Vì Anh Xứng Đáng

Chương 4

34.

Tống Lĩnh Viễn loạng choạng bước ra khỏi quán cà phê, đầu ong ong.

- Mọi người có nghe nói đến vụ án mạng trên phố Thập Đạo tối qua không? Thật là bi thảm!

- Mẹ kiếp, ngay cả phụ nữ mang thai tụi nó cũng không tha. Chúng nó có còn là con người nữa không?

- Không phải chị tôi đồng ý ly hôn với anh rồi sao? Tôi đương nhiên đến lấy đồ của chị ấy!

- Tôi /g/i/ế/t/ thai phụ kia, 1 /x/á/c/ 3 mạng, các người nhất định sẽ không tha cho tôi!

- Anh có thấy án /t/ử/h/ì/n/h là quá nhẹ đối với hắn không?

- Anh tới đón chị tôi? Ha ha... đón chị tôi? Về nhà? Ha ha ha...

- Anh mong Trần gia chúng tôi sẽ bị tuyệt hậu đúng chứ?

- Là phu nhân Trần Hoà.

Những giọng nói lộn xộn chồng chéo lên nhau trong đầu anh ta, ồn ào đến mức đầu muốn nổ tung!

Cuối cùng, tất cả được gói gọn lại thành một tin nhắn:

[Chồng ơi, hình như có người theo dõi em, anh đến đón em nhé. Em sợ quá]

Không!

Sẽ không đâu!

Trần Hoà chỉ đang đùa giỡn với anh thôi!

Tất cả mọi người chỉ đang lừa anh thôi!

Đây không phải là sự thật!

Tống Lĩnh Viễn nổi điên, phóng nhanh đến nhà họ Trần. Anh ta vượt đèn đỏ và suýt tông xe nhiều lần. Khiến những người lái xe khác phải hạ cửa sổ xuống và chửi rủa anh ta vì lái xe nhanh như đang muốn đi đầu thai.

Nhưng Tống Lĩnh Viễn không quan tâm. Trong đầu anh ta lúc này chỉ nghĩ 1 điều, đó là anh ta muốn tận mắt nhìn thấy Trần Hoà vẫn còn sống!

Cô ấy nhất định vẫn còn sống!

Cô ấy hiện đang đi du lịch vui vẻ ở nước ngoài!

Người /c/h/ế/t/ không phải là cô ấy!

KHÔNG!

35.

Két!

Xe thắng gấp, lốp xe cọ sát với mặt đường tạo thành âm thanh ken két. Tống Lĩnh Viễn thiếu điều bay ra khỏi xe, chạy về phía nhà họ Trần.

Cửa sắt được mở, hình như Trần Dực vừa được bên Hình sự thả ra, sắc mặt mệt mỏi.

- Trần Dực.

Tống Lĩnh Viễn chặn cậu lại, giọng nói run run:

- Người ta nói nạn nhân của vụ án mạng trên phố Thập Đạo là Trần Hoà? Nói cho tôi biết, đây là tin giả có phải không?

Ánh mắt Tống Lĩnh Viễn dính chặt vào gương mặt của Trần Dực, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của cậu ấy.

Anh muốn nhìn thấy sự ngạc nhiên hoặc bối rối của Trần Dực, không thì cậu ấy sẽ mắng anh vì dám trù ẻo chị gái của mình.

Tuy nhiên, gương mặt cậu ấy hoàn toàn vô cảm. Cậu ấy cười mỉa mai nói:

- Chị gái tôi mất gần 2 tháng nay rồi, một kẻ vô tâm như anh bây giờ mới biết sao?

Một cơn bão lớn gào thét trong lòng Tống Lĩnh Viễn, giông tố sấm sét đánh ầm trời!

- Không! Cậu đang nói dối!

Anh bước tới phía trước trong sự sợ hãi, nắm lấy cổ áo của Trần Dực, đôi mắt đỏ bừng:

- Cậu nói dối tôi! Trần Hoà rõ ràng đang đi du lịch nước ngoài, cô ấy vẫn còn sống...

- Tống Lĩnh Viễn, tỉnh lại đi!

Trần Dực đẩy anh ta ra, gương mặt không giấu được sự chán ghét:

- Chị gái tôi mất được 2 tháng rồi, tại sao anh lại giả vờ thâm tình ở đây làm gì? Tôi chỉ cảm thấy anh như một thằng hề mà thôi!

Tống Lĩnh Viễn kìm nén những giọt nước mắt chực trào ra.

Anh ta vẫn không tin, tiếp tục hỏi:

- Tại sao không ai nói cho tôi biết?

- Anh cho rằng chúng tôi muốn giấu anh sao? Nếu như không phải trong lúc lâm chung chị ấy dặn không được nói, thì tôi cũng đã cho anh biết về cái /c/h/ế/t/ tức tưởi của chị ấy rồi. Nhưng anh không xứng! Thậm chí trong lúc hấp hối, chị ấy vẫn nghĩ cho anh! Còn anh thì sao? Anh vậy mà dây dưa với mối tình đầu!

Trần Dực rơi nước mắt vì tức giận.

- Chị tôi xui xẻo 8 kiếp mới gặp phải anh!

Tống Lĩnh Viễn không kìm nén được nữa, nước mắt tuôn rơi như lũ!

Anh yếu ớt nhắm mắt lại, lồ ng ngực đau đớn như bị một chiếc búa lớn đập mạnh vào, đánh vỡ mọi thứ bên trong!

Anh ta khàn giọng hỏi:

- Mộ cô ấy ở đâu?

- Không lập mộ, tro cốt đã được rải xuống biển.

Tống Lĩnh Viễn trợn to mắt, tràn ngập sự sợ hãi xen kẽ tức giận.

