Vị Hôn Phu Tuyệt Chẳng Phải Người Lương Thiện

Chương 4

Lôi Chi Phàm bỗng nhiên bị viêm dạ dày cấp tính phải nằm viện, Thẩm Điệp Y theo Quách Nguyệt cùng đến bệnh viện thăm, ở trong phòng bệnh rộng rãi được xưng là hạng nhất thiếu chút nữa bị một đám phụ nữ muôn hình muôn vẻ che mất, chân chính được biết đến mị lực của Lôi Chi Phàm.

Ngoại trừ một nửa phụ nữ có quan hệ với Lôi gia — Mẹ Lôi Chi Phàm, ba chị gái cùng hai cô em – còn có em gái hoặc em họ của ba vị anh rể cũng đã tới, hơn nữa nhóm hồng nhan tri kỉ nhận được tin, đều không khỏi chạy tới bệnh viện biểu đạt tấm lòng không thôi, kích động hơn còn hàm chứa hai hàng nước mắt, làm Lôi phu nhân nhìn, cảm thấy cô gái này đối với con trai bảo bối thật có lòng.

Vì muốn chiêu đãi khách mới tới chơi, Lôi Chi Phàm gọi Phương Lam Tâm đến bệnh viện giúp một tay. Phương Lam Tâm không có tâm trạng đi làm, Lôi Chi Phàm ngay cả nằm viện cũng không thể thiếu cô, làm cô cảm động, tự nhiên sẽ dùng toàn lực biểu hiện sự hiểu biết đạo lý của cô ta, thoải mái thanh thản, được Lôi phu nhân đánh giá tốt.

So sánh dưới đó, Thẩm Điệp Y quả thực giống đứa ngốc, không chỉ không tiếp đón khách khứa, dường như bị nhóm thiếu nữ xinh đẹp đi ra đi vào dọa sợ, mặt một biểu cảm “Phụ nữ từ đâu đến mà nhiều vậy” .

Thật sự là ngốc nữ chưa thấy qua cảnh đời, bị Thẩm đại lão dưỡng ở khuê phòng đến hỏng rồi! Đáy lòng Lôi phu nhân không ngừng lẩm bẩm.

Thời điểm bác sĩ đến phòng kiểm tra, nhìn thấy tình huống chật kín hết chỗ này, nhưng không thể trách cười nói: “Lôi tiên sinh duyên vẫn tốt như vậy! Nhưng mà, cậu năm nay đã ba lần vì viêm dạ dày cấp tính nằm viện, phải chú ý hệ tiêu hóa khỏe mạnh.”

Lôi Chi Phàm bất đắc dĩ nói: “Tự tôi thấy không có gì quan trọng, nhưng mẹ tôi kiên quyết muốn tôi nằm viện vài ngày.”

Lôi phu nhân khẩn trương nói: “Sao có thể không thèm để ý? Chú con năm đó vì một chút tật xấu không chịu để ý, chờ cảm giác được đã là ung thư giai đoạn cuối, ba tháng liền buông tay nhân gian, Húc Nhật mới thành mồ côi. Chi Phàm à! Bệnh nhỏ không chú ý, sẽ thành bệnh nặng, con còn là hậu duệ của nhà chúng ta, cháu trai trưởng, vô cùng quý giá, ngàn lần không được sơ sẩy, thân thể khỏe mạnh quan trọng nhất!”

Các cô thiếu nữ xinh đẹp ào ào đồng ý.

Phương Lam Tâm nhu tình vạn phần ngóng nhìn hắn, “Chi Phàm là do quá mệt mỏi, áp lực công tác quá lớn mới dẫn đến viêm dạ dày cấp tính.”

Lôi phu nhân trăm ngàn đồng ý lí luận đó. “Trở về mẹ sẽ kháng nghị với ông nội, có muốn bồi dưỡng Chi Phàm, giao trọng trách cho cháu nó, cũng từ từ thôi, làm Chi Phàm thường vì viêm dạ dạy cấp tính nằm viện thì tốt thế nào được?”

Bác sĩ kiểm tra xong, muốn bệnh nhân an tâm tĩnh dưỡng, liền cười cười rồi đi. Kỳ thực, lấy ý kiến chuyên nghiệp của ông, Lôi Chi Phàm căn bản không cần nằm viện, mới đau dạ dày một chút đã nằm viện, thì bệnh viện sớm chật ních người rồi.

Nhưng mà, người ta là đại thiếu gia xí nghiệp Lôi thị! Thích tốn tiền nằm viện người nào quản được? Đây là bệnh viên tư nhân tiêu chuẩn cao, lúc trước đầu tư cũng có một phần của xí nghiệp Lôi thị, rất hoan nghênh loại coi tiền như rác đến nằm viện!

Bác sĩ trong lòng nghĩ, không có việc gì ở viện, có nhiều mỹ nữ đến bồi như vậy, đổi lại là ông ta cũng cớ sao mà không làm, hừ hừ ai ai cũng thật hạnh phúc đâu!

Thẩm Điệp Y mắt thấy nhiều phụ nữ vì Lôi Chi Phàm thoải mái mà bận rộn như vậy, đôi mày thanh tú nhăn một cái, không thể xem nhẹ cảm giác chán ghét trong lòng.

