Vì Em Mà Anh Đến

Chương 30: Em từng sống trong giấc mộng của anh

Sau khi Duy An tỉnh lại thì cảnh sát tới bệnh viện, họ tìm hiểu và ghi chép lại sự việc. Qua những thông tin Duy An cung cấp, họ đã tìm ra kẻ có vết sẹo trên mặt và kẻ nhuộm tóc màu xanh có khả năng là những kẻ lang thang không nghề nghiệp ở đường vành đai Trường Thạch. Nhưng do thiếu chứng cứ, chỉ dựa vào những đặc điểm rời rạc mà Duy An nhìn thấy buổi tối đó thì không thể khẳng định do bọn chúng làm, nên tạm thời chưa thể tiến hành bắt giữ đám người đó. Nhưng hậu quả thì không cách nào thay đổi, cô cũng không cứu được đôi mắt của mình

Duy An trở nên yên lặng một cách lạ thường, Tống Thư Minh nghiêm túc nói vói cô: “Chuyện này không thể cứ thế mà cho qua, đợi điều tra tìm được chứng cứ đương nhiên chúng sẽ phải đền tội.”

Một tuần sau Duy An xuất viện.

Mắt cô tạm thời không được tiếp xúc với ánh sáng, Tống Thư Minh kiên quyết đề nghị cô cứ để miếng vải bịt mắt, rồi thận trọng dắt ta cô ra khỏi bệnh viện, đưa cô lên xe.

Anh thắt dây an toàn giúp cô, hỏi: “Trong bệnh viện rất buồn, có muốn về trường gặp cô bạn cùng phòng trước không?”

Môi cô run run, một lúc lâu sau mới đáp: “Không, em không muốn về trường.” Cô vẫn chưa thể đối mặt với bản thân, sao có thể để Cố Mộng Mộng nhìn thấy, cô bạn đó chắc chắn sẽ rất sợ, hà tất phải khiến người khác lo lắng vì mình chứ.

“Được, vậy chúng ta về nhà trước.”

Dọc đường cô phải nghe theo sự dẫn dắt của Tống Thư Minh mới có thể đi được. Trong bóng tối, Duy An nhớ tới quãng thời gian rất lâu về trước, cô và anh cũng từng chơi một trò chơi như thế này, khi ấy cô nhắm mắt đi trên gò đường, một tay vịn vào vai anh, để mặc anh đưa cô tiến về phía trước.

Giờ cô mới nhận ra chơi trò đó chẳng lãng mạn chút nào, giống như điềm báo tàn nhẫn vậy.

Tống Thư Minh kiên nhẫn giúp cô mở cửa, đợi cô ngồi xuống sofa rồi mới thận trọng tháo tấm vải bịt mắt cô ra.

“Cảm thấy thế nào?”

“Nhìn không rõ.”

“Nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, ngày mai bắt đầu làm quen với việc đeo kính, sẽ ổn cả thôi.” Anh an ủi cô, lấy chiếc kính điều chỉnh thị lực mà bệnh viện đã chuẩn bị ra lau sạch, đặt trên chiếc tủ đầu giường.

Nhưng cô buồn bã không nói gì, ngồi thừ người cả buổi chiều, anh khuyên cô đi nằm nghỉ một lát, nhưng cô lắc đầu từ chối.

Tống Thư Minh đành ngồi lại với cô.

Trong không khí những hạt sáng màu trắng bay bay, là bụi không khí trôi giữa ánh sáng, trước kia cô có thể nhìn thấy rõ tất cả những cảnh tượng tuyệt đẹp này, giờ chỉ còn lại sự khiếm khuyết.

Cuối cùng Duy An nhìn Tống Thư Minh, thế giới trước mắt mặc dù mơ mơ hồ hồ, nhưng anh lại rất thật, cô khẽ khàng thẳng thắn: “Ngày hôm đó em tới đấy để chờ Kiều Ngự, anh ấy nói muốn chúc mừng sinh nhật em, em còn vẽ một bức tranh làm quà tặng anh ấy.”

