*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Muốn ăn cháo không?” Lăng Huyền Dạ đặt bát thuốc qua một bên, hỏi Mộ Phi Hàn đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Mộ Phi Hàn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Vậy ngươi chờ ta một tí, sẽ trở lại ngay.” Lăng Huyền Dạ nhặt y phục dính máu cùng bát thuốc mang ra ngoài, ra tới cửa lại quay đầu lại nhìn Mộ Phi Hàn. Sau khi bị thương, Mộ Phi Hàn vẫn chưa được nghỉ ngơi thật tốt, phải cùng mọi người chạy đến Tử Trúc Lâm, đã quá gắng gượng chịu đựng. Tuy sau khi tới chỗ này ngủ suốt cả đêm, nhưng vẫn chưa thấy chuyển biến gì, Lăng Huyền Dạ không khỏi bận tâm, lại không dám hỏi nhiều.
Mộ Phi Hàn thế mà mở mắt ra nhìn sang.
Lăng Huyền Dạ theo bản năng đứng thẳng người.
Mộ Phi Hàn nói: “Những việc này giao cho người khác làm đi, ngươi cũng bị thương, nghỉ ngơi cho tốt.”
Lăng Huyền Dạ hơi run, lập tức vui vẻ nói: “Ngươi quan tâm ta?”
Mộ Phi Hàn lại nhắm mắt không nói lời nào.
Lăng Huyền Dạ bĩu môi, đi ra ngoài.
Nhà lầu ở đây đều dựng bằng trúc, đơn giản thuần phác. Ở trên lầu nhìn ra xa, trải dài gần như không có giới hạn, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, hiện ra vầng sáng màu tím nhợt nhạt, trông rất đẹp mắt.
Lăng Huyền Dạ nhìn một hồi, cảm thấy trái tim bị nhẹ nhàng đả kích thoáng được bình phục, đang muốn đi xuống lầu, thì thấy Hạ Tĩnh Hiên ngồi ở ghế trúc dưới lầu đang vẫy tay với gã.
Lăng Huyền Kỳ nằm dài ở trên, sắc mặt nhìn qua đã khá hơn nhiều, nhìn thấy Lăng Huyền Dạ gật đầu một cái, nói: “Tứ ca, lần này liên lụy huynh bị thương, coi như đệ nợ huynh.”
Lăng Huyền Dạ từ trên lầu đi xuống, đem đồ trên tay giao cho hạ nhân, nói: “Đệ nợ huynh nhiều lắm, mà có thấy trả đâu.”
“Ta trả!” Hạ Tĩnh Hiên phi thường chủ động, “Ta trả thay cho hắn!”
“…” Lăng Huyền Kỳ vô lực nói, “Ta đã xin thề sẽ không làm tiểu bạch kiểm tiếp nữa.”
Lăng Huyền Sương lôi kéo tay Thiệu Dục Tân nhảy chân sáo đi tới, “Đệ phát thề với ai?”
Lăng Huyền Kỳ ấp a ấp úng nói: “Đệ… Với mình.”
Hạ Tĩnh Hiên vỗ vỗ hắn, “Loại này bình thường không đáng tin lắm, nhưng ta tin chắc lúc đó ngươi thề đã biết rõ, cho nên mới để lại đường lui cho mình, nên không nói với bất kỳ ai.”
Lăng Huyền Kỳ: “…”
Thiệu Dục Tân hỏi Lăng Huyền Dạ: “Mộ môn chủ thương thế sao rồi?”
Không chờ Lăng Huyền Dạ trả lời, Lăng Huyền Sương mới quay đầu hỏi: “Ngươi quan tâm hắn?”
Lăng Huyền Sương gõ gõ quai hàm, nói: “Bởi vì hắn lớn lên nhìn cũng được.”
“Cũng?” Thiệu Dục Tân nặn nặn chóp mũi của hắn, “Ngươi là đang ngầm tự khen mình?”
Lăng Huyền Sương kiêu ngạo ưỡn ngực nói: “Thì ta lớn lên vốn đã đẹp rồi, tại sao còn phải ngầm?”