Anh một lần nữa túm cổ áo Trần Dực, nghiến răng nghiến lợi nghẹn ngào:

- Sao cậu có thể...

- Đó cũng là di nguyện của chị tôi.

Tống Lĩnh Viễn sững người.

Tay anh buông lỏng, cúi thấp người xuống, hỏi tiếp:

- Chị gái cậu còn dặn gì nữa không?

Trần Dực liếc nhìn Tống Lĩnh Viễn, sau đó cười lạnh nói:

- Chị tôi cũng nói kiếp này đã quá yêu anh. Nếu có kiếp sau, hy vọng ông trời không cho 2 người gặp lại nhau!

Như có một tia sét đánh thẳng vào đầu anh!

Không hẹn kiếp sau gặp lại!

Cô ấy đã tuyệt vọng đến chừng nào mới có mong ước đó trước đi ra đi?

Cuộc trò chuyện cuối cùng của họ đột nhiên hiện lên trong tâm trí anh.

Cô hỏi anh:

- Anh chưa từng yêu em sao? Dù chỉ một chút?

Anh ta đã trả lời như thế nào?

Giọng anh đầy khinh thường, chế nhạo đáp:

- Yêu cô ư? Cả đời này tôi sẽ không bao giờ yêu một người như cô!

Không!

Sự hối hận như một cơn sóng dữ dội nuốt chửng Tống Lĩnh Viễn!

Anh không bao giờ ngờ được rằng những lời nói tuỳ tiện và công kích kia lại trở thành lời nói cuối cùng cô nghe được từ anh!

Những tiếng nức nở nghẹn ngào cuối cùng cũng xuất hiện, dần biến thành những tiếng r3n rỉ đau đớn.

Anh hỏi Trần Dực:

- Còn gì nữa không?

Nhìn không mặt thống khổ của Tống Lĩnh Viễn, Trần Dực cảm thấy cực kỳ nực cười:

- Anh muốn biết?

Tống Lĩnh Viễn gật đầu trong nước mắt.

- Muốn biết thì đi mà kiểm tra nhật ký cuộc gọi của anh! Không phải chị tôi đã gọi cho anh trước khi /c/h/ế/t/ sao? Anh là người rõ nhất chị ấy nói gì!

Đồng tử Tống Lĩnh Viễn giãn ra!

Trần Hoà gọi cho anh trước khi /c/h/ế/t/?

Tại sao anh lại không biết?

Anh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra kiểm tra nhật ký cuộc gọi. Quả nhiên, Trần Hoà đã gọi cho anh lúc nửa đêm!

Và cuộc gọi kéo dài hơn 1 tiếng đồng hồ!

Làm sao có thể? Đêm đó anh đi uống rượu với Khúc Uyển Yên, không hề nghe điện thoại...

Anh không chần chừ cất điện thoại rồi chạy ngay đến văn phòng.

Anh muốn biết lời cuối cùng Trần Hoà để lại cho anh là gì!

36.

Sau nhiều nỗ lực, Tống Lĩnh Viễn cuối cùng cũng có được bản ghi âm cuộc gọi tối hôm đó.

Anh ngồi trong xe, tim đập mạnh.

Trước khi bấm vào đoạn ghi âm, anh tưởng tượng những lời cuối cùng mà Trần Hoà để lại cho anh.

Liệu cô ấy có trách anh không? 3 năm qua anh chưa từng trao cho cô một chút ngọt ngào nào.

Liệu cô vẫn nhẹ nhàng nói rằng cô vẫn yêu anh rất nhiều mặc cho anh đối xử tệ với cô.

Hay cô sẽ mắng anh tin vào mối tình đầu hơn là cô, đến mức đòi ly hôn với cô!

Nghĩ đến những khả năng này, Tống Lĩnh Viễn không khỏi bật khóc.

Những giọt nước mắt nóng hổi nhắc nhở anh rằng trong 3 năm qua, anh đã hết lần này đến lần khác khiến Trần Hoà thất vọng và tổn thương. Cho đến khi cô /c/h/ế/t/, anh vẫn chưa kịp nói cho cô biết rằng anh cũng đã yêu cô từ lâu!

Anh chưa bao giờ muốn ly hôn với cô!

Anh run rẩy bật đoạn ghi âm.

Anh nín thở tập trung lắng nghe nó.

Tuy nhiên, âm thanh phát ra khiến anh điếng người!

[Ha ha ha ha... Đúng là một cô gái xinh đẹp, hôm nay tụi mình thật may mắn!] (Editor chú thích thêm: giọng côn đồ)

[Á, tránh ra! Chồng ơi, cứu em với! Anh mau đến đây đi!] (Editor chú thích thêm: Giọng Trần Hoà)

[Chúng ta rõ ràng yêu nhau như vậy, sao em có thể nhẫn tâm bỏ rơi anh?] (Editor chú thích thêm: Giọng Tống Lĩnh Viễn, vì điện thoại cấn -> vô tình bắt máy, nhưng lúc đó Tống Lĩnh Viễn đang ở bên Khúc Uyển Yên nên không biết, bên Trần Hoà có thể nghe thấy giọng Tống Lĩnh Viễn)

[Ha ha ha... Người đẹp đừng trách chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ được trả tiền để làm việc này. Ai bảo cô xúc phạm đến người cô không nên đụng đến?] (Editor chú thích thêm: giọng côn đồ)

[Em có biết ngày xưa anh đã trải qua những gì không?] (Editor chú thích thêm: Giọng Tống Lĩnh Viễn)

[Chồng ơi, cứu em, cứu em với...] (Editor chú thích thêm: Giọng Trần Hoà)