Tống Thư Minh nghe đến tên Kiều Ngự thì bỗng chau mày, thở dài, “Anh đã nói rồi, em phải tránh xa cậu ta ra.”

Quả nhiên anh rất để ý.

“Em luôn ngốc như thế, không chịu nghe lời còn làm thầy tức giận bỏ đi, bây giờ...”, cô ôm lấy mặt mình. “Thầy ơi, có phải thầy ghét em lắm không? Em luôn do dự không không biết mình muốn gì cần gì. Sau khi thầy đi rồi em đã tới thư viện rất nhiều lần, nhưng tầng trên cùng bị khoá. Em cũng đã nghĩ tới tình cảm mà mình dành cho Kiều Ngự, cảm giác hình như thay đổi rồi, lẽ ra em nên nói rõ với anh ấy, nhưng… dù sao anh ấy cũng là người em đã thích bao nhiêu năm như thế, em không nỡ, anh ấy chỉ cần tốt với em một chút thôi là em đã muốn nhận lời.”

Quá yếu đuối, quá thê thảm.

Anh ôm chặt cô, nói: “Anh không giận, em nói muốn có thời gian bình tĩnh suy nghĩ cho rõ ràng, vì vậy anh mới quay về để xử lý công việc của mình, nhưng khi anh quay lại thì phát hiện ra chỗ đó bị khoá rồi.”

“Chỗ nào?” Duy An đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Chính là… Không có gì, thời gian trước văn phòng nhiều việc quá, tha thứ cho anh vì đã đi lâu như vậy.” Anh chuyển đề tài, cúi đầu hôn lên lông mi cô. “Kiên nhẫn một chút, đợi một thời gian nữa chúng ta tới bệnh viện kiểm tra lại, có thể khả năng nhận biết màu sắc sẽ có chuyển biến tốt.”

Cô gật đầu, đột nhiên nghĩ Kiều Ngự cũng từng có những giây phút rung động như thế, nhưng khi anh cúi người xuống cô lại sợ, vô thức từ chối nụ hôn của anh. Nhưng với Tống Thư Minh, cô lại đón nhận sự dịu dàng của anh một cách rất tự nhiên.

Ba ngày liền, Duy An đeo kính điều chỉnh thị lực nhưng vẫn thấy không quen, không thể nhìn ánh sáng quá mạnh. Tống Thư Minh cũng không cho cô xem ti vi hay dùng di động, những lúc buồn chán cô bèn mang bút ra nguệch ngoạc lên giấy.

Mỗi lần nhìn thấy những đường bút trắng đen rõ ràng ấy, cô luôn cảm thấy thị lực của mình không bị ảnh hưởng nhiều, đáng tiếc sau khi thử rất nhiều lần, cô vẫn không phân biệt được những con số con chữ trắc nghiệm màu. Nếu để nhà trường biết hậu quả thật khó tưởng tượng, học chuyên ngành mĩ thuật yêu cầu rất cao đối với việc phân biệt màu.

Càng nghĩ cô càng buồn.

Lại đến thứ Sáu.

Tống Thư Minh không đi làm, ở nhà với cô suốt, buổi tối anh đưa cô đi ăn đi dạo, tìm cách phân tán sự chú ý của cô, giúp cô nghĩ đến những chuyện vui vẻ.

Anh nhìn cô buồn rầu ngồi trên sofa, vậy là pha một cốc trà sữa đưa cho cô. “Chỉ có một, hai màu là không phân biệt được, chắc không ảnh hưởng gì đến việc học đâu, cùng lắm cuối kỳ anh tìm người giúp em hoàn thành bài tập.”

Cô cúi đầu nhìn cốc trà sữa, rất lâu mới nói: “Em vẫn luôn nghĩ mình sống khá độc lập, nhưng đến lúc này, nếu không có thầy, em thật không biết phải làm gì nữa, thế này em rất chán ghét bản thân.”

