Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 57: Địa

Bữa tối này mọi người rất vui, lỡ không được uống quá mấy chén, quá nữa thì có vài người uống say.

Lăng Huyền Dạ nằm trong số đó.

Được đưa về phòng sau liền ngủ đến quên trời quên đất, mãi đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa mới mơ màng tỉnh lại. Nhưng hắn không muốn để ý, tiếp tục ôm chăn ngủ.

Tiếng gõ cửa vẫn còn vang lên, không lớn, nhưng chưa từng ngừng.

Lăng Huyền Dạ thiếu kiên nhẫn quát: “ Vào đi!”

Có người đẩy cửa đi vào đến bên cạnh giường, yên lặng đứng đó một lát, thấy hắn vẫn nằm không động đậy mới đưa tay đẩy hắn một cái.

“A...” Lăng Huyền Dạ giơ giơ tay về phía sau, “Đừng quấy rầy ta.”

Người nọ rất chấp nhất, lại vỗ mấy lần vào lưng hắn.

Lăng Huyền Dạ không thể nhịn được nữa, trở tay bổ một chưởng ra ngoài.

Đối phương cả kinh, nhưng phản ứng thật nhanh bắt được cánh tay, vặn ra sau lưng của hắn.

Lăng Huyền Dạ bị đau nên càng tức giận, chân móc về phía sau, cùng lúc rút tay xoay người nhào tới, dùng đấu pháp linh tinh vô lại thường dùng ở phường thanh lâu đánh trả.

Ngoài ý muốn nhưng một chiêu này rất hiệu quả.

Người đến bị hắn đánh gục ở trên giường, đang cau mày nhìn hắn.

“Tên hỗn nào…” Lăng Huyền Dạ đang muốn mở miệng mắng lại khiếp sợ nhận ra người bị hắn đè dưới thân là Mộ Phi Hàn, “Mộ mộ mộ... Mộ môn chủ! Sao lại là ngươi!”

Mộ Phi Hàn rất tự nhiên giơ tay đỡ hông hắn, “ Ngươi tránh ra đã.”

Lăng Huyền Dạ vẫn chưa hồi thần, nên y nói gì cũng không lọt, ngơ ngác nói: “ Đêm hôm khuya khoắt, ngươi đến tìm ta…” Nói tới chỗ này, hắn cười đầy hàm súc, “ Mộ môn chủ nghĩ như thế, tại sao không nói sớm?”

Mộ Phi Hàn liếc nhìn sắc trời sáng choang ngoài cửa sổ sáng, “Đêm hôm khuya khoắt?”

Lăng Huyền Dạ cũng quay đầu nhìn theo mới ý thức được trời đã sáng từ lâu. Hắn lúng túng chui lại vào chăn, suy nghĩ nên đối mặt kiểu gì với Mộ Phi Hàn, người kia không đợi hắn bình tĩnh đã sấn người tới xốc chăn lên, lần này đổi lại thành hắn nằm dưới thân y..

Quỷ thần xui khiến, Lăng Huyền Dạ hơi nâng người nghiêng đón.

Mộ Phi Hàn hơi ngả người ra sau, thấy trốn không thoát thì hơi nghiêng mặt qua một bên.

Lăng Huyền Dạ lướt qua môi tới cằm, cuối cùng đưa mặt gục vào ngực y.

“...” Mộ Phi Hàn nói, “Ngươi đang làm gì vậy?”

Lăng Huyền Dạ nhớ lại cảm giác vừa lướt qua, mím mím môi, sau một lát mới giả ra vẻ còn chưa tỉnh rượu, chậm rãi ngẩng đầu lên, “Hả?”

Mộ Phi Hàn rời khỏi người hắn, lạnh nhạt nói: “ Lúc ngươi vừa gọi Mộ môn chủ rất lớn tiếng.”

Lăng Huyền Dạ: “...”

Mộ Phi Hàn sửa sang lại quần áo, “Ta có tâm tư gì chứ?”

“...” Lăng Huyền Dạ hạ chân xuống xỏ giày, “Ta... Còn chưa tỉnh ngủ, nói mơ đi.”

Mộ Phi Hàn không có hỏi lại, chỉ dùng ống tay áo xoa mặt chỗ vừa bị Lăng Huyền Dạ đụng phải.

“...” Lăng Huyền Dạ túm áo khoác vừa mặc vừa hỏi, “Tìm ta có chuyện gì à?”

Mộ Phi Hàn nói: “Huyền Thiết Kiếm quả thật sắc bén như lời ngươi từng nói?”

Lăng Huyền Dạ hoạt động gân cốt, “Sao lại đột nhiên hỏi vậy?”