Quách Nguyệt nhìn ra cô đang nhẫn nãi, cười tuyên bố, “Tiểu thư, thời gian luyện đàn của cô sắp đến.”

“Cám ơn cô nhắc nhở tôi, Tiểu Nguyệt.” Thẩm Điệp Y thuận thế đứng dậy cáo từ, chúc Lôi Chi Phàm bảo trọng, sau đó tiêu sái đi cũng không quay đầu lại.

Trong phòng bệnh, tự nhiên nổ tung, Lôi phu nhân tỏ vẻ bất mãn đầu tiên, “Tuy rằng không công khai đính hôn, làm bạn gái người ta cũng không biết ở lại mà chăm sóc sao? Không đặt Chi Phàm ở vị trí thứ nhất, nào có tư cách làm cô dâu của Chi Phàm? Luyện đàn quan trọng cái gì? Chuyện lớn gì cũng phải lấy Chi Phàm làm trọng yếu!” (aoi: ta *bíp* =”=)

“Mẹ, Điệp Y sẽ không hầu hạ người khác.” Lôi Chi Phàm than thở.

Chị em gái của hắn, nhóm hồng nhan tri kỉ cùng nhau nã pháo, ào ào nhận định Thẩm Điệp Y không xứng với Lôi Chi Phàm.

Lôi Chi Phàm thật biết lấy lòng phụ nữ, nhưng sẽ không hầu hạ phụ nữ. Còn nhiều phụ nữ ái mộ muốn cướp lấy hắn mà trả giá, so sánh sắc, Thẩm Điệp Y thật sự rất không xuất sắc.

Ngoài phòng bệnh, đại sảnh tầng một –

Lôi Húc Nhật đi vào bệnh viện, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Điệp Y cùng Quách Nguyệt, nghiêm trang chào hỏi.

“Thăm bệnh xong rồi?”

Thẩm Điệp Y gật gật đầu, Quách Nguyệt xem thường nói: “Tôi thấy Lôi đại thiếu căn bản không bệnh, khí sắc tốt lắm hưởng thụ đoàn mến mộ thăm bệnh như nước chảy, hơn nữa tám chín phần mười là phụ nữ xinh đẹp.”

“Tiểu Nguyệt, đừng nói như vậy.” Thẩm Điệp Y cúi đầu phun ra một câu, ngẩng đầu cười dịu dàng với Lôi Húc Nhật, “Anh cũng đến thăm bệnh, mau đi đi!”

Lôi Húc Nhật nhíu mày. “Một vị trưởng bối quen biết vừa đúng lúc nằm viện này, thuận tiện tới chào hỏi một câu.”

Thẩm Điệp Y nhìn hai tay trống trơn của anh. “Anh không chuẩn bị lễ vật thăm bệnh?”

“Loại chuyện này để thư kí chuẩn bị là được rồi, hoa tươi đã chuyển tới phòng bệnh rồi.”

“Nếu không phải là người quan trọng thì hoàn hảo, nếu là vị trưởng bối rất quan trọng, anh nên tự chọn lễ vật cho người đó, ý nghĩa khác nhau rất lớn.”

“Thế sao?”

“Suy bụng ta ra bụng người thôi, đổi lại là tôi, bảo thư kí đặt một bó hoa tươi đến, hoặc tự mình mang đến một đóa hoa đưa tôi, tôi tình nguyện chọn người sau, ấn tượng sẽ khắc sâu hơn.”

“Tôi hiểu rồi.” Lôi Húc Nhật khó xử nói: “Vấn đề là tôi không biết vị trưởng bối kia thích cái gì?”

“Trong bệnh viện có cửa hàng quà tặng và cửa hàng đồ dùng chữa bệnh, anh chỉ cần nói cho nhân viên cửa hàng tên vị trưởng bối kia hoặc số phòng bệnh, máy tính sẽ hiện lên đại khái tên bệnh của bênh nhân, như là cao huyết áp, mỡ trong máu hoặc bệnh tiểu đường linh tinh, sau đó bọn họ sẽ đề nghị anh chọn vài loại thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, chỉ cần đừng mua thứ bệnh nhân không thể ăn là tốt rồi.”

Cô chậm rãi nói, đôi mắt Lôi Húc Nhật có chút thâm ý nhìn cô chằm chằm.

Tim cô nhảy dựng. “Sao nhìn tôi như vậy? Tôi nhiều chuyện lắm sao?”

“Đương nhiên không.” Con ngươi đen xẹt qua một tia sáng. “Tôi luôn cho rằng em là tiên nữ không ám khói lửa nhân gian, không ngờ em sẽ biết nhiều chuyện thế tục như vậy.”

Thẩm Điệp Y ha ha cười, thật quá trêu chọc.

“Anh thật hay nói đùa! Trên đời này nào có tiên nữ? Tiên nữ thì sẽ không sinh bệnh, mà tôi từng là khách quen của bệnh viện, cho nên có vẻ hiểu biết chuyện trong bệnh viện.”

Lôi Húc Nhật cũng cười ha hả theo, vị đàn ông dương cương hấp dẫn nhiều ngưởi phải dừng chân lại nhìn.