[Em có biết cảm giác khó chịu khi bị ép cưới một người mà mình không yêu không?] (Editor chú thích thêm: Giọng Tống Lĩnh Viễn)

[Con... Em đang mang thai... Phố Thập Đạo, anh mau đến...] (Editor chú thích thêm: Giọng Trần Hoà)

[Chúng ta đã thề sẽ ở bên nhau mãi mãi và không bao giờ rời xa nhau dù có chuyện gì đi nữa] (Editor chú thích thêm: Giọng Tống Lĩnh Viễn)

[Cứu em, cứu con của chúng ta... Làm ơn... Anh có thể đến nhanh được không...] (Editor chú thích thêm: Giọng Trần Hoà)

[Sao em có thể phản bội lời thề của mình dễ dàng như vậy?] (Editor chú thích thêm: Giọng Tống Lĩnh Viễn)

[Con... cứu con...] (Editor chú thích thêm: Giọng Trần Hoà)

Mới nghe được 5 phút, Tống Lĩnh Viễn không nhịn được tắt nó đi.

Toàn thân anh run rẩy.

Anh không ngờ những gì cô ấy để lại cho anh là cái này!

Tin tức nói rằng Trần Hoà đã bị /t/r/a/t/ấ/n/ suốt 3 tiếng đồng hồ!

Và đoạn ghi âm này kéo dài hơn 1 tiếng!

Điều đó có nghĩ là toàn bộ đoạn ghi âm này đã thu lại được quá trình Trần Hoà bị /t/r/a/t/ấ/n/!

Do anh vô tình bắt máy, nhưng anh lại không nghe thấy lời cầu cứu đau lòng của Trần Hoà ở đầu bên kia điện thoại!

Không chỉ vậy, lúc đó anh còn trách móc, phàn nàn và đau lòng vì Khúc Uyển Yên bỏ đi không lời từ biệt 3 năm trước!

Liệu Trần Hoà có nghe thấy không?

Nếu cô ấy nghe thấy được, lúc đó cô sẽ tuyệt vọng với anh đến chừng nào!

Như thế một con /d/a/o/ sắc nhọn bất ngờ đâm vào ngực anh. Cơn đau thật khủng khiếp. Nó đâm đi đâm lại nhiều lần cho đến khi con tim anh vỡ tan!

Anh r3n rỉ như một con thú bị mắc bẫy, đập đầu vào vô lăng một cách bất mãn!

Đáng lẽ anh có thể ngăn được bi kịch này!

Nếu như anh không đề cập đến chuyện ly hôn, bỏ cô lại một mình mà đi uống rượu với Khúc Uyển Yên.

Nếu như anh kiểm tra lại điện thoại, anh sẽ nhận được tin nhắn cầu cứu của cô ấy.

Hoặc nếu anh để tâm, anh có thể nghe thấy tiếng cô kêu cứu ở đầu bên kia điện thoại.

Trong suốt 1 tiếng đồng hồ, anh chỉ cần vài giây bớt chú ý đến Khúc Uyển Yên, thay vào đó để ý đến Trần Hoà và điện thoại di động của mình, anh đã có thể cứu được cô!

Nhưng anh đã không làm như vậy!

Anh đã bỏ lỡ cơ hội!

Tất cả cơ hội!

Anh đã phạm tội không thể tha thứ được!

- Trần Hoà... Trần Hoà... Anh xin lỗi... Anh xin lỗi!

Lời xin lỗi muộn màng xen lẫn những giọng nước mắt hối hận, tiếng nức nở đau đớn vang lên.

Nhưng giờ thì làm được gì?

Không thể quay lại quá khứ.

Anh ta không thể quay lại thời điểm đó.

37.

Anh ta không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào.

Dựa vào chút ý thức cuối cùng còn sót lại, anh quay trở lại căn phòng tân hôn nơi anh và Trần Hoà đã ở suốt 3 năm qua như một thây ma.

Sau khi trở về nhà, anh phát hiện trong nhà dường như đâu đâu cũng có hình bóng của Trần Hoà, nhưng khi nhìn kỹ lại thì không thấy cô ấy đâu cả.

Bởi vì tất cả đồ đạc của Trần Hoà không còn ở đây nữa!

Tất cả đã bị mang đi!

Chỉ còn lại 2 căn phòng trẻ em lạnh lẽo khiến anh nhớ rằng anh từng là chồng cô ấy và là cha của 2 đứa trẻ!

Nhưng hiện tại, mọi thứ đều đã tan vỡ!

Không còn sót lại bất cứ điều gì!

Trên bàn cà phê có một bằng khen thưởng cho lòng dũng cảm.

Anh chợt nhớ ra mình đã tự tay bắt được một trong số những kẻ /s/á/t/h/ạ/i/ Trần Hoà.

Nhưng anh lại qua loa giao hắn cho cảnh sát!

Ngay cả đám đông xung quanh cũng tức giận và muốn tự tay /g/i/ế/t/c/h/ế/t/ tên cặn bã này!

Vậy mà anh lại thờ ơ, quay người bỏ đi!

Rõ ràng đó chính là người mà anh ghét nhất!

Hắn đã /g/i/ế/t/ vợ con của anh!

Tại sao anh lại dễ dàng để hắn thoát khỏi tay mình?

Tại sao lúc đó anh không băm tên cặn bã đó ra thành nhiều mảnh?

Anh nên lôi hắn đi, dùng mọi cách để trả thù cho Trần Hoà, khiến hắn phải trả giá đắt cho tôi tác mà hắn đã gây nên!

Nhưng anh đã bỏ lỡ!

Anh không còn gì cả!

Anh thậm chỉ còn không báo thù cho Trần Hoà lần nào!

