“Điện hạ.” Tương Văn Tể quỳ xuồng thi lễ, sắc mặt nghiêm túc, “Thần. . . . . .”
Vọng Nguyệt đỡ hắn lên ngăn cản, “Trương đại nhân, ngày đó từ biệt, Vọng Nguyệt tưởng rằng sẽ không có cơ hội hội ngộ ( gặp lại ), hôm nay hữu duyên tái tái ngộ, không bằng đi tới cung của Vọng Nguyệt ta thế nào?”
Trương Văn Tể sắc mặt hơi hoãn, cung kính nói: “Đây là vinh hạnh của hạ thần.”
Vọng Nguyệt mỉm cười, hướng ra bên ngoài nói với tiểu thái giám Cảnh Dung: “Quay về Thắng Ngôn cung.”
Cảnh Dung cúi đầu ứng nói “Vâng” liền đi ở phía trước dẫn đường.
Cảnh Dung cảm thấy chủ tử mình hầu hạ thật người là người rất tốt, trừ bỏ không muốn có ai đi theo bên cạnh, chính xác má nói là không thích có tôi tớ đi bên người, mỗi lần xuất môn đều tự mình đi, cho dù trong cung cũng chưa bao giờ phái hắn đi theo, cũng chưa bao giờ phái hắn làm việc gì, vừa mới bắt đầu hắn tưởng tiểu chủ nhân là người khó tình, không dễ chọc, sau này mới phát hiện, nếu không phải Lâm công công ngăn cản ngay cả mặc quần áo cũng chính chủ nhân làm, cho nên mỗi lần hắn đều đi xa xa tiểu chủ nhân, bên cạnh tiểu chủ nhân cũng có rất nhiều người —— tỹ như Điếm Tiểu Nhị, tái như các vị hoàng tử khác, xin thứ cho hắn tội bất kính, nhưng cảm thấy mọi người, trừ bỏ Hoàng Thượng , có thể ngay cả Hoàng Thượng cũng đem tiểu chủ nhân sủng lên trời (sát hãn , lại có một người sùng bái Vọng Nguyệt ),
Thắng Ngôn cung của tiểu chủ nhân, có lần hoàng thượng đã từng hỏi qua cần cải danh cung, tiều chủ nhân trầm tư nói: “Cải danh? Gọi là gì?Vọng (vọng) Ngôn cung? Nguyệt (ngôn) cung?Vẫn là Vọng . . . Nguyệt cung?” Tiểu chủ nhân sắc mặt càng cổ quái, cuối cùng cười nói “Vẫn là gọi Thắng Ngôn cung đi”
Lần này tiểu chủ nhân vì cái gì mà muốn cho vị đại nhân này tới nơi Thắng Ngôn cung chứ không tới tới tẩm cung của hoàng thượng mà tiểu chủ nhân đang ở, Cảnh Dung không biết, nhưng Cảnh Dung biết chủ tử vì cái gì phái hắn mở đường, không phải là bãi giá gì hết, mà là tiểu chủ nhân . . . . . . căn bản không biết đường, mà trong cung này hắn cũng chỉ có một công việc duy nhất, dẫn tiểu chủ nhân đi tới nơi nào mà tiểu chủ nhân muốn
Vọng Nguyệt tán thưởng nhìn thoáng qua vẻ trầm mặt của tiểu thái giám này mà tán thưởng, tuy rằng không biết hắn vì cái gì khi Vọng Nguyệt cần đều có mặt, nhưng hắn làm thật sự không tồi, vừa rồi nếu người này không xuất hiện, dẫn hắn tới nơi đây, còn chuyện hắn hiện tại đang ở tẩm cung của của phụ hoàng, như thế nào để người khác biết được? Sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái mà không giải thích được. Bất quá. . . . . Thắng Ngôn cung vẫn còn người lau chuì dọn dẹp phải không? Hắn trộm nhìn vẻ mặt sùng kính của Trương Văn Tể , xấu hổ sờ sờ cái mũi , nếu như để hắn nghĩ Vọng Nguyệt là sủng nhi của hoàng thượng mà đang ở nơi lãnh cung như Thắng Ngôn cung, kia thực sự không biết y sẽ nghĩ gì .
