Nửa canh giờ trôi qua, cửa vẫn chưa thể mở được, bầu không khí đã có phần nghiêm trọng.
Bối Cẩn Du nhấc tụ áo xoa xoa mồ hôi trên trán.
Lăng Huyền Uyên vẫn đứng ở bên cạnh y, thấy sắc mặt cùng màu môi đều hơi trắng bệch, hỏi: “Có phải mệt mỏi rồi?”
Bối Cẩn Du lắc đầu một cái, “Cũng còn tốt.”
“Mệt mỏi thì nghỉ một lát, chúng ta cũng đã bị nhốt lâu rồi, cũng không gấp quá làm gì.” Lăng Huyền Uyên nói xong, muốn dìu y ngồi xuống.
Bối Cẩn Du đẩy tay hắn ra, ánh mắt chăm chú, nhưng vẫn không giấu được lo lắng, “Rất nhanh sẽ được, chờ một tí nữa.”
Lăng Huyền Uyên không còn cách nào, thu hồi tay về.
Bối Cẩn Du một cách hết sức chăm chú mà chuyển động kim bàn bên ngoài cùng.
‘Cạch’ một tiếng, mâm tròn bỗng nhiên chìm xuống.
Lăng Huyền Uyên lo lắng nó sẽ bung ra làm Bối Cẩn Du bị thương, vội vàng kéo người ra một khoảng.
Ba kim bàn nhỏ bắt đầu tự động xoay tròn, phương hướng khác nhau, cùng lúc đó bên trong bức tường cũng không ngừng truyền ra tiếng vang ‘cạch cạch’.
Trôi qua một lát, kim bàn cuối cùng cũng dừng lại, mọi người thấy văn tự họa phù khó hiểu giờ đã tạo thành một bức vẽ hoàn chỉnh, lại là một con Phượng hoàng lửa ngẩng đầu đập cánh, rất có khí thế.
Bối Cẩn Du hơi thay đổi sắc mặt, “Chuyện này… Cái này rất giống…”
“Giống cái gì?” Lăng Huyền Uyên hỏi.
Bối Cẩn Du xoa trái tim, nói: “ Giống hình xăm trên người đả thương ta, có điều ta vẫn không dám xác định.”
Lăng Huyền Uyên trầm mặt, “Xem ra thật sự là Hỏa Phong không thể sai được.”
Bên trong tường lại truyền ra một tiếng cùm cụp, phía sau mâm tròn trống không, mâm tròn lùi vào trong đó.
Yến Thanh Tiêu không nhịn được cười ra tiếng, “Xem ra mưu đồ mà ngươi tính toán đã trắng tay.”
“Ta cũng thấy Tam ca cả nghĩ quá rồi, ” Lăng Huyền Kỳ nhìn có phần hả hê nói, “Vật đáng tiền cỡ này, Hỏa Phong chắc chắn sẽ thu cất cẩn thận, sao có thể để nó rơi vào trong tay huynh cơ chứ?” ( Đoán đúng rồi!!!)
Lăng Huyền Thư đang muốn nói gì đó, chợt thấy bên cạnh rơi xuống một thứ, vội vã lắc mình né tránh.
“Đây là cái gì?” Lăng Huyền Dạ ló đầu nhìn sang.
Ánh mắt Bối Cẩn Du lóe lóe, lại đi tới nói: “Là tay quai để mở cửa, quy luật giống như cửa đập trước đó, nhưng cái này thì quay xuống dưới.” Y nói xong, đưa hai tay tới tay quay, dùng một tay nhanh chóng ấn vào một chỗ, rồi như không có chuyện gì xảy ra mà thu hồi, để tay này đè lên tay kia, cùng lúc dùng sức kéo tay quay xuống.
Tường cuối lối đi truyền đến tiếng vang, cửa xoay chuyển, tốc độ rất nhanh, nửa vòng sau thì dừng lại, kéo sang hai bên trái phải lộ ra không gian đủ cho một người đi qua.
Những tia sáng chói mắt từ bên ngoài bắn vào, nhất thời làm cho người hoảng hốt.
Lăng Huyền Sương vui vẻ, là người đầu tiên nói: “Đây mới là lối ra thật sự! Chúng ta đi ra mau lên, không cần lượn quanh ở này tối tăm không thấy mặt trời này!”
Thiệu Dục Tân cười nựng mặt hắn, nói: “Ngươi còn đứng ở trong này chưa có ra ngoài.”
Tất cả mọi người bước chân đến lối ra.
Thấy Lăng Huyền Dạ muốn bước chân đi ra ngoài, Lăng Huyền Thư ở phía sau kéo gã một cái, “Đệ chờ một tí, ta đi ra trước xem thử, nếu như không có người mai phục ở bên ngoài chờ chúng ta, các ngươi trở ra cũng không muộn.”
“Huynh ra hay đệ ra còn không giống nhau à.” Lăng Huyền Dạ nói như vậy, vẫn là lui sang một bên, “Tam ca cẩn thận một chút.”
