Vì Cô Ấy

Chương 12: 12 Bảo Bối Trong Phòng Bếp ( 3


Ngoài phòng khách.

“ ai ya, Vũ đầu, nói cho huynh đệ biết sao mày có thể theo đuổi được con gái nhà người ta vậy!” Tiết Khải dẫn đầu bát quái.

“ Chính là theo đuổi như vậy“ Lưu Giai Vũ gãi đầu có chút ngại ngùng,“ Có một ngày tao đi qua cổng trường Tam Trung liên nhìn thấy cô ấy, chính là ! ! nhất kiến chung tình, về sau tìm người nghe ngóng tin tức cô ấy, sau đó luôn đối tốt với cô ấy”“ Ồ, chính là bám theo không dời” Dịch Ngạo Xuyên cười nói.

Nghe xong liền cảm thấy theo đuổi nữ sinh cũng không khó a.

“ Xem là vậy đi” Lưu Giai Vũ nói : “ lâu dần rồi cô ấy cũng biết điểm tốt của tao, cứ như vậy mà ở cùng một chỗ.

”Tiết Khải : “ Mấy người chúng ta đều là côn đồ a, hút thuốc, uống rượu đánh nhau, bạn gái mày không để ý à?”“ Cô ấy nói không để ý mấy thứ này” Lưu Giai Vũ cười có chút ngốc nghếch.


“ Tao dựa vào, cơm chó này ông đây ăn vào cũng đau ngực a” Tiết Khải ôm ngực làm ra vẻ không chịu đựng được.

Dịch Ngạo Xuyên nghe lười Lưu Giai Vũ nói khó có khi không cợt nhả, nghiêm chỉnh được một lần, nghiêm túc nói :“ cô ấy không để ý những thứ này, chính là cô gái tốt, tiểu tử mày nên phải trân trọng đối xử với người ta thật tốt.

”Lưu Giai Vũ vỗ ngực bảo đảm : “ Đó là đương nhiên rồi”Dịch Ngạo Xuyên cau mày hút một hơi thuốc cuối cùng, sau đó đem đầu thuốc dúi vào gạt tàn.

Tâm tình có chút phức tạp.

Nhiếp Nhã Phàm không để ý những điều này, Diệp Tình thì lại rất để ý a.

Anh ta có lòng tốt đưa cô về cô đều không chịu, nhìn anh ta như nhìn ôn thần tránh không kịp, sợ bị người ta thấy được cô cùng anh có quan hệ với nhau.

“ Ài, thật không nghĩ đến mày lại là người cố người yêu sớm nhất trong ba chúng ta.

”Tiết Khải cảm thán xong lại quay sang trêu ghẹo Dịch Ngạo Xuyên“ Anh Xuyên, mày xem Vũ đầu cũng đã có người yêu, mày độc thân 19 năm rồi, cũng tìm một người đi.

”“ Mày cho rằng ông đây không muốn tìm hả?” Dịch Ngạo Xuyên cười cười :“ Trên mặt tao có vết sẹo dọa người như vậy, lại thêm hình xăm lộ ra đều dọa các cô gái nhỏ chạy mất rồi, còn nói chuyện yêu đương cái búa ý.

”Vết dao trên mặt anh ta từ đầu lông mày bên trái dọc theo cái mũi cao thẳng sang đến má bên phải, dài khoảng 10 cm.

Quả thật làm người ta sợ hãi.


Nhưng điều này lại không làm ảnh hưởng đến khuôn mặt vô lại của anh, thậm chí còn làm anh có thêm mấy phần hoang dại, có mùi vị đàn ông.

Tiết Khải cười nói : “ Những người con gái đó thật nông cạn, không hiểu được mị lực của anh Xuyên.

”Anh ta nói xong liền nói chủ đề mới : “Êy, nói ra xem mẫu người con gái mà mình thích đi? Đơn thuần hay cá tính? Vũ đầu khẳng định không cần phải nói rồi, thích dạng học sinh ngoan như Nhiếp Nhã Phàm.

”Đổng Gia Hào dẫn đầu bày tỏ thái độ : “ tao thích những chị gái có cá tính”Tiết Khải ; ‘ heey, tiểu tử mày, tuổi còn nhỏ mà tâm rất lớn nha.

”Đổng Gia Hào “ hey hey” cườiTiết Khải cũng cười : “ Trùng hợp thật, tao cũng thích dạng có cá tính, có thằng đàn ông nào mà từ chối được dạng thành thục, biết trêu ghẹo a?”“ Anh Xuyên, mày thì sao, thích dạng nào ?”Mấy người đều vẻ mặt hóng hớt nhìn Dịch Ngạo XuyênDịch Ngạo Xuyên khóe môi hàm chứa ý cười, tầm mắt lại không tự chủ được nhìn về phía phòng bếp.

Mặc dù cửa phòng bếp đang đóng, nhưng anh ta như có thể xuyên thấu qua cánh cửa nhìn thấy người đang nấu ăn bên trong.

“ Không có hình mẫu nào cả, ông đây thích hay không chỉ dựa vào cảm giác.


”Anh đang nghĩ, Diệp Tình khẳng định vừa nấu cơm vừa mắng anh trứng thối ở trong lòng đi?Vừa nghĩ Diệp Tình một mặt hung hăng mắng anh, nhưng vẫn phải bất đắc dĩ làm cơm rang trứng cho anh ăn, bộ dạng nghẹn khuất lại ấm ức đó nhất định rất đáng yêu a.

Chỉ cần nghĩ đến đó, Dịch Ngạo Xuyên không tự chủ được cong môi cười, vẻ mặt cười xấu xa, đôi mắt đen nhánh lấp lánh ý cười, ánh mắt nhìn về phía phòng bếp càng dịu dàng thêm mấy phần.

Tiết Khải không biết anh Xuyên nghĩ đến cái gì mà cười thành bộ dạng như vậy, nhỏ giọng hỏi Lưu Giai Vũ ở bên cạnh :“ Anh Xuyên bị làm sao vậy, cười cái gì đó? Chẳng lẽ là trong phòng bếp này còn giấu bảo bối hả?”Lưu Giai Vũ cũng không biết tại sao anh Xuyên lại nhìn phòng bếp cười vui vẻ như vậy :“ Ách! !.

.

có lẽ có khả năng, thật có thể có giấu bảo bối đi.

".