Vì Cái Gì Các Nam Chủ Truy Ta!!!

Chương 17: Thái Cổ La Và Trang Văn Chiêu



Cứ ngỡ ngủ trong rừng thì ta sẽ được đánh thức bởi tiếng hót líu lo của họa mi nhưng ta lại phải thức dậy bằng tiếng thét thất thanh của Thất Dịch.
“Mới sáng ra mà ngươi…” Ta cáu gắt thét lên nhưng chỉ một giây liền câm lặng.

ta không nhớ Miểu quốc có tục đốt nương làm rẫy nha.

Hay chả lẽ hôm nay là ngày mổ heo?
Nhìn thấy từng làn khói đen cuồn cuộn kéo vào phòng, ta không nói một lời liền thi triển khinh công thượng thừa, trèo sang cái cây đối diện, đảm bảo bản thân không hóa thành Chiêu Văn hun khói rồi căng mắt đánh giá tình huống.

Dưới sự bao trùm dày đặc của đám khói, ta miễn cưỡng nhìn thấy… hử? cái gì kia?
Từ trong đám khói đen, ta nhìn thấy xanh lè cùng Bạch liên bông gần bùn không nhiễm tí bùn thong thả bưng hai cái bát tươi tắn tiến về phía ta.
“A Chiêu, nhóc dậy sớm thế?”
“A Chiêu, đệ ngủ ngon không?”
Này này này xanh lè, ai cho ngươi gọi ta A Chiêu chứ? mà hai người đừng cười có được không? Trông thế này càng kinh khủng hơn không cười.

đánh giá xung quanh, ta tự hỏi có chỗ nào tốt để ẩn nấp nhưng bản thân còn chưa kịp hành động thì hai hung thần đã không chút chần chừ kéo đến trước mặt ta.
“Ăn sáng nào!”
Bach liên bông cùng xanh lè tươi tắn đưa hai cái bát đến trước mặt ta.

Ta cẩn thận đánh giá, nuốt ực một ngụm nước miếng.
Cái bát trong tay xanh lè nhìn rất đẹp mắt, trắng tinh, thơm mùi sữa nhưng ta có thể hỏi rằng cái đống vật thể kì lạ đang không ngừng trồi lên chìm xuống là cái gì được không? Nhìn sang tay Bạch liên hoa, ta chìm vào câm lặng.

cái vật thể màu tím nằm trong bát kia là cái quái gì vậy.

ngươi chắc nó không phải thạch anh chưa qua mài dũa chứ? Chả lẽ đêm qua ta đắc tội gì ngươi mà ngươi lại cho ta ăn mầm đá trả thù à? nuốt ngụm thứ hai, ta bỏ chạy:
“Đệ…đệ có việc đi trước.”
Ba chân bốn cẳng lao về phía giếng nước, ta rốt cuộc cũng nhìn thấy đồ phản bội Thất Dịch.
“hahaha, Thất Dịch tiểu huynh đệ, ngủ ngon chứ?”
Rõ ràng nói rằng huynh đệ chó họa cùng chịu, thế mà then Thất Dịch này dám vứt ta bỏ chạy.

Hắn cho là võ công hắn cao thì hắn giỏi lắm à.

Lão tử khinh công cũng không vừa nhá (chỉ là không ngủ nổi trên cây thôi).

Đang định dạy cho Thất Dịch một trận ra trò, ta đột thấy tình hình dường như không đúng cho lắm.

“Thất dịch, ngươi làm sao thế?”
Thất dịch không trả lời ta mà chỉ vịn lấy cái cây nôn đến mật xanh mật vàng.
“Ê, người, ngộ độc thực phẩm? Tối qua ngươi ăn mảnh gì à?”
Ngày hôm qua tuy ta cùng Thất Dịch chẳng có mấy bỏ bụng, nhưng hễ được tặng món nào ta dều chia đôi hắn nửa ta nửa, chả lẽ dạ dày ta tốt đến như vậy? Nhưng công bằng mà nói, ăn uống linh tinh mà chưa từng đau bụng bao giờ, có lẽ dạ dày ta tốt thật.
“Còn, còn không phải tại ngươi!!!!! ọe!”
Thất Dịch dù đã nôn đến chân tay bủn rủn nhưng miệng vẫn cay độc như trước.

Sớm biết thế đã không chia đồ ăn cho ngươi.

