Vì Cái Gì Các Nam Chủ Truy Ta!!!

Chương 4: Ma Giáo Quá Nghèo Rồi!!!



Ma giáo không ngờ lại nghèo đến vậy! Ta vừa lật tung nhà bếp vừa thở dài.

Sáng nay, mặc dù ta đã chỉ rõ mình muốn thêm thịt, nhưng mâm thứ hai còn nhạt nhẽo hơn mâm thứ nhất, quá nửa là rau.

Ta đành ngậm ngùi nuốt chúng vào bụng, sau đó ợ một cái, hơi no, nhưng rồi ta lại được biết rằng, mâm thức ăn đó, là cho ta, cho Đen Thùi Lùi, cho gấu đen, cho 80 decibel và còn cả nữ chính nữa.

Đại khái, ta đã một mình ngoạm hết phần ăn sáng và trưa của 5 người.

Quả thật không nên xem thường Tím Rịm.

ta cứ tưởng hắn chỉ nhúng tay vào xa xỉ phẩm, nhưng không ngờ đến cả thịt thà rau củ hắn cũng không tha.

Nhìn lại gói hành trang trên người mình, ta chỉ đành ngậm ngùi ra về.

Vất vả một đêm mà chỉ kiếm được một túi đậu phộng, xem ra, ta vẫn là nên chờ sau lễ thượng vị rồi mới đi.
Mon men chui ngược về phòng, ta lại cân nhắc vấn đề thứ hai.

Ừ thì đồng ý ta là Ma Quân, nhưng đâu có luật nào nói Ma Quân phải mặc màu đen!!! Ta một mình xới tung tủ quần áo, đau lòng mà nhận ra rằng, trừ tiết y, tất cả đều đen thui.

Ừ thì trong Ma Sơn đồ đen rất ư là phổ biến, nhưng người thử một thân đen thui chạy xuống phố xem, ngươi không chết vì say nắng thì cũng bị người khác đánh chết.
Vấn đề lương thực cùng y phục tạm thời không giải quyết được, ta liền đổi mục tiêu.

Không có thức ăn, chuyện nhỏ, không có quần áo, không sao, có tiền là được.

Nhưng tiền ở nơi này trông như thế nào? Các người không được cười ta.

Ta có biết thời cổ đại dùng tiền xu, ngân phiếu, nén vàng nén bạc nhưng ta đã tìm hết phòng này mà một cắc cũng không đào ra.

Ta thậm chí mạnh dạn lẻn vào ngân khố nhưng ngoại trừ một đống đá, tiền gì cũng không có.

Không phải là ta chưa cân nhắc đến số đá ấy có quý giá hay không, mà là lấy cái thân 16 tuổi cao một mét bẻ đôi, các người nói xem ta có thể vác được mấy viên.

Ma Sơn to đến như vậy, ta biết chạy sao cho lại.

Ôm theo vô vàn suy tính, ta từ từ chìm vào giấc ngủ, à, phải tìm bản đồ nữa.

Sáng sớm tinh mơ, ta bắt đầu lên kế hoạch.

Muốn hỏi, dễ nhất là tìm Đen Thui, nhưng hắn gần đây rất bận, vả lại,
ta không muốn bị hắn nhìn chằm chằm.

Nếu đến hỏi thần tài, nói không chừng y sẽ khóa kĩ ngân khố, ta đừng hòng vào.

80 decibel cũng không tồi nhưng thể nào cũng báo cáo với Đen Thui, bất quá ta có thể từ chỗ cô ấy đòi thịt khô.

Gấu đen cũng giúp ta làm thịt khô nhưng y chắc chắn không biết chuyện y phục.

Suy đi tính lại, ta quyết định đi thăm sư mẫu.
“Tiểu La thỉnh an sư nương~” Ta cười tươi sa vào lòng bà.

Sư phụ sư mẫu cùng cha mẹ ta ta là huynh đệ tỉ muội kết nghĩa, thân thiết còn hơn ruột thịt.