Xa xa nhìn thấy cửa điện của Thắng Ngôn cung, Vọng Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, bởi vì hắn thấy Điếm Tiểu Nhị đứng trước cửa đón tiếp hắn, hải hảo hắn( Điếm Tiểu Nhị) thật thông minh còn tưởng hắn đang nơi nào ngẩn người , dù sao cũng là thủ hạ tinh anh của hoàng thượng , chắc chắn là không cần nghe lời phân phó, nhất định là đã nghe được mọi chuyện, liền một bước tới đây chờ hắn.
“Ân, hôm nay có khách nhân, chuẩn bị thượng trà.” Hai người ăn ý nhìn nhau liếc mắt một cái, Vọng Nguyệt hữu mô hữu dạng phân phó nói.
“Vâng” Điếm Tiểu Nhị hướng Cảnh Dung nháy mắt
Vọng Nguyệt đi trước vào cung, tiếp đón Trương Văn Tể ngồi xuống, thượng trà lúc sau, bắt đầu nói chuyện phiến, Trương Văn Tể bắt đầu ứng phó vài câu, sau đó mà bắt đầu nóng nảy, “Điện hạ. . . . . .”
“Trương đại nhân, chuyện gì?”
“Điện hạ, văn chủ! Đệ tử có vài lời muốn nói cùng văn chủ!”
Vọng Nguyệt thở dài, đến đây, người ta đã nói như thế, hắn như thế nào không đồng ý, hắn gật gật đầu: “Như thế, chúng ta đến thư phòng một chút đi.”
Trong thư phòng yên tĩnh, tầng tầng lớp lớp đều có đầy các thi thư , bàn học bên cửa sổ còn đặt mấy bản thảo , bầu không khí hoàn toàn im lặng , cả không nhân không quạnh quẽ vì lâu ngày không có người tới , ngược lại làm cho người khác say mê thi hương , mặc hương, Vọng Nguyệt lần đầu tiên tới đây lại cảm thấy dễ chịu như vậy, hắn thậm chí nghĩ tới ở trong này mà đọc sách vẽ tranh thực sự là thư thái
Nhưng là, nơi này không còn giống như thư phòng mà tiểu hài tử mười tuổi tuổi kia ở, như vậy lúc trước, phụ hoàng là vì ai. . . . . . Mới bố trí gian phòng như thế này? Vọng nguyệt lăng lăng tới bàn học cầm lấy bản thảo, là chữ viết quen thuộc, thi ( thơ) quen thuộc, là thơ hắn . . . . . . cùng y viết, những bài thơ này mỗi lần ở song đều hủy diệt “chứng cớ” là cùng một bút ký, đứng sững lại tại chỗ, trong lòng không khỏi cảm động. . . . . .
“Là chữ viết của bệ hạ, xem ra bệ hạ thật sự thích thơ của văn chủ.”
Vọng Nguyệt run lên, hắn đều đã quên nơi còn có người “Đệ tử”, Vọng Nguyệt lau lau đôi mắt đang ngập nước, buông tờ giấy xuống, xoay người lại cười nói: “Làm cho Trương đại nhân chê cười, Vọng Nguyệt nhớ tới chuyện trước kia, thế nhưng cứ như vậy ngẩn người .”
Trương Văn Tể có chút nghi hoặc, như thế nào, Văn chủ ở nơi này lâu như vậy cũng chưa tới thư phòng lần nào sao? Hắn đột nhiên nghĩ đến, Thắng Ngôn cung chính là nơi ở của hoàng tử giả trước kia ở, hiện tại văn chủ ở tại nơi này nhất nhiều gì cũng mất tự nhiên, nhất là trong thư phòng này, văn chủ có tài thiên phú, chính là nơi này bị tiểu nhân nhi vô sỉ kia đạo văn, sợ không phải vì mình, văn chủ cũng không muốn tới, thật sự có lỗi, Trương Văn Tể hối hận, sau đó oán thầm trong bụng, bệ hạ , sao lại sơ ý như vậy?! Y thật sự yêu thương điện hạ sao? Thái tử đã không truyền cho điện hạ , nơi ở thì qua loa , tâm cừu thêm hận cũ, với tài đức của điện hạ, ngôi vị thái tử nên là của điện hạ!
Vọng Nguyệt cũng không nói với Trương Văn Tể là hiểu lầm, nhưng cũng không rối rắm, Vọng Nguyệt tiếp đón Trương Văn Tể ngồi xuống: “Trương đại nhân, ngồi xuống nói đi.”