Lăng Huyền Dạ: “…” Không phải hỏi ta sao?
Lăng Huyền Kỳ nói: “Tam ca ở phòng bên cạnh nghỉ ngơi, vậy sao cũng không thấy Nhị ca?”
“Đang bồi em dâu Cẩn Du, ” Lăng Huyền Sương nói, “Em dâu Cẩn Du từ hôm qua đã bắt đầu không thấy thoải mái.”
Hạ Tĩnh Hiên nói: “Ta vừa nhìn thấy các ngươi đi từ viện phía sau tới, bận chuyện gì vậy?”
Thiệu Dục Tân cầm qua hai cái ghế trúc, cùng Lăng Huyền Sương ngồi xuống, “Huyền Sương không yên lòng vết thương của Kim Qua, đi mời Bạch công tử nhìn thử nó có bị trúng độc không.”
“Kết quả thì sao?” Lăng Huyền Kỳ cũng rất quan tâm đôi tuyết sư kia.
“Không có chuyện gì, chúng nó đều cực kỳ khỏe mạnh!” Lăng Huyền Sương cao hứng nói.
Thiệu Dục Tân mỉm cười, “Ta rất vui vẻ khi ngươi dần dần tiếp nhận hai đứa chúng nó.”
“Còn không phải là vì Thiết Mã Kim Qua biểu hiện rất chi là dũng mãnh, ” Lăng Huyền Kỳ nói, “Thật không ngờ vào thời khắc mấu chốt hai thằng nhóc này hữu dụng đến vậy.”
Hạ Tĩnh Hiên cảm thán, “Nói đến dũng mãnh, vào lúc ấy Mộ môn chủ cũng rất là lợi hại, đã dùng thân thể của mình chặn lại đoạn kiếm bay về phía Tứ ca. Bình thường hắn đối với ai cũng đều lãnh lãnh đạm đạm, không nhìn ra cũng là một người trọng tình trọng nghĩa.”
Lăng Huyền Dạ đang muốn rời khỏi để đi nấu cháo nghe thấy vậy thì dừng lại, nói: “Ngươi nói nửa đoạn kiếm gãy kia đáng ra phải bay về phía ta?”
Lăng Huyền Dạ trợn mắt lên, lúc này mới nhớ tới khi đó Hỏa Phong nói “Ta muốn giết hắn mà sao ngươi lại thích quản việc không đâu”. Sững người một lát sau, gã bỗng nhiên xoay người, chạy thục mạng lên lầu.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Mộ Phi Hàn động người, hơi mở mắt ra.
Lăng Huyền Dạ chạy đến trước giường hắn nằm, hơi thở dồn dập, cũng không biết do mệt, hay do bị kích động.
Mộ Phi Hàn giơ cánh tay không bị thương vắt ngang qua trán, miễn cưỡng phát ra một âm nghi vấn.
Lăng Huyền Dạ phun ra một hơi, nói: “Ngày đó ta không nhìn thấy, Tĩnh Hiên nói xong ta mới biết, ngươi bị thương là vì ta. Nhưng… Nhưng mà ngươi… Tại sao ngươi phải làm vậy?”
Mộ Phi Hàn bình tĩnh nói: “Ngươi đã nói vĩnh viễn sẽ không làm chuyện làm tổn thương đến ta.”
Đầu óc Lăng Huyền Dạ mơ hồ, “Cái này cùng cái đó… Có liên quan gì?”
Mộ Phi Hàn chậm rãi nói: “Cho nên ngươi đáng giá để ta cứu.”
Lăng Huyền Dạ cảm nhận rõ trái tim của hắn ở trong lồng ngực đang đập kịch liệt, hắn kéo qua một cái ghế ngồi xuống, nắm thật chặt bàn tay Mộ Phi Hàn đang vắt trên trán, “Ngươi… Có phải là ngươi… Đối với ta…”
“Cái gì?” Cho dù là vào lúc này, giọng nói Mộ Phi Hàn vẫn lành lạnh.