Mặc dù rất muốn đập hắn nhưng nghĩ đến việc hắn là người bệnh, ta đành ghi nợ giùm hắn.
“Đi, ta dìu ngươi lên nhà.

Tên họ Liễu đó tuy rằng nhân cách có bệnh nhưng y thuật không tồi.

trong nhà có thầy thuốc, ngươi chịu đựng làm cái gì.”
“Phi~ còn không phải tại hắn.

Đầu sỏ chính là ngươi!!! ọe”
“Thất dịch, ngươi ngứa đòn đúng không?” Ta giật giật khóe miệng.

cho dù Văn Chiêu ta là còn ngoan trò giỏi thì cũng là người chứ éo phải phật để nghe ngươi mắng nhá.
“Còn không phải tại ngươi, nửa đêm đòi ăn cháo cá.

Ta suýt chút nữa là bị thui luôn CMN rồi.”
“Hả?” Ta chớp mắt nhìn Thất Dịch.

Tối qua không ăn tối nên ta ngủ rất sớm, chả lẽ nói mớ? nhưng ta đâu nhớ bản thân có tật nói mớ đâu ta.

Nhưng Thất Dịch thê thảm thế này chẳng lý nào lại nói dối cả.
“Ngươi ngồi đi, ta đi rót cho ngươi ly nước.”
“A Chiêu~” Tay vừa kịp chạm đến cái gàu múc nước, ma âm từ xa đã vọng lại.

Không cần suy nghĩ ta lập tức bỏ chạy.

Nói đùa, không chạy chả lẽ nuốt hai cái bát đấy xuống bụng.

Ông còn chưa muốn đi tham quan điện Diêm La nhá.
……
Sau khi chắc chắn bản thân đã rời khỏi vùng nguy hiểm, ta dừng lại thở dốc.

Bằng mọi giá hôm nay ta phải tích đầy cái nhẫn trữ vật, chứ mà nuốt cái đống đó vào thì không biết có sống nổi hay không.

Nhưng…
“Sao ngươi lại ở đây?”
Nhìn Thất Dịch cũng một bộ thở dốc, ta nghi hoặc.

hai tên đó tìm ta chứ có tìm hắn đâu, hắn chạy làm cái gì?
“Không chạy chả lẽ ở lại ăn cái đống đó.

Nửa đêm nửa hôm đòi ăn cháo, kết quả ngươi chả phải ăn chén
nào mà ta lại phải thử hết đống đó.”
Nhìn Thất Dịch căm thù ghim ta, ta chợt nhận ra vấn đề:
“Đừng nói với ta, ngươi ngộ độc là do cái bát trăng trắng cùng cái cục tím tím ấy nhá?”
“Trắng với chả tím gì cơ, hai người bọn họ thí nghiệm tới hơn chục nồi, ai biết ngươi suýt ăn nồi
nào chứ?”
Nhìn Thất Dịch uể oải thở dốc, ta lần đầu thấy được có đồng minh quan trọng đến mức nào.

Tạ ơn trời có Thất Dịch thí nghiệm, nếu không người chết lúc này chắc là ta rồi.

để cảm ơn Thất Dịch, ta quyết định hôm nay liền phung phí một hạ tinh thạch, đảm bảo an toàn cho tính mạng hai người bọn ta.
“Đi, chúng ta đi mua đồ ăn.

Ngươi muốn gì ta liền mua nấy.

mua cả bữa tối luôn cho hai tên kia.”
“Này, còn chưa đến bữa trưa, ngươi đã tính đến bữa tối luôn rồi.”
Thất Dịch làm vẻ khinh bỉ nhưng ánh mắt lại phản ánh nội tâm của hắn.

ông cha nói đúng là không sai, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn mà.


Mua hai xiên táo gai cùng hai cái gùi trúc bên đường, một cây cho hắn, một cây cho ta, hai người bọn ta liền bắt đầu lên đường.
Người Dân Miểu quốc thật sự rất hiếu khách.

Hai người bọn ta đi đến đâu đều có người hỏi thăm, tặng đồ.