Hai chân không đứng vững, anh quỳ xuống. Sự căm hận và ăn năn tột độ khiến anh nắm chặt tay và đấm vào ngực mình hết lần này đến lần khác. Anh cố gắng trừng phạt bản thân vì đã đối xử tệ với Trần Hoà. Anh đã phạm sai lầm không thể dung thứ!

Anh đã bỏ lỡ mọi thứ!

Tại sao lại như vậy...

Không biết là do anh đấm quá mạnh hay do bản thân đang trong trạng thái phẫn nộ, một mùi tanh của sắt bị rỉ sét xộc vào cổ họng.

Cuối cùng anh không kiềm chế được...

Phụt!

Một ngụm /m/á/u/ phun ra!

Màu đỏ tươi rải khắp sàn nhà, như thể đang giễu cợt cái thứ gọi là tình yêu mà anh dành cho Trần Hoà. Cũng như lột bỏ sự đạo đức giả của anh!

Tầm nhìn tối lại, anh ta ngã xuống...

38.

Không biết qua bao lâu, Tống Lăng Viễn mới chậm rãi mở mắt.

Những tấm rèm màu sắc trang nhã khẽ lay động, ánh sáng dịu nhẹ của nắng sớm chiếu qua khe hở trên cửa sổ.

Anh đã có một giấc mơ dài.

Trong giấc mơ, Trần Hòa nấu món cháo bồi bổ dạ dày cho anh. Hai đứa trẻ, một trai một gái, đang chơi trong phòng khách. Khi nhìn thấy anh rời khỏi phòng ngủ, chúng lập tức bò tới. Thậm chí 1 đứa còn ôm lấy chân anh, ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt nhỏ mà gọi anh:

- Papa!

- Bố!

Anh mỉm cười, cúi người xuống bế bọn trẻ lên và hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của từng đứa.

Bọn trẻ cười khúc khích thích thú.

Anh lại vào bếp hôn người vợ dịu dàng Trần Hoà của mình.

- Anh mau ăn cháo đi.

Trần Hoà đẩy tô cháo bổ đến trước mặt anh, đôi mắt hình quả hạnh mỉm cười trông giống như một vầng trăng khuyết xinh đẹp.

Trong giấc mơ, anh cảm thấy thật vui vẻ và hạnh phúc!

Có lẽ đây là sự viên mãn lớn nhất trong cuộc đời anh.

Đúng vậy!

Nhưng khi mở mắt ra, những ký ức kinh hoàng nhanh chóng đưa anh trở về thực tại.

Đôi mắt anh tràn ngập sự sợ hãi.

Không, không phải là sự thật!

Đây chỉ là một cơn ác mộng khác!

Đúng vậy, một cơn ác mộng!

Anh đột ngột đứng dậy và hét khắp phòng như một người điên:

- Trần Hoà, em ở đâu? Em mau ra đây! Anh vừa gặp ác mộng! Thật đáng sợ! Em mau ra đây cho anh ôm em với! Hãy nói với anh rằng tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi! Trần hoà! Em ở đâu? Đừng làm anh sợ mà. Anh cảm thấy sợ lắm!

Anh chợt thấy những bức tường trống trải, vẫn còn dấu vết cũ của những bức ảnh cưới treo ở đó. Cuối cùng, hiện thực mà anh không muốn đối mặt đã phá huỷ đi niềm hy vọng nhỏ nhoi của anh!

Đôi mắt sưng tấy kia lại rơi nước mắt!

- KHÔNG! Đây không phải là sự thật!

Tống Lĩnh Viễn hai tay ôm đầu, đầu ngón tay trắng bệch, hung hãn kéo tóc bản thân. Toàn thân vô cùng đau đớn.

- Đây không phải là sự thật! Trần Hoà! Em mau trở lại đây!

Anh như rơi xuống vực sâu vô tận.

Nhưng tiếng kêu khàn khàn vang vọng trong căn phòng trống trải. Đầy đau lòng, bật lực, tuyệt vọng!

Thời gian trôi qua, anh lau nước mắt, đôi mắt đen nháy toát ra vẻ lạnh lùng tột độ.

Anh không thể để Trần Hoà /c/h/ế/t/ một cách oan uổng như vậy được!

Anh sẽ khiến tất cả những người làm hại cô ấy phải trả giá đắt!

Giống như anh ta cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa tinh thần, anh vui vẻ liên hệ với luật sự.

Anh tìm hiểu kỹ toàn bộ diễn biến vụ anh cũng như những thông tin bên hình sự đã tiết lộ.

- Bằng chứng phạm tội của bọn côn đồ rất chắc chắn, chỉ chờ ngày ra tòa nữa thôi. Nhưng cô Khúc thì họ vẫn đang xác minh lại bằng chứng cho thấy cô ấy thuê bọn côn đồ kia. Cô ấy khai rằng cô ấy chỉ muốn họ uy hiếp và ép buộc vợ anh ly hôn. Cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc /g/i/ế/t/ vợ anh.

Tống Lĩnh Vĩnh giận dữ đến mức lồ ng ngực đau đớn!

Bây giờ anh không còn tin vào bất kỳ lời bào chữa nào của Khúc Uyển Yên nữa.

Hon nữa, đúng như cô ta nói thì đã sao?

Cô ta thuê người, Trần Hoà lại bị những người đó /g/i/ế/t/c/h/ế/t/!

Cô ta, Khúc Uyển Yên, là nghi phạm lớn nhất trong vụ này!

Anh nói:

- Hãy bảo lãnh cho cô ta.

Luật sư sửng sốt:

- Bảo... Bảo lãnh ra ngoài?

- Chỉ cần bảo lãnh ra ngoài 3 ngày thôi, anh có làm được không?

Luật sư không biết kế hoạch của Tống Lĩnh Viễn ra sao nên ngơ ngác gật đầu:

- Được.