Tâm tình Lăng Huyền Dạ lạnh đi một nửa, lại cẩn thận nhét tay hắn vào dưới chăn, “Chính là… Ý ta nói là…”
Mộ Phi Hàn không kiên nhẫn nói: “Không phải ngươi đi nấu cháo à, cháo đâu?”
Lăng Huyền Dạ: “…”
Mộ Phi Hàn không chút biến sắc mà nhìn vẻ thất vọng trên mặt gã.
Lăng Huyền Dạ né tránh ánh mắt của hắn, lại đứng dậy tính đi ra ngoài lần thứ hai, “Vậy thì ta đi nấu cháo.”
Nhìn theo bóng gã đi tới cạnh cửa, Mộ Phi Hàn đột nhiên hỏi: “Có phải ngươi thích ta không?”
Lăng Huyền Dạ xoay người quát: “ Giờ ngươi mới nhìn ra à!”
Mộ Phi Hàn: “…”
Lăng Huyền Dạ: “…”
Mộ Phi Hàn: “…”
Lăng Huyền Dạ giơ cánh tay lên, nắm tóc ôm mặt, hối hận chỉ muốn đập đầu vào cửa.
Mộ Phi Hàn đỡ vết thương, chậm rãi ngồi dậy, “Ngươi muốn thử một lần không?”
Lăng Huyền Dạ thu thập xong một mặt ngổn ngang, không hề cảm xúc quay mặt lại, “Thử cái gì?”
“Thử ở chung cùng ta, ” Mộ Phi Hàn nói, “Lấy cách thức mà ngươi hy vọng.”
Hai mắt Lăng Huyền Dạ lần thứ hai sáng lên, “Này có cái gì tốt mà thử!”
Mộ Phi Hàn hơi cúi đầu, “Nếu ngươi không nguyện, ta cũng không miễn cưỡng.”
“Không đúng không đúng, ” Lăng Huyền Dạ lần này đã chạy đến ngồi xuống bên giường hắn, “Ý của ta đó là, chuyện này còn cần phải thử à, chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ đồng ý trăm nghìn lần.”
Mộ Phi Hàn hơi cong khóe môi, “Giờ ngươi đồng ý, chỉ sợ sau này sẽ hối hận, dù sao ta cũng không ở chung tốt như những người khác, thời gian lâu dài, ngươi sẽ thấy chán.”
Lăng Huyền Dạ vốn định thốt lên “ không bao giờ”, nhưng nhớ lại bản thân trước đây, làm gã hơi do dự.
Đáy mắt Mộ Phi Hàn lạnh lùng, trong chớp mắt đem ý lạnh ép xuống, nói: “Vẫn nên thử đi, nếu có một ngày ngươi muốn thay đổi, không cần phải giấu ta.”
Lăng Huyền Dạ nghiêm túc nhìn hắn, “Thật sự nếu có một ngày như vậy, ngươi sẽ cho phép ta ra ngoài tìm người khác?”
Mộ Phi Hàn suy nghĩ một chút, nói: “Ta cũng chưa chắc, sẽ giết người kia.”
Lăng Huyền Dạ nở nụ cười, “Sau đó thì sao?”
Mộ Phi Hàn nheo mắt lại, “Sao hả, ngươi còn muốn để ta giết luôn cả ngươi?”
“Nếu không muốn ta ràng buộc ngươi, thì không nên đối với ta quá tốt như vậy, ” Mộ Phi Hàn nói, “Bằng không ngươi và ta nói không chắc sẽ rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương.”
Lăng Huyền Dạ kéo bàn tay của hắn qua đánh nhẹ một cái, “Nếu vậy, chúng ta không ai được đổi ý.”
Mộ Phi Hàn ừ một tiếng, “Được. Vậy ta húp cháo được chưa?”
“…” Lăng Huyền Dạ cười hì hì đi ra ngoài, “Đi ngay đây, đi làm ngay đây.”
“Mấy vị đều ở đây ha.”
