Đoàn người đi tới trước sơn môn, thì có hai tên đệ tử Túy Tiên phái hạ sơn nghênh tiếp. Sớm nghe nói Năm huynh đệ Lăng gia đều đến, hai người này cũng được do chính Lưu Chưởng Môn giao phó, ngàn vạn lần cũng không được thất lễ.
Có cái bất luận phía bên bọn họ nhiệt tình cỡ nào, từ đầu tới đuôi cũng chỉ có một mình Lăng Huyền Uyên nói chuyện, mà cũng chỉ gật gật đầu mà thôi. Khi phát hiện hai người bọn họ nước bọt tung tóe đến nửa ngày cũng không có ai hưởng ứng, mới đành chịu lựa chọn im lặng không lên tiếng dẫn đường.
Lăng Huyền Thư không có tâm trạng nói chuyện, nhưng Lăng Huyền Sương thì có, một đường đều chỉ hỏi mấy chi tiết nhỏ năm đó giữa gã và Yến Thanh Tiêu. Sau khi được lệnh của đại ca, Lăng Huyền Dạ cùng Lăng Huyền Kỳ cũng nhảy vào góp sức, cổ động cho Lăng Huyền Thư nói nhiều thêm một ít.
Đáng tiếc đi tới giữa sườn núi mà vẫn chưa hỏi ra được điều gì, Lăng Huyền Sương đã mệt đến một chữ cũng chẳng thèm nói.
Thấy chân hắn lảo đảo một cái suýt nữa rơi theo sườn đạo trở về sơn môn, Lăng Huyền Dạ vội vã bắt lấy eo hắn, nói với Lăng Huyền Kỳ đi ở bên cạnh Lăng Huyền Sương: “Huyền Kỳ, sau này phải cố gắng luyện công, nếu không cứ lấy tình trạng đại ca hiện giờ, leo núi sẽ mệt như con chó chết.”
“…” Lăng Huyền Sương mắt trợn trắng, “Huyền Kỳ, sau này làm người là phải thận trọng, đừng có học theo Tứ ca, hàng đêm lưu luyến ôn nhu hương, ngủ như con heo chết.”
Lăng Huyền Kỳ quyết đoán rời xa chiến trường, đi theo phía sau nối bước Lăng Huyền Uyên.
Lăng Huyền Dạ không cam lòng chịu thua, “Huyền Kỳ, sau này đệ phải chịu khó một chút, ít nhất cũng không rảnh rỗi đến mức ngày ngày chỉ ngủ ở nhà giống như con heo chết.”
Lăng Huyền Kỳ còn đang suy nghĩ chuyện nợ nần của mình, liền than thở: “Hai người đừng tranh luận nữa, thật ra mà nói thì con chó con heo đều rất ngoan ngoãn đáng yêu, thần giữ của mới là ác độc a.”
Lăng Huyền Thư vẫn trầm mặc rốt cuộc có phản ứng, “... Ý của đệ là ta không bằng chó heo?”
“...” Lăng Huyền Kỳ chấn kinh xua tay, “Không... Đệ không hề có ý này!”
“Không bằng...”
Phía sau bỗng nhiên có người nói.
Trong mắt Lăng Huyền Thư chứa sát khí nhìn sang.
Khách khứa đến đây chúc mừng vô tội ôm hộp quà cáp bị ném hỏng vào lòng, nơm nớp lo sợ nói hết lời với người bạn bên cạnh, “Không bằng chúng ta chuẩn bị lại một phần lễ khác...” Chẳng biết nói sai phải câu nào, tại sao tự dưng đắc tội với người Ngự Kiếm sơn trang nhỉ...
(Giải thích: Bé Kỳ khua tay làm hỏng hộp quà của người ta…)
“Xem ra mọi người đều thấy rất rõ ràng nhỉ.” Yến Thanh Tiêu chẳng biết lúc nào đã đuổi theo, “Lăng Tam thiếu Ngự Kiếm sơn trang là gia hỏa ngay cả chó heo cũng không bằng.”
Lăng Huyền Kỳ trong lòng kêu khổ, “Ta nói Yến lâu chủ, nếu ngươi không muốn thấy Tam ca của ta, mà vẫn cứ đuổi theo hắn không tha rồi còn chủ động tiếp lời tìm hắn để gây sự, như vậy sẽ liên luỵ người vô tội.”
Yến Thanh Tiêu: “…”
Lăng Huyền Thư cũng có mấy phần uể oải, “Yến lâu chủ, ngươi…”
“Ta không có đuổi theo ngươi không tha, lại càng không chủ động cùng ngươi tiếp lời, ” Yến Thanh Tiêu giành nói, “Ta muốn tìm ngươi gây phiền phức, chỉ đến thế mà thôi!”