Thẩm Điệp Y phát hiện bản thân không thể dời mắt được, đỏ hồng mặt. “Tôi cần phải trở về, hẹn gặp lại.”

“Ngày mai tôi đi Đại lục công tác mười ngày, sau khi trở về lại mời em cùng Thiếu Dương ăn cơm, rất hân hạnh được đón tiếp chứ?”

“Thiếu Dương nói được là được.”

“Đến lúc đó tôi sẽ liên lạc cùng cậu ấy, hẹn gặp lại, Điệp Y.”

Song phương mỗi người đi một ngả, Thẩm Điệp Y cùng Quách Nguyệt được lái xe đón đi rồi. Lôi Húc Nhật đi tới cửa hàng đồ dùng chữa bệnh trong bệnh viện, tự tay chọn lễ đi thăm vị trưởng bối, ngồi hàn huyên nửa giờ, cáo từ đi ra, hai tay trống trơn đi thăm Lôi Chi Phàm, chẳng qua, thư kí đã sớm thay mặt đưa hoa đến tặng.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, một phòng oanh oanh yến yến, không giống phòng bệnh, giống chốn hậu cung của đại thân vương cổ đại.

Lôi Húc Nhật cho dù lòng tràn đầy chán ghét, vẫn phải lên tinh thần xã giao một chút.

Nếu nói không phải có tâm, làm gì đem chuyện mình nằm viện thành chuyện mọi người đều biết chứ? Sợ người ta không biết hắn sinh bệnh vẫn rất đẹp trai, rất mê người?

Lôi Húc Nhật nghĩ, khó trách Thẩm Điệp Y tái mặt, phải là chạy trối chết mới đúng!

***

Buổi tối ngày thứ hai.

Thẩm Thiếu Dương đến phòng Thẩm Điệp Y, mặc đồ đi ra ngoài.

“Đã trễ thế này còn có hẹn?”

“Chị thay quẩn áo đi, đi cùng em.”

“Đi đâu?”

“Bệnh viện, vừa rồi ông nội nhắc nhở em, nên đi thăm Lôi Chi Phàm một chút.”

“Đã trễ thế này……”

“Ngày mai em thật sự không có thời gian, bây giờ đi cùng em được không?”

“Được rồi!”

Thẩm Điệp Y bất đắc dĩ vào phòng thay quần áo ngủ, mặc vào âu phục xinh đẹp, chị em hai người cùng nhau xuất môn, ngồi lên xe riêng của nhà, thẳng hướng bệnh viện chạy tới.

Thẩm Thiếu Dương nắm tay Thẩm Điệp Y, trong lòng đối với chị thật xin lỗi, khi tự cậu về nước tới nay, ngay từ đầu đã biết được sách lược thông gia của ông nội; Nhưng mà, cậu có kế hoạch của mình, có một trăm lý do không thích Lôi Chi Phàm trở thành anh rể mình, nhưng cũng không thể ra mặt cứng đối cứng với ông nội, e sợ lửa cháy lan đến Điệp Y. Cậu ngược lại thay đổi sách lược, trường hợp hiện thân không cùng Điệp Y xuất hiện công khai, thậm chí rất ít cùng nhau ra cửa, tạo ra một biểu hiện giả dối; Thẩm Thiếu Dương giống Thẩm đại lão coi thường Thẩm Điệp Y!

Thẩm Điệp Y hoàn toàn bị lừa chẳng biết gì, dù sao cô thường phải lên lớp, không phát giác hai chị em không cùng nhau xuất hiện thì có gì không đúng, chủ yếu nhất là Thẩm Thiếu Dương vẫn thầm đối xử với cô như trước, không có cảm giác cậu có gì thay đổi.

“Điệp Y, chị thành thật nói cho em, chị muốn gả cho Lôi Chi Phàm không?” Cậu nhẹ giọng hỏi bằng tiếng Nhật.

Cô không dám cãi lại lệnh ông nội, chỉ thành thật lắc đầu.

“Nhiều phụ nữ như vậy, chị không biết nên làm sao bây giờ.”

Thẩm Thiếu Dương vuốt vuốt lòng bàn tay cô, cho cô sự ủng hộ tuyệt đối. “Điệp Y đừng sợ, qua đêm nay là tốt rồi.”

Cô không hiểu chớp mắt nhìn cậu. Qua đêm nay, nhân duyên với phụ nữ của Lôi Chi Phàm sẽ biến mất sao? Ai có kiếm gỗ đào pháp lực vô biên, chém hết đào hoa của Lôi Chi Phàm?

“Nhẫn nại thêm chút nữa là được.” Thẩm Thiếu Dương vỗ vỗ tay cô, không cần phải nhiều lời nữa.

Thẩm Điệp Y có khi cảm thấy không hiểu được Thẩm Thiếu Dương, người thông minh nói chuyện nhất định phải sâu xa khó hiểu như vậy sao? May mắn số lần không nhiều lắm, hơn nữa bình thường không liên quan đến bản thân, cô cũng sẽ không nghĩ nhiều lắm.

Đến bệnh viện, đã qua thời gian thăm bệnh, nhưng mà không sao, người ở phòng bệnh hạng nhất có ít đặc quyền, bên bệnh viện cũng sẽ mắt nhắm mắt mở.

