"Tốt quá rồi, tốt quá rồi." Hà Dung Chỉ vừa lau nước mắt vừa nói.
Mạc Sùng Quang đứng bên cạnh gật gật đầu, vỗ vai bà.
Mạc Cửu Chương mặt mày nở hoa.
Thanh Di cũng vui mừng khôn xiết, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra khuôn mặt bầu bĩnh của hai đứa nhỏ.
Mạc Thiệu Khiêm khẽ thở ra một hơi.
- ---
Giai Kỳ mơ màng tỉnh dậy, muốn ngồi dậy nhưng bên dưới rất đau, cả người mệt mỏi như bị rút hết sức.
"Tỉnh rồi?" Mạc Thiệu Khiêm nhìn cô.
Cô khẽ gật đầu, cảm giác cổ họng khô khốc, cô đưa tay chỉ bình nước trên bàn. Mạc Thiệu Khiêm hiểu ý, tới lấy cho cô một cốc nước, cẩn thận đỡ cô dậy, cho cô uống từng hớp một.
Cổ họng được lưu thông, Giai Kỳ nhìn anh: "Con chúng ta..."
Mạc Thiệu Khiêm khẽ mỉm cười: "Là con trai."
Giai Kỳ nghe vậy khẽ mím môi, đôi mắt rưng rưng.
"Sinh đôi." Mạc Thiệu Khiêm lại thêm một câu nữa.
Giai Kỳ lúc này trong lòng kích động không thôi.
Mạc Thiệu Khiêm đưa tay lau nhẹ nước mắt nơi khóe mắt cô, tựa trán mình vào trán của cô, mũi cao cọ cọ vào mũi cô.
Anh nhẹ giọng, đôi mắt nhu hòa nhìn cô ẩn chứa đầy ý cười, vẻ mặt đầy yêu thương cùng cưng chiều: "Vợ vất vả rồi."
Giai Kỳ khẽ mỉm cười, đôi mắt lấp lánh ánh nước khẽ nheo lại, cô đưa tay lau lau khóe mắt, liên tục lắc đầu.
Đoàn người Mạc gia vừa mở cửa vào phòng đã thấy bong bóng hồng bay khắp nơi, con trai và con dâu đang tựa đầu vào nhau, khung cảnh hạnh phúc ngọt ngào lóa cả mắt.
"E hèm." Mạc Cửu Chương khẽ hắng giọng, đi vào đầu tiên.
Giai Kỳ giật mình, đẩy Mạc Thiệu Khiêm ra, đầu hơi cúi, đôi tai đỏ lựng.
Hà Dung Chỉ thấy biểu cảm cô như vậy không nhịn được liền cười một cái, đứa con dâu này của bà, da mặt thật mỏng.
Mạc Sùng Quang đi tới, để trái cây xuống bàn rồi nhìn Giai Kỳ: "Tiểu Kỳ, con đã đỡ hơn chưa?"
Giai Kỳ khẽ gật đầu: "Con đỡ nhiều rồi ạ."
Hà Dung Chỉ ôm một đứa bé trong lòng, ngồi xuống giường rồi đưa cho cô: "Là bé trai."
Giai Kỳ mím môi ẵm đứa bé, cảm xúc của cô lúc này rất phức tạp.
Ừm, có lẽ là vì lần đầu tiên làm mẹ.
Đứa bé mới sinh, da mặt vẫn còn hơi nhăn nheo, nhưng đôi mắt lại rất đẹp, cái mũi nhỏ cùng đôi môi chúm chím trông rất yêu.
"Đây nữa! Đây nữa!" Thanh Di đi tới, hào hứng sán lại gần Giai Kỳ, để cho cô nhìn thấy đứa bé còn lại
Đứa bé này giống bé kia như đúc, chỉ có điều nơi mi tâm khiến người ta có cảm giác rất nhu hòa, dịu dàng.
"Thật dễ thương." cô mỉm cười, khẽ chớp mắt một cái rồi nhìn hai đứa bé không rời.
"Chị, hai đứa bé còn chưa có tên, hai anh chị đặt đi." Thanh Di nói, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
Giai Kỳ quay đầu nhìn Mạc Thiệu Khiêm, anh nhìn cô, nói: "Em đặt đi."
Giai Kỳ nghe vậy lại nhìn mọi người, thấy nét mặt ai cũng căng thẳng, cô cười cười nói: "Hay là mọi người cùng đặt, tên nào hay thì lấy tên đó."
Nghe cô nói vậy, ai ai cũng hiện lên vẻ mặt vui mừng phấn khích, có lẽ chỉ chờ mỗi câu này của cô.
Ai mà ngờ rằng vì chuyện này mà mọi người lại cãi nhau chí chóe.
"Không! Phải đặt là Vĩ Thành! Cái tên của ông nghe quê chết đi được!" Hà Dung Chỉ nói.
"Bà thì biết cái gì? Đặt cho nhóc con là Cao Lãng đi!" Mạc Sùng Quang phản bác.
"Hay đặt cho bé con tên Kiến Công đi!" Thanh Di xen vào.
"Không được! Phải đặt cho nó tên Khang Dụ*! Như vậy nó mới khỏe mạnh được!" Mạc Cửu Chương nói.
*Khang Dụ: mang ý nghĩa khỏe mạnh và thân hình nở nang.
"Không được! Lấy tên kia!"
"Tên đó thì ra gì? Phải lấy tên kia kìa."
"Tên này hơn! Mấy tên đó quê chết đi được!"
"Không!"
Thế là mọi người bắt đầu cãi nhau chí chóe.
Giai Kỳ và Mạc Thiệu Khiêm mỗi tay ôm một đứa, nhìn nhau.
Mạc Thiệu Khiêm đưa tay chạm vào bàn tay bé nhỏ kia, đôi mắt mang đầy ý cười: "Hay là, đặt tên cho nó là Tuấn Thành?"
Đứa bé Mạc Thiệu Khiêm đang ẵm là em trai, là đứa bé có khuôn mặt dịu dàng và ôn hòa.
"Tuấn trong tuấn tú, Thành trong thành thật. Được! Lấy tên này đi." Mạc Sùng Quang phân tích rồi vỗ đùi, vui vẻ đáp ứng luôn.
Giai Kỳ nhìn bé con trong lòng mình, mặc dù khuôn mặt hai đứa giống nhau đến 9 phần, nhưng trên mặt anh trai lại có vẻ lạnh lùng cao ngạo hơn em trai. Cô trầm ngâm suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Vậy bé này sẽ tên Tuấn Kiên."
"Tuấn trong tuấn Tú, Kiên trong kiên cường. Được! Tên này cũng rất hay!" Mạc Sùng Quang lại một lần nữa vỗ đùi.
Mọi người nghe vậy cũng gật đầu, không phản bác.
Giai Kỳ cười, đưa tay chọc chọc má đứa bé.
Tuấn Kiên, Tuấn Thành, hai anh em sau này phải bảo vệ và yêu thương nhau, có biết không?