“… Ta còn chưa nói gì.” Lăng Huyền Thư không nói gì.
Lăng Huyền Sương ở một bên còn đang nỗ lực leo lên lưng Lăng Huyền Dạ nói: “Ngươi muốn tìm hắn để gây sự, không phải là vì muốn cùng hắn trò chuyện, nói chuyện tình cảm đó chứ?”
Lăng Huyền Thư bất đắc dĩ nhìn hắn, “Đại ca…”
Yến Thanh Tiêu hừ nói: “Ta với hắn có tình cảm gì để mà nói chuyện!”
“Vậy thì cần gì phải sáp tới đây?” Lăng Huyền Sương tiếp tục leo, “Huyền Thư, ta thấy hắn có tình với ngươi.”
Yến Thanh Tiêu bị mấy người huynh đệ bọn họ làm phiền hết chịu được, nói với đệ tử phía sau: “Không cần để ý đám người kia, chúng ta đi trước.”
Lăng Huyền Sương bĩu môi, “Rõ ràng là do chính ngươi bắt chuyện trước, tính tình thật là khó chịu.”
Lăng Huyền Dạ đã khom người một lúc lâu, “Ta nói đại ca, rốt cuộc huynh muốn đùa tới khi nào?”
Thời điểm lên tới trên đỉnh ngọn núi, Lăng Huyền Dạ nghiêng đầu gọi Lăng Huyền Sương, “Đại ca, đến, xuống đây đi.”
“Hả?” Lăng Huyền Sương lau nước miếng, “Muốn ngủ một lúc…”
Lăng Huyền Dạ: “…”
Lăng Tiểu Tuyết cùng Lăng Tiểu Vụ hai bên trái phải Lăng Huyền Dạ đỡ cho Lăng Huyền Sương xuống đất, Lăng Huyền Kỳ ở một bên nói: “Đại ca, Lưu Chưởng Môn lại đây, dáng vẻ của huynh có phải là hơi…”
Lăng Huyền Sương nhanh chóng đứng thẳng người chỉnh trang y phục, hào phóng ôm quyền với ông lão râu dê đang gần đi tới: “Lưu Chưởng Môn, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hạnh ngộ!”
Lăng Huyền Thư nhỏ giọng nhắc nhở, “Đại ca, trên mặt còn bị dấu hằn.” ( dấu hằn khi ngủ ^^)
Lăng Huyền Sương: “…”
Lăng Huyền Uyên ngữ điệu bình tĩnh: “Đây không phải Lưu Chưởng Môn.”
Lăng Huyền Sương: “…”
Ông lão râu dê đi tới gần, chọn khoảng cách nhất định thì dừng lại, lộ ra một vị mặt đỏ lừ lừ vóc người thấp bé khác ở phía sau. Vóc người thấp bé nhìn năm người ôm quyền, “Năm vị công tử nể mặt đến Túy Tiên sơn ta đây, thực sự là vinh hạnh lớn lao!”
“Lưu Chưởng Môn khách khí.” Lăng Huyền Uyên ôm quyền đáp lễ, để đệ tử đem quà cáp đưa lên.
Một nam tử tướng mạo tuấn tú đứng ở phía sau Lưu Chưởng Môn vẫn đang nhìn chằm chằm năm người, cũng không dám tiến lên, thấp giọng nói với đệ tử: “Người Ngự Kiếm sơn trang, sao đều anh tuấn như vậy?”
Đệ tử nhìn Năm huynh đệ Lăng gia Ngũ một lượt, áo gấm hổ phách đai lưng màu tím, tướng mạo cao to kèm theo khuôn mặt tuấn mỹ, xác thực chói mắt phi thường. Đệ tử sáp gần vào bên cạnh, “Thiếu gia, mấy người này đều rất đáng giá để kết bạn, nếu cùng Ngự Kiếm sơn trang tạo mối quan hệ, con đường sau này ở trên giang hồ sẽ thông thuận hơn rất nhiều.”
Nam tử khẽ gật đầu, đi tới bên cạnh Lưu Chưởng Môn, “Cha, đây chính là mấy vị công tử Ngự Kiếm sơn trang mà ngài thường thường nhắc tới đó sao?”
Lưu Chưởng Môn kéo nam tử đến trước người, nói với mấy người: “Đây chính là con trai của ta Lưu Mạc Bạch.”
“Tân lang Quan nhi?” Lăng Huyền Sương hỏi.
