! Anh đừng đối xử với tôi như vậy, tôi xin anh!” Quần áo của Hang Won đã bị cởi ra sạch sẽ, làn da trơn truột trắng nõn khiến mấy gã đàn ông đều không nhịn được mà “đứng thẳng” lên, Hang Won nói:
“Bảo bọn họ dừng lại đi! Anh đừng đối xừ với tôi như vậy… Jung YunTae, YunTae! Xin anh, xin anh đấy!” Nói xong, nước mắt đột nhiên rơi xuống, thủ hạ nhìn vẻ mặt của Jung YunTae, Jung YunTae ra hiệu bọn họ tiếp tục, gã đàn ông đầu tiên bắt đầu dùng lưỡi tham lam mà mút lấy thân thể của Hang Won, Hang Won không hề hưởng thụ, chỉ rơi lệ, trong miệng không ngừng cầu xin Jung YunTae, lúc gã đàn ông đầu tiên không nhịn được mà muốn lập tức tiến vào trong cơ thể của Hang Won, cậu ta liền lớn tiếng kêu to: “Đừng!” Trong nháy mắt, Jung YunTae bật dậy, nói: “Được rồi!”
Gã đàn ông đầu tiên nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của Jung YunTae thì lập tức dừng động tác, cho dù bây giờ dục vọng của gã đã hoàn toàn bị khiêu khích.
Hang Won vẫn không ngừng nức nở, nhưng đã thở phào một hơi, cả người trở nên mềm uột.
Jung YunTae cởi từng sợi dây trên cổ tay ra, cẩn thận mặc quần áo cho cậu ta, sau đó nói:
“Cho cậu thêm ba mươi giây nữa, nghĩ thật kỹ lời cậu muốn nói, tiện thể nhanh chóng khóc xong đi, tôi vừa nghe thấy tiếng khóc của cậu đã muốn nôn rồi.”
Hang Won vẫn nức nở, Jung YunTae có chút mất kiên nhẫn, hút một ngụm thuốc, sau đó ném xuống mặt đất.
“Bộ quần áo đó… là tôi cho JaeJoong hyung…” Hang Won khàn giọng nói.
“Ha ha, rất tốt, ai bảo cậu làm như vậy, hay chính cậu có ý đồ lớn với nhà Jung chúng tôi.”
“Tôi không có!” Hang Won lớn tiếng phản bác.
“…”
“Tôi không có ý muốn hại anh ấy, tôi đặt camera ẩn, chỉ vì muốn nhìn anh ấy và Jung YunHo…”
“Fuck, cậu nghe xem lời bản thân nói được gọi là gì đi, cậu có sở thích đặc biệt nhỉ, xem người khác tình tứ sao? Sao tôi không biết cậu còn sống một cách đầy vui vẻ như vậy nhỉ, cậu mẹ nó đừng có nói dối tôi, cậu tưởng rằng mình đang lừa trẻ con lừa con chó nhà cậu hay sao vậy?”
“Tôi không lừa anh! Từ đầu đến cuối tôi không hề lừa ai cả! Tôi chỉ muốn nhìn bộ dạng ôn nhu của Jung YunHo, tôi muốn hết hi vọng! Tôi không thể tiếp tục như vậy thêm được nữa!” Hang Won rát cổ bỏng họng mà hét lên lời này, Jung YunTae sững sờ, sau đó cười.
“Cậu đừng nói nữa, lời của cậu tôi còn phải suy xét nhiều, cái gì mà hết vi vọng chứ, tôi nghe đã muốn cười rồi, ai, tôi nói này, cậu muốn cười không?”
