Trong lòng Vọng Nguyệt vô cùng căn thẳng, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của phụ hoàng, trầm mặc gật đầu, so với kế hoạch ban đầu thật biến hóa không ngừng, hắn suy nghĩ rất nhiều, tuy linh hồn là một người trưởng thành, nhưng khi tới thế giới này, hắn chưa từng nghĩ phải mau mau trưởng thành, đến bây giờ, hắn thập phần quen với cuộc sống của tiểu hài tử, hưởng thụ cảm giác cảm giác được sủng ái, trưởng thành . . . . . . Cuộc sống của một người trưởng thành, thân phận ngang hàng với phụ hoàng.
Lần đầu tiên nghe được chính Tư Mã Dực nói ba chữ này, nói không thẹn thùng là không có khả năng, nhưng chính hắn có cảm giác an tâm, gắt gao quay sang ôm y, hắn biết , cho dù hắn trưởng thành đi nữa, hắn sẽ được người này sủng ái ngày càng nhiều, sẽ không ít đi, bởi vì, khi hắn là hài tử của y, mà sau khi hắn trưởng thành, hắn đủ tư cách là người yêu của y, mới đủ tư cách làm y ngày càng sủng ái hắn.
Nắm chặt tay của Dực, phát hiện đây là lần tiên hắn hành đông như vậy, ngay cả một cái ôm trước hắn cảm thấy không thể ôm trọn phụ hoàng, hắn cảm thấy bất an, hôm nay hắn là một hài tử! Ngày mai, hắn trưởng thành, nhanh như vậy, khi được sủng ái nhiều năm như vậy, hắn cũng muốn đáp lại. . . . . . .
Phong Liệng vừa lòng nhìn vào cảnh hai người ôm nhau, tuy rằng tư thế hai người thoạt nhìn có chút quái dị, nhưng không khí lại ngoài ý muốn phối hợp, “Tiểu quai quả thật không tổi, không uổng công tiểu đệ chờ đợi hắn nhiều năm như vậy.”
“Đúng vậy đại ca.” Trần Vương gia vui vẻ nói, “Tam đệ có chuẩn bị bàn rượu và thức ăn, chúng ta cùng đại ca đối ẩm, như thế nào?” Trù nghệ của Ngọc Vương gia nói thật là tuyệt đỉnh động lòng người, nhưng chưa bao giờ từng nấu cho ai, nếu không phải là vì đại ca hắn căn bản không xuống bếp mà làm. Thấy Phong Liệng mắt sáng ngời dẫn đầu rời đi, Trần Vương gia cảm thấy vui mừng không kìm hãm được, cùng đại ca ngồi vào bàn, mấy huynh đệ đã mấy trăm năm nay không nói chuyện, đáng tiếc tứ đệ không có ở đây, bằng không mấy huynh đệ bọn họ liền có thể tề tựu, nghĩ tới biểu tình của tứ đệ sau này, Trần Vương Gia cảm thấy đêm nay thật tốt đẹp. . . . . . .
Hôm sau Vọng Nguyệt dậy thật sớm, kỳ thật cả đêm hắn không thể nào ngủ được, lăn qua lăn lại khôn chăn không biết suy nghĩ gì, hay ngay cả cái gì cũng chưa muốn nghĩ tới, mà Tư Mã Dực cũng trợn mắt nhìn Vọng Nguyệt, tỉnh lại, người đã sớm thanh tỉnh, không phải phụ hoàng cũng không ngủ được chứ, Vọng Nguyệt nghĩ, cười cười nói: “Sớm an, phụ hoàng.”
Vuốt lọn tóc che khuất khuôn mặt của Vọng Nguyệt, Tư Mã Dực hôn lên mặt hắn, bởi vì mới ngủ dậy thanh âm có vẻ trầm thấp khàn khàn: “Sớm an, muốn hay không ngủ nhiều một chút?”
“Không cần.” Vọng Nguyệt lắc lắc đầu, đứng lên, Tư Mã Dực cũng không miễn cưỡng, không lâu sau, phụ tử hai người đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Phong Liệng vừa ăn bữa sáng mà đệ đệ chuẩn bị, một bên chào hỏi, “Dực nhi, tiểu quai, như thế nào lại thức sớm như vậy.”
“Đại ca.” Tư Mã Dực thản nhiên một tiếng cung kính hỏi, Phong Liệng cũng không để ý, lúc này mới giống đệ đệ hắn, quỳ cái gì mà quỳ, rất không có khí thế.
Vọng Nguyệt cũng lễ phép vấn an đại bá, sau đó cũng lễ phép vấn an hai thúc thúc, đối với hành động của bọn họ lại xem như không thấy.
