Vị Đắc Xán Lạn

Chương 46

Kinh Xán đứng giữa hàng cũng nhận ra người qua đường đang nhìn về phía họ, cậu hơi ngoảnh đầu nhìn xung quanh. Dù người đi đường cũng chỉ trỏ vào họ, nhưng ngôn ngữ và biểu cảm lại không hề ác ý như trước đây cậu từng gặp, vậy nên Kinh Xán cũng không có nhiều tâm lý muốn né tránh.

“Kinh Xán,” Chu Triết bỗng gọi cậu, khẽ nhắc nhở: “Cậu tuột dây giày kìa”.

“Hả?”. Kinh Xán vội vàng nhìn xuống, thấy dây giày bên phải của mình bung ra rồi, cậu bèn chạy ra khỏi hàng.

Cậu quỳ một gối buộc lại dây giày bên phải, sau đó để đề phòng, cậu còn buộc lại cả dây giày bên trái. Sợ mình tụt lại với lớp quá xa, cậu buộc cực nhanh tay. Song khi cậu xong xuôi đứng dậy, vừa định chạy tới chỗ lớp mình thì một bàn tay bỗng kéo cánh tay trái của cậu, giữ rất chặt, một bàn tay khác lại đặt lên vai phải. Kinh Xán còn chưa kịp thét lên đã bị người đó kéo vào hàng.

Hành vi của Hạ Bình Ý không chỉ làm Kinh Xán hết hồn, mà học sinh lớp anh cũng giật thót tim.

“Đờ mờ, cậu ngày càng được đấy Hạ Bình Ý,” nam sinh đứng hàng thứ hai từ dưới lên kinh ngạc nhìn Hạ Bình Ý: “Cậu là cướp đấy à, sao còn cướp người trên đường thế?”.

Vì Kinh Xán thường xuyên sang lớp 12/21 tìm Hạ Bình Ý, vậy nên mấy cậu con trai trong lớp đều nhận ra cậu, biết cậu và Hạ Bình Ý rất thân thiết. Mấy cậu con trai xung quanh đồng loạt cười ầm lên, Kinh Xán đành quay sang nhìn “kẻ cướp” bên cạnh.

“Cậu làm gì đấy?”, Kinh Xán hỏi nhỏ.

“Không làm gì hết,” vì hai người người đứng trước, người đứng sau, khi nói chuyện Hạ Bình Ý sẽ đặt một tay lên vai Kinh Xán, kề sát lại người cậu, còn nghiêng đầu lại gần tai Kinh Xán: “Muốn cậu đi cùng tôi thôi”.

Hai người đứng rất gần nhau, mỗi khi tiến thêm một bước, dường như người cậu luôn chạm vào người phía sau. Kinh Xán bỗng hoảng hốt ngọ nguậy hai vai, muốn vùng ra khỏi Hạ Bình Ý.

“Không được đâu,” học sinh ngoan Kinh Xán nghiêm túc nói: “Thầy tôi bảo không được ra khỏi hàng, tôi phải về lớp đây, còn phải đếm sĩ số nữa”.

“Không đếm sĩ số trên đường đâu, chắc phải sang khu trường chính mới đếm, lát nữa tôi thả cậu về’. Thấy Kinh Xán vẫn còn do dự, Hạ Bình Ý bèn buông vai cậu ra, quay sang nói với Vương Tiểu Vĩ: “Đổi chỗ đi, cậu ra đứng sau Kinh Xán”.

Mỗi lớp đều xếp thành hai hàng, Vương Tiểu Vĩ và Hạ Bình Ý vốn cùng đứng cuối hàng, lúc này Hạ Bình Ý kéo Kinh Xán vào, thành ra Vương Tiểu Vĩ đang đứng ngang hàng với Kinh Xán.

“Sao mà cậu lắm chuyện thế nhỉ?”. Vương Tiểu Vĩ thấy Hạ Bình Ý ngày càng phiền phức hơn rồi, không giống kiểu sao cũng được như trước nữa: “Cứ đứng thế này đi, tôi thấy đứng cạnh Kinh Xán vui lắm, đổi người nói chuyện mới”.

“Không được,” Hạ Bình Ý đập vào tay Vương Tiểu Vĩ: “Đổi chỗ đi, cậu qua đây che cho Kinh Xán”.