Mà quan trọng nhất là ta học được, Xanh lè vốn dĩ là loại không biết vào bếp.

xú danh của hắn lan xa đến độ người người nhà nhà đều biết.

vậy hắn bị cái gì mà lại vào bếp chứ? Hại mình hại người thì có.

chả thà hắn cho ta viên thuốc chuột còn dễ chịu hơn.
“Tay nghề của Xanh lè đã kinh khủng như vậy? Anh họ ngươi thì sao?” Ngồi bên vệ đường gặm bánh nướng, ta hỏi Thất Dịch.
Thất Dịch chần chừ một lát rồi cũng trầm mặt xuống: “Không biết.”
“uhm? Không biết gì cơ?”
“Anh họ ta trước giờ vẫn luôn là bạch y quân tử không nhiễm bụi trần, há có thể hạ mình vào bếp chứ?”
Nhìn Thất Dịch đang tìm cách chối từ hiện thực, ta không biết nên nhắc hắn rằng hắn dùng sai thành ngữ hay nên vỗ vai nói xin nén bi thương đây.
“đừng lo, trù nghệ của một trong mấy người đó rất tốt, không phải lo đói đâu mà ngươi sợ.

mà trù nghệ hai ta cũng không tồi, ít nhất vẫn không chết người không phải sao?”
Nghĩ đi nghĩ lại, không phải vẫn còn Thất Dịch sao? Ta có thể giúp nêm gia vị.

ít nhất hai ta không lo chết đói rồi.

làm người là phải biết lạc quan.

Thịt nướng thì có sao chứ.

Mì ăn liền còn ngày ba bữa, chả lẽ thịt ngày ba bữa lại không được.
“Dẹp cái vụ này đi.

A Chiêu, ngươi đến Miểu quốc tìm ai a? ngươi nói muốn tìm người nhưng cả đường chỉ có biết ăn thôi.”
“Ngươi thì kém gì?” Đập bàn tay thó sang làn của ta lấy bánh, ta lườm thất dịch.
“keo kiệt.

ngươi có những 4 miếng, ta chỉ có một miếng, chia ta một thì sao chứ?” Thất dịch xoa xoa tay, vẻ mặt ấm ức.

haiz, đúng là hài tử mà.
“Ai bảo ngươi chê ta chỉ biết ăn, thế thì ngươi nhịn té đi cho rồi.” ta ôm cái gùi đặt sang bên cạnh, nhưng vẫn lấy bánh ra cho hắn.

người lớn như ta chấp trẻ con làm gì chứ.
“… cảm ơn, mà ngươi chưa trả lời ta, ngươi đến tìm ai nha?” nhét miếng bánh vào miệng, Thất Dịch lúng búng hỏi.
“Ăn từ từ kẻo nghẹn.” đưa cho hắn bình nước, ta bắt đầu phân vân có nên nói cho hắn hay không.

Ta đến Miểu Quốc vốn là định định cư nhưng tình hình này chắc chắn là không được.

trong sáu vị nam chính, Xanh lè là tên dai dẳng nhất.

giờ đã lỡ bị hắn túm được, ở lại tuyệt đối không phải kế sách dài lâu.

Huống hồ ta cũng không biết diễn biến chính xác của nữ chính đã đến đâu rồi.

theo tình huống thật, Tô Thanh Tuyết đại khái là còn mấy năm nữa mới có dịp trốn khỏi Ma sơn.

Sau đó cô ta sẽ gặp được tên Quất tướng quân cứu giúp, sau đó lại tìm tím rịm giúp mua binh khí rồi gặp vàng khè thương thảo, bị đen thui bắt giữ rồi được xanh lè cứu giúp rồi cô ta liên kết các nhà lại diệt ta nhưng không thành, rồi sau đó thì cô ta lại gặp được người kia rồi lừa ta về Ma sơn rồi giết chết ta.

Ta rời ma sơn sớm như vậy, lại để cô ta vào tay đen thùi nên hiện tại có hai phương án: một là hai kẻ đó lovely dovely vs nhau, hai là cô ta trốn rồi.

lấy tính cách nhân từ của đen thùi, không nói cũng biết là hắn sớm thể nào cũng thả cô ta nhà, nên chỗ vàng khè không thể đến được.

ta cũng không thể loại trừ tình huống giống trong truyện là Tô Thanh Tuyết đến gặp Quất tướng.

đông tây nam bắc chẳng chỗ nào là ta dung thân được.

càng nghĩ càng nản, vì cái gì mà đen thùi đối với ai cũng tốt, chỉ có với Tiểu La là tàn nhẫn chứ.

(Q-Q)
“Này, người làm sao thế? Ta..


ta nhắc đến chuyện không vui à?” nhìn Thất Dịch thấp thỏm, ta bỗng có chút an ủi lòng.