Sau khi mọi người dùng bữa sáng, Phong Liệng nói: “Tiểu quai, chuẩn bị tốt chưa, chuẩn bị tốt thì chúng ta đi.”
“Vâng!” Vọng Nguyệt khẩn trương nắm lấy bàn tay to lớn bên cạnh, kiên định nhìn về phía Phong Liệng , chỉ thấy Phong Liệng vung tay lên, một cái hắc động quen thuộc xuất hiện trước mắt, đây là hắc động đã kéo tam ca vào!
Thấy bộ dáng của Vọng Nguyệt có chút giật mình, Phong Liệng ha hả cười dẫn đầu vào trong động, Ngọc Vương nhướng mày, nhìn Vọng Nguyệt liếc mắt một cái, là người thứ hai tiến vào, Trần Vương cười hì hì nháy mắt với Vọng Nguyệt một cái, vung chiết phiến là người thứ ba bước vào, trước động chỉ còn lại hai phụ tử bọn họ.
Tư Mã Dực vội vã tiến vào, y kiên nhẫn nhìn về phía Vọng Nguyệt giải thích nói: “Cấm địa không nằm ở trong hoàng cung, nó là nơi giao nhau của bốn quốc gia , hơn nữa động nằm ở một không gian khác, những người khác đều không có cơ hội tìm được, chúng là là tộc nhân mới có thể tiến vào . . . . . . . .Nguyệt nhi, một khi bước vào cửa động, ngươi sẽ không có cơ hội đổi ý.”
Vọng Nguyệt mỉm cười, buông tay Tư Mã Dực ra, nháy mắt với y, đến trước cửa động nói:”Ta đã sớm không có đường lui.” Sau đó cũng không quay lại mà bước vào động, biểu đạt quyết tâm của mình, cũng không cho mình một cơ hội hối hận!
Trong nháy mắt bước vào động là một khoảng không tối đen, sau đó cả không gian bao trùm màng ánh sáng ấm áp, nhìn thấy đại thụ quen thuộc, Vọng Nguyệt có chút rung động nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn thấy có bao nhiều người ở đó, trong đó có người hắn quen biết, có người cũng xa lạ với hắn, hàng vạn cảm giác hội tụ trong lòng, cuối cùng biến thành hai chữ —— “Thân nhân”! Vọng Nguyệt biết, thẳng đến lúc này, Vọng Nguyệt mới được xem như là thân nhân của họ, tâm “bang bang” khiêu, muốn nói cái gì đó, lại không biết nói gì, cảm nhận được một vòng tay ấm áp ôm lấy, Vọng Nguyệt giống như tìm được dũng khí, tựa vào ngực của người nọ, Vọng Nguyệt cảm thấy giây phút này là hạnh phúc nhất khi đến thế giới này của mình, lấy hết can đảm, “ Ta đã trở về.”
“Hoan nghênh về nhà , tiểu quai, mọi người đều đã chờ ngươi rất lâu, ha ha.”Phong Liệng nhiệt tình mà cười sang sảng.
Cả một không gian thoáng chốt yên tĩnh, sau đó khôi phục lại náo nhiệt, mọi người lần lượt tới phía Vọng Nguyệt giới thiệu mình. Vọng Nguyệt choáng váng, như thế nào bộ tộc này so với suy nghĩ của hắn một chút cũng không giống? Chết lặng nhìn người n không biết là tổ tông thứ mấy ngây ngô cười.
Vọng Nguyệt nhìn tất cả tộc nhân nhưng lại không thấy đại ca cùng tam ca ở đâu, lại phát hiện, bọn họ bị người quấn quýt lấy, chính là trường hơp lại có điểm bất đồng, quấn quýt lấy đại ca chính là nhị thúc, khuôn mặt tươi cười đã muốn có chút cứng ngắt, ở ngoài mặt thì cười cười, nhưng trong lòng thì không thể cười, đại ca giống như lão tăng nhắm mắt đứng ở dưới gốc cây, phong độ của Nhị Thúc mau chóng biến mất. Vọng Nguyệt không khỏi khoái trá, nguyên lại, Nhị thúc cũng có lúc như vậy a.
Mà Tam ca cùng với một người giống hắn như đúc, chỉ vào đối phương mắng như một người đàn bà chanh chua, tư thế biểu tình cũng giống như đúc, Vọng Nguyệt không nhận ra người nào là tam ca, nhưng Vọng Nguyệt biết người còn lại là tứ ca, đứng bên cạnh bọn có một thiếu niên trung hậu, cảm thấy Vọng Nguyệt nhìn mình, hướng Vọng Nguyệt tươi cười, sau đó lạ khẩn trương nhìn hai huynh đệ khắc khẩu nhau.