Lăng Huyền Thư vừa bước một chân ra, thì nghe thấy từng đợt tiếng xé gió bốn phía vang lên, trong bụi cỏ lân cận bắn ra mấy chục mũi ám khí, đều bắn về phía cửa.
“Lui về phía sau!” Lăng Huyền Thư hô to một tiếng, vừa đánh rơi ám khí, vừa lui trở về bên trong.
Không ít ám khí đuổi theo hắn bay vào.
“Cẩn thận!” Bối Cẩn Du nhắc nhở, buông tay quay trong tay ra.
Tay quay ‘coong’ một tiếng quay về vị trí ban đầu, cửa cũng bị đóng lại theo, ám khí đều bị ngăn lại bên ngoài cửa, hành lang bên trong lại khôi phục yên tĩnh.
Tất cả chỉ xảy ra chỉ trong một cái đảo mắt.
Hạ Tĩnh Hiên nuốt ngụm nước bọt, “Vừa… Là xảy ra chuyện gì?”
Lăng Huyền Kỳ sờ sờ đầu hắn, “Đừng sợ, không có chuyện gì, nhất định lần này không để ngươi bị thương nữa.”
“Không phải ta sợ bị thương, ta… Đương nhiên không bị thương thì càng tốt hơn, ” Hạ Tĩnh Hiên hút khí nói, “Ý ta hỏi vừa xảy ra chuyện gì.”
Bối Cẩn Du buông tay, “Ta không đóng cửa, vừa thả tay, chính nó tự trở về.”
Lăng Huyền Dạ: “…”
Thiệu Dục Tân cau mày: “Thứ đó cũng quá nhanh, bên ngoài không có người mai phục, mà chúng ta đều thuận lợi đi ra ngoài, còn ngươi phải ra thế nào?”
Hắn nói không sai, tay quay cách cửa một khoảng, nếu chỉ cần buông tay thì cửa sẽ lấy tốc độ cực nhanh đóng lại, người mở cửa căn bản không kịp ra ngoài.
“Để ta làm cho, chuyện này một lần là làm, hai lần cũng là làm, ta đã nắm chắc cách cơ cấu của nó.” Dư Diệu đi tới phía trước tay quay, “Hơn nữa khinh công của ta được hơn, các ngươi chạy không ra được, mà ta có thể.” Hắn nói xong, liếc nhìn Phó Nam, ngược lại có mấy phần không muốn.
Lăng Huyền Thư nói: “Không được, tốc độ cửa đóng quá nhanh, dù là lúc ngươi không bị thương cũng không hoàn toàn chắc chắn ra ngoài được, chớ nói chi đã mất nhiều máu đến vậy.”
Phong Tích cũng nói: “Không sai, trong thông đạo này nhất định có huyền cơ khác, nếu không Hỏa Phong đi vào bên trong, mà lấy tốc độ đóng cửa thế kia, hắn muốn ra ngoài cũng khó?”
“Ngươi đã quên Hỏa Phong cũng là người có khinh công tuyệt đỉnh, ” Dư Diệu nói, “Có lẽ còn ở trên ta.”
Lăng Huyền Thư không hề bị lay động, “Nhưng ba huynh đệ bọn họ đều không phải trời sinh đã có khinh công tuyệt đỉnh. Ngươi không phải nói nhiều, ta sẽ không để cho một mình ngươi ở lại chỗ này.”
Bối Cẩn Du nói: “Ta thấy lời Phong huynh nói rất có lý, ở đây nhất định có huyền cơ khác, hay do ta khởi động cơ quan thiếu bước nào đó, theo lẽ thường mà nói thì đáng ra không có.”
Lăng Huyền Uyên nhìn mặt y hiện rõ mệt mỏi, hỏi: “Vậy giờ phải làm sao, mở thử một lần nữa?”
Bối Cẩn Du gật đầu, “Nhưng thời gian cấp bách, các ngươi không cần ở đây chờ ta, đi ra ngoài trước tìm Hỏa Phong tính sổ, ta ở lại tiếp tục thao túng thứ này, sau đó lại đi tìm các ngươi.”
“Không được!” Lăng Huyền Uyên không chút nghĩ ngợi nói.
Bối Cẩn Du vỗ vỗ cánh tay của hắn, “Không có biện pháp tốt hơn.”
Lăng Huyền Uyên mím môi không nói.
Bối Cẩn Du đẩy hắn một cái về phía cửa, “Ngươi là Minh Chủ, phải lấy đại cục làm trọng, không nên lo lắng những chuyện nhỏ nhặt thế này. Bên ngoài có mai phục, ngươi đi đánh trận đầu.”
Lăng Huyền Uyên trừng mắt y, nhưng không có mở miệng.
Lăng Huyền Sương nói: “Em dâu Cẩn Du, ngươi chắc chắn ngươi có thể làm rõ vật này, tuyệt đối sẽ không để mình bị nhốt ở đây không? Nếu không chắc chắn, chúng ta quyết sẽ không để một mình ngươi ở lại chỗ này.”
Bối Cẩn Du cười nói: “Ta có chín mươi phần trăm chắc chắn sẽ ra được.”
