Vì Cái Gì Các Nam Chủ Truy Ta!!!

Chương 56: Chương 56



Kì tích mà ta tìm được chính là một rừng cỏ lau.

dĩ nhiên, nếu chỉ có có lau thì không có gì đáng nói, nhưng đêm nay là 16 âm lịch.

Cỏ lau ngắm trăng, đây chẳng phải truyền thống nhật bản sao?
Đổi gánh hát thành nhã nhạc cung đình, đổi váy màu thành váy trắng, hoa trang trí sẵn thì bày ở sân trước tiếp tục tiệc buffet, ta chưa gì nhìn thấy vẻ mặt lâng lâng của họ rồi.

cứ tưởng như thế phủi tay rời đi, Hy tử vẫn nài ta ở lại đề phòng có chuyện.

ta cũng không ngại gì, trốn một góc là được, huống hồ, hy tử hứa toàn bộ thưởng của hắn đều là của ta.
ta nào ngờ, một phút ham tiền lại biến thành tự đào hố chôn mình.
_________________________________________________________________________
Cho dù mỗi ngày trong vương phủ đều phải giả gái, ta vẫn không có cách nào ép mình mặc mấy cái váy hồng phấn hay nõn chuối nên chỉ đành mặc mấy màu tương đối trung tính.

tình cờ làm sao, hôm nay ta lại mặc đồ trắng.
Quốc yến sáng làm tối hưởng không cần nói cũng biết sơ hở đầy ra.


người chạy nhầm chỗ này, người đi nhầm chỗ kia, quên cái này, thiếu cái nọ, ngược lại rất bình thường.

màn hiến vũ sắp sửa bắt đầu mà múa chính còn chưa thấy, ta rốt cuộc không thể tiếp tục ngồi trong bếp uống trà chờ tiệc tàn mà phải gia nhập đội ngũ tìm kiếm.
Chạy từ sân trước ra sân sau, đừng nói người, đến cái bóng ta cũng không bắt được.

đang định quay về hỏi Hy tử có giải pháp khác không thì ta lại bị một trong mấy người đến phụ giúp tưởng nhầm là múa chính rồi đẩy lên sàn.

tai nạn dẫn đến tai nạn, cho nên hiện tại, chính là ta cùng Vàng chóe mắt đối mắt trừng nhau giữa sảnh tiệc.
_______________________________________________________________________________________
"Còn không mau bắt đầu?" nghe giọng Vàng khè, ta càng không biết làm sao.

đội mua sau lưng ta cũng vô cùng lúng túng.

múa tập thể nào phải cứ múa là được, không tập không dợt dắt nhau lên sàn, đấy là phương thức tấu hài mới thì có.

Ta đây đến phát mốt gì đó còn chưa múa bao giờ đâu.
Đánh mắt nhìn một vòng, ta nhìn thấy Hy tử cách vàng chóe không xa.

Nháy nháy mắt cầu cứu trợ, Hy tử lại đáp trả ta bằng một cái chắp tay dập đầu.

Đồ vô dụng! mắng thầm hy tử một câu, nhìn thấy mọi người đều như chết đến nơi, ta cũng chỉ đành tùy cơ ứng biến.
"Tiểu nữ Tiểu Lan kiến quá hoàng thượng." Coi nhẹ nghi lễ từ mấy bộ phim 8 giờ, ta chỉ mong Vàng khè sẽ nói phiền toái ghét bỏ đuổi ta ra ngoài.

cứ coi như ăn mười trượng thì cũng tốt hơn là chết cứng trên sàn phải không nào.
"Miễn lễ, bắt đầu đi." Vàng ruộm lên tiếng.

nghe qua, hắn cũng chẳng mấy hứng thú với việc múa may.

Quan khách cũng chẳng khác hắn là mấy, người ăn người uống người còn nhét là nút bịt tai.

Chẳng lẽ trong yến tiệc thường có chuyện gì ồn ào sao? nhưng bọn họ không chú ý thì càng tốt.
mượn lúc đứng dậy tạ ân, ta nhanh chóng rút một tấm lụa phủ lên tóc lại nhanh chóng nói nhóm múa tùy tiện múa một bài.