Tóc Duy An rối bời nhét đại vào trong cổ áo len, cầm cốc trà sữa mà vẻ mặt đầy khiên cưỡng, anh nhìn cô cười, đi đến vuốt má cô. “Em có cảm thấy việc em gặp anh là do số mệnh an bài không.”

Một câu hỏi quá đột ngột, Duy An ngẩn ra quay sang nhìn anh, ngẫm nghĩ rồi bật cười, “Vâng.”

Tống Thư Minh hình như rất ít khi nói những câu tình cảm “nổi da gà” kiểu này, vì thế cô cảm thấy vô cùng thú vị.

Anh thở dài, vẻ mặt cảm khái. “Điều duy nhất khiến anh thấy sợ là hiện giờ anh lớn hơn em nhiều quá, anh đã đến muộn mười năm.” Anh ôm cô, giọng thấp hẳn xuống: “Em có cảm thấy anh quá già không?”

Cô cũng ôm lại anh, lắc đầu đáp bằng giọng khẳng định: “Không đâu.”

Buổi tối thứ Sáu đèn điện sáng trưng.

Duy An uống một hớp trà sữa, cảm giác thơm tho ấm áp khiến nỗi bi ai tắc nghẹn trong lòng bấy lâu nay bỗng trở nên chơ vơ chẳng có chỗ nào che giấu. Cô khẽ giơ tay bịt mắt, “Em đã hứa với cô sẽ trở thành một họa sĩ tranh sơn dầu giỏi nhất, mặc dù lời hứa ấy nghe thật nực cười, nhưng em vẫn luôn tin tưởng. Bây giờ, em chẳng thể làm được gì nữa rồi.”

Anh nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, “Em chỉ cần làm tiểu Annie của anh thôi là đủ rồi.”

Cô lắc đầu, cố gắng hít hơi thật lâu để không bật khóc.

Tống Thư Minh vẫn nắm tay cô, khẽ nói: “Anh vốn định đợi em bình yên qua tuổi hai mươi rồi sẽ nói cho em biết, nhưng giờ anh rất lo lắng cho em. Annie, anh muốn đưa em đi khỏi đây.”

Cô ngước lên nhìn anh, có chút thắc mắc, nhưng sau đó lại hoảng sợ cúi đầu không nói gì.

“Nếu em sợ, vậy thì đi cùng anh nhé, đợi em lớn rồi, chúng ta sẽ kết hôn.” Anh nói những lòi ấy thật tự nhiên, như đã chắc chắn kết quả, nhưng Duy An giật nảy cả mình, ngẩn ngơ nhìn anh nói: “Thầy, em còn chưa... chưa nghĩ xa như thế...”

Anh vò vò tóc cô, nói: “Nhưng em không thấy chuyện này không đường đột chút nào sao, anh biết em sẽ tin anh, đây là một bí mật, trước sau gì em cũng biết.”

Giống như tòa thư viện tĩnh lặng kia, bí mật này từ đầu tới cuối, luôn ở đó, cũng như luôn không ở đó, nó không bị ai phát hiện, cho tới hôm đó, anh và cô cùng với tay lấy một cuốn nhật ký...

Duy An cảm thấy cảm giác thần bí này lại quay lại, cô không dám trả lời. “Giờ không thể đi, em còn có phải học cho xong đại học... Thầy, hiện tại lòng em rối bời, đừng như thế... Thậm chí em còn chưa biết tại sao thầy lại thích em...”

“Qua ngày mùng 10 tháng 5, anh sẽ nói cho em biết tất cả. Nhưng đầu tiên em phải hứa với anh trước, thời gian này không được gặp Kiều Ngự.”

Duy An vừa nghe thấy cái tên đó thì ánh mắt trở nên tối hẳn đi, cô gật đầu nói: “Em sẽ không gặp lại anh ấy nữa.”

Anh bế cô đi ngủ, đắp chân cho cô, rồi vặn nhỏ đèn.

