Vị Đắng Của Đường Mật

Chương 24: 24 Được Nhận Việc


Một giọng nói xa lạ phát ra làm Chi Nguyệt xoay người lên nhìn, là một bà lão đã cao tuổi, nhưng dáng vẻ rất thanh tao, cao quý.

Gương mặt có vẻ nghiêm nghị nhưng đầy phúc hậu.
- Cô gái trẻ, sao cô lại ngủ ở đây?
Chi Nguyệt nở nụ cười ấp úng với bà, không biết nên trả lời làm sao.

Bà liền không ngại khoảng cách người lạ ngồi xuống hỏi thăm Chi Nguyệt.
- Cô đang tìm việc làm à?
Chi Nguyệt trơ mắt ngạc nhiên.
- Sao bà lại biết cháu đang tìm việc?
Giọng cười bà khìn khịt vang lên.
- Chẳng phải trên tay của cô đang cầm bộ hồ sơ xin việc sao.
Chi Nguyệt đưa mắt xuống nhìn ngay, đúng là cô đang cầm bộ hồ sơ xin việc làm.
Đúng là ngớ ngẩn quá rồi, chưa già mà đã lẩm cẩm hay quên.

Chi Nguyệt vội nở rộ nụ cười tươi rói nét mặt ngây ngốc với bà.

Làm bà bỗng chợt nhớ lại mình thời trẻ, cũng hồn nhiên trong sáng như cô gái này, nói chuyện một lúc bà cảm thấy Chi Nguyệt rất hợp ý, lại còn biết cách xoa bóp, bấm nguyệt nữa, làm bà rất quý mến.

Nhân tiện bà cũng đang cần người giúp việc, nên có ý muốn giúp cho Chi Nguyệt.

Nói xong bà đã đưa Chi Nguyệt về nhà để cô làm quen với công việc mới.
Chỉ trong vài phút chiếc xe Chevrolet Impala màu đen loáng của bà đã dừng lại trước cửa một căn biệt thự rộng lớn với thiết kế kiểu hoàng gia quý tộc, kiến trúc biệt thự theo phong cách cổ điển châu Âu.

Căn Biệt thự cổ điển này mang nét đẹp trường tồn với thời gian, không chỉ dừng lại ở kiểu dáng đồ sộ, từng đường nét cho đến họa tiết trang trí của biệt thự cũng vô cùng độc đáo.

Ở phía bên cạnh còn có một sân vườn hoa cỏ rộng lớn thích hợp cho việc uống trà thư giãn.
Xe vừa đỗ, đã có một người đàn ông dáng trung niên nhẹ nhàng đi tới mở cửa xe đưa tay đỡ bà xuống.
Chi Nguyệt thoáng nhìn cũng biết được bà là một người thuộc gia thế thượng lưu.
Đi vào bên trong dinh thự, bà ngồi xuống bộ sofa phòng khách.


Ở đây cách bày trí vô cùng nhẹ nhàng thanh lịch không quá cầu kỳ nhưng không thiếu phần sang trọng.

Đây là lần đầu Chi Nguyệt bước chân vào nhà người lạ nên có chút ngượng ngại e dè, tự biết thân biết phận mình chẳng là gì nên đứng nép vào một bên phía sau bộ ghế sofa.
Cô thiết nghĩ ở đây chắc chưa có người giúp việc nào cả, nên bà mới có ý định nhận cô vào làm.

Nhưng trái lại không những một người mà đến tận bốn năm người làm tính luôn cô là người thứ sáu.

Bà cho gọi tất cả ra để giới thiệu Chi Nguyệt với họ.
- Từ ngày mai sẽ có thêm một người phụ việc trong nhà, mọi người phải biết giúp đỡ chỉ dẫn công việc cho người mới.
Họ gật đầu nghe bà căn dặn.
- Vâng, lão phu nhân chúng tôi biết rồi ạ.
Nói chuyện với cô một buổi mà vẫn chưa biết tên cô, bà bèn gọi Chi Nguyệt ra phía trước mặt để hỏi.
- Tên của cô là gì?
Chi Nguyệt nhẹ nhàng giọng.
- Dạ, cháu tên là Chi Nguyệt.
Bà gật đầu đã nghe thấy, còn chậm rãi giải thích.
- Chi Nguyệt! Tên nghe rất hay, Nguyệt là mặt Trăng - ánh trăng đẹp huyền ảo, soi rọi ánh sáng, dẫn dắt mình bước đi trên con đường ngay chính trong bóng tối.