“Đúng vậy đúng vậy.” Lưu Chưởng Môn vỗ vỗ Lưu Mạc Bạch, “Tất cả ở đây đều là nhân vật không tầm thường, có vài vị cha cũng mới lần đầu gặp, con phải chiêu đãi cho tốt.”
Lưu Mạc Bạch liên tục đáp vâng.
Lăng Huyền Sương nói một cách uyển chuyển: “Lưu Chưởng Môn, Túy Tiên sơn của ông quả thật không thấp, chúng ta leo lên…”
Nghe hắn nói được một nửa thì dừng, Lưu Chưởng Môn lập tức hiểu ý, gọi đệ tử nói: “Nhanh sắp xếp gian phòng cho mấy vị công tử nghỉ ngơi!”
Lăng Huyền Thư nói: “Lưu Chưởng Môn không phải nhọc lòng chiêu đãi chúng ta, không nên thất lễ các khách quý khác.”
“Được, được, vậy liền thứ ta cùng tiểu nhi tạm không phụng bồi.” Lưu Chưởng Môn nhường ra đường đi, “Mấy vị, xin mời.”
Theo đệ tử đi theo vào trong, Lăng Huyền Sương kéo ống tay áo Lăng Huyền Kỳ, nhỏ giọng nói: “Ngươi nói Lưu công tử kia có phải con ruột Lưu Chưởng Môn không nhỉ, ta nhìn kiểu gì thì cũng thấy cha hắn xấu như thế mà cũng sinh được con trai đẹp thế là sao.”
Lăng Huyền Kỳ thấy đệ tử dẫn đường đằng trước cũng không quay đầu lại nhìn họ, nói: “Sao hả, ngươi coi trọng Lưu công tử?”
“Tướng mạo kiểu này còn chưa lọt qua cửa của ta.” Lăng Huyền Sương duỗi ra một ngón tay lúc ẩn lúc hiện, “Kém xa lắm a kém xa lắm.”
“Vậy ngươi để ý hắn có phải con ruột hay không làm gì.”
“Hiếu kỳ.”
“…”
Lăng Huyền Uyên cảnh cáo nhìn sang.
Lăng Huyền Kỳ bé ngoan câm miệng.
Lăng Huyền Sương không thèm quan tâm, tiếp tục nói: “Ngươi nói Lưu Chưởng Môn sao mà kỳ quái thế nhỉ, thích nghe vãn bối hay người không quen biết gọi thẳng tính danh, thời điểm cha ông ta đặt tên cho ông ta không biết trong lòng đã nghĩ cái gì, ông ta không xấu hổ thì ta cũng thấy xấu hổ.”
Lăng Huyền Kỳ: “…” Huynh sẽ xấu hổ? Vừa nãy huynh còn gọi to tiếng nhất.
“Tại sao ngươi không nói chuyện?” Lăng Huyền Sương đâm chọt Lăng Huyền Kỳ, chuyện như vậy không ai cùng thảo luận sẽ rất cô quạnh có biết không hả.
Lăng Huyền Kỳ yên lặng đi xa, bởi vì ta nghe Nhị ca.
Ăn uống qua loa một ít trà bánh rồi nghỉ ngơi, Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Thư liền đi ứng đối các đệ tử môn phái khác đến đây chào hỏi. Tuy việc này Lăng Huyền Uyên từ trước đến giờ rất không muốn làm, nhưng nếu hắn không ra mặt, người khác đi ra giải quyết không xong thì rất không hay, đành phải đi ra phía trước làm mặt than. Lăng Huyền Dạ cùng Lăng Huyền Kỳ cũng muốn nhân cơ hội nhận thức bằng hữu trên giang hồ nhiều hơn, liền đi theo hắn, chỉ có Lăng Huyền Sương thể lực không tốt thì chẳng muốn động đậy, trốn trở về phòng ngủ bù.
Ở trên núi Túy Tiên sơn chơi mấy ngày, liền đến ngày tốt Lưu Mạc Bạch đại hôn, trên dưới Túy Tiên sơn phi thường náo nhiệt.
Năm huynh đệ Lăng gia ngồi ở ghế khách gần với chỗ chủ nhà nhất, một bên nói chuyện phiếm một bên chờ giờ lành xem lễ.
Lăng Huyền Sương cắn hạt dưa nhìn xung quanh, “Ta nói các ngươi mấy ngày trước đây không phải thấy không ít các môn các phái đến đây chúc mừng hay sao, chỗ nào được đây?”
Lăng Huyền Dạ nói: “Đại ca nói được là ý gì?”