Có điều, sư mẫu nhiều năm không con, cha mẹ ta thấy vậy liền mang ta cho sự phụ sư mẫu nhận làm thừa tự.

À, trên đầu ta còn có hai anh trai một chị gái, bất quá ta lọt lòng liền được đưa đến Ma Sơn nên cũng chưa từng gặp qua họ.

Bất quá, nghe mọi người nói thì anh chị ta sinh sống không tồi.

Anh cả nối nghiệp cha, vùi đầu buôn bán.

Anh hai ta dong buồm xuất ngoại, thi thoảng vẫn tặng ta vài món quái dị.

còn chị gái ta thì hiên ngang mở kĩ viện trong kinh thành.

Tuy rằng kĩ viện của chị ấy là cái gì mà bán nghệ bán
sắc.

Dùng tri thức của người hiện đại như ta, ta nghi ngờ cái cái kỹ viện của chị ấy là công ty giải trí hiện đại đi.

Nhưng cái quan trọng nhất là sư nương giống hệt mẹ ta, mẹ ruột ấy.
“Tiểu La ngoan, đến rồi à, cho sư nương ôm một cái nào.” Sư mẫu dang tay ôm tiểu La, hôn một cái thật vang lên
trán, lại cho người mang lên từng khay bánh ngọt.
“Sư nương, con không không thích mặc đồ đen nữa đâu.

Lúc nào cũng đen thui, nhìn xấu chết đi được ạ.” Cầm bánh ngọt cho vào miệng, ta càm ràm.
Sư nương trước ngẩn người nhìn ta, sau ôm chặt ra reo lên: “Thật tốt quá!” Không hiểu sao, dáng vẻ hào hứng của
sư nương khiến ta gai gai.

Ta phân vân, không biết mình có chọn nhầm đối tượng rồi không.

Sư nương kéo ta vào khuê phòng, xoạch xoạch xoạch lôi ra từng tay nải lớn.

Nhìn sư nương phấn khởi bê đồ, ta có chút hoài nghi bệnh tình của sư nương.

Cái gọi là khuê danh yếu đuối, lại có thể trong chớp mắt xách từng tay nải cao bằng nửa người ta, bày chỉnh tề trên bàn.
“Cuối cùng con cũng chịu thay đổi.

Ta đã nói rồi, cái đống đồ đen thui ấy thì có gì tốt! Con cứ suốt ngày bắt chước
lão già ấy giả làm mây đen.

Đến thử đi nào.

Ta năm nào cũng chuẩn bị đồ mới mà con thì cứ kiên trì đen mãi.”
Nhìn sư nương hào hứng mở tay nải, ta có chút nghi hoặc.

Ta gần gũi sư nương vì sư nương trông giống mẹ ruột ta, nhưng tên Thái Cổ La này cũng cực kỳ quý sư nương.

Dựa theo kí ức của y, y quả thật đều cố gắng hài lòng sư nương hết mực có thể, thế tại sao lại kiên trì mặc màu đen? Câu trả lời ta muốn xuất hiện trong vòng ba giây.

Đỏ tươi, hồng cánh sen, vàng chanh, cam ngọt,… ta hiểu rồi.

Là váy, là váy đó!!!
“Tiểu La, nhanh đến thử nào, con thích bộ nào?”
Nhìn nụ cười tươi của sư nương, ta chắc chắn ta bước nhầm chân ra cửa rồi.

Nhưng lúc này có chối cũng muộn, ta ngậm ngùi nhặt một bộ trông đơn giản nhất có thể, màu nõn chuối nhưng sư nương cản tay ta, đưa ra một chiếc váy xếp lớp thuê hoa màu phấn, kiên trì không cho ta đổi ý.

……
“Cơ khanh, Cơ khanh…” Sau khi thử hơn mười cái váy hồng phấn, ta mượn cớ học bài mà trốn ra ngoài.

Phụ nữ quả thật như lang như hổ, bất kể tuổi tác bất kể thời đại.