Mấy hôm nay Duy An liên tục gặp ác mộng, Tống Thư Minh thường ngồi trên sofa đặt bên cạnh chờ cô ngủ say, sau đó mới yên tâm ra ngoài đóng cửa lại.

Lúc anh đi vào phòng khách bỗng phát hiện ra di động của Duy An đang đổ chuông, cầm lên thấy Cố Mộng Mộng gọi, vậy là anh nghe máy.

Đối phương không nghĩ ngợi nhiều vừa thấy có người nghe máy đã nói luôn: “Duy An! Rốt cuộc cậu thế nào rồi?”

Cố Mộng Mộng chỉ biết Duy An gặp chuyện khi đến trung tâm thành phố, tạm thời không thể về trường, không nghiêm trọng lắm, nhưng bao nhiêu ngày đã qua không được gặp Duy An, Cố Mộng Mộng không yên tâm, ngày nào cũng gửi tin nhắn hỏi thăm.

Đáng tiếc mắt Duy An bị thương tạm thởi không thể nhìn màn hình thiết bị điện tử, nên chẳng thể nhắn tin trả lời chi tiết cho bạn yên tâm.

“Tôi là Tống Thư Minh, ừm, cô ấy vừa ngủ rồi, chỉ bị thương ở đầu, vết thương ngoài da thôi, giờ đang nghỉ ở nhà tôi. Sau khi khỏi tôi sẽ bảo cô ấy liên lạc với mọi người, không cần phải lo lắng quá.” Anh giúp cô an ủi bạn, nhưng Cố Mộng Mộng lo lắng do dự mãi, mới hỏi: “Anh có phải thầy giáo đó không?”

“Đúng.”

“Vậy... vậy có thể gọi cô ấy dậy không? Giờ tôi có chuyện gấp cần nói với cô ấy, chuyện liên quan đến Kiêu Ngự,” Cố Mộng Mộng không hiểu gì cả, ngốc nghếch hỏi anh.

Tống Thư Minh nghe thấy tên Kiều Ngự thì nhìn về phía phòng Duy An một cái, sau đó lập tức hạ giọng đáp: “Cô ấy không khỏe lắm, thế này được không, em cứ nói vói tôi, đợi cô ấy tỉnh dậy tôi sẽ chuyển lời.”

“Nhưng chuyện này...” Cố Mộng Mộng rõ ràng đang rất lo lắng, cuối cùng thực sự không còn cách nào khác đành cắn răng nói: “Em thấy có lẽ Duy An vẫn rất tin tưiwrng thầy, vì vậy phiền thầy chuyển lời tới cô ấy giúp. Hôm nay thứ Sáu, em đã hẹn sẽ tới sân bóng rổ với Trịnh Chí Ma rồi tiện thể vẽ luôn. Lúc nghỉ giải lao thành viên đội bóng ngồi nghỉ trên ghế băng nói chuyện, em thấy ồn ào nên tránh ra bên cạnh cái cây, kết quả vô tình nghe được... Kiều Ngự đang lén gọi điện cho ai đó, cậu ấy rất tức giận, chửi rủa không ngớt, hơn nữa còn nói ai bảo các cậu đánh cô ấy gì gì đó... em sợ giật nảy cả mình định đứng dậy đi chỗ khác, nhưng nghe thấy cậu ấy nhắc tới tên Duy An, sau đó còn vô cùng lo lắng ném vỡ điện thoại, rồi chạy đi luôn.”

Tống Thư Minh đứng dựa vào cửa sổ nghe điện, vẻ mặt anh in trên tấm kính mỗi lúc một nặng nề hơn. “Đợi đã, em nói rõ hơn một chút được không, cụ thể Kiều Ngự đã nói những gì?”

