Vi Sư Phụ

Chương 1: 1 Tang Lạc


“Ta dẫn Bảo Ca Nhi vào thành may y phục, ngươi ở nhà chăm sóc đàn gà vịt và con heo nái cho tốt, làm luôn những việc trong nhà và đừng quên lên núi hái một ít củi, trong nhà hết củi đốt rồi… ngươi có nghe không con nha đầu chết tiệt kia!” Người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị, chỉnh tề nhìn tiểu nha đầu trước mặt không biết có nghe thấy những lời mình nói hay không, hai lông mày nhíu lại như muốn bước tới nhéo nàng.

“Con nghe rồi mẫu thân.” Tang Lạc nhìn thấy mẫu thân sắp nổi giận, thì vội vàng ngoan ngoãn trả lời, cúi đầu co rúm người lại lùi về phía sau để tránh bàn tay đưa qua nhéo nàng.

Bộ dạng sợ sệt co rúm người này nàng đã làm mấy năm nay rồi, bây giờ ngày càng thuần thục hơn.

Người đàn bà đó thấy nàng né tránh cảm thấy tức trong lòng muốn bước lên trước, lúc này một thiếu niên mười bảy, tám tuổi đứng bên cạnh sốt ruột la lên: “Nhanh lên đi, chút nữa xe bò của nhà Lưu Phúc thúc đi trước, chúng ta đuổi không kịp thì làm sao! Con không muốn đi bộ đâu, xa như vậy chắc cũng mệt chết luôn! Còn nói với nó làm gì nữa, thật là!”
“Bảo à, mẫu thân sẽ tới ngay, nhất định sẽ đuổi kịp nên con đừng lo lắng nhé!” Người đàn bà thay đổi khuôn mặt vui cười nói với thiếu niên đó, trừng mắt nhìn Tang Lạc lần cuối rồi nhanh chân đi đến chỗ nhi tử đang chờ.

Nhìn thấy hai người đó đều đã đi khỏi, Tang Lạc mới quay trở vào nhà, bắt đầu làm những công việc mà mỗi ngày nàng luôn phải làm.

Dọn dẹp nhà cửa, cho heo và gà ăn, giặt y phục…Tóm lại rất nhiều công việc đang chờ đợi nàng.

Vất vả mang một xô nhỏ thức ăn cho heo với nhiều rau dại và dây khoai đến bên cạnh chuồng heo, bởi vì tuổi còn nhỏ không đủ sức nên mỗi lần đi Tang Lạc toàn đi hai bước phải dừng lại một lúc, rất lâu sau nàng mới có thể mang những thức ăn đã nấu xong cho heo từ nhà bếp xuống chuồng heo.

Tang Lạc thở hổn hển bước lên tảng đá lớn, dùng cái muôi múc thức ăn cho heo trong xô vào trong cái máng heo làm bằng đá, con heo mập đó ngay lập tức chạy lại kêu ụt ịt và ăn một cách vui vẻ.


Mùi hôi thối trong chuồng heo xông thẳng lên trời, Tang Lạc cũng không quan tâm, tiếp tục xúc thức ăn cho heo.

Ba năm trước nàng có chút không quen, nhưng dù có không quen đi nữa, sau thời gian ba năm cũng trở nên bình thường, bây giờ làm những việc này có thể nói rất là thuận tay, do bị mẹ kế đó bốc lột mà ra hết.

Nàng tên là Tang Lạc, nhưng họ cũng chỉ biết nàng qua một tên khác, Lưu Nữu Nữu.

Năm nay sáu tuổi, một cô bé nông dân bình thường ở thôn Lưu gia, trong nhà có một mẫu thân và một ca ca.

Nói chính xác hơn mẫu thân đó là mẹ kế, ca ca cũng là nhi tử của mẹ kế, khi mẹ kế gả cho phụ thân của nàng đã dẫn theo đến đây.

Mẹ kế Lý Trà Hương là người đã qua một đời chồng, vốn nghĩ rằng sau khi lấy phụ thân của nàng thì sẽ có cuộc sống tốt hơn, không ngờ gả cho phụ thân nàng được hai tháng, phụ thân nàng bị bệnh nặng rồi qua đời, chỉ để lại một khoản tiết kiệm và một đứa con gái ba tuổi.

Gả đi hai lần nhưng vẫn không được hưởng phúc, mà còn phải nuôi thêm con bé Tang Lạc này nữa nên trong lòng mẹ kế nhìn Tang Lạc thế nào cũng không vừa mắt, không thể giúp bà ta kiếm tiền mà còn phải tiêu hao lương thực trong nhà, vì vậy nghĩ cũng biết cuộc sống của Tang Lạc sống trong ngôi nhà này là như thế nào rồi, bây giờ con bé mới sáu tuổi đã phải làm việc cả ngày.