ơn trời là ta mua cây cổ cầm, còn chơi chút nhạc chứ nếu mà múa thật thì không biết thảm họa gì đây.
tiếng đàn réo rắt vang lên, các mỹ nữ cũng bắt đầu ca múa nhưng phản ứng của mọi người càng khiên ta lo lắng.


không chỉ bị cả đám người nhìn chằm chằm, cốc tách rơi loảng xoảng còn có Vàng ruộm nhìn ta chằm chằm.
khúc nhạc hơi dài, ta cũng phải một lúc mới chơi xong.

sảnh tiệc dường như lặng đi, còn Hy tử thì mắt sáng quắc như cú vọ nhìn ta.

không có lệnh không thể lui xuống, mà không lui xuống không lẽ đứng đây hóng gió.

rất may, vàng khè dường như bừng tỉnh, dẫn đầu vỗ tay.
"Hay lắm, trẫm không ngờ ở đây mà cũng có thể thưởng thức thiên âm." Nghe lời vàng khè cùng thái độ gật gù của các quan lại, chả lẽ chỗ Hy tử bình thường không có gì tốt đẹp cả?
"Tạ bệ hạ khen thưởng." tốt hay không tốt thì liên quan gì đến ta.

chuyện quan trọng bây giờ là rút.

tiếp cận địch, qua mặt địch, bây giờ là lúc rút quân.
"Khoan đã, phải hầu rượu nữa." đang lúc chìm vào nhóm múa chuẩn bị lặn tăm, một vũ cơ nắm chặt tay ta nói.

Hầu cái gì mà hầu, uống có ly rượu mà cũng cần người phục vụ chắc nhưng bình đã cầm trong tay, các vũ cơ sớm cũng tản ra các quan lại.

chỉ còn dư hai đối tượng cho ta, một là Hy tử, hai là vàng khè.

không cần suy nghĩ, ta lập tức xách váy chạy sang chỗ Hy tử.
"Tránh ra, bản cô nương đói rồi!" chen vào ngồi chung với Hy tử, ta nhanh chóng thó một miệng thịt.

rất may chỗ ngồi của Hy tử khá khuất, ta có ăn vụng một chút cũng chẳng sao.

đói cả một ngày, còn phải chịu tinh thần căng thẳng, cái bụng của ta cũng muốn biểu tình rồi này.
"Hoàng huynh ta thì sao? ngươi không thấy y lẻ loi một mình à."
"Thế ngươi tự đi mà hầu.

rượu đó, chén đó.

đi đi không tiễn."
"Một tháng lương của ta."
"Không thèm."

"Ta nói ngươi phi lễ ta!"
"Ta nói ngươi luyến đồng!"
Đang lúc ta cùng hy tử mắt đối mắt chiến tranh ngầm, vàng khè hắng giọng một tiếng:
"Hoàng đệ, không nên bắt đầu mục tiếp theo rồi sao?"
Mục tiếp theo? Hy tử nhìn ta, ta biết nhìn ai.

ăn rồi múa rồi còn mau phắn...!à, đấu thơ.

Hy tử nhanh chóng bắt được tín hiệu, chỉ là mở miệng không đúng cách: "Hoàng huynh, Tiểu Lan ái ái ái...."
May mà ta chuẩn bị trước, nếu không thì lại bị hắn bán rồi mà.

Chuyền tờ giấy nhắn cho Hy tử, ta cảm thấy hồi hộp hệt như cái thời quay cóp trong lớp.

rõ ràng hố cùa hắn, vì cái gì lại cứ là ta nhảy chứ.

bất quá đến đây chắc phải xong việc rồi ha.

cơm canh trên bàn tuy có chút nguội lạnh nhưng dưới tâm tình vui sướng của ta thì vẫn rất ngon miệng.
"Trăng...!Trăng sáng tròn tròn..

tròn."
Hả? ta cứ tưởng cổ nhân thì văn chương lai láng, trăng tròn tròn tròn này là cái gì? câu kế là rượu ngon ngon ngon ngon chắc?
"Rượu ngọt ngon...."
WHat? ta đoán bừa mà cũng đúng sao? Hy tử, ngươi rốt cuộc là học cái gì thế hả? thời đi học ngươi không cúp tiết thì cũng ngủ đúng không? thơ con cóc con hay hơn thứ này.

nghe quan lại vỗ tay rầm rầm, ta vốn còn có chút lo lắng nhưng sau khi nghe người tiếp theo, hóa ra chỉ là trò vuốt mông ngựa thôi.
rượu quá ba tuần, vàng chóe rốt cuộc cũng rời đi chỉ là:
"Hy nhi, còn có cô nương đây, theo ta!".