“Anh không phải tôi, anh không thể hiểu được, tôi yêu Jung YunHo, rất yêu, vì anh ấy tôi có thể làm bất cứ điều gì, nhưng tôi biết, tôi không đùa, trong lòng anh ấy tôi vĩnh viễn không cách nào thay thế được Kim JaeJoong, nhưng tôi thật sự không cam lòng! Tôi đối xử với anh ấy tốt hơn Kim JaeJoong gấp mười lần trăm lần nghìn lần vạn lần, cho dù xếp theo thứ tự cũng phải đến tôi! Nhưng sự thật thì…” Hang Won nói đến đây, không nói nữa…
“Tôi muốn nhìn Jung YunHo có thể đối xử tốt đến mức nào với Kim JaeJoong, tôi thích nhìn bộ dạng ôn nhu của anh ấy, tôi vĩnh viễn không chiếm được người trước mặt Kim JaeJoong… Nếu tôi không làm như vậy, tôi sẽ không thể hết hi vọng với anh ấy, tôi vốn muốn quay xong liền rời đi, vé máy bay tôi đã mua rồi, ở trong ngăn tủ tại nhà, anh không tin có thể tự mình đi kiểm tra, tôi cầm theo cuộn phim kia để có thể khi nhớ tới anh ấy thì lấy ra nhìn, nhìn xong tôi liền có thể hết hi vọng, nhìn hơn vài lần tôi liền có thể hoàn toàn buông tha, bây giờ tôi đã quá mệt mỏi rồi, tôi không yêu nổi nữa…”
Jung YunTae nghe đến đây liền im lặng, chỉ nhìn Hang Won, nhìn cậu con trai trước mắt này.
“Mặc kệ anh có tin hay không, tôi cũng đã nói xong rồi, anh muốn đánh muốn giết thì tùy anh, anh thích vui sướng ra sao thì cứ làm, nhưng, tôi chỉ có một điều, tôi không muốn để gã đàn ông khác chạm vào tôi, mạng tôi rất ti tiện, xuất thân cũng không tốt, nhưng tôi sống đến bây giờ, chỉ có một điều có thể kiêu ngạo, thân thể tôi Jung YunHo đã từng chạm qua, cho nên, tôi không muốn làm bẩn anh ấy, tôi muốn giữ lại vì anh ấy, xin anh… Được chứ?”
Jung YunTae hít một hơi, mở miệng nói:
“Cậu cảm thấy tôi sẽ tin cậu sao?”
Hang Won trầm mặc một hồi sau, lắc lắc đầu, nói:
“Thật ra không sao cả, tôi không sợ chết, sống đến bây giờ tôi cảm thấy mình sống rất thất bại, chết rồi cũng tốt, còn có thể giải thoát sớm hơn một chút.”
“Ha ha… Vậy tôi cho cậu chết, chẳng phải còn thuận tiện cho cậu hơn sao.”
“Chỉ cần anh cảm thấy hả giận, tùy anh, tôi không muốn mang đến cho Jung YunHo nỗi phiền phức lớn, và tôi xin lỗi JaeJoong hyung.”
“Cậu xin lỗi nhóc nó? Hang Won ơi Hang Won, tôi không rõ, sao cậu có thể có đức độ tâm tính tốt như vậy thế, sự lương thiện của cậu khiến tôi có chút hoảng sợ đấy.”
Hang Won không nói gì, cậu ta cúi đầu, tầm mắt lướt qua con dao của gã đàn ông vừa cởi quần ban nãy, cậu ta cúi người, nhặt lên, chỉa dao về phía mình, sau đó bình tĩnh nói:
“Tự tôi động thủ là được rồi, thời gian qua đã cho bọn anh thêm quá nhiều phiền phức, gửi lời xin lỗi của tôi tới JaeJoong hyung dùm, tôi đã để anh ấy chịu khổ rồi, người khác tôi không có gì có lỗi với cả, trừ anh ấy…. JaeJoong hyung… là một người tốt…” Nói xong, Hang Won cầm dao lên, lập tức chuẩn bị đâm thẳng vào lồng ngực mình.
_________________
(1) Mã đầu cầm: Nhạc cụ hai dây của dân tộc Mông Cổ, trên đầu cần đàn có chạm hình đầu ngựa.