39.

Vào ngày Khúc Uyển Yên được tại ngoại, Tống Lĩnh Viễn đã đích thân đến đón.

Những ngày qua trong trại giam, cô ta rất sợ. Vừa nhìn thấy Tống Lĩnh Viễn, cô ta liền oà khóc:

- Anh Viễn, cuối cùng anh cũng đến cứu em! Em biết anh sẽ tin em mà! Hu hu hu...

Tống Lĩnh Viễn không nói gì, lãnh đạm lái xe, cô ta không biết anh đang lái đi đâu.

Khúc Uyển Yên nghẹn ngào, giọng điệu có chút hưng phấn, lên tiếng:

- Trần Hoà đã /c/h/ế/t/, anh không cần phải ly hôn nữa. Em biết anh vẫn luôn nghĩ về chuyện 3 năm trước, em hứa với anh, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa, em cũng sẽ không bao giờ rời xa anh. Em sẽ đền bù cho anh! Khi nào chúng ta đăng ký kết hôn? Anh chuẩn bị phòng tân hôn chưa? Em không muốn sống trong căn nhà mà Trần Hoà từng ở đâu, xui xẻo lắm! Anh thích con trai hay con gái? Chúng ta không còn trẻ nữa nên hãy cân nhắc đến việc có con ngay sau khi kết hôn!

Nghe Khúc Uyển Yên lẩm bẩm, Tống Lĩnh Viễn đã dùng hết sức bình sinh kiềm chế bản thân không đấm vào mặt cô ta.

Anh nhanh chóng lái xe đến một hộp đêm.

Ban ngày hộp đêm vẫn chưa mở cửa. Bên trong không khí tăm tối và lạnh lẽo, giống như có một con quái vật đang há miệng to chờ con mồi đi vào.

Khúc Uyển Yên sợ hãi, hỏi Tống Lĩnh Viễn:

- Cho dù anh muốn xả xui cho em, anh cũng không cần phải chọn một nơi u ám như vậy chứ? Chúng ta đến chỗ khác có được không?

Tống Lĩnh Viễn cười có lệ:

- Em vào đi rồi sẽ biết, anh đã chuẩn bị một sự bất ngờ cho em.

Đôi mắt Khúc Uyển Yên sáng lên khi nghe thấy từ bất ngờ. Cô ta đang mong đợi điều gì? Cô bước vào ngay lập tức.

Tống Lĩnh Viễn mang Khúc Uyển Yên xuống tầng hầm kín gió.

Ở đó có hàng chục tên côn đồ xấu xí đang đợi sẵn. Nếu để ý kỹ, có thể nhìn thấy tay chân chúng có nhiều vết xước và vết thương lớn. Như thế họ bị mắc căn bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng nào đó.

Đến bây giờ, Khúc Uyển Yên vẫn chưa nhận ra điều gì.

Cô ta tưởng đây là những người mà Tống Lĩnh Viễn gọi đến để chuẩn bị sự bất ngờ cho cô. Cô hưng phấn hỏi:

- Anh Viễn, bất ngờ gì vậy? Anh mau nói cho em biết đi, em nóng lòng quá!

Tống Lĩnh Viễn ánh mắt lạnh lùng, chỉ tay vào căn phòng nhỏ tối tăm chưa đầy các loại dụng cụ /t/r/a/t/ấ/n/:

- Em vào rồi sẽ biết.

Khúc Uyển Yên nhìn vào căn phòng nhỏ kia. Những dụng cụ /t/r/a/t/ấ/n/ lạnh lẽo khiến lông tơ khắp người cô dựng đứng!

Cô ta cuối cùng cũng nhận ra.

Cô kinh hãi nhìn vẻ mặt thờ ơ của Tống Lĩnh Viễn và đám lưu manh đang bước về phía cô.

- Không, anh Viễn, anh chỉ đùa thôi có phải không? Anh đang cố tình doạ em thôi đúng chứ? Bất ngờ mà anh nói là cái khác? Không, anh Viễn, em không muốn đi vào, em không muốn! Anh nhanh bảo bọn họ thả em ra!

Đối mặt với ánh mắt sợ hãi và sự phản kháng của Khúc Uyển Yên, Tống Lĩnh Viễn vẫn bất động.

Anh lạnh lùng nói:

- Những gì cô đã làm với Trần Hoà, tôi sẽ trả lại cho cô gấp trăm lần! Yên tâm, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, ngày tháng tốt lành vẫn còn đợi cô ở phía trước!

Khúc Uyển Yên môi run lẩy bẩy, mắt trợn to!

- KHÔNG!

Cô ta dùng hết sức hét lên, sau đó bị những người đàn ông kia kéo vào căn phòng nhỏ tối tăm.

Cánh cửa từ từ đóng lại.

Tiếng la hét, tiếng gào, tiếng cầu xin sự thương xót, những âm thanh đau đớn vô tận!

Tống Lĩnh Viễn chưa bao giờ cảm thấy âm thanh nào lại dễ chịu và êm dịu đến thế.

Anh ngồi ở quầy bar và rót 2 ly whisky.

Anh uống 1 ly, đổ xuống đất ly còn lại.

- Trần Hoà...

Đôi mắt anh đỏ hoe, nước mắt rưng rưng:

- Em và bọn trẻ hãy yên nghỉ. Đợi anh. Anh sẽ tìm đến em và các con sau khi giải quyết xong chuyện này.

Anh ta uống hết ly này đến ly khác, có người bước ra báo anh ta biết Khúc Uyển Yên đã bất tỉnh.

Tống Lĩnh Viễn sớm đã chuẩn bị.

