Lại có cái gọi là “Thiên làm bậy, do khả tồn; tự làm bậy, không thể sống.”
Câu nói đó thật giống hắn hiện tại a, Vọng Nguyệt nhìn chằm chằm vào tấu chương cao hơn hắn nữa cái đầu mà trong lòng cảm khái.
Hai ngày trước sau khi hôn mê tỉnh dậy, không hiểu sao mặt y chỉ một màu ( người nào đó mặt so với than còn muốn đen hơn ) chính là hắn sai.
Định giải thích cho y biết chính mình nhằm chán quá mới buồn ngủ như thế ( trọng điểm là ngươi bởi vậy hôn mê ) bước thứ hai hắn cũng sai.
Làm bộ khờ dại ( thật sự không thích hợp ngươi a, hãn ) hỏi đối phương cái cây kia trong mộng là như thế nào, ở nơi nào, chính là bước thứ ba hắn cũng sai.
Tuy rằng hắn cho mình không có lỗi, nhưng mặt người nào đen hơn than ai cũng có thể nhìn ra, ánh mắt y luôn nhìn chằm chằm vào hắn, một khắc làm hắn chột dạ không dám nhìn thẳng vào mặt y ( kỳ thật cảm giác rất nguy hiểm làm cho hắn không dám đối diện ); lúc hắn tỉnh mộng, hơn nữa rất muốn hỏi y đó là nơi nà , lại là khờ dại sao ? !
Chính là, phụ hoàng cũng không biết đó là nơi nào, người tự xưng là tam ca hắn vỗ ngực nói như vậy, vì cái gì lại nói là tự xưng, bởi vì hắn hướng phụ hoàng muốn hỏi, phụ hoàng lại không thừa nhận cũng không phủ nhận, mà bàn tay to lớn đem tấu chương chia làm hai phần, một phần đưa cho hắn, một phần thì của y, phụ hoàng trong nháy mắt đã không thấy thân ảnh đâu.
Đã muốn ba ngày, phụ hoàng nhất định rất sinh khí.
“Ngũ đệ, ngươi nhớ phụ hoàng ?” Một thiếu niên tóc hồng xuất hiện, nhíu mày nhìn hắn.
Vọng Nguyệt đỏ mặt , nói lảng sang truyện khác: “Chỉ là có chút lo lắng thôi, lần này phụ hoàng có vẻ rất sinh khí a. Tam ca xem tấu chương xem ta phê hảo không?”
“Không, cái đống tấu chương này ta không có hứng thú ” Tam ca chán ghét nhìn thoáng qua tấu chương, nói, “Ngũ đệ, đừng làm nữa , chúng ta đi ngoạn đi, đã lâu không ra ngoài đi một chút .”
“Tam ca vẫn nghỉ ngơi chưa đủ sao?”
Tư Mã Hồng Viêm liếc mắt tiếu ý nhìn Vọng Nguyệt, giả ý oán giận nói: “Không có biện pháp nha, không muốn lo nhiều chuyện.”
Không muốn lo nhiều chuyện? Vọng nguyệt cười khổ, chính mình tuyệt đối cũng muốn như vậy, “Tam ca. . . . . .”
“Không nói nhiều nữa ” Tư Mã Hồng Viêm ôm đồm đối với Vọng Nguyệt, “Chúng ta đi ra ngoài ngoạn đi.”
Bị kéo chạy ra ngoài , Vọng Nguyệt thở hổn hển nói: “Tam ca, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Tư Mã Hồng Viêm chớp mắt mấy cái, tựa hồ chỉ là đi ngoạn, chầm chậm cước bộ, “Đi xem tiểu tử giả mạo ngươi, ngũ đệ không lẽ quên hắn rồi.”
“. . . . . . Tam ca nói có phải tiểu hài tử kia?” Vọng Nguyệt dừng lại, hắn không có quên người đó, không phải muốn nhớ, hắn với người đó, bất qua người kia đối với hắn cũng chỉ là một người xa lạ, “Người đó còn ở trong cung?”
Tư Mã Hồng Viêm có chút ngạc nhiên gật đầu: “Đúng vậy, ngươi không nghĩ hắn sẽ có cơ hội rời cung chứ?” Người đó chỉ là một quân cờ vô dụng, nếu không phải Vọng Nguyệt mềm lòng, như thế nào có thể lưu đến bây giờ, đừng nói tới có thể đi khỏi nơi này.
Thiếu niên hứng thú nhìn vẻ mặt của Vọng Nguyệt, Tư Mã Hồng Viêm không khách khí ôm hắn, tiếp tục kéo hắn đi: “Này, Ngũ đệ, tốt xấu gì ngươi cũng đã cứu hài tử đó, ngươi nên đi xem hắn đi.”
Vọng Nguyệt bị kéo có chút lảo đảo, há miệng thở dốc, vẫn là không nói gì, hắn vốn không phải là người mềm lòng ,đối với những người khác, hắn luôn thể hiện lạnh lùng đến lãnh huyết, bởi vì trong lòng không cần, không cần để ý, cho nên chỉ muốn nói một câu để chấm dứt mọi thứ, dùng phương thức tự sát để rời khỏi nơi này, đối với hài tử mình chưa từng thấy qua, hắn cũng bởi vì lời thỉnh cầu cuối cùng của Thu Mạch, mới lắm miệng một câu, nếu không hắn cũng không quan tâm?
“Này, Ngũ đệ, ngươi đã không cần hắn, người kia nếu mà chết cũng không liên quan với ngươi phải không?” Nhìn ánh mắt Vọng Nguyệt có chút lạnh lùng, Tư Mã Hồng Viêm đáy lòng vui vẻ, hấp dẫn, chạy nhanh làm bộ như không chút để ý hỏi han.
Người đó chết? “Không được!” Vọng Nguyệt lấy lại tinh thần nhanh chóng nói một câu, người đó phải sống, đây là lời hứa của hắn!
“Sách, nếu người đó sống thì cũng rất khổ tâm, cũng không được?” Tư Mã Hồng Vêm chưa từ bỏ ý định hỏi han.
“Không được!”
Đây chính là ngũ đệ thiện lương ôn hòa của bọn họ a, ân, nguyên bản còn có chút không hài lòng, hiện tại xem ra, không tồi, không tồi, hắn cũng có chút cá tính. Nữ nhân đã chết kia chắc cũng không ngờ đã tạo ra Vọng Nguyệt như bây giờ, thiện lương, hơn nữa Ngũ đệ quả là rất thiện lương.
Bất quá, như vậy thật phiền toái, như thế nào mà có thể giết chết tiểu tử kia mà không cho Vọng Nguyệt phản cảm a? A, phiền toái, phiền toái, lắc lắc đầu, loại sự tình giao cho ta thật là làm khó ta( nói lầm bầm, nếu những lời này bị ngươi phụ hoàng cùng hoàng thúc bọn họ biết, hắc hắc ) nhiệm vụ hắn lần này là làm cho Vọng Nguyệt đối với tiểu tử kia phản cảm, như khi tiểu tử kia chết, thì ngũ đệ sẽ không thấy phản cảm đối với họ, lục đệ a lục đệ, các ca ca chính là hy sinh cho ngươi rất nhiều a.
“Này, Ngũ đệ, chính là nơi này, chúng ta vào đi thôi.” Tư Mã Hồng Viêm phục hồi tinh thần lại chỉ vào nơi họ mới tới, đứng một hồi lâu cũng nhỏ tiếng nói.
Vọng Nguyệt nhìn thấy biểu tình biến hóa của ca ca, bất đắc dĩ gật đầu nhẹ, hắn không sao cả.