“Vâng, điện hạ có thể kêu đệ tử là Văn Tể.” Trương Văn Tể kinh sợ ngồi xuống, cũng nhìn Điếm Tiểu Nhị liếc mắt một cái, Điếm Tiểu Nhị như lại nhìn không thấy, vẫn đứng phía sau Vọng Nguyệt.
Vọng Nguyệt nghe được Trương Văn Tể gọi hắn là điện hạ , biết hắn là muốn nói đến chính sự , liền khoát tay nói : “Như thế , Văn Tể muốn nói với ta chuyện gì ? Điếm Tiểu Nhị không phải ngoại nhân, ngươi cứ nói thẳng .”
“Điện hạ, vừa rồi Hoàng Thượng nói sẽ lập đại hoàng tử làm thái tử ngài thấy thế nào ?” Trương Văn Tể vẻ mặt nghiêm túc nhìn Vọng Nguyệt nói .
“. . . . . . Theo ta được biết, bởi vì hoàng gia muốn có huyết mạch thừa truyền là không dễ dàng, vì muốn tránh hoàng tộc nội loạn, huyết mạch bị đoạn tuyệt, thái tử của bốn quốc gia do hoàng thường truyền ngôi, trước đó các hoàng tử đều không được gặp ai, sau đó thì trừ bỏ huyết thệ nguyện trung trung thành thì biến thành Vương gia, tất cả hoàng tử đều biến thành thứ dân, cả đời không được tiến cung nửa bước, không được thừa nhận mình cùng hoàng thượng có quan hệ huyết thống” Vọng Nguyệt mỉm cười nhìn Trương Văn Tể , “ Phụ hoàng lập đại ca làm thái tử, hoàn toàn theo tổ huấn, không có gì là không ổn, Văn Tể có cái gì không rõ sao ?”
“Không! Đệ tử hiểu được! Nhưng là việc này có hai cái ngoại lệ! Một là, nếu hoàng đế tại vị ba trăm năm sau vẫn không có con nối dòng trong lời nói, người kế vị phải có huyết thống chính gốc của người lưu lạc trong nhân gian, hai phải . . . . .” Trương Văn Tể ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vọng nguyệt , “Hai là, nếu thái tử được chọn mà mọi người không nhận thức, được hơn nữa các đại thần đồng ý, có thể khác truyền ngôi thái tử cho vị thái tử khác!”
Vọng Nguyệt cười khổ, lúc trước hắn có hỏi Tư Mã Hồng Viêm vì sao nhân gian đều không biết chuyện của bọn họ, Tư Mã Hồng Viêm có nói cho hắn biết việc truyền ngôi này là quy cũ, hắn mắng nếu trước kia tên Lý Thắng không làm loạn, một bên là hoàng tử “vô năng” , một bên là “thiên tài” có nhiều ưu điểm nổi bật, như vậy ai làm hoàng đế, ai làm thường dân đều đã rõ ràng.
Thẳng đến vừa rồi, hắn vẫn ca ngợi các quy định trước đây của các vị hoàng đế, kỳ thật đều là vì các thành viên của hoàng tộc, khắc nghiệt đó là người ngoài đều không biết. Đối với người Thanh Long Quốc mà nói, cho dù biển thành thứ dân, bọn họ vẫn là tộc nhân”Thiên vũ tộc”, không hề là hoàng tộc, bất quá là khi bỏ xuống trách nhiệm, cho dù là phát thệ. Nếu hoàng đế đó biết cách sử dụng lời phát thệ, giống như là phụ hoàng hắn, tốt xấu có thể xử dụng huyết thệ trói chặt Trần hoàng thúc làm việc cho hắn, làm cho Ngọc hoàng thúc vì y mà diễn kịch, nếu không cũng chỉ có thể đôi mắt – trông mong nhìn thấy tộc khác người đi tiêu dao, chính mình tại đây cố gắng làm việc.
Chính là hiện tại, hắn lại cảm thấy được rõ ràng, chỉ lưu lại hai ngoại lệ, người thứ nhất hoàn hảo nói, người thứ hai không thể bỏ qua cho ai làm loạn thôi —— tranh nhau không làm hoàng đế! Vọng nguyệt nghĩ muốn không tồi, trước đó các đại thần đều chưa biết các vị hoàng tử , các đại thần như thế nào có thể hoài nghi ánh mắt của hoàng thượng ? Cho nên ngoại lệ thứ hai mà Trương văn tể nói chỉ vậy thôi , thực sự không thực dụng.