Tên thất dịch miệng thì cứng chứ tâm mềm nhũn, đúng là khẩu thị tâm phi mà.
“Ta có thể nói cho ngươi biết nhưng ngươi phải thề không nói cho anh họ ngươi cùng tên xanh lè kia, được chứ?”
Đưa ra ngón út, ta chờ Thất Dịch trả lời.

chỉ cần hắn nói không, hắn liền làm người bạn đầu tiên ở kiếp này của ta.

Có được một bằng hữu thật thà quả không dễ.

ta cũng muốn có người đồng hành nha.

Còn tên Bạch liên bông kia, có lỗi quá, bạch liên bông trước giờ đều đen thui, là số một phải tránh đó.
Thất Dịch chần chừ một lát rồi cùng đưa ngón út ra ngoắc:
“Hứa với ngươi, nhưng ngươi không được làm hại anh ta đâu đó.”
“Đương nhiên là không, ta chỉ muốn tìm người thân thôi mà.”
“Ngoắc tay ngoắc tay, vĩnh viễn giữ lời, nếu ai làm trái, địa ngục xin chờ.

như vậy được rồi chứ? Ngươi nhanh nói đi nha.”
Nhìn vẻ mặt hóng chuyện của Thất dịch, ta cũng không nỡ để hắn chờ.
“Ta đến tìm Trang phu nhân, người mà Xanh lè không thích nhất.”
“Trang phu nhân? Ngươi nói ai a?”
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của xanh lè, ta bỗng có chút hi vọng, chả lẽ chuyện mẹ ta ăn hiếp xanh lè chưa từng diễn ra, hay là vốn không phải chuyện lớn gì cho cam.
“Ngươi thật sự không biết à?” ta mang theo ánh mắt trông chờ mà hỏi.

nếu có người nhìn mặt ta lúc này nhất định sẽ đọc được ba chữ ‘nói không đi, nói không đi.’
“Ta làm sao…” Thất Dịch đang lắc đầu thì bỗng dung khựng người lại, nói khẽ vào tai ta: “ngươi nói Trang Phu Nhân là trang gia đệ nhất nữ thương, thê tử của gia chủ Trang gia, mẹ…ma?”
“Ngươi cũng biết?”
Tâm hồn ta nát vụn.

vỉ cái gì, vì cái gì mà xung quanh tên Thái Cổ La này chỉ có gây họa là giỏi!!!! gây họa thì thôi đi, còn để xú danh lan xa, hại ta muốn tìm chỗ trốn cũng tìm không được.
“Huynh đệ, chia buồn!” Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của ta, Thất Dịch vỗ vai an ủi.

Cả đại lục này có ai là không biết
Trang Phu nhân, không, phải là toàn trang gia mới đúng.

Mà đã biết đến trang gia thì có ai lại không biết đến chuyện XXOO của Trang phu nhân cùng Thần Y miểu quốc chứ.
“Nhưng ngươi đến tìm bà ấy có việc gì thế? Trang Phu nhân hành tung bất định, ngươi dò ra được bà ấy ở đâu là tốt lắm rồi.”
Nhìn thái độ hâm mộ của Thất Dịch, ta tàn nhẫn chọc thủng sự thật:
“Thất Dịch, ngươi nói đùa, ta làm sao biết Trang phu nhân ở đâu chứ, ta chẳng qua chỉ là đi thử vận may mà thôi.

huống hồ, chúng ta vốn là thương nhân, thu thập đặc sản buôn bán là việc nên làm mà.”
“Buôn bán, ngươi còn muốn buôn bán?” Thất Dịch mắt to mắt dẹt nhìn ta.
“Thế nào, trông ta không giống thương nhân à?”
“Không giống, giống tiểu thiếu gia bỏ nhà đi chơi hơn.”
“Thất Dịch, để ta nói cho ngươi một sự thật nhá?”
“...uhm”
“Ta sắp hết tiền rồi.

ta mà hết tiền là chúng ta phải ăn đồ Xanh lè cùng bạch liên bông nấu đó.”
“Ngươi nói giỡn!”
“Thật đó.

Nhìn nè.”
Nói rồi ta lộn ngược cái ví tiền mà bản thân chỉ đeo cho đẹp cho Thất dịch xem.
“Thất Dịch à, muốn ăn thì lăn vào bếp!”.