Hắc tuyến, hoàn toàn không thể hiểu được, nhưng Vọng Nguyệt khắng định, người đang ngượng ngùng kia chính là Nhị ca.
“Mọi người từ bốn quốc gia đều tụ tập ở đây” Thanh âm thản nhiên quen thuộc vang lên bên tai, Vọng Nguyệt thu hồi tầm mắt, mới xấu hổ phát hiện tất cả các tộc nhân đều im lặng, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, mặt Vọng Nguyệt đỏ lên, lại nghe Tư Mã Dực nói: “Các tộc nhân không ai muốn làm hoàng đế, cho nên mỗi lần tân chủ mới sắp xuất hiện, các tộc trưởng đều xuất hiện ở đây để thuyết phục thế hệ sau để làm quốc chủ thay thế bọn họ, mà chúng ta gọi đó là “bắt cá”.
“Bắt cá ?”Vọng Nguyệt cảm thấy buồn cười, lặp tức nghi hoặc “ Kia, Nhị thúc làm gì ở đây, hắn không phải là quốc chủ, còn đại ca không phải mới là người kế vị hay sao? “
“Nhị thúc của ngươi ở đây là vì ta lấy thân phận tộc trưởng bắt hắn làm việc cho ta, sau này khi ta thoái vị, cần sự đồng ý của đại ca ngươi.”
Vọng Nguyệt gật đầu, đúng lúc này nam nhân đang ăn bánh ngô kéo vị nam tử đang ngượng ngùng bước vào trước mặt Vọng Nguyệt, mở miệng uy hiếp nói: “ Tiểu tử kia, chỉ cần ngươi đồng ý, người này có thể tiếp nhận quốc chủ của Chu Tước, ngươi đồng ý chứ?”
Chu Tước quốc? Vọng Nguyệt kinh ngạc, người ăn bánh ngô này là quốc chủ đương nhiệm của chu tước quốc Phong Hảo, là tứ ca của phụ hoàng, cái người quốc chủ ngu ngốc tùy hứng đó?
“Không sai, ta chính là một người ngu ngốc tùy hứng, không được a!” Người đó tỏa ra hỏa khí mà quát “ Ngươi rốt cuộc có đồng ý hay không!!!”
“Ta. . . . . .” Vọng Nguyệt bị thanh âm của người kia làm hoảng sợ, cũng không biết mình nên nói cái gì, xấu hổ không thôi, theo bản năng nói, ta đồng ý, lại không nghĩ tới người thiếu niên ngượng ngùng có gương mặt nhỏ nhắn kia, lại bước ra khỏi người đang phát hỏa, che chắn trước Vọng Nguyệt, lớn tiếng nói: “Ngươi không được lớn tiếng với đệ đệ! Ta không cần làm hoàng đế.”
“Tốt lắm, A Hỏa, hôm này không phải là thời điểm “bắt cá”, các ngươi cũng đừng nháo nữa, mọi chuyện hôm sau nói.” Lão đại chính là lão đại, Phong Liệng vừa nói, mọi người đều ngưng lại, mặc kệ có tình nguyện hay không “A Nguyệt, ta chưa giới thiệu cho ngươi, tiểu tử này là tứ thúc của ngươi, là một tên ‘ngu ngốc tùy hứng’ “
“Xì” âm thanh cười trộm vang lên từ bốn phía, Phong Hỏa hung hăn nhìn mọi người, hắn cũng không thể nói gì, chỉ có thể “Hừ” một tiếng tỏ vẻ chính mình bất mãn, lại rước lấy nhiều tiếng cười hơn.
Vọng Nguyệt vừa xấu hổ vừa buồn cười, nhìn thấy người chua từng gặp “Cữu ngưỡng đại danh” chính là tứ thúc, lại nghe một âm thanh ngại ngùng vang lên bên tai: “Lần đầu tiên gặp mặt, Ngũ đệ, ta là tứ ca của ngươi là Phong Diệp, chuyện vừa rồi mong người đừng để ý.”
Vọng Nguyệt nhìn vị ca ca của mình thẹn thùng đến ngay cổ đều đỏ ửng lên, từ trong tận đáy lòng cảm thấy yêu thích “Tứ ca, có làm quốc chủ hay không là tùy tâm nguyện của ngươi, tiểu đệ tuyệt đối không miễn cưỡng.”
Phong Diệp vui sướng gật đầu, Vọng Nguyệt có chút cảm tình với vị ca ca này.