Mẹ ta năm xưa vì muốn nghe đàn mà bắt ta học thất huyền cầm, chị gái ta vì lười nên sai ta như chân chạy vặt, em họ ta từ tí tuổi đã bắt ta cosplay cùng nó đi hội chợ.

Ta cứ tưởng sư nương xuất môn thư hương thì khác, không ngờ chỉ đổi kiểu mà thôi.
“Ma Quâ…” Đen Thùi Lùi trợn mắt nhìn ta.

Ta cũng ngẩn người nhìn hắn.

Cái biểu tình đấy là cái gì? Đỏ mặt? ta
nhìn xung quanh, nữ chính nào có ở đây?
“Này, ngươi sao thế?” Ta khua tay trước mặt hắn.

Quỷ câu mất hồn rồi à? Ta còn tưởng hắn định kiến nghị chuyện
truyền ngôi hay chuyện ta tang việc của hắn đến hắn không làm phiền ta, nhưng cái bản mặt như thiếu nữ hoài xuân kia là thế nào?
“Không…không sao!” Đen Thùi Lùi lắp bắp hét lên sau đó bỏ chạy.

Ta quay lại kiểm tra một lần, quả thật nơi này chỉ
có ta với hắn, hắn bị làm sao vậy? Bất quá, tâm tư nam chủ trừ khi cho nữ chính thì đều thâm ảo khó dò, ta vẫn là bỏ qua thì hơn.
Tìm sư nương không được, Đen Thùi Lùi bỏ chạy, ta quyết định đi tìm gấu đen.

Hắn ở khu thao tập, cách đại điện
cũng không xa.

Nghĩ liền đi nhưng hôm nay có gì đó là lạ, không hiểu sao ta cứ có ảo giác mọi người nhìn ta.

Ta kiểm tra quần áo trước sau, vẫn đen tuyền, quả thật rất bình thường a.

Quãng đường không dài chẳng mấy chốc đã hết.
“Hắc Hùng.” ta với giọng gọi gấu đen.

Không phải biệt danh, tên hắn thực sự là Hắc Hùng a.

Âm thanh của ta dường như có hơi lớn khiến toàn thao trường nhất thời dừng lại nhìn ta chằm chằm.

Sau đó, vũ khí trong tay ai ai cũng rơi.

Có cái xuống đất, có cái lên chân, khiến cả lũ ôm chân nhảy nhảy dẫm cả vào nhau.

Gấu đen cũng chẳng khác mấy, đao trong tay cắm giữa hai chân, miệng há hốc nhìn ta chằm chằm.
“Nếu… mọi người bận rồi thì ta không làm phiền.” Bị hàng ngàn con mắt hệt như laze chiếu lên người, ta nhanh
chân bỏ chạy.

Binh lực ma cung kém thế này chả trách tam quân thế như chẻ tre, một đường giết vào đến nội cung.

Xem ra cho Đen Thùi Lùi có làm phản hay không cũng thế.

Bất quá, mọi người hôm nay đều thật lạ.
Ta nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ thấy có việc mình đến thăm sư mẫu thay đồ là có vấn đề, nhưng ta thay lại y phục buổi
sáng, chả lẽ lại mặc cái gì sai? Để cho chắc ăn, ta tự mình về phòng thay y phục rồi đi tìm thần tài.
“Tiễn gia gia, người có ở đây không?” Ta đương nhiên không đến chỗ thần tài hỏi chuyện, mà là đến yêu cầu cải
thiệt bữa ăn cùng xin quỹ riêng.

Được đồng nào hay đồng ấy, vả lại, chỉ cần thấy tiền thì liền biết tiền rồi.

Ta quả thật rất thông minh mà.
“Điện…há há há há” Thần tài nhìn ta ngẩn người sau đó phá lên cười to.
“Tiễn gia gia, người cười cái gì vậy?” Ta cau mày bất mãn.

Quần áo ta cũng thay rồi, đen tuyền, có gì đáng cười
chứ? Hết đen thùi lùi, gấu đen, giờ còn cả Tiễn gia gia.