“Nhị ca ngươi lúc giao thủ với Cao Thủ, kiếm dùng không phải Huyền Thiết Kiếm.” Mộ Phi Hàn nói.

Lăng Huyền Dạ cười cười nói: “Đây là luận võ, dùng Huyền Thiết Kiếm có vẻ sẽ không công bằng vì nó chiếm hết ưu thế trong các loại binh khí, đương nhiên Nhị ca sẽ không làm điều này.”

Mộ Phi Hàn liếc nhìn kiếm hắn treo ở đầu giường, “Vậy lúc nào thì mới dùng?”

“Lúc thật sự phải đối địch, ” Lăng Huyền Dạ hô Lăng Tiểu Điện đưa nước đến cho hắn rửa mặt, “Lần trước đối phó Hỏa Phong thì có dùng một lần, lần sau gặp lại hắn chắc còn dùng tới nữa. Ở lần trước còn tưởng hắn không phải cao thủ bình thường nên lúc chúng ta ra tay có hơi kiêng kỵ, lần này thì sẽ khác.

Mộ Phi Hàn giơ tay chạm vỏ kiếm, “Võ công Hỏa Phong không yếu, nếu không sẽ khó mà thoải mái lấy mạng rất nhiều Chưởng môn, các ngươi nên thật cẩn thận.”

Lăng Huyền Dạ đang lau mặt, thấy thế nói: “Ngươi thấy hứng thú thì có thể lấy xem.”

Mộ Phi Hàn nhấc xuống rút Huyền Thiết Kiếm ra, “Ta vì nó mới đến đây.”

Lăng Huyền Dạ: “...”

Mộ Phi Hàn đưa ngón tay dọc theo kiếm tích vuốt nhẹ, ánh sáng đáy mắt hoà lẫn với thân kiếm, “Quả thật là thanh bảo kiếm.”

Lăng Huyền Dạ ngẩn ngơ, ném khăn mặt vào chậu nước, nói: “Ngươi thích thì cho ngươi luôn!”

“Không có công không nhận lộc.” Mộ Phi Hàn thu lại ánh sáng trong mắt, “Ta có thể thử thanh kiếm này một lần được chứ?”

“Tất nhiên có thể, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Chúng ta đi ra ngoài...”

Gã còn chưa nói xong, thì thấy Mộ Phi Hàn nâng tay nắm lấy Huyền Thiết Kiếm, quay sang chém xuống một kiếm vào giường.

Rầm rầm vài tiếng, giường sụp triệt để, đã biến thành một đống phế tích.

Lăng Huyền Dạ: “...”

Mộ Phi Hàn gật đầu, “Kiếm tốt.”

Lăng Huyền Dạ giật giật mũi, “Đêm nay ta có thể đến phòng ngươi ngủ không?”

Mộ Phi Hàn nhặt vỏ kiếm bị rơi xuống đất, tra kiếm vào vỏ rồi vất qua tay hắn, cất bước ra ngoài, “Không thể.”

Lăng Huyền Dạ: “...”

Lăng Huyền Sương nằm nhoài trên bàn đá trong sân nhìn Thiệu Dục Tân cùng Đào Tâm Duyệt xa xa với bầu không khí hài hòa trêu đùa đôi tuyết sư.

“Ai...” Hắn không nhịn được thở dài.

“Quả là một đôi bích nhân.” Phía sau bỗng nhiên có tiếng người cảm thán.

Lăng Huyền Sương mạnh mẽ trừng mắt qua, “Lăng Huyền Thư, đệ chán sống à?”

“Nói hay như ngươi có năng lực giết hắn vậy.” Yến Thanh Tiêu ngồi xuống đối diện Lăng Huyền Sương, “Ngươi không muốn xem hai người bọn họ như thế, thì đoạt người về.”

Lăng Huyền Sương kiêu ngạo nhất thời yếu đi, “Có sư tử.”

Lăng Huyền Thư nói: “ Nếu huynh thật sự thích hắn, sớm muộn gì cũng phải tiếp thu Thiết Mã Kim Qua đó thôi.”

“Hơn nữa hai đứa chúng nó còn rất dễ thương, ta muốn còn không được, mà ngươi thì có thể.” Yến Thanh Tiêu hừ khẽ.

Lăng Huyền Sương chỉ vào mũi hai người, lớn tiếng nói: “Hai người các ngươi mở miệng không nói được lời nào hay à, lại dám gộp lại bắt nạt một mình ta, đừng tưởng rằng ta bị người ta vứt bỏ thì sẽ không có ai ra mặt giúp ta, Tiểu Tuyết Tiểu Vụ, tiến lên!”

