Lần này vẫn là Phó Thanh Viễn ngự kiếm dẫn theo Tang Lạc, cả hai bay hết nửa ngày mới đến nơi – Vân Thanh – khu quản hạt của Vân Nhai Môn.
Là một tu chân trung cấp đứng đầu trong thất đại tông môn ở Linh Quang giới, Vân Nhai Môn chiếm một diện tích rất lớn.
Đứng trên kiếm nhìn từ trên cao, toàn bộ Vân Nhai Môn tọa lạc giữa một vòng tròn lớn, xa xa có thể nhìn thấy cung điện hoành tráng uy nghiêm của Vân Nhai Môn, phía trước cổng còn có một quảng trường rộng lớn hình quạt, kích thước có thể chứa hàng chục nghìn người cùng một lúc.
Tang Lạc vẫn đang đứng trên kiếm nắm lấy tay áo của sư phụ, khi nhìn thấy quảng trường rộng lớn đó nàng không khỏi suy nghĩ, chắc là vì Vân Nhai Môn có quảng trường lớn như vậy nên mới tập hợp hết các tu sĩ trong Linh Quang giới đến đây.
Phải biết rằng cả Linh Quang giới rất rộng lớn, Phó Thanh Viễn cũng nói qua chàng vẫn chưa đi hết một nửa Linh Quang giới, cho nên đương nhiên sẽ có rất nhiều tu sĩ.
Nghĩ tới việc có thể nhìn thấy các loại tu sĩ khác nhau ở đây, Tang Lạc không tránh khỏi có chút hưng phấn.
Dù sao cũng là đi theo một sư phụ lầm lì, bản thân nàng cũng không muốn tham gia vào những cuộc vui, cho nên con người yên tĩnh lâu rồi, thỉnh thoảng nhìn thấy những dịp trọng đại hiếm có như vậy cũng rất có ý nghĩa.
Nằm trên mặt đất chính giữa vòng tròn lớn là Vân Nhai Môn, phía sau là cung điện Vân Nhai Môn, chiếm hơn nửa diện tích hình quạt là một khu rừng rậm rạp cây cối, trải rộng ra xa không nhìn thấy điểm tận cùng.
Đối diện bên ngoài quảng trường cổng trước của Vân Nhai Môn, phần nửa hình quạt nhỏ còn lại của vòng tròn lớn là những mái nhà cao thấp khác nhau, đây mới là Vân Thành -khu quản hạt của Vân Nhai Môn, cũng chính là nơi họ sẽ sống tạm thời mà Tang Lạc nghe Phó Thanh Viễn nói.
Trên đường đi Tang Lạc nhìn thấy còn có những tu sĩ khác đi cùng hướng với họ, phần lớn tu sĩ đều ngự kiếm, nhưng cũng có một số ít cưỡi những thứ khác, chẳng hạn như quạt, hồ lô và cả đ ĩa tròn cùng những rễ cây hình dạng kỳ lạ.
Tang Lạc còn nhìn thấy một cỗ xe ngựa được treo rèm và màn che giống như những cỗ xe ngựa trong nhân gian, nếu như nó không bay trên trời.
Hầu như tất cả tu sĩ đều dừng ở bên ngoài vòng tròn lớn – bức tường rào của Vân Thành, Tang Lạc nhìn thấy chỉ có nhân vật lớn nào đó ngồi trong cỗ xe ngựa, và ông lão ngồi trên hồ lô đó là trực tiếp đi xuyên qua đám đông, bay qua Vân Thanh hướng về phía Thiên Chiếu Môn.
Đi đến đâu cũng có những giai cấp đặc quyền, những người đó đều là có quyền có thế, nếu không thì là nhân vật lớn có thế lực mạnh, đương nhiên có thể ngạo mạn trực tiếp vào Thiên Chiếu Môn.
Còn những người tán tu nhỏ nhoi như họ hoặc những đệ tử của các môn phái nhỏ vừa thì chỉ có thể tự tìm chỗ trú lại ở Vân Thành bên ngoài Thiên Chiếu Môn.
Nói là các tu sĩ của Linh Quang giới cùng tham gia, thực ra cũng chỉ là làm cho có lệ thôi, họ có đi hay không cũng không ai quan tâm.
Trong lúc nhiều tu sĩ nhỏ tuổi đang thở dài thì Tang Lạc đã đi theo sát Phó Thanh Viễn vào trong Vân Thành.