“Thiếu một thành cũng không thể đánh cược.” Lăng Huyền Thư nói.
Lăng Huyền Dạ cũng nói: “Đúng, người Ngự Kiếm sơn trang sẽ không vứt bỏ đồng bạn.”
Bối Cẩn Du lắc lắc tay, “Các ngươi không cần căng thẳng, tuy ta không nắm chắc mười phần trăm có thể ra ngoài, nhưng có mười phần có thể mở được cửa. Nếu một thành xui xẻo đuổi theo ta, ta không ra được cũng còn có thể lâu lâu mở cửa xem các ngươi về tìm ta chưa, không phải tốt hơn đó sao?”
“Chuyện này…” Lăng Huyền Thư do dự nhìn về phía Lăng Huyền Uyên.
Lăng Huyền Uyên nghiêm mặt nhìn chằm chằm Bối Cẩn Du nhìn một lát, thấy sự kiên quyết đầy mắt y, đành thỏa hiệp thở dài, nói: “Vậy cũng được, nếu ngươi ra được cũng không cần phải đuổi theo chúng ta, tìm một chỗ không người trốn đi rồi nghỉ ngơi là được, ta sẽ quay lại tìm ngươi.”
“Được.” Bối Cẩn Du mỉm cười đáp lại, lại đi xoay tay quay, “Các ngươi chuẩn bị kỹ càng, ta mở cửa. Nhớ phải giết hết người mai phục bên ngoài, không được để lại cái kế tiếp để ta đối phó.”
Lăng Huyền Uyên ừ một tiếng, xoay người đi về phía cửa.
“Huyền Uyên!” Bối Cẩn Du thế nhưng gọi hắn lại.
“Còn có chuyện gì sao?” Lăng Huyền Uyên quay đầu lại hỏi.
Bối Cẩn Du cười, chậm rãi nói: “Phải bảo trọng.”
“Ngươi cũng vậy.” Lăng Huyền Uyên nói xong, tiếp tục đi tới trước cửa, không quay đầu lại.
Hắn sợ hắn sẽ dao động, đây không phải là chuyện của một mình hắn, lấy tư bỏ công, cắt đứt việc chính.
Bối Cẩn Du hạ tay quay xuống.
Trong một khắc cửa được mở ra, ám khí như mưa kéo tới lần hai.
Lăng Huyền Uyên đứng ở trước cửa, nhưng không có động.
Lăng Huyền Thư một tay dùng Huyền Thiết Kiếm không ngừng chém rụng ám khí bay tới, một tay thì đẩy Lăng Huyền Uyên về phía sau, “Đệ nói Nhị ca, hiện tại không phải là lúc phát ngốc!”
Mắt thấy tất cả mọi người xông ra ngoài, Lăng Huyền Uyên nắm tay thành quyền, bước đi về phía trước.
Bối Cẩn Du yên lòng nhắm mắt lại, khí lực khắp toàn thân từ trên xuống dưới giống như bị rút khô, thậm chí không đủ để y đứng thẳng người. Y dựa lưng vào tường ngồi trượt xuống, tay cầm tay quay nhưng không hề thả ra.
Dường như… Không xong rồi…
Cơn đau quen thuộc ở ngực bắt đầu lan tràn, tình thế càng lúc càng kịch liệt, so với những lần trước đây còn nghiêm trọng hơn, dường như muốn lấy mạng.
Vào lúc bị nhốt trong nước, Bối Cẩn Du mơ hồ phát hiện tình trạng của mình đã có chút không ổn, mà khi đó trước mặt đã bày rất nhiều vấn đề vướng tay vướng chân, y lại không muốn gây thêm phiền toái cho Lăng Huyền Uyên. Thật sự xác định bản thân có lẽ đã không chịu được nữa là trong quá trình chuyển động kim bàn, chỉ là thương thế lần này tái phát quá mức không bình thường, không giống trước đây, thế tới chầm chậm, rồi lại mang theo ác ý muốn nuốt chửng y.
Nhịn đến giờ, từ lâu đã đột phá giới hạn, y không biết mình còn có thể chịu đựng được nữa hay không, mà con đường phía trước hung hiểm, y không muốn trở thành gánh nặng cho Lăng Huyền Uyên. Nếu không có người kia, chỉ sợ y đã sớm mất mạng, cùng hắn gặp gỡ sau đó trải qua những ngày tháng tươi đẹp này, vốn là trộm được, cũng nên thấy đủ.
Chỉ là…
Bởi vì tốt đẹp, nên không muốn buông.
Bởi vì chưa được, nên càng tham lam.
Bối Cẩn Du nỗ lực nắm chặt tay quay, muốn thử xem có bao nhiêu tốt đẹp để cho y không nỡ buông tay, tham niệm sâu bao nhiêu làm y càng muốn nhiều thêm, dù cho bóng người của hắn đã xa khỏi tầm mắt của y.
Mùi tanh ngọt xông lên cổ họng, máu từ trong miệng tràn ra.
Bối Cẩn Du rốt cục mất đi chút sức lực cuối cùng, thả tay quay ra, xiêu vẹo ngã xuống.