Nhưng ở một khía cạnh nào đó, Tang Lạc cũng là “con riêng”.

Nhưng nàng không phải là đứa bé ban đầu, tiểu cô nương tên Lưu Nữu Nữu đó đã chết vì sốt cao không lâu sau khi phụ thân nàng qua đời khi mới ba tuổi.


Và người thay thế cơ thể cô bé ấy để sống tiếp chính là Tang Lạc, một cô sinh viên năm thứ hai của thế kỷ hai mươi mốt, bởi vì nghỉ hè nàng chỉ muốn kiếm chút tiền sinh hoạt nên làm công việc phát tờ rơi, kết quả nhiệt độ quá cao làm nàng bị trúng nắng ngất đi, tỉnh lại thì đã ở đây rồi.

Ba năm qua nàng nghĩ nhiều nhất chính là ba mẹ của nàng và đứa em trai nhỏ hơn nàng bốn tuổi, liệu họ có đau lòng không? Nàng không biết cơ thể của mình bên đó có phải chết rồi không, cũng không biết có thể trở về được không, mỗi lần nghĩ tới luôn cảm thấy đau xót, đêm đến càng đặc biệt nhớ nhà hơn.

Nhưng đến bây giờ đã ba năm trôi qua, nàng bình tĩnh hơn rất nhiều cũng không lo lắng như trước nữa, dù sống ở đâu, nàng cũng muốn được tiếp tục sống, hễ nghĩ tới mình không thể trở về được nữa thì thà rằng có một con cô hồn dã quỷ tốt bụng chui vào cơ thể đó của nàng, thay nàng chăm sóc tốt cho ba mẹ và em trai…nhưng điều này chắc là không thể…chỉ là suy nghĩ thôi…
Trong lúc suy nghĩ, Tang Lạc đã làm xong công việc của mình, chuẩn bị lên ngọn núi gần làng để kiếm một ít củi.

Nếu không thì mẹ kế về nhất định sẽ la mắng nàng, thật ra nàng cũng đồng cảm cho mẹ kế, miệng của bà ta hơi dữ một chút và cũng thích nhéo nàng, nhưng tốt xấu gì cũng nuôi nàng cho nàng ăn, một góa phụ nuôi hai đứa con làm sao có cuộc sống tốt được chứ.

Tang Lạc luôn cố gắng hết sức để chấn chỉnh tâm lý của mình, cố gắng đối mặt với mọi thứ một cách khoan dung, luôn để cho những suy nghĩ tiêu cực đó quanh quẩn trong đầu để rồi lâu dần phát sinh thành bệnh tâm thần, mà ở đây lại không có bác sĩ tâm lý.

Vác chiếc giỏ tre nhỏ lên vai, cầm dao chặt củi lên, Tang Lạc nhìn bầu trời bên ngoài đã gần trưa, tìm quanh trong bếp chỉ có hai cái bánh ngô, lương thực trong nhà đều được cất trong tủ khóa lại, đương nhiên chìa khóa ở chỗ mẹ kế, mỗi ngày chỉ khi nấu cơm bà ta mới mở cửa lấy một ít đồ ăn ra cho Tang Lạc nấu, đó được tính toán rất rõ ràng.

Tang Lạc lấy bánh ngô bỏ vào chiếc giỏ tre, rồi lấy một vò nước nhỏ bỏ vào đó, sau đó mới đóng cánh cửa gỗ lại đi về phía chân núi.

Có bánh ngô còn hơn không có gì để ăn, đói rồi thì cái gì cũng có thể ăn được, cảm giác đói thật khó chịu, dạ dày như cuộn vào nhau.


Hây, đâu có giống như ở thế kỷ hai mươi mốt, có nhiều đồ ăn như vậy còn được lựa chọn cái này cái kia đúng là sống trong hạnh phúc mà không biết hưởng.

Phải biết trân trọng những điều may mắn, đó là điều mà Tang Lạc vẫn thường tự nhủ sau khi đến đây.

“Nữu Nữu à, con lại phải lên núi sao?”
“Dạ thím, mẫu thẫn kêu con đi nhặt chút củi.” Tang Lạc dừng chân nói chuyện với một người phụ nữ trung niên đang đứng trước cửa một gia đình, nàng nở nụ cười hiện lên hai lúm đồng tiền trông rất lễ phép và đáng yêu, làm cho nét mặt người phụ nữ đó càng hiền hậu dịu dàng.

Thôn Lưu gia đều là họ hàng thân thích với nhau, những người quen biết đứa trẻ này ai mà không thương tiếc nàng tuổi nhỏ đã phải làm nhiều việc như vậy, nhưng chuyện nhà người ta người ngoài cũng không tiện nói nhiều.

