Vị Chanh Bạc Hà

Chương 5

Kì nghỉ hè dài đằng đẵng rốt cục đi qua, lại đã đến thời gian khai giảng của trường ĐH A.
Giữa trưa, các khu căn tin đều náo nhiệt cả lên. Trương Tử Toàn phụ trách đi gọi hai phần đồ ăn, Tần Hàm Lạc lại đi qua một bên mua hai li nước sinh tố dưa hấu. Sau đó hai người chiếm một cái bàn, bắt đầu ăn uống.
Lịch trình mùa hè rất bận rộn, một ngày ba bữa cũng không có thời gian ăn, hơn nữa buổi sáng hai người cùng nhau làm vệ sinh phòng kí túc của Trương Tử Toàn, đều rất đói. Trương Tử Toàn ăn đến vui vẻ, lang thôn hổ yết, ngay cả một người nữa xuất hiện bên cạnh cũng chưa phát hiện ra.
"Ha, Oánh Oánh, đã lâu không gặp." Tần Hàm Lạc nhìn cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh, cười chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi đây ăn cùng đi."
Oánh Oánh? Trương Tử Toàn nghe được cái tên này, bỗng nhiên mất ngon, miệng chứa đầy đồ ăn, ngẩng đầu lên, chạm phải chính là đôi mắt chứa đầy tình cảm mang theo vài phần u oán, trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng nuốt đầy miệng đồ ăn xuống, cười khan vài tiếng: "Ha ha, em thế nào lại bỏ gần lấy xa, chạy đến tận căn tin bên này vậy?"
"Vì sao em tới đây ăn cơm, chị không biết chắc?" Tạ Oánh Oánh thầm oán nhìn hai người, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: "Nghỉ hè chị làm gì? Điện thoại không nghe, nhắn tin cũng không trả lời, em......" Liếc nhìn Tần Hàm Lạc một cái, do dự định nói lại thôi.
"Có vẻ tôi ở đây khiến hai người nói chuyện không tiện a, hắc hắc, nghĩ sao thì tôi cũng là người thức thời, vậy tôi qua bên kia tìm Trương Trác Tử ăn cơm." Tần Hàm Lạc vừa dứt lời, trên đùi bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhói, mặt liền biến thành trạng thái vặn vẹo, suýt nữa hét lên.
Ánh mắt Trương Tử Toàn đầy uy hiếp nhìn Tần Hàm Lạc ba giây, sau đó mới ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cần gì phải thế? Với quan hệ của tụi mình, tao nói gì cũng không cần phải giấu mày mà, mày lại nói nhiều như vậy, thật đúng là cả nghĩ. Ơ, sao sắc mặt khó coi thế? Mày nhìn mà xem, tao đã bảo mày đừng có ăn khổ qua mà, thế mà còn nói trời này ăn để giải nhiệt." Giọng nói đùng là thần kỳ dịu dàng cùng quan tâm.
Tần Hàm Lạc vẻ mặt nhăn nhó, gảy gảy khổ qua trong bát còn chưa kịp đưa vào miệng, gật đầu nói: "Không phải do khổ qua, là...là do vừa rồi không cẩn thận bị muỗi đốt, aish, thời tiết nóng như vậy, khó trách căn tin lại tự nhiên có muỗi."
Trương Tử Toàn nghe cô chửi đểu, đang muốn mỉa mai đáp lại, ánh mắt Tần Hàm Lạc bỗng nhiên đầy kinh ngạc, lấy khuỷu tay huých cô: "Mau nhìn bên kia."
"Cái gì?" Trương Tử Toàn cau mày, quay đầu nhìn chung quanh.
"Kia kìa!" Tần Hàm Lạc dùng ánh mắt không ngừng ra hiệu, Trương Tử Toàn cùng Tạ Oánh Oánh đồng loạt nhìn về hướng kia.
Cách đó không xa một thân ảnh quen thuộc đập vào mắt, cô gái một thân áo trắng ngắn tay, cộng thêm chiếc váy dài màu xanh nhạt, mái tóc nâu uốn quăn hơi gợn sóng, đang đứng kia, mặt mày hớn hở trò chuyện cùng vài nam sinh. Cô tên Ninh Sương, là lớp phó của lớp Tần Hàm Lạc, vốn hôm nay khai giảng, có thấy cô cũng không khiến người ta kinh ngạc như vậy, nhưng cái cô Ninh Sương này, diện mạo vốn cực kì bình thường, mọi ngày vốn hầu như thời gian đều ở thư viện, chưa bao giờ chú ý bản thân, quần áo của cô, bình thường không phải màu đen thì chính là màu xám, một bộ quần áo vài ngày không đổi là chuyện thường, cho nên hôm nay thấy người ta ăn mặc thế này thực sự khiến Tần Hàm Lạc một phen kinh ngạc.