Bảng hiệu của Vân Thành vẫn được treo lơ lửng trên cổng thành cao hơn bốn mét, và có tất cả bảy cổng thành giống như vậy, cho nên hoàn toàn không cần phải xếp hàng để vào thành.
Tang Lạc vừa bước vào Vân Thành thì không khỏi thở dài, thật đúng là nơi quản hạt đệ nhất tông môn của Linh Quang giới, Vân Thành này trang nghiêm và tráng lệ hơn nhiều so với Vĩnh Châu Tập và Ung Châu Tập mà nàng đã đến.
Những con đường bằng phẳng được lát bằng những khối gạch đá xanh lớn, đủ rộng để chứa bốn cỗ xe ngựa cùng chạy băng băng đồng thời với nhau.
Những cửa tiệm hai bên đều được chạm trổ vô cùng rực rỡ, còn trên vỉa hè, Tang Lạc không thấy gian hàng nào.
Khi đến Vân Thành, Tang Lạc mới phát hiện, lúc mới đầu nàng cứ nghĩ rằng người tu chân không biết chú trọng vẻ ngoài, nhưng trên thực tế giống như khoảng cách giữa nông thôn và thành thị.
Người tu chân cũng chú trọng đến việc hưởng thụ, người có khả năng sống xa hoa thì tự nhiên cũng biết cách hưởng thụ.
Nhìn những cửa tiệm xung quanh đây đa dạng không kém so với trong nhân gian, thậm chí đủ loại các thứ, những thứ không ngờ tới ở đây cũng có.
Tang Lạc giống như người nhà quê mới lên thành phố, nhìn xung quanh với ánh mắt hiếu kỳ.
Tiểu đồ đệ càng nhìn ngắm xung quanh càng yêu thích, Phó Thanh Viễn cũng không để ý đến, và cố ý đi chậm lại để nàng nhìn thoải mái.
Nhưng Tang Lạc cũng có chừng mực, không hề rời khỏi người của sư phụ, nhìn thấy những điều thú vị cũng chỉ nhìn lâu hơn một chút, cho nên hai sư đồ di chuyển cũng không chậm lắm.
“Sư phụ, người từng đến đây chưa?” Khi Tang Lạc thở dài trước sự phồn thịnh của Vân Thành thì phát hiện sư phụ của nàng hoàn toàn không chút động lòng.
“Vì nhiệm vụ trên bảng thí luyện nên từng đến đây hai lần.”
Thảo nào sư phụ không có cảm giác gì, thì ra do đã từng đến đây.
Nhưng mà sư phụ cũng điềm tĩnh thật, quả không hổ danh là sư phụ.
Trong lòng tiểu đồ đệ nhắc lại một lần nữa một loạt những câu “quả không hổ danh là sư phụ”.
Khi Tang Lạc nhìn đủ rồi, phát hiện trên phố ngày càng nhiều tu sĩ đến từ phía bên cổng thành, nàng bắt đầu hối thúc sư phụ: “Sư phụ, chúng ta mau tìm chỗ dừng chân đi, chắc còn phải ở đây một thời gian nữa.”
Gần như là tất cả tu sĩ của giới này đều dời đi, không phải là chuyện nhỏ nên đương nhiên không thể thảo luận trong một hai ngày.
Đó cũng là nguyên nhân tại sao Tang Lạc không vội tìm đến những cửa tiệm thú vị, tương lai còn dài sẽ có thời gian xem xét kỹ lưỡng.
Phó Thanh Viễn dẫn theo Tang Lạc tìm đến bốn căn nhà trọ cũng không có phòng trống, qua một góc phố, Tang Lạc phát hiện một tấm biển gỗ có hoa văn đám mây khắc bốn chữ “Quán Trọ Hạc Thanh”, bèn chỉ cho Phó Thanh Viễn xem.
Hai sư đồ vừa bước chân vào quán trọ Hạc Thanh thì nhìn thấy hai nam một nữ ba người đi xuống cầu thang bên cạnh.
Thiếu nữ đi xuống lầu cũng nhìn thấy hai sư đồ bước vào quán trọ, đột nhiên trên mặt thiếu nữ nở một nụ cười bất ngờ.