“Ui đau!”. Vương Tiểu Vĩ rụt tay về, trợn mắt với Hạ BÌnh Ý: “Cậu che cũng vậy mà!”.

“Đương nhiên là khác rồi”.

“Có gì mà khác hả?”.

“Khác quá luôn ấy chứ…”, Hạ Bình Ý bãi dài giọng ra, rề rà nói.

Vừa dứt lời, không chỉ có Vương Tiểu Vĩ nhìn anh, mà cả Kinh Xán cũng quay phắt lại.

Hạ Bình Ý nhìn vẻ mặt hoảng loạn như thể đang sợ Hạ Bình Ý sẽ nói thêm gì đó của Kinh Xán, anh bèn nhoẻn miệng cười.

“Nhanh lên, nhanh lên, còn lề mề nữa là tới nơi đây này”.

Hạ Bình Ý thúc giục không ngừng làm Vương Tiểu Vĩ cũng thấy bực, đành phải vùng vằng đổi chỗ, cô đơn đứng một mình cuối cùng.

Hạ Bình Ý được đứng cạnh Kinh Xán đúng như ý, anh cúi đầu, đúng lúc bắt gặp Kinh Xán cũng đang nhìn mình.

“Vừa nãy cậu hoảng loạn cái gì?”, Hạ Bình Ý cười, hỏi cậu.

“Đâu có đâu”. Kinh Xán cụp mắt, chối bay chối biến.

“Lại còn đâu có đâu”. Hạ Bình Ý chọc vào mặt Kinh Xán: “Nếu giờ mà trời nóng hơn chút thì mũi cậu ướt sũng mồ hôi rồi”.

“Tôi có phải cún con đâu mà…”.

Nói tới đây, Kinh Xán lại nhớ đến Năm Mới. Trước đây Năm Mới từng đến nhà cậu thêm mấy lần, chẳng qua đã lâu rồi không gặp nó nữa. Vốn cậu muốn đợi Năm Mới đến rồi cho Hạ Bình Ý gặp nó, nhưng mãi vẫn không thấy nó đâu, cậu lại bắt đầu lo không biết có phải Năm Mới có chuyện gì rồi không. Mấy hôm trước cậu không kìm lòng được kể cho Hạ Bình Ý nghe, Hạ Bình Ý còn an ủi cậu, bảo có lẽ Năm Mới được ai đó nhận nuôi, có nhà rồi.

Lúc đó Hạ Bình Ý nói: “Có khi nó đã gặp được người tốt nào đó, nhận về nuôi rồi, sau này không còn là chó hoang nữa”.

Đương nhiên Kinh Xán cũng mong Năm Mới gặp người hảo tâm, nhưng quen biết với nó lâu vậy rồi cũng có tình cảm, nghĩ mình có thể không bao giờ gặp lại Năm Mới nữa, Kinh Xán vô cùng hụt hẫng.

Trong mắt người khác, động tác vừa rồi của Hạ Bình Ý có vẻ sỗ sàng, vậy nên Vương Tiểu Vĩ không chấp nhận nổi, nói: “Hạ Bình Ý, cậu làm gì đấy?”.

Mãi mới được nói chuyện đôi câu với bạn trai lại bị tên “có mắt như mù” này cắt ngang, Hạ Bình Ý chẹp miệng, bất mãn hỏi: “Sao chỗ nào cũng có mặt cậu thế?”.

Hạ Bình Ý thầm nghĩ, tôi sờ bạn trai tôi thì sao, Kinh Xán nhà tôi đẹp thế này, đừng nói là sờ mặt, sau này sờ cả chỗ khác nữa cơ. Nghĩ vậy, anh lại không kìm được nhéo mặt Kinh Xán. Sờ mặt Kinh Xán thích cực kỳ, vừa mềm vừa núng nính, lần này Hạ Bình Ý phải nhéo đến mấy lần mới chịu bỏ ra.

“Ơ kìa,” Vương Tiểu Vĩ thấy mặt Kinh Xán nổi dấu tay mờ mờ, kiên quyết bênh vực kẻ yếu là Kinh Xán: “Cậu đừng có bắt nạt người ta được không? Nhéo đỏ cả mặt rồi kìa, cũng chỉ có Kinh Xán tốt tính nên không nói gì thôi”.