Ta sờ thử mặt mình, cũng không có phấn son hay vụn bánh dính lại mà.
“..Tóc..Tóc ngươi…” Thần tài vừa nén cười vừa chỉ tóc ta.

Ta sờ sờ hai lọn, cũng không có gì sai a~ thời cổ đại
ai chả để tóc dài, lạ lắm sao?
“Tóc ta làm sao?” nhìn trái nhìn phải vẫn không có gì kì lạ, ta mân môi hỏi thần tài.

“Nhóc tự nhìn đi!” Thần tài chỉ về cái gương trong góc phòng.

Ta liền theo phương hướng đó mà đi.

Gương đồng cổ đại.

Thật khó nhìn, vừa mờ vừa méo, ta thật nhớ cái gương hiện đại a.

Bất quá đàn ông không cần chải chuốt, ta không soi là được.
“Hả!!!!” Tốn mấy giây chê bai gương đồng, ta rốt cuộc cũng biết được giá trị của nó.

Quả thật, trước khi ra cửa
nên soi gương.

Không cần nói cũng biết, đấy là tác phẩm của sư nương ta.

Tóc búi quả đào, cài hoa, điểm mi tâm, quả thật rất có thành ý.

Cơ mà Thái Cổ La không ngờ lại trung tính như vậy.

16 tuổi rồi mà búi tóc kiểu này trông rất dễ nhìn.
Ta vừa muốn giật xuống nhưng lại chẳng biết phải kéo từ đâu.

Mặc dù đã rút hoa, rút dây, tóc ta vẫn không bung
xuống.

Ta quyết định từ bỏ, chờ hỏi được cái ta muốn, ta liền về phòng giật tung chúng ra.
“Tiễn gia gia, ta muốn xin tiền tiêu vặt.

Còn có, ta muốn thêm thịt.”
“Thịt thì có thể, tiêu vặt thì không.” Thần tài quả quyết.

Ta vốn nên gọi hắn là thần giữ của mới phải.
“Vì sao lại không? Ta cũng 16 tuổi rồi, ta cũng có chuyện cần tiêu tiền mà.”
“Nhóc cả ngày trong phòng, tiền để làm gì? Ngắm à?” Thần tài lắc đầu.
“Ta muốn đi lịch luyện.”
“…Tiểu La, ngươi… biết cầm kiếm rồi à?”
Ừ thì ta không biết, nhưng khinh công ta đâu có tồi chứ.

Ta đành giở ra tuyệt chiêu cuối cùng, làm nũng:
“Tiễn gia gia~” Ta không tin tuyệt chiêu mắt cún mà ta luyện hết 12 năm để theo em gái dự hội chợ anime lừa tình lại không hữu dụng.
“Ur…M…Một chút thôi đó.” Thần tài quả nhiên buông tay đầu hàng.

“Nhưng không cho nhóc nhiều được.

Chỗ này là 10 hạ linh thạch, đủ cho nhóc mua kẹo bánh một lần đi chơi rồi.”
“Cảm ơn Tiễn gia gia.” Ta cười tươi như ánh mặt trời, hí hửng xách cái túi nhỏ về phòng.

10 hạ linh thạch, có
còn hơn không.
Đêm buông xuống, ta bắt đầu tính chiến lợi phẩm.

Thu hoạch hôm nay không tồi, được vài bộ đồ không phải đen (nữ thì có sao, nhiều lúc còn tiện hơn đồ nam), 10 hạ linh thạch, một túi thịt khô, một túi mứt quả cộng thêm một túi đậu phộng ta chôm hôm qua, miễn cưỡng chấp nhận được đi.

Nếu ngày nào cũng thu hoạch thế này, đến lúc đen thui thượng vị, gia tài của ta chắc chắn không ít.

À, có khi ta tên chuẩn bị thêm ít độc dược, giang hồ hiểm ác, lấy võ công của ta thì chắc chắn là ăn cám rồi..