“Chính là... ừm, hình như cậu ấy mắng người khác là tự ý quyết định gì đó. Cậu ấy nói, cậu ấy chỉ uống say rồi muốn doạ người khác thôi, nhưng cuối cùng lại bị đối phương gây chuyện, cậu ấy còn tức tối nói họ phải tìm được Duy An, nếu không đám người ở con đường đó đừng hòng sống nổi... Những thứ khác em không dám nghe tiếp, em sợ cậu ấy nhìn thấy em. Kiều thiếu xưa nay vẫn luôn quan hệ với đám người giang hồ, bọn em đều rất sợ cậu ấy.”

“Được, đừng lo lắng. Anh biết rồi. Còn nữa… có lẽ chuyện này nói với em không hợp lắm, nhưng anh vẫn muốn cho em biết, anh rất yêu Duy An, vì vậy anh cầu xin em một việc, tạm thời đừng cho cô ấy biết, những gì em nghe thấy có liên quan tới việc cô ấy bị thương, đừng làm cô ấy bị kích động, được không?”

Cố Mộng Mộng bị giọng điệu nghiêm túc của Tống Thư Minh làm cho căng thẳng, “Em sẽ không nói bừa! Hơn nữa những gì em nói đều là sự thật, em cũng sợ nó có liên quan tới việc cô ấy bị thương nên mới lo. Cô ấy… chắc giờ tâm trạng cô ấy rất tệ phải không?”

“Bình tĩnh hơn nhiều rồi, nhưng mắt có chút vấn đề, phải mất vài ngày nữa mới khôi phục trở lại.”

“Em sẽ không khiến cô ấy kích động đâu. Vậy nhờ thầy vậy, mặc dù em không biết thầy, nhưng em nghĩ so với Kiều thiếu, thầy mới là người yêu cô ấy thật sự.”

Logic của sinh viên nghệ thuật Cố Mộng Mộng lại một lần nữa được tỏa sáng, cô ấy chỉ dựa vào trực giác mà đoán định một chuyện, hơn nữa còn vô cùng chắc chắn.

Tống Thư Minh cười, “Tôi rất vui vì bên cạnh Duy An có một người bạn như em, em đối với cô ấy rất tốt, chỉ là tôi sợ có người muốn hại cô ấy, vì vậy tạm thời không thể để cô ấy quay về trường.”

Ngay từ khi xuất hiện anh đã đứng trước mặt Duy An thẳng thắn thừa nhận tất cả, ngay Cố Mộng Mộng cũng cảm nhận được, giác quan thứ sáu của cô ấy vốn khá kỳ quặc, lúc cúp máy cô ấy đột nhiên hỏi: “Sao em có cảm giác anh đã quen Duy An từ rất lâu rồi nhỉ?”

“Đúng thế, anh quen cô ấy mười năm rồi.”

“Hả? Vậy thì chẳng phải gặp từ nhỏ sao, nhưng Duy An chưa từng nhắc đến anh.”

Tống Thư Minh lịch sự cắt ngang cuộc nói chuyện: “Anh cúp máy đây, cô ấy đang ngủ, anh vào xem cô ấy thế nào.”

“Ồ vâng. Tạm biệt anh.”

Anh dựa vào cửa sổ suy nghĩ một lúc, mắt nhìn về phía bảng lịch điện tử bên cạnh, hôm nay là mùng 3 tháng 4 năm 2011, còn hơn một tháng nữa.

Mùng 10 tháng 5 là ngày quan trọng.

Bất luận thế nào, cũng phải qua được thời gian này.

Tống Thư Minh giơ tay kéo cửa sổ, quay người định về phòng, vừa ngẩng đầu lên thì sững lại.

Duy An đứng ở cửa phòng mặt mày trắng nhợt, cô mặc áo ngủ, môi run rẩy, kinh hoàng nhìn anh hỏi: “Thầy, ai gọi điện đến thế?” Ánh mắt ấy dần trở nên kiên định, từng bước từng bước đi về phía anh hỏi tiếp: “Đừng nói dối em, đưa di động cho em.”

“Mắt em còn chưa được nhìn màn hình.”

