Trương Quý từ toilet đi ra, tuy rằng sắc mặt trắng bệch, nhưng bước đi vẫn rất ổn định.
Đến bên cạnh ghế dựa vừa ngồi, lấy túi xách đặt sau ghế, cậu xoay người rời khỏi phòng ăn.
Mộ Dung Duy thuận tay kéo cậu lại hỏi “Đi như vậy à?”
Trương Quý đưa mắt nhìn nơi tiếp xúc của hắn trên tay cậu, lập tức giật phắt ra, vẫn không hề đáp lời. Khóe miệng Mộ Dung Duy chậm rãi cong lên, rồi đột nhiên sau đó, không hề báo trước giơ tay lên lạnh lùng vung một bạt tai.
Ba!
Âm thanh bàn tay tát vào da thịt chát chúa vang lên thật đáng sợ.
Trương Quý bị đánh đến nỗi đầu nghiêng cả về một bên, nhưng không té ngã. Mộ Dung Duy trực tiếp cầm lấy tay cậu.
Cậu im lặng, lần này cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ nhíu nhíu mi chịu đựng cơn đau, ngay cả một chút cũng không ngước mặt lên, mi mắt buông xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào túi xách đang nắm trong tay.
Khóe miệng ẩn ẩn tơ máu, cho đến khi chầm chậm chảy ra, cậu cũng không hề đưa tay lau đi.
An Lăng tấm tắc nói “Họ Mộ Dung kia, đã nói bao nhiêu lần rồi, muốn đánh cũng đừng đánh vào mặt mà.”
Mộ Dung Duy không hề để ý, trở tay thêm một cái tát nữa.
Lỗ tai Trương Quý bị đánh đến ong ong cả đi.
Nhạc Trừng đi qua giữ lấy cổ tay Mộ Dung Duy, khuyên nói “Mộ Dung Duy, đánh như vậy là có ý gì?”
Mạc Dực cũng không hề thích thú khi thấy người gặp họa, thở dài một hơi rồi nói “Mộ Dung Duy, cậu bớt giận đi, trước để cho cậu ta về phòng đã.”
Lúc này, Mộ Dung Duy mới buông tay Trương Quý ra.
Chân Trương Quý có điểm nhuyễn, bị buông lỏng, lảo đảo một chút rồi lùi lại hai bước. Nhạc Trừng nhanh tay kéo cậu, Trương Quý quét mắt liếc Nhạc Trừng một cái, nhẹ nhàng giãy khỏi.
Rồi cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Không khí nhà ăn nặng nề, uế vật trên mặt thảm càng làm cho người ta cảm thấy khó chịu hơn.
Bốn người liền chuyển qua phòng khách, kêu người hầu mang đồ uống lại.
Nhạc Trừng ngồi xuống hỏi “Cậu ta học ở đâu?”
“Thư phòng.”
“Thư phòng? Thực nhàm chán.” An Lăng lộ ra chế nhạo cười cười “A Dực, cậu dưỡng hắn, cùng với dưỡng một cái đầu gỗ có gì khác biệt thế?”
Mạc Dực ngay lập tức đáp lại, còn nghiêm túc nói “An Lăng, cậu không thích một kẻ đầu gỗ, vậy có thể đại lượng buông tha cậu ta đi. Tôi sẵn sàng lấy chiếc xe thể thao mới đổi với cậu.”
An Lăng lập tức ngậm miệng.
“Đêm nay cậu ta cùng ai ngủ?” Mộ Dung Duy đột nhiên hỏi.
Mạc Dực nhạy cảm quan sát “Cậu có ý gì?”
“Cậu ta đêm qua cùng A Dực ngủ rồi, vậy đêm nay đến phiên ai?”
Vấn đề này nhất thời làm không khí sôi nổi hẳn lên. Vẻ nhàm chán trên mặt An Lăng cùng Nhạc Trừng đều biến mất.
Và tình huống một chọi ba đương nhiên xuất hiện.
“A Dực, cậu bồi cậu ta đã hai tháng, mặc kệ có thượng hay không, chắc chắn đều nếm không ít ngon ngọt rồi.”
“Hiện tại cũng đến phiên bọn này đi?”
“Làm người dẫu sao cũng phải nói đạo lý, phân công công bằng, vậy thì mới có thể hợp tác dài lâu được.”
“Cậu đồng ý chứ, A Dực?”
Mạc Dực biết rằng sau khi Mộ Dung Duy đưa ra vấn đề liền trở thành như vậy. Bất động thanh sắc nghe bọn họ nói xong, mỉm cười hỏi “Các cậu nói rất đúng. Như vậy đêm nay ai cùng cậu ta ngủ?”