"A, thì ra là cô ta." Trương Tử Toàn phản ứng dị thường lạnh nhạt.
"Chậc chậc, biến hóa thực lớn nha, một thân quần áo này làm cho cậu ta nhìn trông thuận mắt hơn không ít. Hắc hắc, ngay cả tóc cũng đi sửa sang lại." Tần Hàm Lạc thở dài.
Trương Tử Toàn lại ngay cả mí mắt cũng không thèm động: "Tục ngữ nói, quần áo làm nên con người, vàng bạc làm nên phật, lời này tự nhiên là có đạo lý của nó. Trước kia cô ta không trang điểm thì bảy phần giống quỷ, ba quần giống người, giờ ăn mặc chải chuốt như thế, dĩ nhiên là ba quần giống quỷ, bảy phần giống người, đây thật sự không thể không xem là một bước nhảy vọt nha."
Tạ Oánh Oánh vừa nghe được những lời này, liền nhịn không được "xì" một tiếng bật cười thành tiếng.
Tần Hàm Lạc lắc đầu nói: "Miệng của mày thật đúng là không nói được cái gì tốt cả." Trong lòng cũng thầm thấy buồn cười, thực tế cũng không thể trách Trương Tử Toàn không tốt, mà là do Ninh Sương kia, ngày thường trừ việc bỏ công sức ra học hành thì việc lấy lòng nam sinh cũng rất không tiếc sức, đối xử với bạn nữ thì nhỏ mọn không chịu được, nhưng đối với phái nam thì lại cực kì hào phóng, là loại điển hình đem những lời "Khác cực thì hút, cùng cực thì đẩy" phát huy tới cực hạn. Từng vô số những ngày mùa hè cùng mùa đông, có người nhìn thấy cô ta ở căn tin, mắt không thèm nhìn mấy bạn nữ cùng lớp bên cạnh, tươi cười đầy mặt bỏ tiền túi đi mua trà cúc ướp lạnh hoặc trà sữa nóng đưa đến bàn một vài nam sinh, mà ở ký túc xá nữ, chuyện cô ả vì một phân tiền mà cùng bạn nữ so đo đến đỏ mặt tía tai đã xảy ra vài lần. Mà quá nhất là, chính mình bộ dáng bình thường, lại dường như có thù oán rất sâu với mấy bạn nữ xinh đẹp trong lớp, thường xuyên xảy ra va chạm. Trương Tử Toàn đã tranh chấp với cô ả hai lần, cho nên giờ hai người ngẫu nhiên nhìn thấy nhau cũng đều coi đối phương như không khí.
Đối với việc này, Trương Tử Toàn thường xuyên giơ tay làm bộ bất đắc dĩ: "Không có biện pháp, mỹ nữ trời sinh chính là chọc cho người ta ngứa mắt, huống chi tao lại vừa xinh đẹp mà dáng lại chuẩn, quả thực là thiên địch lớn nhất của cô ta, đâu có gì lạ khi tao bị coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt."
Ba người cơm nước xong, Trương Tử Toàn cố ý không nhìn vẻ chờ mong trên mặt Tạ Oánh Oánh, nói có việc, rồi vội vàng kéo Tần Hàm Lạc đi, đi được vài bước, cũng hiểu mình quá mức lạnh nhạt vô tình, lại nhịn không được quay đầu nói: "Qua hai ngày nữa tôi sẽ đến tìm em."
Tạ Oánh Oánh lòng tràn đầy ủy khuất, còn chưa kịp nói gì thì bóng dáng người ta đã đi xa.
***
Cây ngô đồng xanh um tươi tốt che chắn ánh mặt trời gay gắt lại bên ngoài, nhiều đốm sáng vàng óng ánh vẫn lọt qua tán lá, hắt lên con đường dưới những tàng cây.
Trương Tử Toàn cùng Tần Hàm Lạc song song đi trên đường, vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói: "Vừa rồi mà mày thực sự để tao ở lại cùng với cô ấy thì tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày."
"Gì chứ? Tao cảm thấy Tạ Oánh Oánh không tệ mà, huống chi hai người ở bên nhau còn chưa được bao lâu, mày thế nào lại đã chán người ta rồi." Tần Hàm Lạc nhịn không được nhíu mày: "Tao cuối cùng thì cảm thấy, mày cái gì cũng tốt, chỉ hơi lăng nhăng thôi. Tao không nói tới trước kia, nhưng từ khi chúng ta vào ĐH A tới nay, mày ít nhất cũng thay đổi đến ba người bạn gái rồi, lần nào cũng đều là mày tìm đủ lí do để chia tay với người ta."