Anh đưa hộp thuốc cho người đàn ông kia:

- Dùng cái này để khiến cô ta tỉnh lại.

Người đàn ông mở ra và thấy hộp thuốc chứa đầy ống /t/i/ê/m/ chứa chất lỏng.

Hắn ta nhận lệnh và rời đi.

Một lúc sau, tiếng hét của Khúc Uyển Yên nghe thảm khốc hơn.

Nghe thôi cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng bi thảm đang diễn ra trong căn phòng đó.

3 ngày 3 đêm.

Suốt 3 ngày 3 đêm!

Khi Khúc Uyển Yên được bưng ra, cô ta trông giống như một con búp bê rách nát, hơi thở yếu ớt, toàn thân đầy /m/á/u/. Cô ta không còn đủ sức để mở mắt ra nhìn Tống Lĩnh Viễn.

Mà Tống Lĩnh Viễn cũng lười nhìn cô ta.

Anh yêu cầu luật sư đưa cô ta trở lại trại tạm giam.

40.

Sau 3 ngày 3 đêm tại hộp đêm, Tống Lĩnh Viễn bỗng cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Anh đưa tay lên che mắt rồi từ từ hạ tay xuống sau khi đã thích nghi xong.

Anh phát hiện thời tiết hôm nay cũng không tốt. Giống như tâm trạng của anh lúc này, mây đen dày đặc, trời tối và u ám.

Anh có trả thù cho Trần Hoà thì đã sao?

Trần Hoà sẽ không bao giờ quay trở lại!

Anh đè nén nỗi đao và tuyệt vọng trong lòng, lên xe lái đến nhà họ Trần.

Sau khi nghe thấy tiếng chuông cửa, Trần Dực nhanh chóng đi ra.

Nhìn thấy Tống Lĩnh Viễn, cậu ấy chán ghét nói:

- Sao anh lại tới đây nữa? Chị tôi không còn liên quan gì đến anh, sau này anh đừng quấy rầy chúng tôi nữa!

Cậu quay người rời đi.

Tống Lĩnh Viễn gọi cậu lại:

- Tôi đến để lấy đồ.

- Đồ gì của anh?

Trần Dực dừng lại và bối rối nhìn anh.

Yết hầu Tống Lĩnh Viễn di chuyển, giọng nói ngập ngừng:

- Cậu có thể trả lại cho tôi những gì cậu đã lấy ở nhà tôi không?

Có lẽ bởi vì chưa từng thấy Tống Lĩnh Viễn khiêm tốn như vậy, Trần Dực như được khai sáng.

Tống Lĩnh Viễn nói tiếp:

- Tôi là chồng của chị cậu, đồ đạc của cô ấy tôi xử lý sẽ thích hợp hơn.

Sau khi kinh ngạc, Trần Dực lại bật cười, tiếng cười đầy giễu cợt:

- Nhưng tôi phải làm gì đây? Tôi đã đốt hết đồ đạc của chị ấy rồi.

Rầm!

Một tia sét nổ tung trong đầu Tống Lĩnh Viễn!

Anh dùng hay tay nắm lấy cửa sắt, nhìn chằm chằm vào Trần Dực:

- Cậu đốt hết rồi sao? Sao cậu có thể... Không, không thể đốt hết được, nhất định còn sót lại một ít!

- Rất tiếc, tôi không chừa cho anh cái gì cả.

Tống Lĩnh Viễn nghiến răng nghiến lợi, trong lồ ng ngực như có lửa bừng cháy.

- Vậy nhẫn cưới thì sao? Nhẫn cưới không thể đốt được, trả lại cho tôi!

- Tôi thực sự đã đốt nó. Tôi đã mang đến lò hoả táng.

Trần Dực nói vui vẻ:

- Lửa trong lò hoả táng rất mạnh, đốt hết mọi thứ bên trong thành tro bụi. Thậm chí không cần mang ra biển, chỉ cần tôi rải ra thôi gió cũng sẽ thổi chúng bay đi.

- Trần Dực!

Tống Lĩnh Viễn hai mắt đỏ hoe, nghiến răng nói:

- Sao cậu có thể? Sao cậu có thể? Đó là nhẫn cưới của tôi, là của tôi! Cậu không có quyền đốt đó!

Trần Dực nhún vai thờ ơ:

- Tôi đã thiêu rụi nó. Dù sao cuộc hôn nhân của anh và chị tôi đã kết thúc, giữ lại nhẫn cưới cũng không có tác dụng gì.

Cậu quay người rời đi.

Tống Lĩnh Viễn nhìn về phía xa xăm, lo lắng nhiều hơn là tức giận, vội vàng hét lên:

- Đừng đi! Vẫn còn có thể làm lại được, cậu hãy để cho tôi thử!

Trần Dực lạnh lùng liếc nhìn Tống Lĩnh Viễn:

- Cả đời anh chưa bao giờ đối xử dịu dàng với chị tôi, giờ chị ấy mất rồi anh còn muốn làm gì?

- Tôi...

Hiếm lắm mới thấy cảnh Tống Lĩnh Viễn nói không nên lời.

Đúng vậy, khi Trần Hoà còn sống, anh chưa dừng đối xử tốt với cô.

Bây giờ anh muốn đối xử tốt với cô, thì anh đã không còn cơ hội nào nữa...

Trong sự bối rối và uể oải của Tống Lĩnh Viễn, Trần Dực trở vào nhà.

41.

Những đám mây đen kéo đến và trời mưa lớn ngay sau đó.

Tống Lĩnh Viễn vẫn đứng ở ngoài cửa sắt không rời đi.

Cơn mưa nặng hạt trút xuống người. Người đàn ông cao thượng này chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như bây giờ.

Nhưng anh không thể rời đi.