Thiếu nữ đó dừng lại trước mặt Phó Thanh Viễn, nhìn chàng từ trên xuống dưới rồi nói: “Ta nhớ lần trước thấy ngươi vẫn còn là trúc cơ tầng tám, sao lần này trở thành trúc cơ tầng ba.
Xem ra tình trạng của ngươi cũng không được tốt lắm, như vậy đi, ta cho ngươi thêm một cơ hội.”
Thiếu nữ với vẻ mặt khinh thường, nâng cao cằm nói như một kiểu ban ơn: “Những lời ta nói trước đây vẫn tính, chỉ cần ngươi nhận lỗi với ta, nói ngươi có mắt không biết minh châu, sau đó ngoan ngoãn kết đạo lữ với, ta sẽ tiến cử ngươi vào Kim Nguyệt Môn của ta.
Tuy Kim Nguyệt Môn của ta không phải là môn phái lớn, nhưng làm một đệ tử môn phái đương nhiên cũng tốt hơn là một tán tu, hơn nữa tình hình hiện tại…”
Phó Thanh Viễn làm như không nhìn thấy thiếu nữ đang thao thao bất tuyệt này, dẫn Tang Lạc đi vòng qua ả ta đi thẳng đến quầy và nói với ông chủ: “Còn phòng trống không.”
“Đạo hữu các hạ đến thật đúng lúc, còn một phòng cuối cùng.” Ông chủ mập mạp hình như không nghe thấy lời của thiếu nữ đó, mỉm cười đáp lại lời của Phó Thanh Viễn.
“Ngươi lại không nể mặt ta, không nói chuyện với ta! Phó Thanh Viễn ngươi đúng là không biết điều, ngươi…” Thiếu nữ tức giận hét lên, bước lên muốn nắm lấy cánh tay của Phó Thanh Viễn.
Lúc này một trong hai người đàn ông đi cùng với ả ta lạnh lùng cau mày mở miệng nói: “Sư muội, sư phụ vẫn còn đang đợi chúng ta.”
Thiếu nữ nghẹn lại một cái rồi không cam tâm rút tay lại, nói thêm một câu với Phó Thanh Viễn: “Nếu như ngươi cũng trọ ở đây, vậy ta từ từ tính sổ với ngươi.” Sau đó rời đi cùng với hai người đàn ông kia.
Ngay sau khi rời khỏi quán trọ, thiếu nữ đã than phiền với người đàn ông nói chuyện lúc nãy bằng vẻ mặt ngây thơ ngạo mạn kèm chút mắc cỡ: “Đại sư huynh, muội khó khăn lắm mới gặp lại tên Phó Thanh Viễn đó, huynh làm gì mà vội vàng như vậy.”
Đại sư huynh đó không lên tiếng, nhưng người đàn ông khác bên cạnh lại cười khúc khích, “Sư muội chắc muốn đem hắn ra làm lô đỉnh chứ gì, chỉ là một lô đỉnh thôi, cũng khiến cho muội nghĩ về hắn suốt mười năm.
Mấy ngày trước không phải muội mới dụ dỗ được một tên tán tu cùng song tu sao, tên đó nay không dùng được nữa rồi sao? E là cả xương cốt cũng không còn nữa rồi… ”
Thiếu nữ nghe xong những lời này, thần sắc trên mặt đông cứng lại, sau đó liền trách mắng người vừa lên tiếng, sau đó một nụ cười nói: “Nhị sư huynh, huynh đừng đùa giỡn với sư muội nữa, Kim Nguyệt Môn của chúng ta là tông môn chánh phái, sao muội có thể dùng lô đỉnh tu luyện chứ.
Hơn nữa, muội là một nữ nhi, cho dù là sư huynh muội đồng môn với nhau cũng đùa giỡn hơi quá, nếu nhị sư huynh không giữ mồm miệng thì muội sẽ nói cho sư phụ biết.”
Người đàn ông được thiếu nữ gọi là nhị sư huynh cười nhạt nhìn ả ta, nói một cách không nể tình: “Vậy sao, vậy sư muội tốt của huynh, muội có thể nói cho huynh biết với tư chất tứ linh căn của muội, tại sao tốc độ tu luyện của muội lại không phân cao thấp với đại sư huynh? Đã nói đều là sư huynh muội đồng môn với nhau, có cách nào thì nói cho nhị sư huynh để huynh cũng nhận được lợi ích đi.”