“Bắt nạt?”, Hạ Bình Ý nhướng mày, suy ngẫm về hai chữ này, sau đó hỏi Kinh Xán: “Tôi bắt nạt cậu à?”.

Kinh Xán không nói gì, chỉ mím môi nhìn anh mấy giây, sau đó cậu quay sang giải thích với Vương Tiểu Vĩ: “Thật ra… cậu ấy nhéo không đau đâu”.

Vương Tiểu Vĩ: “…”.

Được rồi, hóa ra là mình bao đồng.

Hạ Bình Ý cũng không ngờ Kinh Xán lại nghiêm túc bênh mình như thế, anh sửng sốt một chốc rồi cười tươi như hoa, run cả vai. Sau đó, anh lại xoa đầu Kinh Xán như đang cố ý khích Vương Tiểu Vĩ.

Vương Tiểu Vĩ trợn mắt: “Lưu manh”.

Vào đến sân thể dục trường chính, Hạ Bình Ý rướn cổ nhìn xung quanh, sau khi xác định vị trí của lớp 12/8 và của Tô Diên, anh mới chỉ sang bên phải, bảo Kinh Xán: “Lớp cậu bên kia kìa, đi đi, đừng hấp tấp, giờ cậu qua đó chủ nhiệm lớp cậu không thấy đâu”.

Kinh Xán gật đầu, nghe lời anh chạy chầm chậm về lớp.

Đúng là Tô Diên không nhìn thấy, nhưng lúc này Ôn Tương Doanh đang kiểm tra sĩ số giúp Tô Diên, Kinh Xán về tới nơi thì bị cô bắt tại trận, kế hoạch lén chui vào hàng cũng phá sản theo. Ôn Tương Doanh nhìn ánh mắt né tránh của Kinh Xán, lấy làm lạ hỏi: “Cậu đi đâu thế? Sao nãy vào trường không thấy cậu?”.

“Tôi…”. Kinh Xán căng thẳng đẩy kính, ấp úng nói: “Đi… đi nhầm hàng”.

“À…”, Ôn Tương Doanh nhìn theo hướng mắt Kinh Xán, thấy một người thò ra từ hàng lớp 12/21, cô cười toe, bảo: “À… đi nhầm à… đi mãi đi mãi, đi nhầm sang lớp 12/21 luôn à?”.

Giọng nói rõ ý trêu chọc của cô làm mặt Kinh Xán lại phừng phừng lên. Cậu đang định phản bác lại vài câu, nhưng khi ngẩng đầu lên thấy Ôn Tương Doanh cười tít mắt lại, cậu bỗng nhớ đến câu Hạ Bình Ý từng nói: “Ai híp mắt cũng là quái vật hết”. Thế là cậu quả quyết ngậm miệng, không đấu tranh vô ích nữa.

Đúng như lời Chu Triết, lễ tuyên thệ một trăm ngày của trường trung học số bảy được tổ chức vô cùng long trọng, có không ít lãnh đạo ngồi trên bàn đại biểu, cống hiến cho buổi lễ rất nhiều những bài phát biểu hùng hồn. Nhưng vì buổi lễ kéo dài quá lâu, sau khi nghe xong, Kinh Xán đã chẳng còn đọng lại gì trong những bài phát biểu ấy nữa. Cậu chỉ nhớ đại diện học sinh bắt nhịp cho họ giơ nắm đấm tay phải lên tuyên thệ, tiếng hô đều tăm tắp, vang vọng khắp bầu trời trên sân thể dục, là ý chí quyết tâm của tuổi mười bảy.

Tuyên thệ xong, các lớp giải tán, từng chùm bóng bay đủ sắc màu được thả tự do bay lên không.

Lúc đó, đám đông xung quanh hò reo, Kinh Xán đứng trên thảm cỏ xanh mướt, ngửa đầu nhìn từng chùm bóng bay sắc màu rực rỡ. Cậu chợt nghĩ, một trăm ngày sau, khi cuộc thi rất quan trọng với nhiều người kia kết thúc, có phải mọi người cũng sẽ chen nhau bay tới tương lai mà họ hằng ao ước, như những chùm bóng bay kia không.

Hạ Bình Ý thì sao?

Cậu ấy sẽ đến thành phố nào?