Ở trước thang máy, vô tình gặp gỡ Lí Điển Dung cũng đến thăm bệnh, cô ta lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thiếu Dương, hai mắt không khỏi nhìn nhiều, long phượng thai có vẻ làm người ta tò mò, vụng trộm xem gương mặt giống nhau hay không, thân cao kém bao nhiêu.

Thẩm Thiếu Dương không thèm để ý, đợi cửa thang máy mở, ôm lấy Thẩm Điệp Y đi vào.

Lí Điển Dung tự nhiên không cam lòng yếu thế vào theo, ấn xuống số 8. “Thẩm Điệp Y, tôi cứ nghĩ cậu sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc anh Lôi, thuận tiện bảo vệ địa vị của cậu cơ đấy.”

Thẩm Thiếu Dương gương mặt lạnh lùng nhìn cô ta. “Lôi gia mời được quản lý đặc biệt rất tốt.”

Lí Điển Dung cảm thấy rất lạnh nha! Sao tính cách em trai Thẩm Điệp Y không giống cô ta? Vẫn là đừng để ý cậu ta, Thẩm Điệp Y dễ bắt nạt hơn.

“Cậu không sợ Phương Lam Tâm nhân cơ hội này cướp mất anh Lôi, dù sao bọn họ vốn cũng đã thân mật rồi, thỉnh thoảng lại cùng vào cùng ra, hiện tại cô ta lại có cơ hội lấy lòng, hừ, tâm cơ người đàn bà kia quả là siêu trọng.”

Thẩm Thiếu Dương vẫn như cũ phun ra những lời rét buốt. “Mỗi người đều nên vì lựa chọn của bản thân mà phụ trách, Phương Lam Tâm cũng không ngoại lệ.”

Ngồi yên xem sao? Nghe không hiểu.

Lí Điển Dung thật sự chịu không nổi người như thế, chớp mắt một cái, liền nhận định cậu ta là một cái đầu máy vô cùng không thú vị!

Vẫn là Lôi Chi Phàm tốt, dịu dàng thú vị lại mê người, sẽ không tự cao tự đại lỗ mũi vểnh lên trời. Lí Điển Dung mới không nghĩ sẽ bị bại bởi Phương Lam Tâm, ban ngày nhiều người thăm bệnh, cô ta mới nghĩ tới lúc này bày tỏ tình cảm với Lôi Chi Phàm, cho dù vô cùng không đúng dịp gặp phải hai chị em Thẩm gia, nhưng vẫn không thể ngăn cản được quyết tâm của cô ta.

Tầng 8 thật an tĩnh, đi tới trước phòng bệnh của Lôi Chi Phàm, di động Thẩm Thiếu Dương trùng hợp vang lên, trì hoãn thời gian một chút. Lí Điển Dung mới mặc kệ bọn họ, giành mở cửa phòng bệnh, thoáng chốc thất thanh la hét ầm lên, lúc này, không biết từ chỗ nào chạy ra một gã đàn ông chạy vọt vào trong phòng bệnh, hướng về phía giường bệnh nhân ấn một loạt nút bấm, sau đó lại lao ra ngoài, trước sau không đến một phút, chờ mọi người phản ứng lại, tay chụp ảnh kia đã chạy vào thang máy.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Điệp Y còn giật mình ở cửa.

Thẩm Thiếu Dương kéo Thẩm Điệp Y đi vào phòng bệnh, chỉ thấy trên giường bệnh một đôi nam nữ đang rối loạn mặc lại quần áo mới cởi ra một nửa, là Lôi Chi Phàm cùng Phương Lam Tâm, thời điểm đang bận rộn thân thiết có nằm mơ cũng không ngờ bị người ta bắt tại trận, còn có tên chó săn cướp được cơ hội chụp ảnh thành công.

Chuyện lớn!

Phương Lam Tâm khóc lên, “Tôi rõ ràng có khóa cửa……” Không có người thèm nghe.

Thẩm Điệp Y rốt cuộc rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh. Thẩm Thiếu Dương kịp thời đỡ được thân hình yếu đuối, bế ngang cô lên, căm tức nhìn Lôi Chi Phàm làm hắn dấy lên cảm giác sợ hãi.

Vừa âm, vừa lạnh, vừa ngoan, vừa độc.

Lôi Chi Phàm mất đi sự tiêu sái trấn định thường ngày, “Tôi…… Tôi……”

Không khí nhất thời trở nên quỷ dị mà rét buốt.

“Làm bậy không thể sống, tự giải quyết tốt hậu quả đi! Về phần anh gây ra sự nhục nhã cho Thẩm gia chúng tôi, ngày sau chậm rãi tính tiếp!” Thẩm Thiếu Dương oán hận nói xong, ôm Thẩm Điệp Y xoay người rời đi.

Lôi Chi Phàm cào mạnh tóc một trận, vội vàng gọi điện cầu cứu mẫu thân, cần phải ngăn cản tên chó săn kia đưa ảnh ra tuần san, mặc kệ dùng bao nhiêu tiền cũng phải thu hồi lại ảnh chụp! Còn có, phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách đối phó với Thẩm gia đến khởi binh vấn tội, cần phải giúp hắn thoát khỏi cái vòng gió giật này.