Nhạc Trừng đầu tiên nhún vai, xòe tay “Tôi không vội, miễn cho đấu tranh nội bộ. Dù sao sớm muộn đều đến phiên mình.”
An Lăng quay đầu nhìn Mộ Dung Duy “Mộ Dung Duy, tối nay cậu đánh cậu ta, đêm sẽ không ẩu đả một trận nữa chứ?”
Mộ Dung Duy hừ hừ, trầm giọng nói “Không biết.”
“Vậy đêm nay, tôi xung phong trước vậy?” An Lăng mang theo khẩu khí thương lượng xem xét mọi người.
Nhạc Trừng gật gật tỏ vẻ đồng ý, Mộ Dung Duy mặt không biểu tình, ý tứ tám phần là không phản đối. An Lăng liền đem ánh mắt hướng tới Mạc Dực.
Mạc Dực nhếch cao khóe môi châm chọc “Các cậu ba đối một, tôi ngăn được sao?”
Như vậy xem như đã quyết định.
An Lăng không muốn lãng phí thời gian, đứng lên đầu tiên “Tôi đến thư phòng xem sao.”
Không nghĩ tới hắn vừa động, ba mặt kia đều đứng lên đi theo.
Nhạc Trừng xoa xoa thắt lưng, giải thích nói “Ngủ là cùng cậu ngủ, bất quá bây giờ còn chưa tới thời gian ngủ phải không? Chúng ta vẫn có quyền nhìn xem cậu ta mà?”
Thư phòng được thiết kế đặt tại lầu hai. Cầu thang cùng hành lang đều được trải thảm thật dày. Bốn người theo bản năng không làm ra động tĩnh gì, rồi tới trước cửa phòng, Mạc Dực từ phía sau khoác lên vai An Lăng, nhướn lông mi, thấp giọng nói “Cậu cứ nhẹ nhàng mà xem, cậu ta lúc ở thư phòng bộ dáng thật đáng yêu.”
Mọi người ghé lại thật gần, lời nói của Mạc Dực, ngay cả Nhạc Trừng và Mộ Dung Duy đều nghe thấy được.
Hắn dùng từ đáng yêu, quả là dẫn nhân mơ màng.
Bằng cái biểu tình như người chết, đánh tới tử cũng không hề hé răng của Trương Quý, có thể đáng yêu được ư?
Bất quá lúc An Lăng xoay khóa đẩy cửa vẫn là hết sức cẩn thận, lét lút mở ra, thò đầu đi vào.
Đi vào thư phòng được hai bước, Trương Quý quả là ở trong này. Cậu không ngồi trên ghế, cư nhiên nằm sấp trên mặt đất, không biết đang tập trung tinh thần xem cái gì.
“A…”
Vô thức thụt lại dựa vào sau cửa, bọn họ loáng thoáng nghe được tiếng cười.
Vui cười tự đắc, hiển nhiên là thật hài lòng.
Hoan hỉ như vậy quả thực khiến kẻ khác khó có thể tin được.
Thực sự là không thể tưởng tượng… Chuyện tối hôm qua không nói, vừa mới không lâu đây, người này thiếu chút nữa nôn cả dạ dày ra, hơn nữa còn chịu hai cái tát hung hăng.
Mộ Dung Duy nghi hoặc nhìn Nhạc Trừng, Nhạc Trừng nhún vai, trở mình khinh khỉnh.
Đi gần hơn được một chút nữa, nhìn nhìn thăm dò, bọn họ mới nhìn rõ Trương Quý đang nằm rạp trên mặt đất, mở ra sổ ghi chép bìa ngoài màu sắc rực rỡ, mặt trước sổ chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn qua ngây thơ tới cực điểm.
Cậu một bên xem, một bên nhẹ nhàng bật cười, sau khi cười xong, mân môi suy tư một hồi rồi bắt đầu ở những chỗ trống tiếp tục vẽ tranh.
Cậu dùng màu sáp, hạ bút rất nhanh, ‘xoát xoát xoát xoát’, dần dần hiện lên một chú thỏ con, phác họa thêm vài đường nữa, từ từ bức tranh hiện lên hình ảnh con sông, rồi qua một hồi nữa, lại xuất hiện thêm một con thuyền.
Cậu chuyên tâm vào bức tranh, một hồi xem sổ ghi chép, một hồi lại nghiêng đầu xem tranh, hồn nhiên không biết rằng phía sau mình có bốn đại ác ma đang đứng.