Là một sự dịu dàng, nết na lại tỏa sáng.
Lưu quản gia đứng cạnh bỗng nở một nụ cười nhã nhặn ngoài môi.

Đã lâu rồi ông không nhìn thấy lão phu nhân có tâm trạng thoải mái như vậy, cũng không để tâm với những chuyện nhỏ nhặt này, nhất là đối với người làm.

Đa phần những người làm đều do ông tuyển chọn.
Cô gái này đúng là may mắn khi được lão phu nhân đích thân tuyển chọn, dường như bà rất quý mến cô gái này thì phải.
Bà liền bảo cô Trương đầu bếp dẫn Chi Nguyệt đi xem một vòng quanh căn nhà để dễ bề làm việc sau này.

Chi Nguyệt được bà Trương dẫn đi xem qua từng căn phòng từng nơi giải thích rõ ràng cho Chi Nguyệt hiểu.

Căn nhà này quả thật rộng lớn như chốn mê cung vậy.

Tự nhủ với lòng, sau này bản thân Chi Nguyệt sẽ cố gắng nhiều hơn.

Đi tới một phòng, bà Trương không mở cánh cửa ra như các phòng khác mà chỉ nói.
- Đây là phòng của thiếu gia trước đây.
Rồi bà lướt qua nhanh không nói gì thêm nữa cho Chi Nguyệt biết, cô cũng hơi thắc mắc vì sao căn phòng này bà Trương lại không tiện mở nó ra cho cô xem, còn mang vẻ mặt kì lạ khi nhắc tới phòng này.

Mặc dù trong lòng đang vướng mắc nhưng cô không dám hỏi thêm, trước tiên cứ làm tốt phận sự của mình đi đã.
Xem qua tất cả các phòng trong căn nhà một lược, bà Trương đưa cô xuống lại phòng khách, Chi Nguyệt bước đến chỗ lão phu nhân đang ngồi.
- Thưa bà, cháu đã xem qua rồi ạ.

Ngày mai cháu sẽ tới sớm để bắt đầu công việc luôn được không bà?
Bà gật đầu ý kiến của Chi Nguyệt, cô vui mừng cúi đầu cảm ơn bà một cách kính trọng rồi rời đi.

Bà dõi mắt nhìn theo Chi Nguyệt đến khi khuất dần trong tầm mắt, Lưu quản gia đứng cạnh xét thấy nói.
- Hình như lão phu nhân rất thích cô bé đó thì phải.
Bà im lặng một chút, rồi thư thái nói với Lưu quản gia.
- Nhìn con bé có vẻ dễ mến, lại còn là người chu đáo, tốt bụng nữa.

Khác với những cô gái mà ta đã từng tiếp xúc qua.
Lưu quản gia gật đầu hiểu rồi không hỏi gì nữa, bởi ông tin vào đôi mắt nhìn người của bà.

Nếu nói trong Phương gia này người hiểu rõ lão phu nhân ngoài Phương Vĩ Quân ra thì còn có Lưu quản gia, bởi vì ông đã vào Phương gia làm việc tính đến nay cũng đã mấy mươi năm rồi.

Từ khi Phương Vĩ Quân còn là một đứa trẻ năm tuổi, lão phu nhân còn nắm giữ chức vị chủ tịch trong tập đoàn Phương Duệ.

Suốt thời gian đó, những chuyện lớn bé của Phương gia ông đều chứng kiến qua cả, hiểu được tâm ý của bà đó là điều rất hiển nhiên.
...............
Ở một không gian khác trong căn phòng riêng của khách sạn Hoa Bình, thân hình trắng mộng tr@n trụi của Chi Ninh đang cuộn mình trong chiếc chăn bông cùng với La Triệt.

Cô mơ màng cựa quậy một lúc mới từ từ mở đôi mắt nhèm nhụa ra nhìn xung quanh, bất giác ngồi dậy không biết đây là đâu?
Cô đưa tay vò tóc, một cảm giác thật nặng nề ê ẩm cả thân thể dường như không còn sức lực.


