Vì Sao Hạ Lạnh?

Chương 3

"Có thư của em không?" Đôi mắt An Kiệt trông mong nhìn về cửa.

Tịch Si Thần cầm lấy một chồng thư tín đi vào, "Không có."

"Làm sao lại như thế?" Cô chán chường , "Mặc dù là “ Sẽ thông báo sau”, nhưng là, hẳn là không đến nỗi không trúng tuyển một công ty sao."

"Trước mắt, hình như là như vậy." Tịch Si Thần mỉm cười ôm người đang đứng ở cửa, chậm rãi đi vào phòng khách, "Có cần anh giới thiệu công việc cho không?"

"Không cần, cám ơn."

Tịch Si Thần nhướn mày, "Rất có cốt khí sao."

Bỏ qua câu nói châm chọc của anh, An Kiệt than thở, "Làm sao bây giờ? Bọn họ cần tiếng Anh qua cấp sáu, đáng giận, em nói được, nhưng không có chứng chỉ chứng nhận."

"Oh." Tịch Si Thần đề nghị, "Có thể làm giả chứng chỉ."

"..."

Kéo cánh tay của anh xuống, cô ngã trên ghế sa lon, suy nghĩ một chút, "Anh đưa tờ báo cho em."

Tịch Si Thần ngồi vào một bên, đưa tờ báo qua, mỉm cười nói, "Thật không cần anh giới thiệu."

"Em có học thức lại xinh đẹp, không cần phải đi cửa sau."

Tịch Si Thần thật tình gật đầu, "Cũng phải."

"Si Thần, lấy giúp em cây bút đỏ."

"Uh."

Tịch Si Thần đi tìm bút một vòng không được, đành bỏ cuộc nhàn nhã đi ra sau quầy bar nhỏ, pha một cốc cà phê.

XX công ty tuyển một trợ lý cho luật sư, yêu cầu có hai năm kinh nghiệm trở lên... XX công ty, tuyển một người thư ký, yêu cầu có ba năm kinh nghiệm trở lên... Kinh nghiệm, kinh nghiệm...

"Tại sao mỗi vị trí đều yêu cầu mấy năm kinh nghiệm, vậy người mới ra trường đều không đáp ứng yêu cầu rồi? Hơn nữa, kinh nghiệm không cũng phải từ từ tích luỹ sao? Thật là tức chết."

Tịch Si Thần thảnh thơi nhấp một ngụm cà phê, "Trên căn bản, mỗi công ty tuyển dụng nhân viên cũng sẽ chọn lựa người có kinh nghiệm, bỏ công sức huấn luyện nhân viên đạt được trình độ nhất định thì khó có thể thu về những gì bỏ ra."

"Không công ty nào là không thế cả."

Tịch Si Thần cười cười, " Em có muốn uống cà phê không?"

"Không cần."

"Mỹ thuật tạo hình, công pháp quốc tế, tâm lý học, An Kiệt, thành thật mà nói, em chọn nghề nghiệp cũng rất cao."

An Kiệt rên rỉ, "Em biết, không cần nhắc lại."

"Tại sao phải học công pháp quốc tế?" Tịch Si Thần bưng cà phê đi tới.

"Em không biết, khi đó cái gì cũng không quan tâm, lại vội vã đăng kí, cho nên theo đó tìm nghề nghiệp."

Tịch Si Thần ngẩn người, cúi người xuống phía người đang ngồi trên ghế, đưa chén cà phê tới đôi môi có vẻ hơi tái nhợt, "Em thử uống một ngụm đi, rất thơm."

An Kiệt nếm một ngụm nhỏ, "Có chút đắng."

Tịch Si Thần mỉm cười, đem miệng mình, đặt trên dấu son môi nhàn nhạt mà uống, "Rất ngọt mà".

An Kiệt vô lực tựa đầu lên một bên khuỷu tay, "Làm sao bây giờ? em muốn tìm việc làm, nhưng tại sao lại khó khăn thế? Nhức đầu quá."

"Ở lại nhà không tốt sao?" Si Thần mỉm cười, phát ra thanh âm hấp dẫn.

"Không phải là không tốt, em nghĩ nếu như không làm gì, sẽ rất vô dụng, giống như là... Một người tàn tật."

"Em uống một ngụm nữa đi, rất ngọt."

An Kiệt nghiêng đi đầu, "Em uống rồi, đắng mà."

"Lần này anh bảo đảm là ngọt."

An Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười trên khuôn mặt tuấn dật, "Anh lừa trẻ con sao."

Tịch Si Thần ôn nhã cười một tiếng, "Nếu như em cảm thấy không ngọt, như vậy, anh nợ em một nguyện vọng, như thế nào?"

An Kiệt cảm thấy cái điều kiện này có lợi, nếm một ngụm nhỏ.

"Như thế nào?"

"... Có chút ngọt."

"An Kiệt, tuần sau, chúng mình đi ngắm cảnh núi Himalaya hai tuần nhé."

"..."

"Bởi vì em nói ngọt, cho nên, anh thiếu em một nguyện vọng."

"Tịch Si Thần, anh ăn gian! Em chưa nói, em nói ngọt sẽ nợ anh một nguyện vọng ! Còn có, tại sao lại ngọt rồi?"

"Đánh cuộc thua rồi, bà xã." Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán An Kiệt rồi phong độ đứng dậy, hướng tiểu quầy ba đi tới.

"Anh--" vô lại, tuyệt đối là đã lên kế hoạch!

Kế hoạch? A, đương nhiên là kế hoạch, anh đã lên kế hoạch hai ngày rồi. Tịch Si Thần cười ở phía sau quầy bar, "An Kiệt, nếu như em nghĩ từ chối, cũng không phải là không thể được." Hai chữ "từ chối" được cường điệu vô cùng lại đưa ra một vẻ mặt có thể từ chối.

Người này, quả thực -- An Kiệt tức giận đem đầu vùi vào bên trong ghế sa lon, khi cô nghĩ đến từ ngữ diễn tả tính cách người này thì không tìm được từ nào cả, buồn chết, lần nào cũng đều thua.

--- ------ ------ ------ ------ ---

Kathmandu

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào đầu giường, làm cho người ta thấy vô cùng ấm áp.

An Kiệt trở mình vùi vào trong chăn.

Bên cạnh truyền đến tiếng cười nhẹ.

An Kiệt lẩm bẩm một tiếng, "Ba " ngồi dậy, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm người đã ăn mặc chỉnh tề nhàn nhã dựa vào mép giường nhìn cô.

"Đã dậy?"

"Lần nào anh cũng hỏi như vậy, thật là nhàm chán."

An Kiệt xoay người, qua phía giường kia, mang dép vào.

Nhàm chán? Từ ngữ đáng yêu như vậy, Tịch Si Thần hớn hở tiếp nhận. Đứng lên, kéo rèm cửa sổ ra, thoáng cái toàn bộ ánh mặt trời chiếu vào, nhẹ nhàng khoan khoái sáng ngời.

"Chào mừng đến Himalaya, An tiểu thư."

An Kiệt mặc quần áo tử tế đi tới, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu sáng rọi ngọn núi phía dưới, "Rất đẹp. Cám ơn anh, Tịch tiên sinh." Cô kiễng mũi chân khẽ hôn đôi môi gợi cảm kia.

"Đừng khách sáo." Khẽ liếm khóe miệng.