Tuy rằng không thể thấy mặt rõ ràng, bất quá từ một góc gần ở phía sau rình coi, cũng có thể thấy được vẻ mặt của cậu cực kỳ thoải mái, khuôn mặt tươi cười kèm theo cả khí chất xinh đẹp.
Bốn người nghe cậu cười, tựa như một đứa trẻ hồn nhiên mà vô thức nhấc chân lên, nhẹ nhàng nhón bước đến gần hơn, vịn tay lên chiếc ghế cao cao phủ nhung sang quý, rồi bất ngờ nhẹ nhàng hoảng hốt một chút vì không biết có nên phá vỡ bầu không khí này hay không.
Bỗng An Lăng yết hầu chợt ngứa, không kịp phòng bị ho nhẹ một tiếng.
Trên mặt đất Trương Quý liền cứng ngắc.
Tiếng cười nhất thời cũng ngừng lại.
Ngay cả Mộ Dung Duy cũng rất bất mãn, như có như không trừng mắt liếc An Lăng một cái.
Trương Quý tuy rằng cứng đờ nhưng lại không xoay người lại. Cậu kìm nén không hướng về sau mà xem, chậm rì rì ngồi dậy, đem quyển sổ trên mặt đất, cả giấy trắng, những cây bút sáp đủ màu sắc rực rỡ, cùng bức tranh đã gần như được tô màu hoàn chỉnh, hết thảy đều gom lại một chỗ, rồi bỏ lại vào túi xách. Đem chiếc túi đặt tới chiếc bàn bên cạnh, rồi cậu đưa mu bàn tay lên bên miệng, nhẹ nhàng ho một tiếng.
‘Khụ khụ’ chốc lát, mới quay đầu lại, nhìn những vị khách không mời mà đến kia.
Ánh mắt cậu thực bình tĩnh. Tựa như biết họ vì cái gì mà tới, cậu chẳng những tiếc rẻ âm thanh cùng biểu tình mà ngay cả ánh mắt cũng vậy, tầm mắt căn bản không dừng lại trên người bất kỳ ai.
Tuy nhiên mỗi người lại cảm thấy được cậu thật sâu mà liếc qua chính mình một cái. Ánh nhìn của cậu mang theo tia hờ hững lãnh đạm, nhưng đồng thời cũng thể hiện sự sắc sảo vô cùng. Đôi mắt cùng con ngươi đen láy sáng lấp lánh tựa như giáng vào đầu bọn họ một dấu ấn thật sâu.
An Lăng không nhịn được hỏi “A Quý, cậu vừa vẽ tranh gì thế?”
Trương Quý như lệ thường không hề lên tiếng, hơn nữa còn toan cất bước bỏ đi.
Từ trước bọn họ đều nghĩ đây đều là do cậu sợ hãi, là một loại biểu hiện đã chịu khuất phục. Hiện tại, bọn hắn đã hiểu được, cậu không hề hé răng, không nhìn mọi người, căn bản là không muốn cùng ngươi có bất kỳ tiếp xúc.
Nhạc Trừng nói “Hỏi bức tranh của cậu ta làm chi, lo chuyện của mình đi. Cậu chẳng phải muốn khai cậu ta sao?”
Mộ Dung Duy đi qua, đối Trương Quý thấp giọng nói “Cậu cả ngày không hé răng, cười rộ lên vậy nghe thật hay biết bao.” Rồi bắt lấy cổ tay Trương Quý “Đến, đừng lãng phí thời gian.” Đem Trương Quý thất tha thất thểu ra khỏi thư phòng, kéo cậu đến cửa phòng tắm ngày hôm qua, bắt Trương Quý đẩy mạnh vào.
Trương Quý đối với việc ngày hôm trước bị súc ruột lòng còn tràn đầy sợ hãi, bị hắn đẩy vào, hiểu được sắp tới sẽ phát sinh chuyện gì, thân thể liền trở nên cứng ngắc.
Mộ Dung Duy ấn cậu, rồi chính mình cũng vào theo, từ phía sau ốm lấy thắt lưng cậu, tàn nhẫn mà cười “Ngày hôm qua là một ngàn hai trăm cc, không biết An Lăng hôm nay mang đến bao nhiêu dung dịch nữa.”
Trương Quý tuy rằng vẫn không có phản ứng gì, nhưng Mộ Dung Duy có thể tinh nhạy mà phát hiện, cậu kỳ thực đang rất sợ hãi.