“Tuyển ca phu cho các ngươi.” Lăng Huyền Sương nói trắng ra.
“Khụ khụ khụ…” Lăng Huyền Kỳ bị nước trà làm sặc không nhẹ.
Lăng Huyền Thư buồn cười nói: “Không thấy người nào cho huynh để mắt, những thanh niên tuấn kiệt được người đồn đại xuất sắc đến đây không nhiều.”
Lăng Huyền Sương hai mắt tỏa ánh sáng, “Đệ biết kẻ nào tuấn kiệt?” (vừa tài vừa bảnh trai)
“Quy Tuyết môn môn chủ Mộ Phi Hàn, ” Lăng Huyền Thư nói, “Nghe nói có khuôn mặt đẹp đứng đầu thiên hạ.”
Lăng Huyền Sương xua tay, “Ta đã nói với ngươi, ca ca trưởng thành thành bộ dáng này, hơn nữa còn nằm phía dưới. Người này không được, đổi người khác.”
Lăng Huyền Dạ nói: “Chuyện này liên quan gì tới tướng mạo, chủ yếu vẫn phải dựa vào tính cách chứ.”
Lăng Huyền Sương liếc mắt nhìn y, “Ngươi đố kị tính cách ta tốt?”
Lăng Huyền Dạ: “…”
Lăng Huyền Thư lại nói: “Hay Lạc Trần Nguyên nguyên chủ Thiệu Dục Tân, lớn hơn huynh một tuổi, chưa thành thân. Nghe nói người này tướng mạo tuấn lãng, võ nghệ cao cường, mỗi cái không thích đi lại ở trong chốn giang hồ, tuy nhiều người có quan hệ với hắn, nhưng ít gặp hắn.”
Lăng Huyền Sương cảm thấy người này rất tốt, “Huyền Uyên, ngươi gặp hắn chưa?”
Lăng Huyền Uyên gật đầu, “Từng có gặp mặt một lần.”
“Thế nào?” Lăng Huyền Sương có chút kích động.
Lăng Huyền Uyên lạnh nhạt nói: “Ngươi không xứng với hắn.”
Lăng Huyền Sương: “…”
Giờ lành sắp tới, Lưu Chưởng Môn đứng ra ôm quyền nói với mọi người:”Cảm tạ các vị đường xa mà tới tham gia hôn yến tiểu nhi, Lão Lưu ta cúi người với các vị!” Nói xong khom người xuống rất sâu.
Mọi người phía dưới vội vàng bảo Lưu Chưởng Môn không cần đa lễ.
Lưu Chưởng Môn đứng thẳng người, cao giọng lại nói: “Lần này ngoại trừ hôn yến tiểu nhi, còn muốn mời chư vị làm chứng cho Lão Lưu ta, từ hôm nay trở đi, Lão Lưu ta muốn rửa tay chậu vàng, không hỏi chuyện giang hồ nữa, chức chưởng môn Túy Tiên phái này, cũng muốn vào hôm nay truyền cho tiểu nhi!”
“Được!”
“Chúc mừng chúc mừng!”
“Song hỷ lâm môn a!”
Tiếng chúc mừng phía dưới không ngừng, Lăng Huyền Sương nói với Lăng Huyền Thư: “Quả nhiên ngươi chuẩn bị ít quà.”
Lăng Huyền Thư vô tội nói: “Là ông ta không viết, không trách ta.”
“Ông ta viết ngươi cũng không đến nha,” Lăng Huyền Sương nói, “Ngươi từng nói.”
Có đệ tử đáp lại, đang muốn đem chậu vàng chứa nước đi qua, thì bị một gã đệ tử phía sau xông lên đụng vào. Hắn đứng không vững suýt chút nữa ngã chổng vó, nước bên trong chậu cũng không cẩn thận văng ra hơn nửa, không khỏi hốt hoảng nhìn về phía Lưu Chưởng Môn.
Lưu Chưởng Môn không thích, bất mãn mà nhìn về đệ tử phía chạy tới, “Trước mặt nhiều khách khứa hoang mang hoảng loạn chạy loạn con ra hình dáng gì!”
Đệ tử kia chạy vội tới trước mặt ông ta thì té ngã, xanh cả mặt, “Chưởng Môn, không không… Không tốt…”
“Chuyện gì không thể để sau rồi nói không được sao, không được bỏ lỡ giờ lành!” Lưu Chưởng Môn còn đang tính gọi những đệ tử khác kéo hắn xuống.
Đệ tử kia thở dốc hai cái, la lớn: “Thiếu gia bị người ta hại chết!”