Lí Điển Dung vui sướng lạnh lùng cười nhìn Phương Lam Tâm gặp họa,tao nhã rời đi, bát quái này đủ để trở thành chuyện tiêu điểm của cô ta một vòng xã giao, bởi vì cô ta là người đánh hỏng gian tình tại chỗ chứ đâu!

Thẩm Điệp Y được đưa ra nước ngoài giải sầu khẩn cấp. (aoi: tự dưng thấy buồn cười =]])

Lôi gia đột nhiên mời hội phóng viên dự họp, công bố hôn sự của Lôi Chi Phàm cùng Phương Lam Tâm, hai người tình đầu ý hợp, về công về tư đều là cộng sự tốt nhất, trai tài gái sắc, gia thế tương đương một đôi giai ngẫu.

Người biết nội tình không khỏi buồn bực, không phải dự định thông gia cùng Thẩm gia sao? Tuy rằng không được công khai trên giới truyền thông, nhưng người có điều kiện cùng Thẩm đại lão hoặc Tổng giám đốc Lôi tiếp xúc đều biết một biết hai, gần như là chuyện nắm chắc, rốt cục vì nguyên nhân gì mà tạo nghịch chuyển lớn thế này?

Theo như cách nói của Lôi gia thì từ khi Phương Lam Tâm vào xí nghiệp Lôi thị, Lôi Chi Phàm và cô ta liền nhất kiến chung tình, trên công việc cũng phối hợp vô cùng tốt, cha mẹ Lôi Chi Phàm cũng không phải người cổ hủ, liền thuyết phục lão tổng giám đốc tác thành cho tình yêu của cháu trai.

Nhưng bởi vì Lí Điển Dung miệng rộng so với đài phát thanh còn chăm chỉ đưa tin nhanh mà chuẩn hơn, nội tình cũng dần dần được trồi lên bàn tiệc, một bên nói rằng Lôi gia sử dụng lực ảnh hưởng chặn lại tiêu hủy những hình ảnh kia, nhưng cậu Phương Lam Tâm cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, không cam lòng cháu gái bị chiếm tiện nghi trắng trợn, kiên quyết muốn Lôi Chi Phàm phải chịu trách nhiệm.

Một bên khác lại nói Thẩm đại lão vô cùng tức giận, chủ động từ hôn, Tổng giám đốc Lôi cũng không cam lòng yếu thế, lập tức xuôi dòng xem trọng để Lôi Chi Phàm cùng Phương Lam Tâm trong lòng có nhau thì thành người nhà, làm vụ bê bối hóa thành một đoạn giai thoại.

Dù sao, mặc kệ nội tình như thế nào, Lôi Chi Phàm cùng Phương Lam Tâm đã đính hôn, dự định hai tháng sau cử hành hôn lễ long trọng.

Tóm lại, Phương Lam Tâm đạt được mục đích, cột phối ngẫu của Lôi Chi Phàm điền tên cô ta, mộng đẹp trở thành sự thật.

So sánh dưới, Thẩm Điệp Y hẳn là nên uể oải, mặt không chút ánh sáng.

Nhưng không! Trở lại trường lên lớp, bước chân Thẩm Điệp Y nhẹ nhàng, nét mặt toả sáng, đẹp loá mắt.

Trong thư phòng kiểu Anh, ông cháu hai bên lại một lần nữa đối mặt đàm phán.

“Đây là kết quả mà cháu muốn sao?” Thẩm đại lão khẩu khí sắc bén truy vấn.

Thẩm Thiếu Dương tâm bình khí hòa, không hờn giận cũng không vui mừng. “Ông nội, đây là kết quả Lôi Chi Phàm cùng Phương Lam Tâm muốn, trong phòng bệnh yêu đương vụng trộm, căn bản không đặt Thẩm gia để trong mắt.”

Thẩm đại lão làm sao không tức? Cháu gái ông ngốc là một chuyện, nhưng cũng là sản phẩm của Thẩm gia, sẽ không cho phép người khác coi rẻ, tỏ vẻ không đặt Thẩm gia để trong mắt, chẳng khác nào trát một lớp bụi trên nét mặt già nua của ông.

Nhưng mà, ông không thể không nghi ngờ, tôn tử của ông có động tay động chân trong đó.

Thẩm Thiếu Dương tuyệt không phải kẻ lương thiện!

Tôn tử này sở tác sở vi cực kì giống tác phong thời trẻ của ông, giết người không thấy máu, hại người mặt không đổi sắc, bởi vì, không có ai tin tưởng là nó làm.

“Thiếu Dương, cháu không thích Lôi Chi Phàm.” Giọng điệu khẳng định, không cho cậu nói ngụy biện.

“Ông nội, cháu đây là người không có số đào hoa, cho nên đối với loại đàn ông hoa đào đầy người không có cảm giác tốt, cháu thừa nhận, đây là loại tâm tính ghen tị.”

“Thực sự chỉ có vậy?”

“Còn có, đàn ông hoa đào đầy người phải bận bịu bón phân tưới nước, kết thiện duyên, còn có bao nhiêu tinh lực cho công việc? Loại đàn ông như vậy có năng lực kế thừa xí nghiệp Lôi thị sao?”