"Trên thực tế, vừa qua thời kì trăng mật, tao liền thấy chán rồi. Thật ra tao cũng không muốn như vậy, tao đâu muốn làm tổn thương người ta, nhưng mà cảm giác đẹp đẽ chỉ có thể duy trì ngần ấy thời gian, trái tim tao liền như con ngựa hoang đứt cương, khi tình cảm kia vừa biến mất, tao có muốn cũng không quản được trái tim mình." Trương Tử Toàn khổ sở nói.
"Thời kì trăng mật? Mày và Tạ Oánh Oánh..." Tần Hàm Lạc nghẹn họng nhìn trân trối.
"Cái gì nên làm cũng đều đã làm rồi, bằng không mày nghĩ sao chứ?" Trương Tử Toàn trợn mắt lườm cô: "Chẳng lẽ nghĩ tao giống mày, ngay cả nụ hôn đầu cũng giữ đến tận giờ?"
Lời này nói thực không dễ nghe, bất quá cũng là kiểu nói chuyện đặc biệt giữa hai người, cũng không ai bởi vì vậy mà để bụng hay nổi giận.
"Tao không nghĩ đó là chuyện gì dọa người cả, tao chỉ hôn người tao muốn thôi." Tần Hàm Lạc không phục nói.
"Phải rồi, đây là chuyện quá đáng ngưỡng mộ đi, mày chắc hẳn nên được đem đến bảo tàng triển lãm, phía trước còn cần gắn tấm biển 'Đồ cổ cực hiếm, thỉnh chớ chạm vào'." Trương Tử Toàn mỉm cười nói: "Hơn nữa, bảo mày đi hôn người mày thích, tao cho mày mượn một trăm lá gan thì tao vẫn tin là mày không dám hôn lên má Giản Hân Bồi, bởi vì trong lòng mày, người ta cao quí thuần khiết không thể xâm phạm, mày sẽ cảm thấy đây là một loại xúc phạm. Tỉnh lại đi nhóc con à, nếu mày quen thói ngẩng lên nhìn một người, người ta sẽ có thói quen nhìn xuống mày, mày nên học hỏi tao đây này."
"Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, đối với tình yêu, quan điểm chúng ta bất đồng." Tần Hàm Lạc phiền não phất tay ngắt lời cô, lại cảm thấy không cam lòng phản kích: "Mày nói chán Tạ Oánh Oánh, vì sao không tạo khoảng cách với người ta? Nếu mà nói thì tao thấy chính là mày sau khi chiếm được liền thấy chán thì có, theo đuổi cảm giác mới mẻ, không phải sao."
"Cố ấy bề ngoài xinh đẹp, lúc đầu điểm đó rất hấp dẫn tao, cho nên phát sinh quan hệ thân mật cũng là chuyện nước chảy thành sông, đây cũng không có ai được lợi hay ai chịu thiệt gì cả, hai bên đều tình nguyện thôi. Nhưng mà, vẻ bề ngoài đẹp đẽ cũng không phải điểm mấu chốt giúp hai người luôn bên nhau, ở chung một thời gian, tao liền phát hiện tính cách cả hai không hợp. Tao không thích con gái cứ thích dính lấy người khác, khi ở cùng tao liền không có chủ kiến, việc đó khiến khi tao ở bên thấy rất chán nản." Trương Tử Toàn nhìn cô, nghiêm trang nói: "Có lẽ mày nghĩ tao nói xạo, nhưng mà, tao tin tưởng nhất định sẽ có một ngày tao tìm được một cô gái khiến trái tim tao tan vỡ, còn trước đó, tất cả đều chỉ là khách qua đường mà thôi, Oánh Oánh cũng là một trong số đó."
"Được rồi, mày tính khi nào chia tay với cô ấy?"
"Sẽ mau thôi." Trong lúc nói chuyện, hai người bất tri bất giác đã đi đến một lối rẽ, Trương Tử Toàn ở trong kí túc, Tần Hàm Lạc lại không ở trường, mà ở căn hộ nhỏ mà ông ngoại đã mua cho ở cách trường không xa, hai người liền chào tạm biệt.
Tần Hàm Lạc hai tay đút túi, quay đầu nói: "Trên lớp có nói hôm nay là buổi đầu, không có chương trình học, tao sẽ về nhà nghỉ ngơi."
"Tối có qua đây cùng ăn cơm tối không?"
"Buổi tối tao sẽ qua bên căn tin số ba ăn cơm cùng Bồi Bồi, mày cũng qua nhé?"