Lúc này đầu óc cô mới nhớ lại mình đã uống rượu trong quán bar với La Triệt, sau đó chắc cô đã nhớ ra chuyện tối qua nên xoay mặt nhìn xuống La Triệt, anh vẫn còn đang ngủ.

Cô không nghĩ sẽ cùng với anh trải qua một đêm ân ái nào, với một người ham danh vọng đặt cao giá trị bản thân như cô thì anh chưa đủ tư cách để lên giường.
Trong một lúc dao động nhất thời do bản thân cô say men đã không làm chủ được chính mình nên mới lên giường với hắn.

Hiện giờ Lăng Thị đã không còn, cô cũng không phải là danh gia quý tộc gì nữa, thiết nghĩ cô như người đang đuối nước mà bắt được khúc gỗ to.

Cứ tạm thời níu lấy, đợi sau khi sóng yên gió lặng khúc gỗ lớn như La Triệt cô sẽ vứt đi thật xa.
Chi Ninh vội vàng bước xuống khỏi giường, nhặt lấy quần áo của mình dưới sàn nhà rồi đi vào trong phòng tắm.

Sau nữa tiếng tắm rửa sạch sẽ thay đồ xong cô bước ra đã thấy La Triệt dậy rồi, tư thế nữa ngồi nữa nằm của hắn ta trên giường trông rất hoàng hả sảng khoái.
- Chào buổi sáng em yêu.
Chi Ninh lơ đi anh không thèm nhìn tới dù một chút, huống gì là một câu chào đáp lại.

Mặc dù thái độ Chi Nguyệt hờ hững nhưng anh không hề để tâm khó chịu, thậm chí còn vui vẻ cười hi hả.
- Sao vậy người đẹp? Có phải tối qua vẫn chưa đủ làm em thỏa mãn hay không?
Chi Ninh im lặng, liếc ánh mắt cảnh báo qua nhìn La Triệt.
La Triệt nhếch môi mỉm cười, liền đứng dậy đi tới chỗ Chi Ninh đưa tay nựng nịu vào khuôn mặt mỹ tú của cô một cái, rồi đi lại tủ quần áo lấy ra một chiếc áo khoác ngủ mặc vào nhanh gọn.

Sẵn đứng từ phía sau hắn vòng tay ra ôm lấy eo Chi Ninh nhẹ nhàng, tựa gương mặt mình xuống bờ vai phơi trần với chiếc áo cúp ngực của Chi Ninh đặt một nụ hôn yêu chiều.
Chiếc cổ trắng mịn nõn nà, vương mùi sữa tắm hắn lại nhớ đến cảm giác tối qua mà Chi Ninh mang lại cho hắn đến tận trời mây, hơi thở hắn phì phà bên tai cô giọng điệu thỏ thẻ.
- Nếu chưa đủ làm em thỏa mãn, chúng ta có thể làm lại cũng được mà.
Chi Ninh nhanh tay đẩy hắn ra một bên, với vẻ bực bội.
- Đủ rồi, anh nghiêm túc một chút đi, đừng có đùa nữa, em phải đến bệnh viện rồi.
Thấy cô không vui anh ngừng lại, không buông lời ma mị nữa, bước ra phía trước mặt cô, ra dáng một người đàn ông trách nhiệm nói.
- Ok.

Anh biết rồi, anh sẽ không ép buộc em khi em không vui, anh chỉ làm khi em tự nguyện thôi, em đi đi.
Nói xong hắn đặt lên trán Chi Ninh một nụ hôn mật ngọt, cô yên người cho qua chuyện rồi đi ngay.
Chi Ninh bước ra tới đại sảnh khách sạn Hoa Bình, lướt ngang cô là một cô gái xinh đẹp, sang trọng chính là La Vân Hi em gái của La Triệt.

Thoáng qua nhưng Vân Hi đủ nhìn ra Lăng Chi Ninh, cô ta đi rất vội nên Vân Hi không kịp gọi lại để nói chuyện.

Bước vào tới bên trong sảnh khách sạn nhân viên quầy tiếp tân đã gật đầu chào.
- Chào cô, La tiểu thư.
Vân Hi gật nhẹ đầu đáp nhận.


Rồi đi thẳng lên đến phòng của anh trai mình - La Triệt, sẵn cửa không khóa Vân Hi bước vào luôn.