“Vậy thầy cho em biết đi.”

Anh ôm chặt cô để cô khỏi kích động, nhưng từ sau ngày hôm đó Duy An trở nên rất nhạy cảm, sự việc khủng khiếp nhất trong cuộc đời mà cô chưa bao giờ tưởng tượng nổi lại đột nhiên ập đến. Lòng người hiểm ác, tất cả đã phá vỡ phòng tuyến cuối cùng trong lòng cô,khả năng tự bảo vệ khiến cô trở nên hoảng loạn, không khống chế được cảm xúc.

Tống Thư Minh phải mất rất nhiều công sức mới có thể giúp cô bình tĩnh trở lại, Duy An đờ đẫn ngồi bệt xuống sàn nhà ôm đầu gối, mắt nhìn anh trừng trừng.

Anh ngồi xổm, trả lời rất chân thành: “Là bạn em, Cố Mộng Mộng. Nếu không tin đợi đến lúc nào khỏi em có thể kiểm tra điện thoại.”

Duy An nghe đến tên Cố Mộng Mộng thì vẻ mặt dịu hẳn, cô hỏi: “Cô ấy nói những gì?”

“Nói rất lo lắng cho em, rất muốn em quay về, một mình cô ấy ở ký túc buổi tối hơi sợ.”

Cô gật đầu, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, bèn hỏi Tống Thư Minh: “Vậy tại sao thầy lại hỏi cô ấy chuyện về Kiều Ngự? Thầy đừng gạt em, em nghe thấy hết rồi, thầy nói chuyện đó có liên quan đến việc em bị thương!”

Tống Thư Minh im lặng rất lâu.

Duy An bắt đầu thấy sợ, cô đột nhiên giơ tay ôm lấy anh nói không ngừng: “Cầu xin thầy đừng gạt em nữa, em đã bị lừa tới thê thảm rồi… Thầy ơi, thầy muốn tốt cho em phải không? Vậy thầy đừng bao giờ lừa em nữa.”

Tiểu Annie của anh tròng mắt đỏ hoe gần như bị áp lực trong lòng ép cho phát điên, cô vẫn còn là một đứa trẻ, dù cô đã hai mươi rồi, cô vẫn không biết cách làm thế nào để chăm sóc bản thân.

Tống Thư Minh bỏ kính xuống, anh day day trán, hiếm khi thấy anh bối rối thế này, anh thì thầm bên tai cô: “Em có hiểu không, anh đến đây chỉ vì muốn giúp em trải qua quãng thời gian đại học trong vui vẻ và bình an, nhưng anh vẫn không kịp ngăn cản, khiến em bị thương. Anh rất buồn, anh tuyệt đối sẽ không để bi kịch lặp lại lần nữa, vì vậy bây giờ anh thật sự không thể nói, tất cả những chuyện liên quan đến Kiều Ngự, em không cần phải biết thêm nữa.”

Cô đột nhiên giơ tay đẩy mạnh anh ra, “Tại sao?”

“Bời vì em cần phải cắt đứt mọi quan hệ với Kiều Ngự, nếu không nhất định sẽ có chuyện.”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô rất lâu, hai người không ai chịu nhượng bộ. Anh không chịu đưa di động trả cô, cô đứng dậy quay về phòng, đột nhiên cô nói: “Có phải Trình An Ni làm thế vì Kiều Ngự không?”

Tống Thư Minh không trả lời, “Chuyện này anh sẽ làm rõ. Nhưng giờ không được nghĩ nhiều, em chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe thôi.” Anh nói khá nghiêm khắc.

Duy An bỗng bật cười, cười đờ đẫn, chỉ quay đầu nhìn nhìn anh, sau đó lẩm bẩm: “Mọi người đều đang dối gạt em, thầy cũng thế, thầy không chịu cho em biết lai lịch của thầy, cũng không chịu nói cho em biết những chuyện đã xảy ra, thầy chỉ đang dỗ dành em thôi.”