“Nói tiếp đi.”

“Nếu muốn thông gia, nên tạo ra giá trị lớn nhất. Nếu ông nội không phản đối, gả Điệp Y cho Lôi Húc Nhật, ít nhất Lôi Húc Nhật chịu cố gắng làm việc, trong mắt nhóm đổng giám sự ở Lôi thị, thực lực Lôi lão hổ Lôi đại thiếu theo không kịp.”

“Không phải thế lực ngang nhau?”

Thẩm Thiếu Dương cười nhạt. “Là cách biệt một trời.”

“Tổng giám đốc Lôi vô cùng coi trọng trưởng tôn.” Thẩm đại lão uy hiếp nói.

“Nếu lão nhân gia ông ta cứ khăng khăng cố chấp như vậy, chúng ta liền vắt chân chờ xí nghiệp Lôi thị đóng cửa thôi! Khi cần thiết, dứt khoát thu lại cũng được lắm.” Thẩm Thiếu Dương để tùy ý, tuyệt không miễn cưỡng.

Thẩm đại lão lại không hồ đồ, lại càng không để cho Thẩm gia thua thiệt.

“Lôi Chi Phàm từng đắc tội cháu?”

“Không có.” Chính là đắc tội chị cháu, làm chị phải xấu hổ. “Chẳng qua cháu nhìn thấu cái kiểu tự cho mình là siêu phàm của anh ta, anh ta mà phát triển sự nghiệp sẽ đem lại bất lợi, ông nội đại nhân, Điệp Y tốt xấu gì cũng là mỹ nhân, cho dù sinh ra ở nhà bình thường, gả cho kẻ có tiền cũng không khó đi! Huống chi Điệp Y là đại tiểu thư Thẩm gia, giá trị đám hỏi rất cao, có gả cũng phải gả cho người đàn ông có thực lực tương lai đi tranh ngai vàng tổng giám đốc! Đây là suy nghĩ của cháu, ông nội nghĩ sao?”

“Điệp Y nói thế nào?”

“Khi ông nội chọn Lôi Chi Phàm, cũng không hỏi qua Điệp Y, hiện tại cần gì phải hỏi?” Thẩm Thiếu Dương thần sắc tự nhiên.

Thần sắc Thẩm đại lão trầm xuống. “Thiếu Dương, không biết nguyên nhân gì làm cháu đối với Điệp Y không có loại tình cảm tay chân, nhưng kì thật ngược lại, chẳng qua cháu lừa ta.”

“Cháu không tính lừa ông nội, song bào thai không yêu thương lẫn nhau mới kì quái.”

“Mặc kệ Lôi Chi Phàm thế nào, cháu vì hôn sự của Điệp Y cãi lại ta là sự thật.”

“Ông nói vậy thì là vậy!” Thẩm Thiếu Dương cười lạnh, trong mắt tràn ngập khó có thể hình dung sự mỉa mai. “Ông nội lại muốn đưa ra điều kiện gì với cháu?”

“Dùng hôn sự của cháu trao đổi với hôn sự của Điệp Y.” Thẩm đại lão cũng lạnh lùng cười, tuyệt không mắc mưu.

“Trao đổi thế nào?”

“Theo ý của cháu, để Điệp Y kết hôn với Lôi Húc Nhật. Mà đối tượng kết hôn của Thẩm Thiếu Dương cháu, sẽ do ta quyết định, không cho phép giở trò nữa.” Trong giọng nói ông mang theo sự kiên quyết không cho phép nghi ngờ.

Thẩm Thiếu Dương lạnh lùng nói: “Tin tưởng ông nội đã có người để chọn.”

“Không sai.” Kỳ thực chưa xác định.

“Vậy được rồi! Cứ như vậy.” Cậu đứng lên, tỏ vẻ đã nói xong chuyện.

Thẩm đại lão ngược lại sắc mặt ngưng trọng. “Cháu cũng không hỏi một chút vợ tương lai của mình là ai? Cháu không tò mò?” Tôn từ của ông sẽ không phải là động vật máu lạnh chứ?!

Thẩm Thiếu Dương không hiểu nhíu mày. “Cháu có tò mò hay không thì quan trọng sao? Dù sao ông đã quyết định rồi, mặc kệ cháu có thích hay không đều phải cưới, như vậy cho dù cô ta đẹp hay xấu, cháu đều sẽ ngoan ngoãn kết hôn, cần gì phải tò mò đâu? Cháu thật sự rất bận, không muốn loại chuyện này làm hao tổn tâm trí.”

Nói xong, hướng tới của thư phòng, kéo ra, đi rồi.

Thẩm đại lão lại một lần đàm phán thắng lợi, nhưng một chút cảm giác chiến thắng cũng không có.

Hai tuần sau, xí nghiệp Lôi thị cùng Tập đoàn Đế Khánh đồng thời phát ra tin tức mới, công bố hôn sự của Lôi Húc Nhật cùng Thẩm Điệp Y, một tháng sau cử hành lễ đính hôn, chờ Thẩm Điệp Y tốt nghiệp đại học sẽ kết hôn.