Bên trong La Triệt đang đứng trước gương chỉnh sửa lại âu phục, đốn lại chiếc cà vạt trên cổ, thấy Vân Hi đi vào anh không tỏ ra phản ứng vẫn thản nhiên thắt xong cà vạt.
Cô ngồi xuống bộ ghế bên cạnh, vương đôi mắt lên tra vấn anh.
- Vừa rồi em nhìn thấy Lăng Chi Ninh từ trong khách sạn bước ra, có phải anh và cô ta đang qua lại với nhau không?
La Triệt không trả lời Vân Hi, thái độ từ tốn vuốt lại mái tóc, xịt một chút nước hoa, thoa một ít kem dưỡng da vào lòng bàn tay, xong đi ngang chỗ Vân Hi ngồi dừng chân lại một giây.
- Đúng là anh và Lăng Chi Ninh đang qua lại với nhau, có ảnh hưởng gì đến em hả?
Dứt lời La Triệt vội chân bỏ ra ngoài hành lang đến phòng làm việc của mình.

Vân Hi tức nhiên không thể bỏ qua vội đứng dậy nối bước theo lưng anh trai lên tới cửa phòng làm việc, chân vừa đi miệng thì vừa nói không ngừng.
- Sao anh lại có thể qua lại với cô ta, chẳng phải trước kia cô ta chê bai anh sao?
- Thật sự anh không hiểu hay anh cố tình không hiểu, Lăng Thị trước đây vẫn luôn xem La Thị chúng ta là đối thủ trên thương trường.

Họ ỷ có Phương gia làm điểm thế, không coi ai ra gì cả.
- Ba mà biết chuyện này, chắc chắn ba sẽ không để anh dễ dàng mà qua lại với cô ta đâu.

Bây giờ Lăng Thị nhà họ đã bị mất sạch, gia thế gì đấy cũng chẳng còn, đứng cạnh còn cảm thấy xấu hổ, nói chi là có thể qua lại với anh, cô ta đúng là đang nằm mơ giữa ban ngày.
Cô luyên thuyên từ phòng riêng của anh lên tới phòng làm việc, cho tới khi La Triệt ngồi xuống chiếc ghế bên tai vẫn còn nghe giọng Vân Hi cứ lải nhải mãi không hồi kết.

Quá ồn tai, quá phiền toái La Triệt đành phải nghiêm khắc lớn giọng.
- Em nói đủ chưa?
Từ nhỏ Vân Hi đã được cả nhà cưng chiều, kể cả anh cũng không nỡ lớn tiếng quát với em gái nhưng hôm nay Vân Hi nhìn thấy dáng vẻ anh bực tức lớn tiếng với cô, mặc dù rất uất ức Vân Hi tức khắc im miệng.

La Triệt thở dài một cách bất lực, đã để anh phải nổi giận mới chịu ngoan ngoãn.
- Chuyện riêng tư của anh em không có quyền xen vào, anh qua lại với Lăng Chi Ninh cũng là một điều tốt cho em đấy, vì có thể giúp em loại bỏ đi một đối thủ dễ dàng chinh phục Phương Vĩ Quân của em hơn.

Nhưng tốt hơn hết, em cứ lo chuyện của em đi.
Vân Hi bĩu môi bày mặt tức giận, uất ức nhìn anh trai mình, rõ ràng là tình cảm đặt không đúng chỗ, đối với hạng phụ nữ như Lăng Chi Ninh làm gì hiểu tình cảm chân thành là gì, cớ sao phải vướng vào chữ lụy.

Tức quá Vân Hi vùng vằng bỏ chân đi, tránh ông La biết chuyện giữa anh và Chi Ninh, La Triệt buông một câu với theo.
- Tốt nhất em đừng hở mồm ra với ba đấy, nếu không...!em đừng trách anh.
Vân Hi nghe hiểu từng lời anh trai cảnh báo, nhưng tỏ ý không nghe thấy, vội vã bỏ ra ngoài.

Làm cho Vân Hi tức giận bỏ ra ngoài, La Triệt chỉ đành buông giọng thở dài còn nhếch môi cười.
- Con bé này lúc nào cũng y như trẻ con chẳng chịu lớn chút nào cả..