“Đên đây, Nữu Nữu vẫn chưa ăn cơm đúng không, thím có hai cái màn thầu con hãy cầm theo, kẻo chút nữa đói.” Người phụ nữ bước đến nhét hai cái màn thầu làm bằng bột trộn cho nàng.

“Không cần đâu thím, con có đồ ăn rồi, cái này để cho Tiểu Hổ đi.” Tang Lạc cũng rất biết ơn những người đối xử tốt với nàng, nhưng cuộc sống của bọn họ cũng rất khó khăn, cho dù là màn thầu được làm bằng bột trộn cũng không phải muốn ăn thì có thể ăn được.

Người phụ nữ không nói gì mà nhét thẳng hai cái màn thầu vào trong giỏ tre của Tang Lạc, không để nàng phải khách sáo, “Thím cho thì con cứ cầm lấy, hai cái màn thầu thôi mà, Tiểu Hổ muốn ăn trong nhà vẫn còn rất nhiều, con mau đi nhặt củi đi, rồi về sớm, trên núi an toàn thì đúng là an toàn nhưng tai nạn khó mà lường trước được, một cô nhóc như con đi rồi về sớm thì vẫn tốt hơn.

Được rồi không nói với con nữa, ta còn phải đi nấu cơm.”
“Dạ, cám ơn thím~” Tang Lạc nhìn người phụ nữ vội vàng quay vào nhà rồi mới đi tiếp về phía chân núi, cuộc sống dù có khó khăn đến đâu thì vẫn luôn có người tốt, đừng nghĩ rằng mọi thứ đều tồi tệ như vậy, nếu chỉ nhìn chằm chằm vào sự đau khổ thì ngày tháng sau này không cần sống nữa, hơn nữa không thích cuộc sống như thế này thì nàng có thể làm gì được, cơ thể này của nàng mới sáu tuổi hoàn toàn không làm được cái gì cả.

Dưới chân núi là nương rẫy do thôn làng khai hoang, một phần đất đã gieo hạt một phần đất vẫn chưa được xới, Tang Lạc đi bộ về phía trước dọc theo bờ ruộng vào rừng.


Chỗ này hơi gần thôn, củi cũng bị nhặt gần hết, phải vào sâu hơn chút nữa mới nhặt đủ được một giỏ tre.

Tang Lạc cầm dao chặt củi trong tay gạt mấy đám cỏ dại trên lối đi sang một bên, một là không muốn bị cây cỏ làm cho trầy xước, tuy chỉ là vết thương nhỏ nhưng cũng rất khó chịu.

Hai chính là sợ có rắn đột nhiên xuất hiện, bây giờ cũng đến mùa hè rồi, hôm qua nàng nhìn thấy một con rắn có chân ở gần nhà, đó là con rắn duy nhất mà nàng không thấy sợ lắm.

Vào trong rừng thì không cần phải phơi nắng nữa, Tang Lạc bước chậm lại lấy tay áo lau mồ hôi.

Bây giờ nắng cũng không gắt lắm, nhưng cứ đi bộ suốt chặng đường vẫn cảm thấy rất nóng, kéo tay áo đã ngắn đi một khúc của mình, và xắn tay áo lên.

Vừa đi vừa để ý những cành cây khô rơi xuống, với thân hình nhỏ bé nàng cũng chỉ có thể nhặt những nhánh cây nhỏ đi về, sau khi nhặt được gần nửa chiếc giỏ tre, Tang Lạc nghe thấy tiếng sôi sục trong bụng của mình.

Chọn ngồi dưới gốc cây có ít cỏ, Tang Lạc lấy ra một cái bánh ngô và một cái màn thầu mà thẩm thẩm đã cho, vui vẻ hít hà hương vị của màn thầu, rồi cắn một miếng nhai từ từ trong miệng.

Ở nhà, những cái ăn cái mặc và đồ dùng đều ưu tiên cho ca ca của nàng, nàng rất ít khi ăn được thứ ngon, cơ thể nhỏ bé này của nàng cũng phát triển không nổi nữa, đen nhẻm gầy guộc.

Ăn xong một cái màn thầu và hai cái bánh ngô, uống vài hớp nước, Tang Lạc ợ lên một cách mãn nguyện, có thể ăn no căng bụng thật là hạnh phúc~ vẫn còn một cái màn thầu nàng cất vào trong giỏ tre, đợi đến đêm chỉ còn lại một mình rồi ăn tiếp.

Nghĩ vậy, Tang Lạc vui vẻ đứng dậy tiếp tục nhặt củi, nàng đi rồi đi nữa bất giác đi sâu hơn vào trong ngọn núi, Tang Lạc nhìn xung quanh, cũng may nàng vẫn còn nhớ đường đi ra ngoài, đang chuẩn bị đi theo con đường cũ trở ra ngoài, Tang Lạc nghe thấy một tiếng động lớn ở cách đó không xa….