Nhưng cô yếu đuối tới mức không có cách nào thay đổi được hoàn cảnh của mình.

Ánh đèn mờ nhạt trong phòng khiến người ta ngột ngạt, Tống Thư Minh nghe tiếng khóc vọng ra mà lòng đau như bị dao cứa, nhưng anh vẫn ngồi trên sofa cầm di động của Duy An lên bấm nút tắt máy.

Tuyệt đối không thể để cô ấy biết.

Tối hôm đó, Tống Thư Minh cũng nằm mơ.

Anh mơ thấy người phụ nữ nằm trên giường mặt không sắc máu, gầy tới mức không chịu đựng nổi một cái ôm. Anh không biết phải làm thế nào để cô dễ chịu hơn, đau khổ nhìn đủ thứ máy móc trên người cô, cùng chiếc máy thở ôxy đang duy trì sự sống cho cô.

Bác sĩ và các chuyên gia, y tá gần như đều đã lắc đầu, anh cố gắng hết mọi khả năng của mình cũng chẳng thể cứu vãn được gì, tuyệt vọng tới mức muốn nổ tung.

“Rất xin lỗi, các tế bào ung thư của phu nhân đã lan rộng khắp cơ thể, khiến các cơ quan nội tạng bị tổn thương. Chúng tôi đã làm hết khả năng rồi, anh Tống vẫn nên chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.”

Câu kết luận này không phải lần đầu anh được nghe, tình hình nguy kịch về bệnh tình của cô đã được thông báo ba lần rồi.

Nhưng Tống Thư Minh không thể nào chấp nhận, anh là một luật sư, công việc của anh đòi hỏi tư duy lý tính, nhưng đến những lúc như thế này, anh cũng chẳng thể duy trì được sự bình tĩnh nữa.

Hai y tá tóc vàng mắt xanh đứng ở cuối hành lang bệnh viện, vẻ mặt đầy tiếc nuối, thì thầm nói: “Haiz, trẻ quá, mới hai mươi chín tuổi, lại rất xinh đẹp nữa chứ, nghe nói tình cảm giữa hai vợ chồng anh Tống vô cùng khăng khít.”

“Đúng thế, vì muốn ở bên vợ chăm sóc mà anh Tống đã tạm dừng công việc một thời gian rồi, trên báo hôm qua còn đăng đấy, văn phòng của anh ấy tạm ngừng nhận án, thế cạnh tranh của bốn văn phòng luật sư hàng đầu đã có thay đổi.”

Trong phòng bệnh đột nhiên có người lao ra, “Hơi thở của bệnh nhân suy yếu, nhịp tim đập rất bất thường!”

Tất cả bác sĩ đều vội vàng chạy vào cấp cứu, Tống Thư Minh bị ép phải ký tên lần nữa, anh cần phải đồng ý để họ cấp cứu.

Giống như có sự tương thông tâm linh giữa những người yêu nhau, lúc đặt bút tay anh run tới mức không sao kiểm soát được, gần như đây là lần đầu tiên trong đời anh không thể viết ra nổi tên của mình, có lẽ đây là... lần cuối cùng rồi.

Anh đứng ngoài phòng bệnh nhìn đèn báo cấp cứu bật sáng, thời gian quay ngược trở lại, tất cả quay về năm anh và cô gặp nhau, cô rất trẻ, còn anh vừa mới tiếp quản văn phòng luật sư của gia đình.

Anh về nước đột ngột, tận mắt chứng kiến một vụ tai nạ, lại nhìn thấy người con gái ốm yếu đó trong bệnh viện, cô rất đáng thương, nằm trên giường không dám nhìn người lạ, nhưng bên cạnh cô chẳng có lấy một người thân chăm sóc, vì còn phải đợi nhà trường thông báo cho gia đình ở thành phố khác.