Khi Lôi Chi Phàm cùng Phương Lam Tâm ở khách sạn lớn tổ chức lễ đường lãng mạn hoàn thành chung thân đại sự, Lôi Húc Nhật và vị hôn thê Thẩm Điệp Y cùng nhau tới dự tiệc, tạo thành đề tài rất lớn.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Điệp Y cười đến rất đẹp, mọi người nghĩ rằng không hổ là danh môn thiên kim, giáo dưỡng thật tốt!

Các bạn học ở trường quý tộc nữ dạy thiên kim đó, chỉ cần không đi du học, đều được nhận thiệp cưới của Phương Lam Tâm, cô ta là bạn học trung học đầu tiên của các cô bước vào hôn nhân, lại được gả cho bạch mã hoàng tử được mọi người công nhận, rất nhiều người có tâm tình ao ước cùng đố kị tham gia, cũng có người chỉ đơn thuần xem náo nhiệt.

“Đây quả thực là cuộc hội họp bạn học thời trung học đi!” Lí Điển Dung cười cười. “Phương Lam Tâm cũng coi như có dũng khí, đoạt hôn phu của bạn tốt, còn rất có ý mời tất cả mọi người đến cùng nhau hoạt động trọng thể.”

Trước khi ngồi vào vị trí, mọi người đều sẽ tìm người quen tán gẫu một chút, bạn bè đã lâu không gặp cùng nhau kết cầu hữu nghị. Nhóm thiên kim các cô tự nhiên cũng tụ thành một đám, vây quanh Lí Điển Dung ở trung tâm, bắt đầu rủ rỉ rù rì.

“Ôi, Điển Dung, nghe nói cậu tận mắt nhìn thấy Phương Lam Tâm trèo lên giường bệnh Lôi đại thiếu, quần áo hai người còn không chỉnh tề, là thật sao?” Thiên kim đặt câu hỏi nhỏ giọng nói, muốn biết lại ngượng ngùng đỏ mặt.

Lí Điển Dung bình thản ung dung nói: “Tôi là người đầu tiên phát hiện ra, Điệp Y cùng em trai cô ấy ở đằng sau tôi cũng tận mắt nhìn thấy, chậc chậc, thật đáng thương, Điệp Y chịu không nổi mà bất tỉnh ngay tại chỗ.”

“Oa, cô ấy nhất định thương tâm muốn chết.”

“Đúng thế đi? Về sau tôi gọi điện cho cô ấy, Quách Nguyệt nói Điệp Y được người nhà đưa ra nước ngoài giải sầu.”

“Thật đáng thương, Điệp Y luôn thân thiết với Lam Tâm, không ngờ bạn thân nhất lại ở sau lưng mình cùng vị hôn phu ba câu đáp bốn, cuối cùng còn hoành đao đoạt ái, chém một đao vào ngực.”

“Tình bạn của phụ nữ thật không đáng tin cậy nha!” Lí Điển Dung không hề đề cập tới bản thân cũng từng lên giọng muốn cướp đi Lôi Chi Phàm, như hóa thân sứ giả chính nghĩa nói: “Điệp Y ngốc nghếch đâu thể đấu lại Phương Lam Tâm âm hiểm chứ? Chúng ta ai không hiểu được Điệp Y có bao nhiêu đơn thuần, ngốc đến giờ vẫn còn học đại học năm 3.”

Mọi người liên tục gật đầu.

“Ôi, Điển Dung, nghe nói tối đó còn có tên chó săn chạy vào chụp ảnh?”

“Nói thật, tôi lúc ấy cũng bị dọa ngây người, hoàn toàn không thể phản ứng.” Lí Điển Dung bôi son môi diễm lệ miệng phun ra thanh âm tinh tế, “Về sau tôi cẩn thận nghĩ lại, tên chó săn làm không tốt kia là do Phương Lam Tâm tìm đến, mục đích chính là mượn nó bức hôn Lôi gia, Lôi đại thiếu không muốn nhận cũng không được.”

“Oa, không thể nào?”

“Bằng không mọi người suy nghĩ một chút, chuyện này sau khi xảy ra, ai là người được lợi nhất?”

“Là Phương Lam Tâm.” Mọi người hai mặt nhìn nhau. Có cần thiết vì muốn được gả cho Lôi Chi Phàm mà làm vậy sao?

“Cô ta hẳn dự tính vụng trộm làm, bí mật thiết kế Lôi đại thiếu, không ngờ tôi cùng chị em Điệp Y không hẹn mà cùng tới thăm bệnh, phá vỡ chuyện xấu. Cho nên nói, con người thật sự không nên làm chuyện thẹn với lương tâm.”

Mọi người nhất chí cùng gật gật đầu.

“Ai, mặc kệ như thế nào, Phương Lam Tâm người ta thắng, hôm nay là cô dâu đẹp nhất!” Ghen tị muốn chết.

“Đúng vậy đúng vậy! Người đầu tiên của lớp chúng ta kết hôn, lại được gả nhà tốt như vậy, người thừa kế duy nhất xí nghiệp Lôi thị nhé! Nếu là tôi, có cơ hội cũng muốn đoạt chồng, ha ha a……”

Các cô gái bắt đầu cô một câu tôi một lời nói đùa.

“Ô, các cậu xem, Điệp Y đến kìa!” Có người hào hứng nói.