“Huynh!” Ánh mắt thiếu nữ lóe lên, hốc mắt đỏ bừng.
“Được rồi, Nhan Châu, đệ là nhị sư huynh, đừng suốt ngày bắt nạt Mễ Lộ.
Chúng ta phải mau chóng đến họp mặt với sư phụ, đừng chậm trễ thêm nữa.” Nghe đại sư huynh nói như vậy, người có đôi mắt đào hay nhị sư huynh Cố Nhan Châu ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng đôi mắt nhìn thiếu nữ vẫn đầy vẻ mỉa mai.
Ba sư huynh muội trông chẳng mấy hòa khí, ai nấy đều mang tâm tư riêng mà rời đi.
Trong quán trọ, từ sau khi thiếu nữ đó chặn trước mặt của sư phụ như có quen biết trước, Tang Lạc bắt đầu suy đoán thân phận của ả ta.
Nàng nghĩ người sư phụ lầm lì của mình thế mà lại quen được một nữ tu sĩ, hơn nữa nữ tu sĩ đó luôn miệng nói muốn sư phụ làm đạo lữ của ả ta.
Tang Lạc cảm thấy vừa hiếu kỳ vừa kinh ngạc, đột nhiên có một cảm giác khủng hoảng không thể giải thích được.
Bị phân tâm, Tang Lạc cứ thế được Phó Thanh Viễn dẫn đến căn phòng trọ của họ.
Quán trọ chỉ có một căn phòng, hai sư đồ cũng chỉ có thể ở chung, Tang Lạc thì không sao, trong tình huống mà tất cả tu sĩ đều tụ họp ở Vân Thành mà còn có thể tìm được một căn phòng trống là tốt lắm rồi.
“Sư phụ, buổi tối người vẫn tu luyện phải không?”
“Ừm.”
“Vậy đồ nhi có làm phiền người không?” Tuy Tang Lạc nhớ bản thân mình ngủ sẽ không nói mớ nghiến răng, nhưng mà lỡ như đột nhiên phát sinh tật này thì phải làm sao.
“Không.”
“Dạ.” Sau khi Tang Lạc nhận được câu trả lời của sư phụ, rất tự giác lấy tấm bồ đoàn mà sư phụ quen dùng trong không gian của mình ra, đặt ngay ngắn trên giường, đương nhiên tấm nệm êm ái mà nàng làm cho sư phụ cũng lót lên trên.
Cho dù sư phụ cả đêm không ngủ chỉ để tu luyện, ở trên giường cũng sẽ tốt hơn.
Đương nhiên, nàng là đồ đệ, ngủ trên chiếc ghế dài nhỏ bên đó là được.
“Xong rồi, sư phụ.”
Phó Thanh Viễn đứng dậy, nhưng cầm lấy tấm bồ đoàn mà tiểu đồ đệ vừa nãy đặt trên giường rồi đặt nó sau tấm bình phong bên cạnh giường.
“Con ngủ trên giường đi.”
Tang Lạc thở dài, nàng biết ngay sư phụ sẽ như thế này, cho nên lúc nãy mới trực tiếp để tấm bồ đoàn lên giường.
Tang Lạc nhìn chiếc giường ở bên trái, rồi nhìn sang bên phải được ngăn cách bởi một tấm bình phong.
Ban nãy sư phụ ném tấm bồ đoàn xuống đất, nàng vẫn không chịu bỏ cuộc nói vọng qua đó: “Sư phụ, người lên giường đi, đồ nhi ngủ trên chiếc ghế dài nhỏ này là được rồi.”
“Không cần.” Phó Thanh Viễn lắc đầu, ngồi ở đó không nhúc nhích.
Tang Lạc nhìn Phó Thanh Viễn, còn Phó Thanh Viễn nhắm mắt hướng về hư không.
Sau khi yên lặng được một lúc, Tang Lạc mím môi, từ bỏ ý định thuyết phục sư phụ trở lại giường.
Sư phụ của nàng mặc dù thường thuận theo ý của nàng, nhưng cũng có lúc rất kiên trì.
Và những lúc như thế này, Tang Lạc có nói nhiều hơn nữa, Phó Thanh Viễn cũng chỉ ngây người đưa mắt nhìn xuống dưới, đến cuối cùng luôn là tiểu đồ đệ từ bỏ ý định.