Lăng Tiểu Tuyết cùng Lăng Tiểu Vụ đứng một bên nhìn Tam Thiếu gia nhà mình một chút, liền lùi không thấy bóng dáng một cách nhanh chóng.

Lăng Huyền Sương: “...”

Yến Thanh Tiêu nắm chặt chén trà nghiến răng nghiến lợi, “Hai người ngươi nói là ai với ai?”

Lăng Huyền Thư vội vàng chuyển đề tài câu chuyện, “Đại ca không ngủ trưa hả?”

Lăng Huyền Sương cũng không thèm nhìn chìa tay chỉ về phía Thiệu Dục Tân, “Nhìn cảnh này ngươi ngủ được?”

Bỗng nhiên tay bị nắm chặt.

Thiệu Dục Tân cười nói: “Sao lại phát giận lớn vậy?”

Vừa lúc Lăng Huyền Uyên đi tới, nói: “Muốn đến Cẩm tú viên, các ngươi đi không?”

“Đi, tại sao không đi?” Yến Thanh Tiêu bước nhẹ bước chân ra ngoài.

Lăng Huyền Thư cười cười, nói đến chỗ đó đã không còn bài xích như trước, chứng tỏ trong lòng y đã xem nhẹ chuyện trước kia? Nếu mình cố gắng chắc chắn còn cơ hội, tạm thời chỉ chờ thời cơ chín muồi mà thôi..

Lăng Huyền Sương rút tay về nhưng bị Thiệu Dục Tân lại, hất đầu nói: “Ta cũng đi!”

Thiệu Dục Tân nói: “Vậy ta không đi, dù sao đến lúc đó cũng phải đi cùng.”

“...” Lăng Huyền Sương lại xoay người kéo lấy ống tay áo hắn, “Đi cùng ta đi.”

Thiệu Dục Tân nhịn cười, “Được.”

Đào Tâm Duyệt xoa rối lông bờm Thiết Mã, hừ mạnh một tiếng.

Thiết Mã bị xoa rối lông: “...”

Lúc đám người Lăng Huyền Uyên đến Cẩm tú viên, chưởng môn các phái đã đều chờ ở đó.

Nhưng lại không gặp Thái Cẩm.

Yến Thanh Tiêu có vẻ hơi mất hứng, “Nhất định là do hắn biết ta sẽ tới nên mới cố ý trốn, quỷ nhát gan!”

“Hay hắn bị thương quá nặng?” Lăng Huyền Sương nói, “Hôm qua ta thấy ngươi ra tay không nhẹ.”

Yến Thanh Tiêu khinh bỉ nói: “Chỉ trật khớp mà thôi, nối lại là được.”

Lăng Huyền Thư thấy chen chung một chỗ cùng nhiều người, đưa tay đỡ lấy hông Yến Thanh Tiêu ôm về phía mình, “Nếu hắn không đến, chúng ta sẽ giúp hắn quyết định được rất nhiều chuyện.”

Yến Thanh Tiêu suy nghĩ một chút, cười xấu xa.

“Được rồi, ” Lăng Huyền Thư vỗ nhẹ bên hông y hai lần, “Không nhắc tới hắn nữa, nói chuyện chính.”

Lưu Chưởng Môn chỉ vào tấm bản đồ được đặt trên bàn(1, nói: “Lăng minh chủ mời xem, đây là Cao... Cao...” Ngay ở trước mặt minh chủ võ lâm chính quy(1), Lưu Chưởng Môn lại muốn gọi Cao Thủ là Cao minh chủ có hơi kì quái, lão thấy tuổi Cao Thủ có vẻ hơn mình, thuận theo nói, “Đây là bản đồ Cao lão ca mang đến, ghi rõ ràng địa hình xung quanh cùng đường đến ổ Ẩm Huyết Giáo.”

Mọi người dồn dập tán thưởng Cao Thủ, Cao Thủ cũng không khách khí, thản nhiên nhận lấy.

Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Thư liếc mắt nhìn lão, lại nhìn nhau, nhưng đều không nói gì.

Hách bang chủ nói: “Trước giờ đều nói địa thế Ẩm Huyết Giáo hiểm yếu, dễ thủ khó công, nhìn bản đồ mới biết, trình độ hiểm yếu ở đây còn lợi hại hơn so với ta nghĩ.”

Lăng Huyền Uyên nói: “Cao tiền bối nếu lấy được tấm bản đồ này ra, nói vậy chắc từng có nghiên cứu về địa thế Ẩm Huyết Giáo, không bằng xin mời Cao tiền bối nói cho chúng ta biết một chút đi.”

Mọi người tán thưởng.

Cao Thủ hơi gật đầu với Lăng Huyền Uyên, “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”

...