Lăng Huyền Dạ chạy lên lầu trúc không bao lâu, thì có người không nhanh không chậm đi tới, cười ha ha chào hỏi với đám người Lăng Huyền Sương.
Lăng Huyền Sương còn đang ngồi trên ghế trúc dựa vào Thiệu Dục Tân tắm nắng, cùng Lăng Huyền Kỳ Hạ Tĩnh Hiên nói chuyện phiếm, nghe thấy tiếng nên mới ngẩng đầu nhìn, thì thấy một thanh niên sắc mặt trắng nõn, dung mạo đẹp trai cười mỉm nhìn bọn hắn.
“Hắn là ai thế?” Lăng Huyền Sương quay đầu hỏi Thiệu Dục Tân.
Thanh niên lúng túng cười.
Thiệu Dục Tân nhìn chằm chằm con mắt của hắn, vuốt cằm nói: “Cao tiền bối, không chê, cùng ngồi đi.”
Cao Thủ xua tay, ” hai chữ ‘Tiền bối’, lại không dám nhận.”
“Cái gì?” Hạ Tĩnh Hiên chỉ vào Cao Thủ nói, “Ngươi nói hắn… Hắn là ông lão nhiều nếp nhăn đó?”
Cao Thủ: “…”
Lăng Huyền Kỳ cũng bị cả kinh một hơi chặn ở ngực, ho nửa ngày mới thở nổi, “Thật sự là giả?”
Cao Thủ khịt khịt mũi, “Cũng là bất đắc dĩ, cũng là bất đắc dĩ.”
Lăng Huyền Sương tò mò nhìn mặt hắn, “Làm thế nào vậy, nhìn có vẻ vui, lúc nào rảnh ngươi dạy ta nha.”
Cao Thủ ngồi thẳng, “Lăng đại thiếu vừa dặn dò, ta không dám theo ai.”
“Đi ra ngoài với vẻ này, không sao chứ?” Thiệu Dục Tân hỏi.
Cao Thủ nói: “Bạch công tử nghe Lăng minh chủ nói xong, đã sắp xếp để một mình Liễu Nương đến trúc uyển phía nam.”
Bên này đang nói chuyện, Đào Tâm Duyệt đi tới, nói: “Ở xa đã nghe rõ tiếng các ngươi cãi nhau, có chuyện gì sao?”
Lăng Huyền Sương vỗ vỗ một cái ghế nhỏ bên người, “Tiểu sư muội mau ngồi, người cứu tính mạng muội ở đây, muội tự hỏi xem vết thương của hắn đã khỏi chưa.”
Đào Tâm Duyệt không hiểu ra sao, “Hỏi ai?”
Lăng Huyền Sương chỉ Cao Thủ, “Hắn đó, hắn chính là Cao Thủ, muội có cảm thấy rất bất ngờ không?”
Đào Tâm Duyệt nhìn thanh niên tuấn tú có chút xa lạ, hai gò má không khỏi đỏ lên, quay đầu qua nói: “Ai… Ai bất ngờ…”
Cao Thủ cười cười, nói: “Từ trước ta cũng gây cho Đào cô nương không ít phiền phức, chỉ cần cô nương không trách móc là tốt rồi.”
Đào Tâm Duyệt mím mím môi, “Cái kia cũng… Cũng không có gì.”
Cao Thủ nói: “Tên ta vốn gọi là Hoắc Tư Quy.”
Đào Tâm Duyệt cười phì một cái, “Tên gì đây hả? Tử Quỷ?” ( Ma Quỷ, chắc nghe lai lái Tư Quy => Tử Quỷ, Tư Quy [Sǐguǐ], Tử Quỷ [sī guī] mà Tử Quỷ nghĩa là Ma quỷ 😀)
Cao Thủ làm ra vẻ ngượng ngùng, nói: “Đào cô nương chưa gì đã gọi tên ta nhanh vậy, làm ta thật sự thụ sủng nhược kinh*.”
Đào Tâm Duyệt: “…”
(*thụ sủng nhược kinh: được sủng mà sợ, vừa mừng vừa lo)