“Đúng rồi sư phụ, nữ tu sĩ lúc nãy quen với sư phụ sao?” Tang Lạc cũng học theo sư phụ của mình ngồi xếp bằng dưới đất, chống cằm hỏi.
Không tìm hiểu kỹ chuyện giữa người đó và sư phụ, Tang Lạc cảm thấy tối nay nàng sẽ ngủ không được.
“Con cảm thấy người đó như thế nào?” Phó Thanh Viễn chậm rãi hỏi.
“Tuy trông có vẻ ngạo mạn, nhưng… chắc có lẽ không phải người có tâm địa xấu xa…” Tang Lạc nói có chút không chắc chắn, mặc dù nàng không thích thái độ tự cho mình tài trí hơn người của thiếu nữ đó khi nói chuyện với sư phụ, nhưng trông thiếu nữ đó chắc cũng chỉ là được nuông chiều quá, không giống như người có tâm địa độc ác.
Nhưng mà, cách nhìn người của nàng thực sự có vẻ không được tốt lắm, nên Tang Lạc cũng không dám quá khẳng định.
Phó Thanh Viễn lạnh nhạt mở miệng nói: “Người đó tên là Khích Mễ Lộ, là một đệ tử của Kim Nguyệt Môn, một môn phái nhỏ của Linh Quang giới, dùng tinh nguyên của đàn ông để tu luyện.
Ta từng thấy ả ta lừa gạt một số tán tu song tu cùng ả ta, những tán tu đó cuối cùng đều trở thành lô đỉnh bị hút hết tinh nguyên, cuối cùng bị chính tay ả ta gi3t chết.”
“Vì ta vô tình bắt gặp chuyện của ả ta làm nên ả ta muốn diệt khẩu cả ta, đáng tiếc ngày hôm đó ả ta địch không lại ta, ngược lại bị thương chạy mất.
Sau đó tình cờ gặp qua một lần ở bảng thí luyện, ả ta sợ ta tiết lộ bí mật nên có ý đồ định mê hoặc ta, nhưng một lần nữa lại bại dưới tay ta.
Sau đó cũng chỉ gặp mặt qua hai lần, dường như ả ta không làm gì được ta nên vờ nói muốn làm đạo lữ cùng tu hành với ta… ”
Nghe những lời kể lại thẳng thắn của sư phụ, Tang Lạc cảm thấy nàng một lần nữa cảm nhận được những cái ác đến từ mọi nơi trên thế gian.
Lúc nãy nàng còn tưởng rằng không có người có tâm địa xấu xa, nhưng trong nháy mắt bộ mặt thật sự đã bị sư phụ vạch trần.
Thì ra đó là một nữ ma đầu dùng phương pháp bi3n thái hủy hoại đàn ông để mà tu luyện, quan trọng hơn là ả ta muốn xuống tay với sư phụ của nàng!
Tạm không nói tới cách nhìn người dở tệ của mình, thế giới này đúng là nhiều bi3n thái quá! Tang Lạc càng nghĩ càng lo lắng, không nhịn được hỏi: “Sư phụ, người nghĩ thiếu nữ tên Mễ Lộ gì gì đó sẽ làm gì chúng ta lúc nửa đêm không?” Đêm tối không trăng sao rất thích hợp để làm chuyện gì đó, Tang Lạc nghĩ mà không kìm được vẻ mặt nghiêm trọng.
“Không.” Phó Thanh Viễn an ủi đồ đệ một cách chắc chắn.
Chàng sẽ không để thiếu nữ đó có cơ hội ra tay, bởi vì chàng sẽ giết thiếu nữ đó trước khi ả ta kịp ra tay.
Vừa nãy, Phó Thanh Viễn đã thấy rõ sự tàn độc và sát khí trong ánh mắt của thiếu nữ đó, nếu như ả ta cảm thấy tu vi bây giờ của chàng sa sút, có thể giết được chàng, nên đương nhiên chàng sẽ loại bỏ mối nguy hiểm tiềm ẩn này trước đó.
Chàng đã tu luyện được Tức Khuyết, đối với những tu sĩ cùng kỳ trúc cơ, muốn ám sát ả ta cũng đủ tự tin, dù sao chàng cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này.
Phó Thanh Viễn suy nghĩ, vẻ mặt vẫn bình thản như không.
“Hôm nay nghỉ ngơi sớm chút đi.”.