Căn tin số ba là ở bên cạnh Viện Ngoại ngữ, Trương Tử Toàn lắc đầu: "Tao không đi đâu, Giản công chúa nhìn thấy tao lại không ưa, sẽ không thích tao qua đó, tao không muốn khiến mày khó xử, hắc, mà lại nói, người muốn cùng tao ăn cơm có thể xếp thành hàng ấy chứ."
Tần Hàm Lạc vội nói: "Làm gì có chuyện cậu ấy không thích mày, mày nghĩ quá nhiều đó."
"Không phải tao nghĩ nhiều, mà tao cảm thấy đối với bất kì ai thường xuyên xuất hiện bên cạnh mày thì Giản công chúa đều không ưa cho lắm." Trương Tử Toàn nhướn mày nói: "Có điều cũng không sao cả, tuy tao thích mỹ nữ, nhưng tao cũng không thích cậu ta, những lời này tuy bình thường tao không nói, nhưng mà cũng không muốn khiến mày khó chịu, nhưng sự thực là thế."
"Vì sao?"
"Bởi vì tao cảm thấy cậu ta biết mày thích mình." Trương Tử Toàn nhìn vào mắt cô, thốt ra từng chữ.
"Không thể nào!" Thanh âm Tần Hàm Lạc bỗng nhiên phóng đại, lôi kéo sự chú ý của vài sinh viên đi qua ngoái lại nhìn, cô ý thức được điều đó, lập tức liền áp chế thanh âm của mình xuống: "Bồi Bồi cậu ấy căn bản sẽ không nghĩ theo hướng này đâu, cậu ấy rất đơn thuần!"
"Được rồi, không ngoài hai nguyên nhân, thứ nhất là cậu ta biết mày thích mình, nhưng lại cố ý làm bộ như không biết, chính là muốn hưởng thụ cảm giác được mày nâng niu trong lòng bàn tay. Thứ hai là cậu ta căn bản không biết mày thích mình, nhưng mày hành động lộ liễu như vậy mà lại cũng không biết, vậy chứng tỏ cậu ta chẳng khác gì kẻ ngốc, mà hiển nhiên, tao cũng không thích người ngu."
"Không cho phép mày nói cậu ấy như vậy!" Mặt Tần Hàm Lạc bỗng nhiên đỏ bừng, thần sắc cũng trở nên kích động, cô tiến lên hai bước, thanh âm trầm thấp nói: "Mày là bạn tốt của tao, tao cũng sẽ không giận mày, nhưng mày...Không thể ở trước mặt tao mà nói cậu ấy không tốt. Thật ra hai người không ưa nhau, tao cũng biết, đây cũng điều khiến tao tiếc nuối, bởi vì đối với tao, hai người đều là người tao quan tâm!"
Trương Tử Toàn há miệng thở dốc, đang muốn nói thì Tần Hàm Lạc lại mở miệng cúi đầu: "Xin lỗi! Nhưng nếu cậu ấy nói xấu mày trước mặt tao thì tao cũng sẽ lên tiếng bảo vệ mày như vậy!" Nói xong liền xoay người quay đầu bước đi.
Trương Tử Toàn ngây người ngẩn ngơ, đứng tại chỗ nghiền ngẫm những lời cô nói, khóe mắt bỗng nhiên có chút ướt, nhìn bóng cô dần đi xa, lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên lớn tiếng hét: "Này!"
Tần Hàm Lạc dừng chân, nhưng không quay lại, Trương Tử Toàn tiến lên vài bước, nghĩ nghĩ, cố tìm đề tài nói: "Cô em gái mới của mày, mày gặp chưa?"
"Con bé đã đến nhà tao ở rồi."
"Nhanh như vậy sao, trông thế nào? Xinh không?" Trương Tử Toàn tiếp tục tới gần.
"Rất thanh thuần, rất đẹp." Tần Hàm Lạc vẫn quay lưng về phía cô, bóng dáng Mễ Tiểu Nhàn lại hiện lên trong đầu, nhớ tới cú ngã ngày đó, miệng không khỏi lộ ra một tia mỉm cười nhàn nhạt, tâm tình cũng tự dưng tốt lên không ít.
"Oa! Thật sao?! Như vậy, tìm cơ hội giới thiệu cô bé cho tao nhé?" Trương Tử Toàn mặt dày nói.
"Mày đừng có mơ!" Tần Hàm Lạc quay đầu, như hung thần ác sát nói, ngay sau đó lại không nhịn được mà bật cười.
Trương Tử Toàn nhìn cô như thế, cảm thấy thoáng yên tâm, hai người nhìn nhau cười, khúc nhạc đệm không vui kia liền bị bỏ qua, nhưng Trương Tử Toàn lại thêm vài phần tò mò đối với cô em gái thần bí kia.
Hết chương 5