Bỗng có người dán vào sau lưng, Kinh Xán quay lại, thấy một khuôn mặt to đùng ngay phía trước.

“Nhìn cái gì đấy?”, Hạ Bình Ý nhẹ nhàng hỏi.

Kinh Xán chỉ lên những quả bóng bay đã tản ra khắp bầu trời, quay lại nói với Hạ Bình Ý: “Đẹp quá”.

Hạ Bình Ý chỉ nhìn thoáng qua, sau đó lại nhìn Kinh Xán. Anh không hiểu, rõ ràng nắng không gắt, rõ ràng Kinh Xán cũng thích bóng bay, nhưng tại sao cậu vẫn hơi nhíu mày?

Ở cạnh Kinh Xán lâu ngày, giờ cậu đã không còn lầm lì như ban đầu nữa, nhưng vẫn có rất nhiều lúc, Hạ Bình Ý không biết cậu nghĩ gì.

Hạ Bình Ý chạm nhẹ lên mắt cậu hai lần, hàng lông mày đang nhướng lên bèn ngoan ngoãn sụp xuống.

“Đi thôi,” Hạ Bình Ý chỉ ra tấm phông nơi đang có rất nhiều người tụ tập: “Chúng ta đi ký tên đi”.

Sau khi mọi người tản ra, có rất nhiều người đã chạy đến bức phông ký tên kia, lúc này, khu vực có độ cao vừa phải trên tấm phông đã chật kín chữ ký rồi. Kinh Xán nhận bút Hạ Bình Ý đưa cậu, thử ướm lên tấm phông mấy lần vẫn chưa tìm thấy chỗ trống nào phù hợp.

Hạ Bình Ý chỉ vào một chỗ trống nho nhỏ trước mặt: “Chỗ này được này”.

Kinh Xán nhìn thử, sau đó lập tức lắc đầu: “Chỗ này nhỏ quá, hai người ký tên chật lắm”.

Cũng phải, Hạ Bình Ý nghĩ. Kinh Xán là người chọn bút cũng phải chọn chiếc nào cán bút đẹp nhất cơ mà, bảo cậu ký vào chỗ nhỏ thế này đúng là thiệt thòi quá.

Anh lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn, sau đó anh phát hiện vẫn còn một khoảng trống lớn ngay gần tiêu đề “Phông ký tên một trăm ngày” bên trên… Bởi chỗ đó cao quá nên vẫn chưa ai với tới được.

Hạ Bình Ý lập tức nghĩ ra cách, anh kéo tay Kinh Xán, hất cằm về phía khoảng trống trên cùng của tấm phông: “Chỗ đó chưa ai ký kìa”.

“Nhưng mà cao quá…”.

Kinh Xán chưa nói xong, Hạ Bình Ý đã ngồi xổm cạnh cậu.

“Cậu làm gì đấy?”, Kinh Xán thắc mắc.

Hạ Bình Ý chỉ vào vai mình: “Lên đi, tôi nâng cậu lên”.

Đương nhiên Kinh Xán không dám nhúc nhích, chuyện gây chú ý như vậy không thể xuất hiện trong cuộc đời của cậu được. Nhưng Hạ Bình Ý hoàn toàn không cho cậu cơ hội từ chối, anh kéo tay cậu lên vai mình, để mình không nằm bò lên người Hạ Bình Ý, Kinh Xán đành phải ngồi lên vai anh như lời anh bảo.

“Ngồi chắc nhé”. Hạ Bình Ý giữ đùi Kinh Xán, đứng phắt dậy.

“Á!”.

Anh đứng dậy nhanh quá nên dù Kinh Xán vẫn luôn dồn sức vào hông, nhưng cậu vẫn sợ tới nỗi phải ôm lấy đầu anh.

Hành động của họ lập tức thu hút sự ý chú của đám đông xung quanh, tiếng hò hét ngạc nhiên vồ vập bên tai Kinh Xán, thậm chí cậu còn nghe thấy cả tiếng huýt sáo, tiếng trêu chọc. Trước hàng loạt ánh nhìn của mọi người xung quanh, không bao lâu Kinh Xán đã toát mồ hôi, cậu hoảng loạn cúi đầu, muốn tìm kiếm ánh mắt của Hạ Bình Ý. Cúi đầu rồi, cậu mới nhận ra Hạ Bình Ý cũng đang ngửa đầu cười với cậu.