Tống Thư Minh cùng mẹ vào bệnh viện, vô tình vào nhầm phòng bệnh, thấy cô gái đó ngồi thẩn thờ trên giường, băng bó trắng toát từ trên xuống dưới, nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo.

Cô mở mắt nhìn ra cửa, bất kỳ ai vào cô cũng chẳng có biểu hiện gì, miệng không ngừng lặp đi lặp lệt: “Tôi không nhớ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã cảm thấy, cô rất giống cô gái bé nhỏ trong vở nhạc kịch đó.

Sau này, rất nhiều năm trôi qua, anh nguyện dùng tính mệnh mình để chăm sóc cho cô, tình yêu như thế khiến rất nhiều người cảm động. Nhưng họ lại sống một cuộc sống rất yên bình, cô đã quên tất cả, thích nhất là được nghe anh ngân nga ca khúc nhạc kịch đó sau mỗi buổi trưa.

Giống như một đứa trẻ mới sinh, sau tai nạn, người đầu tiên quan tâm yêu thương cô chính là Tống Thư Minh, từ đó, cô gái ấy sống theo thói quen của anh, và cũng chỉ tin tưởng một mình anh.

Câu chuyện về vụ tai nạn cũng dần lắng xuống, giống như một giai điệu cổ điển trầm lặng, còn cô gái mất đi trí nhớ do vụ tai nạn đó sau này trở thành vợ anh.

Nhưng giờ thì sao?

Trong giấc mơ lặp đi lặp lại của anh, những cảnh tượng xuất hiện liên tiếp đó chính là kết thúc tàn nhẫn của câu chuyện. Vẫn là trong bệnh viện lạnh lẽo, cô phải thở ôxy, tính mạng nguy kịch, vào giây phút cuối cùng thần trí trở nên tỉnh táo lạ thường, cô lên tiếng yêu cầu bác sĩ cho gặp chồng mình.

Cô thấy anh nước mắt đầy mặt, cố gắng kéo chặt tay anh, “Hồi còn trẻ, em từng yêu một ma quỷ. Thư Minh, em vẫn luôn nhớ một người... chuyện quá khứ, em chỉ nhớ cảnh tượng cuối cùng, em biết anh ta tên Kiều Ngự, lúc chiếc xe lao tới anh ta đã ôm chặt người khác, những gì xảy ra sau đó em không nhớ nữa... tại sao lại như thế?”

Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời cô vẫn thấy nuối trong vùng ký ức của cô khuyết mất quãng thời gian quan trọng nhất của tuổi thanh xuân, bức tranh sơn dầu hồ đồ thời niên thiếu, vì một vụ tai nạn mà vỡ nát, tất cả mọi màu sắc biến thành một màu xám lạnh lẽo.

Cô bỏ ra bao nhiêu năm, tìm đủ mọi cách để nhớ lại, nhưng thứ cô có được chỉ là một bức tượng vỡ nát mà thôi.

Trong mơ, câu nói cuối cùng đó của cô không ngừng lặp lại: “Nếu có thể... giúp em lấy cuốn nhật ký về, em muốn biết, tại sao chuyện lại thành ra thế này, và tại sao em lại... mãi mãi chỉ nhớ mình anh ấy.”

Tống Thư Minh gật đầu nhận lời, người nằm trên giường bệnh cười rất đẹp, cuối cùng cô buông tay anh.

Cô ra đi mãi mãi.

Bức di ảnh của bà Tống không phải màu đen trắng, bởi vì hồi còn sống cô thích sự tươi sáng, rực rỡ và nhức mắt của màu đỏ, anh đã giúp cô chọn một bức ảnh hở vai khá quyến rũ, để làm ảnh thờ cho cô.

Thì ra trong lòng mỗi người đều có một bí mật, khi họ yêu nhau, những bí mật đó sẽ trở thành truyền thuyết cảm động nhất giữa những người đang yêu.

Mục đích cuối cùng trong cuộc đời chúng ta, thực ra chỉ là vì muốn bước vào trong câu chuyện của người khác mà thôi