Nếu anh bỏ đi, anh sẽ không còn di vật nào của Trần Hoà để lại.

Mẹ Trần trên tầng hai nhìn thấy Tống Lĩnh Viễn qua cửa sổ.

Tâm trạng vốn an tĩnh, cảm xúc lại tràn về, bà khóc lớn rồi chạy xuống lầu.

- Đồ vô tâm!

Dưới cơn mưa như nước trút, mẹ Trần đi tới tát một cái thật mạnh vào Tống Lĩnh Viễn!

Tống Lĩnh Viễn không né tránh. Ngay sau khi bị tát, anh vẫn cúi đầu và xin lỗi:

- Con xin lỗi mẹ, con đã không bảo vệ được Trần Hoà.

Mẹ Trần nghẹn giọng vì khóc, giọng nói khàn đặc:

- Con gái tôi đã làm gì sai? Mà cậu lại làm vậy với nó? Nó đã cầu cứu cậu hết lần này đến lần khác trước khi /c/h/ế/t/. Cậu đã có thể cứu con bé! Nhưng cậu lại không làm vậy! Cậu đã không cứu con bé! Trần Hoà là bị cậu /g/i/ế/t/! Cậu không chỉ /g/i/ế/t/ con bé! Cậu còn /g/i/ế/t/ cả con mình!

- Con xin lỗi mẹ! Con sai rồi, con biết mình sai rồi!

Tống Lĩnh Viễn không kìm được mà khóc, nước mắt hoà cùng mưa, khuôn mặt đầy xấu hổ.

- Mẹ!

Trần Dực lấy dù ra và vội vã đến che mưa cho mẹ Trần.

- Kết thúc rồi, chúng ta vào nhà thôi! Mẹ có tức giận đi chăng nữa thì chị con cũng không thể quay lại được.

Mẹ Trần khóc và ngã vào vòng tay của Trần Dực, đập vào ngực cậu một cách đau đớn.

Ngay lúc Trần Dực đỡ mẹ Trần vào nhà, Tống Lĩnh Viễn gọi cậu lại:

- Trần Dực.

Trần Dực quay người lại.

Cậu nhìn thấy người đàn ông kiêu ngạo, cao quý kia đang quỳ trước cửa!

- Làm ơn.

Anh cúi đầu xuống. Chưa bao giờ anh nhẫn nhịn được như bây giờ.

- Đưa tôi 1 di vật của Trần Hoà thôi, hãy để tôi có thứ gì đó để tưởng nhớ cô ấy. Tôi không thể... Không có gì...

Trần Dực mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang quỳ gối khóc lóc.

Cuối cùng, cậu tàn nhẫn bỏ đi và đưa mẹ Trần vào nhà.

Tống Lĩnh Viễn không đứng dậy

Anh vẫn quỳ dưới mưa tầm tã, để mưa rơi xuống người.

Anh hối hận vô cùng. Tại sao ngay từ đầu anh lại để Trần Dực mang tất cả đồ đạc của Trần Hoà đi?

Thậm chí cả ảnh cưới và nhẫn cưới của họ.

Tất cả kỷ vật 3 năm của anh và Trần Hoà đều không còn nữa.

Không có di vật, không có bia mộ, giờ anh muốn thờ cúng cô cũng không được!

Đây có phải là quả báo không?

Bởi vì anh không quan tâm đ ến Trần Hoà, nên giờ đây anh phải gánh chịu hậu quả!

42.

Trời mưa suốt đêm, bầu trời trong xanh vào ngày hôm sao.

Khi Trần Dực xuống lầu, cậu vẫn thấy Tống Lĩnh Viễn đang quỳ trước cửa.

Anh dầm mưa cả đêm nên trông hốc hác và xanh xao. Ngay cả vết thương ở bụng nơi cậu vô tình /đ/â/m/ cũng đang rỉ /m/á/u/ ra quần áo.

Không phải Trần Dực cảm thấy thương xót, mà cậu ấy chỉ cảm thấy xui xẻo mà thôi.

Cậu lên lầu, lấy trong thùng đồ của chị gái một cuốn sổ rồi đi xuống tầng dưới.

Cậu mở cửa sát trịnh trọng đưa cho Tống Lĩnh Viễn:

- Đừng hiểu lầm, chỉ là anh quỳ ở đây sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của mẹ tôi mà thôi.

Đôi mắt xám xịt của Tống Lĩnh Viễn mơ hồ sáng lên.

Anh đưa tay run rẩy cầm lấy cuốn sổ.

Trần Dực phiền phức nói với anh:

- Nếu anh thật sự muốn đối tốt với chị tôi, thì đừng làm phiền đến gia đình chúng tôi nữa.

Cậu quay người đi vào nhà, không muốn nhìn thấy anh ta nữa.

Tống Lĩnh Viễn cầm cuốn sổ, nhìn bóng lưng Trần Dực, khàn giọng nói:

- Cảm ơn.

Trần Dực dừng lại.

Đôi mắt cậu nhanh chóng đỏ hoe, rồi cậu bước nhanh đi!

Thâm tình đến muộn còn thua cả cỏ rác!

Nếu anh ta cảm thấy khó chịu như vậy, tại sao ngay từ đầu lại không đối xử tốt với Trần Hoà?

43.

Tống Lĩnh Viễn loạng choạng về nhà.

Anh không nhớ lần cuối mình ăn uống là khi nào.

Nhưng lúc này anh không còn sức lực để quan tâm đ ến chuyện này.

Ngồi vào bàn làm việc, anh thận trọng mở cuốn sổ tay của Trần Hoà.

Ngày 18 tháng 6, trời đầy nắng.