Ngồi trên vai Hạ Bình Ý, dường như cậu cũng giống những quả bóng bay rực rỡ sắc màu vừa nãy, gần gũi trời xanh vô cùng.

Lạ thay, cậu biết bên dưới có rất nhiều người đang nhìn lên, nhưng lòng cậu lại nảy sinh một cảm giác lạ thường, đó là cậu ngồi cao thế này, ánh mắt của những người khác cũng không thể tổn thương cậu nữa.

“Sao lại ngây ra thế?”, Hạ Bình Ý khẽ nhéo đùi cậu: “Nhanh lên, ký to vào”.

Kinh Xán nắm chặt chiếc bút, nhìn lên khoảng trống trước mắt rồi hạ quyết tâm. Cậu viết tên Hạ Bình Ý lên trước, sau đó viết tên mình dưới tên Hạ Bình Ý.

“Xong chưa?”, Hạ Bình Ý thấy cậu dừng lại, bèn hỏi.

“Chưa xong”.

Tên thì xong rồi, nhưng cậu muốn vẽ thêm gì đó nữa.

Kinh Xán nhìn năm chữ phía trước vài lần, không sao kìm nổi sự thôi thúc trong lòng.

“Hạ Bình Ý ơi,” Kinh Xán vỗ đầu Hạ Bình Ý, tìm kiếm sự khích lệ của anh: “Tôi muốn vẽ thêm gì đó nữa”.

Hạ Bình Ý nghe vậy cũng không hỏi cậu muốn vẽ gì, quả quyết nói: “Vẽ đi”.

“Nhưng mà…”.

Làm vậy gây chú ý quá.

Thật ra cậu muốn vẽ trái tim quanh tên hai người cơ, nhưng nghĩ thôi cũng biết làm vậy lộ liễu quá, đã vậy còn hơi cổ lỗ sĩ, nếu cậu vẽ thật thì không biết mọi người sẽ bàn tán thế nào nữa. Vậy nên Kinh Xán đổi ý, cậu giơ bút vẽ một quả táo vòng bên ngoài tên hai người.

Cách vẽ rất đơn giản, là kiểu giáo viên nhà trẻ nào cũng dạy học sinh.

“Sao cậu lại vẽ táo?”.

Mua bút phải mua chiếc có hình táo, ký tên cũng vẽ quả táo, Hạ Bình Ý nghĩ vậy mới bật cười: “Cậu thích táo à?”.

“Ừ, tôi không thích ăn táo, nhưng tôi thích ý nghĩa của nó”.

Hạ Bình Ý lại nhớ đến xoài và chuối sấy, anh nên phát hiện sở thích của Kinh Xán rất rõ ràng từ lâu rồi mới phải, cậu luôn thích một khía cạnh của một thứ nào đó, nhưng không mù quáng yêu thích mọi điều của nó.

“Tôi nhận ra cậu thật sự rất lý trí luôn,” Hạ Bình Ý tò mò hỏi: “Có phải cậu chưa bao giờ yêu ai yêu cả đường đi không?”.

Kinh Xán nhìn hai chữ trước mắt, khóe miệng cong cong dưới ánh mặt trời.

“Cũng không hẳn,” Kinh Xán đáp: “Có một ngoại lệ”.

“Ngoại lệ gì thế?”.

“Kinh Xán!”.

Tiếng gọi của một cô gái cắt ngang lời Kinh Xán chưa kịp nói, hai người đồng loạt quay đầu, Ôn Tương Doanh lập tức bấm nút chụp ảnh, ghi lại nghi thức ký tên đặc biệt quá đỗi này.

Trên bức hình ấy có sân trường ồn ã, có vô số bóng bay, có tấm phông ghi lại rất nhiều nguyện vọng, còn có cả quả táo bao quanh tên hai người…

Rất lâu sau này, Kinh Xán in tấm ảnh này ra bằng chiếc máy in ảnh Hạ Bình Ý tặng mình, cậu viết một dòng chữ lên mặt sau tấm ảnh, ghi lại tâm trạng của cậu hôm ấy – “Mùa xuân như bắt đầu từ hôm ấy, và chúng tôi đứng giữa mùa xuân”.