“Cô ấy thật đáng thương nha! Vị hôn phu kết hôn, cô dâu không phải là em, quá thảm! Mà lại không thể không đến.”

“Không có cách nào nha! Cô ấy nửa tháng trước công khai đính hôn cùng Lôi Húc Nhật, hôm nay anh họ Lôi Húc Nhật kết hôn, Lôi Húc Nhật nhất định sẽ tham gia, về tình về lý cô ấy cũng không thể vắng mặt.”

“Các cậu xem, cô ấy cười có bao nhiêu ngọt ngào, kỳ thực trong lòng đang chảy máu đi!”

“Đổi lại là tôi, cũng sẽ trang điểm thật đẹp, cười thật tươi tham gia tiệc cưới, không để Phương Lam Tâm được đắc ý! Bằng không, chẳng lẽ ngay cả lòng tự trọng cũng mất luôn?”

“Không sai, Điệp Y đáng thương nhất định đang ra vẻ kiên cường.”

“Ông nội cô ấy cũng thật độc, Lôi Chi Phàm đi một cái, liền lập tức cho đính hôn cùng Lôi Húc Nhật, bọn họ chính là anh em họ, ngày sau không phải chính là cùng Phương Lam Tâm thành chị em dâu? Ài, nếu là tôi nhất định chịu không nổi, liều chết cũng sẽ kháng nghị với ông nội!”

“Điệp Y nào dám kháng nghị? Nghe cha tôi nói, Thẩm đại lão chuyên chế vô cùng, nếu không thuận theo sẽ bị đuổi ra ngoài, giống như năm đó ông ta từng đuổi đứa con duy nhất ra khỏi cửa……”

“Nào, đừng nói nữa, Điệp Y tới đó!”

“Chúng ta phải có lòng đồng cảm, không thể bỏ đá xuống giếng nha!”

“Ai lại bỏ đá xuống giếng? Cậu tự nói mình à!”

“……” Thì thầm xì xồ. (aoi: ôi các bà 8 =__=)

Thẩm Điệp Y nói với vị hôn phu Lôi Húc Nhật một chút, liền đi tới nhóm bạn hồi cùng học trung học ngày xưa, tốt nghiệp rồi rất khó cùng nhau tụ tập, tâm tình vô cùng khoái trá đi tới chào hỏi.

“Thật vui thấy mọi người tụ tập lại nha.” Thẩm Điệp Y là thật tâm.

Nhưng mà, lòng đồng tình của các quý cô trỗi dậy, quả thực không có đạo lý để nói, cô một lời tôi một câu bắt đầu an ủi cô, hy vọng cô không cần ra vẻ kiên cường, khổ sở trong lòng mà nói có thể tìm mọi người cùng cô thay nhau nói chuyện phiếm.

“Mình không khó chịu đâu!” Thẩm Điệp Y tươi cười trong vắt, cô thật sự không để ý. “Chúng ta hôm nay là tới chúc phúc Lam Tâm, có thể gả cho người đàn ông mình yêu, Lam Tâm nhất định sẽ hạnh phúc.”

Nhưng không có người tin.

“Điệp Y, cậu không cần làm người tốt……”

“Cậu nhất định đã ở nhà luyện tập thật lâu đi! Mới có thể nhịn xuống nỗi đau này……”

“Điệp Y, mọi người đều là bạn tốt, không có người chê cười của cậu, người sai là Phương Lam Tâm, cô ta câu dẫn Lôi Chi Phàm cùng nhau phản bội cậu, cậu là người bị hại đáng thương……”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Cậu không cần phải quá《-ム, sẽ nội thương……”

“……” Bảy miệng tám lời.

“Mình thực sự……” Không thèm để ý cũng không khổ sở nha! Thẩm Điệp Y cong khóe môi, thở dài mỉm cười. Nên nói thế nào đây, tận đáy lòng cô không có nửa điểm so đo nha!

Nhưng là các cô ấy không tin, lấy lòng đồng cảm của phụ nữ nhận định cô phải chịu đả kích vô cùng tàn khốc.

Vì sao mọi người đều mong chờ bộ dạng thương tâm muốn chết của cô chứ? Làm không tốt còn hy vọng cô “Bình thường” một chút, trong hôn lễ đóng vai người bị hại vô tội đáng thương, ở trước mặt Lôi Chi Phàm khóc rống thất thanh.

Vậy thì, cô thật sự không thương tâm cũng không đáng thương nha!

Nhìn biểu cảm của mọi người, cô càng không thể nói ra cô thật ra rất vui vì Phương Lam Tâm đoạt lấy Lôi Chi Phàm đi! Thế thì rất tàn nhẫn, hoàn toàn phụ lòng mong đợi của các cô gái.

Quên đi, được người ta thông cảm cũng không mất miếng thịt nào.

Thân hình Lôi Húc Nhật đi tới, mày rậm mắt lệ, các cô gái ào ào né tránh.

“Điệp Y, nên ngồi vào vị trí, ông nội cùng Thiếu Dương cũng đến rồi.”

“Vâng.” Thẩm Điệp Y khoác lấy khuỷu tay anh, cùng nhau vào cuộc.

Các cô gái ào ào thở dài.

Aizz! Điệp Y đáng thương, dê vào miệng cọp.