Giữa súp chim bồ câu không và súp chim bồ câu với khoai mỡ, chồng tôi rõ ràng thích súp chim bồ câu không hơn. OK, tôi hiểu rồi. Từ nay về sau tôi sẽ chỉ hầm súp chim bồ câu không.

Ngày 20 tháng 7, trời nhiều mây.

Hừ, lại một ngày nữa bị chồng từ chối! Anh ấy nói tôi không so được với Khúc Uyển Yên! Tôi bực mình quá! Tôi muốn nói với anh ấy rằng Khúc Uyển Yên yêu dấu đã phản bội anh ấy từ lâu và hiện đang sống hạnh phúc ở nước ngoài với bạn trai cô ta! Nhưng nghĩ rằng chồng sẽ đau lòng và khó chịu khi biết sự thật nên tôi đành miễn cưỡng không nói cho anh ấy biết.

Ngày 3 tháng 11, trời có mây.

Tại sao tôi lại cảm thấy chồng nhìn tôi có chút... dịu dàng? Có phải anh ấy bắt đầu thích tôi không? Hy vọng tôi không tự mình đa tình.

Ngày 10 tháng 1, trời nhiều nắng.

Tôi muốn kể với anh ấy rằng lúc còn nhỏ chúng tôi đã bỏ trốn trong rừng, tôi muốn anh ấy hứa rằng sẽ không bỏ rơi tôi trong hang động lúc còn nhỏ. Tôi đã rất sợ.

Ngày 18 tháng 4, trời nhiều nắng.

Chồng tôi khen món cháo bổ dưỡng tôi làm rất ngon! Ha ha ha... Tôi sẽ không nói cho anh ấy biết rằng để nấu được nó, tôi đã đăng ký vài lớp nấu ăn, bàn tay tôi vẫn còn vài vết phỏng.

Ngày 19 tháng 12, trời nhiều nắng.

Tôi gặp những người phụ nữ hào môn mà mình không thích. Họ cười nhạo tôi bò lên giường chồng tôi, nói anh ấy không hề yêu tôi chút nào! Điều này khiến tôi tức giận nên lấy thẻ của chồng quẹt rồi tự hào nói với họ rằng chồng rất yêu tôi, anh ấy sẽ cho tôi bất cứ thứ gì mà tôi muốn! Sắc mặt của những tiểu thư giàu có kia còn xanh hơn tàu lá chuối!

Ha ha ha.. Cảm ơn chồng đã đưa cho em thẻ đen! Lại một ngày nữa tôi yêu chồng tôi!

Ngày 16 tháng 6, trời nhiều mây.

Khúc Uyển Yên đã quay lại, thái độ của chồng với tôi rất lạnh lùng.

Ngày 18 tháng 6, trời nhiều mây.

Khúc Uyển Yên yêu cầu tôi trả lại chồng cho cô ấy nhưng tôi từ chối.

Lỡ chồng tôi vẫn còn yêu cô ấy thì sao?

Người phụ nữ như cô không xứng với tấm chân tình của chồng tôi!

Ngày 7 tháng 7, trời mưa.

Hôm nay là sinh nhật tôi. Ban đầu tôi tính mời chồng đi ăn tôi, nhưng anh ấy lại nói sẽ cùng Khúc Uyển Yên đi chơi gôn. Anh ấy không biết hôm nay là sinh nhật của tôi. Có vẻ như anh ấy chưa bao giờ quan tâm đ ến ngày sinh nhật của tôi. Được thôi!

Ngày 8 tháng 8, trời mưa.

Vào ngày kỷ niệm 3 năm ngày cưới, chúng tôi đã thống nhất ở bên nhau. Nhưng Khúc Uyển Yên lại gọi đến và nói cô ấy bị mèo cào nên chồng tôi đã đưa cô ấy đi khám bác sĩ.

Tôi cảm thấy rất buồn.

Thôi cứ âm thầm khóc, chỉ khóc một chút thôi.

Ngày 10 tháng 8, trời nhiều mây.

Tại sao chồng tôi lại không nhận ra Khúc Uyển Yên là trà xanh? Tức quá, tức quá!

Ngày 12 tháng 8, trời nhiều mây.

Lại một ngày nữa, cuộc hôn nhân của chúng tôi đang trên bờ vực sụp đổ.

Ngày 16 tháng 8, trời mưa lớn.

Tôi có cảm giác rằng cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ không kéo dài được bao lâu nữa.

Mây bão đang dần kéo đến!

....

Tống Lĩnh Viễn lật từng trang, không bỏ sót một chữ nào, kể cả dấu chấm câu.

Những giọt nước mắt đau khổ lăn dài, rơi xuống quần anh.

Tại sao anh lại làm cô thất vọng hết lần này đến lần khác chỉ vì Khúc Uyển Yên?

Một cô gái tốt như vậy, quanh năm ngày 3 bữa, cô chỉ nghĩ đến một mình anh, mà anh lại đánh mất cô!

Nếu có thể quay ngược thời gian, anh sẽ không bao giờ phớt lờ cô.

Anh sẽ ở bên cô tất cả ngày sinh nhật và ngày kỷ niệm.

Anh sẽ không bao giờ làm cô buồn chỉ vì một người không xứng kia.

Anh sẽ nói với cô hàng ngày rằng anh yêu cô, ngày ngày đều đối xử dịu dàng với cô để cô không bao giờ phải lo lắng về cuộc hôn nhân này.

Nếu anh có thể quay ngược thời gian.

Thật không may, không có nếu.

Sự hối hận mãnh liệt thiêu cháy toàn bộ cơ thể anh. Cơn đau thấm sâu vào tận xương tuỷ và hành hạ anh đến mức anh phát điên.

Tiếng khóc, tiếng gào không ngừng vang lên trong phòng, ngày càng não nề và không dừng lại.